Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 471: Cổ họa thần kỳ (6)




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

-Xin nhường đường 1 chút, nhường đường chút

Người của Phan gia viên cũng đã len được vào, Lý Dương cuộn bức tranh lại, mấy người cũng theo đường đi vào của người đó rồi đi ra ngoài.

Nhìn thấy Lý Dương cuộn bức tranh lại mắt Hồ tổng và lão Vương lại càng đỏ hơn.

Ngoài bọn họ ra người khi nãy đưa ra đến giá 5000 vạn cũng đỏ cả 2 mắt, nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tay Lý Dương, đôi mắt hấp háy, chơm chớp.

Lưu Cương đi đầu tiên, Hà Kiệt và đội bảo an đi sau cùng, mấy người bọn họ cùng với Lưu Cương, Hà Kiệt và đội bảo an thoát ra khỏi đoàn người xong liền thở phào.

Vật trị giá 5000 vạn, không ai dám nói nó là đồ giả, có vài người nhìn nó đến đỏ cả mắt, điều này ai cũng nhận ra được.

Lý Dương vừa nói muốn đi, trong lòng Hà Kiệt và Lưu Cương là vui nhất.

Đội trưởng đội bảo an của Hà Kiệt là người xuất ngũ từ bộ đội đặc nhiệm, tên gọi là Cao Phong, Hà Kiệt cố ý nhờ bạn trong quân đội tìm về, đã theo Hà Kiệt 5 năm, ông ta là một trong những người Hà Kiệt tin tưởng nhất.

Lý Dương vừa đi ra khỏi thì đám người vây quanh kia cũng tự nhiên tản ra, mấy người bình thường thì đều hưng phấn bàn tán, hôm nay bọn họ đã được nhìn thấy một bảo vật thần kì, lại còn được xem 1 lần vớ bở nhiều như vậy.

Trước khi Lý Dương bỏ đi bọn họ đã nghe ngóng được bức tranh này là do 1 người trẻ tuổi mua với giá 300 tệ còn về phần sau thì bọn họ đã tận mắt chứng kiến.

Giá cao nhất là 5000 vạn, 5000 vạn mà người thanh niên kia cũng không bán, chỉ cần điều này đã đủ để bọn họ có chuyện buôn ra rồi.

Hơn nữa với 300 tệ mua 1 món đồ sau đó có người đưa ra giá 5000 vạn, đây có lẽ là vụ làm lãi lớn nhất ở Phan gia viên, có thể ghi vào lịch sử của Phan gia viên. Tất cả những ai chứng kiến cảnh tượng hôm nay đều mang trong mình một niềm tự hào, it nhất thì bọn họ đã nhìn thấy 1 kì tích.

Người nhân viên của Phan gia viên có chút không hiểu.

Bọn họ đến là vì muốn sơ tán đám người để đường khỏi bị tắc, không ngờ vừa bước vào thì cả đám người đã tự động tản ra, căn bản không cần bọn họ tốn công.

Một lát sau bọn họ cũng hiểu được sự tình, hiểu được đầu đuôi rồi bọn họ đều tự trách, ảo não không thôi, ai cũng không ngờ rằng tai đây vừa diễn ra cảnh tượng thần kì như vậy, mà bọn họ lại có thể làm lỡ mất cơ hội này.

- Lý Dương, anh nói thật xem, tại sao anh biết bức tranh này không hề đơn giản?

Vừa mới đi 1 đoạn không xa Hà Kiệt liền hưng phấn hỏi Lý Dương, những người khác cũng hiếu kì nhìn hắn, đây là 1 bức tranh nhìn rất tầm thường, bày ra trước mắt ai cũng không được để ý đến, Lý Dương lại để ý đến mà lại còn mua nó về.

-Tôi nói là vì trực giác, mọi người có tin không?

Lý Dương mỉm cười đáp, nói thật ra đây cũng là ngoài ý muốn của hắn, vừa bắt đầu hắn đã cảm thấy bức tranh này cổ quái, nhưng thật không ngờ đây lại là tranh của Ngô Đạo Tử, mà lại có những hiệu quả thần kì như vậy.

-Em tin

Vương Giai Giai gật đầu đầu tiên, trực giác là thứ không thể nói rõ rành được, nhưng thật sự là nó có tồn tại, Vương Giai Giai cũng đã từng trải qua những việc như vậy.

Lưu Cương cũng gật gật đầu, không nói gì, hắn cũng tin tưởng vào giải thích của Lý Dương

Trên thực tế hắn cũng đã có cảm giác như vậy, lúc Lý DƯơng mua bức tranh này hắn cũng cảm giác rằng bức tranh này không đơn giản, lúc Lý Dương mua những món đồ khác thì loại cảm xuc này cũng không nhiều.

-Khó trách ông đều nói vận may của cậu tốt hơn của ông, tôi xem như đã biết nguyên nhân rồi.

Hà Kiệt sửng sốt một hồi cuối cùng cũng thốt ra được một câu, trong ánh mắt còn có 1 chút ghen tị, tuy nhiên cũng nhanh chóng bị dập tắt, biểu hiện của Lý Dương càng tốt, anh ta càng có lợi.

Vật bảo bối này nếu Lý Dương đem ra làm lễ vật mừng thọ, tác dụng của nó tuyệt đối không kém bản dập lần trước mua về, nếu nói về ý nghĩa của nó thì bức tranh cổ này còn có ý nghĩa hơn nhiều.

Đương nhiên việc có mang món đồ này ra làm quà mừng thọ không là việc của Lý Dương, Hà Kiệt tuyệt đối không tham gia.

Lần trước Lý Dương đồng ý cùng hắn đem bản dập ra làm quà, lại còn để bản dập ở chỗ hắn đã làm cho hắn thiếu Lý Dương 1 món nhân tình rồi, Hà Kiệt nhất định sẽ không có ý gì với món đồ này nữa, đây là việc những người không biết nghĩa khí mới làm.

Tuy nhiên đi cùng Lý Dương Hà Kiệt cũng có tự tin là sẽ gặp được món đồ tốt, vận may của Lý Dương thật sự có chút qủy quái.

-Thương tổng, có cần chúng tôi đi điều tra về bọn họ không ạ?

Phía bên cạnh người khi nãy trả giá 5000 vạn bước sang bên nhỏ going hỏi, sắc mặt của người đàn ông trung niên khi nãy ra giá này không tốt, một món bảo bối tôt như vậy lại biến mất ngay trước mắt ông ta, ông ta thật sự không can tâm.

-Điều tra cũng tốt

Mắt nhìn đoàn người Lý Dương rời đi, ông ta gật đầu, trong mắt hiện lên 1 tia lạnh lùng.

Bên cạnh Phan gia viên có một quán cơm, đám người Lý Dương vào 1 phòng, hà Kiệt gọi món, đều là món ngon nhất của quán.

-Lý Dương, anh hôm nay ít nhất cũng phải có số tiền trên 1 trăm triệu rồi

Hà Kiệt khoanh tay, cười ha hả nói với Lý Dương, trong lời nói cũng không tránh khỏi có chút chua xót, một ngày có được 1 trăm triệu, như vậy đã hơn hắn nhiều lắm rồi.

-Trên trăm triệu?

Lý Dương có chút sửng sốt nhưng ngay lập tức hiểu được ý trong lời nói của Hà Kiệt, trước đây hắn đã giải ra 1 viên Phỉ Thúy lớn Thủy Tinh Chủng trị giá 6000 vạn, bức tranh này lại có người trả đến 5000 vạn, cộng lại đã là hơn trăm triệu rồi.

- Nếu nói trăm triệu thì chắc chắn sẽ đến, mà còn có thể vượt xa con số này, bức tranh này là quốc bảo hàng đầu, dù có trả giá cao hơn nữa cũng vô dụng, tôi sẽ không bao giờ bán nó đi.

Lý Dương vừa cười vừa nói, nói xong lại mở bức tranh ra, bức tranh lúc mở ra vẫn còn một ít sương nhàn nhạt, tuy nhiên không còn nhìn rõ bức tranh nữa.

Lý Dương lại sử dụng năng lực đặc biệt, dưới hình ảnh lập thể, những hạt nước dính trên mặt tranh còn lại rất ít, màu vàng cỏ hiện lên càng rõ nét hơn.

-Nói cũng đúng, nhưng lão gia mà nhìn thấy bức tranh này chắc chắn sẽ rất vui

Hà Kiệt gật đầu, đồ có tốt thế nào đi chăng nữa nếu chỉ giữ lại để sưu tầm mà không xem xét đến giá cả của nó, hôm nay Lý Dương lại không hề để ý gì đến việc có được bao nhiêu, Hà Kiệt cũng không nhác đến điều này nữa.

Lý Dương mỉm cười gật đầu, cũng không đáp lại lời, hắn đang chú ý đến bức tranh, hắn có cảm giác sự thần bí của bức tranh này vẫn chưa được hiện ra hết.

Dưới hình ảnh lập thể, Lý Dương cản thận xem xét bức tranh cổ, giấy tranh vẫn như cũ, chất liệu làm không phải là giấy thì cũng không phải là , đây là 1 loại màu vàng cỏ mà hắn không biết rõ, là thứ hắn chưa từng nhìn thấy.

Nước còn sót lại trên bức tranh biến mất hết, cả bức tranh đều không còn chỗ nào là màu trắng nữa, lông mày Lý Dương từ từ nhíu lại.

Một ý tưởng lớn bỗng dưng xuất hiện trong đầu hắn.

Bức tranh này có liên quan đến nước, có phải nó cũng giống như Trường Sinh Bát, cho hẳn vào trong nước thì mới xuất hiện tất cả những hiệu quả của nó, nhưng dù sao thì cho cả bức tranh này vào nước thì cũng vẩn là một ý nghĩ có chút điên cuồng.

Mọi người đều cho rằng bức tranh này làm từ giấy, hơn nữa bất kì bức tranh thủy mặc nào cũng bị nghiêm cấm cho tiếp xúc với nước, mực gặp nước nhất định sẽ bị tan ra, tranh vẽ cũng biến thành một màu đen, sẽ không còn lài tranh vẽ nước.

Tuy nhiên bức tranh này rõ ràng là không giống với những bức tranh truyền thống, trước hết là nó không sợ nước, hôm nay bọn họ đã tưới nước lên khắp bức tranh, nếu là tranh bình thường thì có lã đã hỏng lâu rồi, nhưng bức tranh này lại không hề hấn gì.

Nghĩ là làm, Lý Dương nghĩ xong liên gọi người mang lại một chậu sạch, loại lớn nhất, nếu không có thì mua chậu to rửa bát mới, nhất định là phải sạch sẽ.

Lý Dương cố ý đưa cho người phục vụ ít tiền boa, người này nhận được tiền liền nhanh chóng đi chuẩn bị những thứ lý Dương dặn.

-Lý Dương, cậu dùng chậu to làm gì?

Nghe xong yêu cầu của Lý Dương, cả bọn Hà Kiệt đều ngẩn người, sau cùng vẫn là Hà Kiệt mở miệng hỏi.

-Tôi muốn cho bức tranh này cho vào nước xem rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra.

Hà Kiệt và Vương Giai Giai đều nhìn nhau, thật ra trước khi Hà Kiệt hỏi thì ai cũng đều có ý nghĩ như vậy rồi, lúc Lý Dương nói cần 1 cái chậu to thì ý của hắn đã rất rõ ràng rồi

Cho bức tranh vào nước, ngẫm ra đều thấy thật điên rồ, nhưng khi Lý Dương nói ra thì lại không ai thấy bất ngờ chút nào. Những bức tranh khác không thể dính nước nhưng bức tranh này thì khác, nó càng dính nhiều nước thì hiệu quả càng rõ rệt.

Không lâu sau người phục vụ kia mang về 1 chiếc chậu to dành cho trẻ con tắm, chiếc chậu này vừa được hắn mua về.

Giám đốc nhà hàng biết yêu cầu của khách liền lập tức phái người đi mua, ông ta không biết Lý Dương nhưng khi nãy Hà Kiệt gọi món đều là những món đắt nhất, còn gọi thêm rượu, 1 bữa ăn đã mấy vạn tệ, yêu cầu của khách hàng chỉ cần họ có thể đáp ứng được bọn họ đều cố gắng thỏa mãn.

Chiếc chậu to được đặt vào giữa, nhờ phục vụ đổ vào hơn nửa chậu là nước tinh khiết, lúc này mới cho người phục vụ đi ra.

Người phục vụ vẫn còn rất hiếu kì, tuy nhiên khách đã có yêu cầu thì hắn cũng không thể đứng đó xem được, đành ra ngoài đóng cửa lại, ở bên ngoài đợi khách gọi vào.

Lý Dương đứng dậy, Hà Kiệt và mọi người đều đã đứng cả dậy, ai cũng tỏ ra rất căng thẳng.

Mặc dù bức tranh này đã tỏ ra là 1 bức tranh không sợ dính nước nhưng cứ nghĩ đến việc cho cả bức tranh ngâm vào nước thì ai cũng không khỏi lo lắng, Lý Dương cũng không ngoại lệ.

Lý Dương trải bức tranh ra, từ từ đặt nó vào trong chậu nước, sau khi cho vào nước, mắt mọi người đều lập tức mở to ra, không chớp mắt nhìn vào trong chậu nước.

-không ai được cử động, cảnh sát đến khám xét

Cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, có đến 10 người đi vào, mấy người là mặc quần áo cảnh sát, đi sau cùng là 1 người thanh niên mặc thường phục, người này vừa bước vào đã sững lại, trong mắt còn có chút kinh hãi.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ