Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Ngày hôm sau, Lý Dương dậy rất sớm.
Tối hôm qua sau khi dùng cơm với Vương Giai Giai, cô ấy đã gọi điện thoại cho hắn hẹn hôm nay ra ngoài, đi đâu thì chưa biết. Vương Giai Giai còn thông báo cho hắn một tin tốt lành. Cha mẹ của cô ấy không phản đối chuyện của hai người. Thậm chí còn đưa ra đề nghị hai gia đình gặp mặt.
Hai bên gia đình gặp mặt, có nghĩa là muốn định việc lớn cho hai người. Có sự cho phép của cha mẹ hai bên thì việc hôn nhân cũng không ngoài ý muốn.
Bên ngoài biệt thự Ngọc Tuyền Sơn, Vương Giai Giai mặc một bộ lễ phục đáng yêu đang đứng chờ ở cửa. Chiếc xe Hồng Kỳ của Lý Dương còn chưa đến thì cô ấy đã bước ra.
- Giai Giai, chúng ta đi đâu vậy?
Lý Dương xuống xe mở cửa cho cô gái, chờ cô lên xe rồi mới hỏi một câu. Ở Bắc Kinh thì ngoại trừ Phan Gia Viên và Ngọc Lưu Ly Hán là quen thuộc, còn lại các nơi khác hắn chưa từng đi qua.
- Đi đâu cũng được. Anh xem mà lo liệu đi.
Vương Giai Giai mỉm cười ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền trông rất đáng yêu làm cho Lý Dương ngây người ra.
- Chào Lưu ca!
Vương Giai Giai nhướng mắt với Lý Dương rồi lại cười chào hỏi với Lưu Cương. Lý Dương vốn định cho Lưu Cương ở nhà, nhưng anh ta lại làm ra bộ dạng nhàm chán khi phải ở nhà thì Lý Dương đành phải mang anh ta đi theo.
- Nếu không thì chúng ta đi Phan Gia Viên đi. Giai Giai, vừa lúc anh đang muốn giới thiệu cho em một người.
Lý Dương suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nảy ra một chủ ý. Nơi mà hắn quen thuộc nhất ở Bắc Kinh chỉ có hai nơi. Ở Phan Gia Viên đồ cổ cũng nhiều mà chuyện xưa cũng không ít. Lý Dương lần ngày nghĩ đến việc sẽ dẫn Vương Giai Giai đến đó để gặp một người và nghe người đó kể chuyện xưa.
- Được!
Vương Giai Giai lập tức gật đầu. Lái xe cũng không nói gì, trực tiếp hướng đến Phan Gia Viên.
Lưu Cương bĩu môi. Theo ý Lưu Cương thì thời tiết hôm nay không tồi. Nơi hẹn hò tốt nhất là đến công viên. Có thể đến Di Hòa Viên bên cạnh biệt thự Ngọc Sơn Tuyền cũng được mà. Lý Dương lại dẫn Vương Giai Giai đến thăm thú đám đồ cổ. Trong lòng Lưu Cương sốt ruột lên vì Lý Dương nhưng không có biện pháp gì nữa vì Lý Dương đã nói ra nơi cần đến.
Lý Dương hiện tại rất quen thuộc với Phan Gia Viên. Sau khi dừng xe, hắn liền nắm tay Vương Giai Giai đi vào trong.
Lưu Cương và người tài xế chậm rãi đi phía sau. Đôi vợ chồng son kia trông rất ngọt ngào tình tứ. Cho nên y cũng không có ý kiến gì nữa.
Hôm nay không phải là cuối tuần nên những quầy hàng đều vắng khách. Chỉ có những gian hàng đồ cổ là đông đúc thôi. Cho dù không phải là cuối tuần thì người đến xem cũng không ít, lại còn có người lớn tiếng tiếp đón khách đến.
Vương Giai Giai lần trước đến Phan Gia Viên là đi theo một người bạn. Mà người bạn đó của cô còn bị lừa ba trăm ngàn để mua một món hàng lỗi thời đáng giá có ba mươi đồng.
Nhìn những quầy hàng náo nhiệt, Vương Giai Giai trong lòng cũng có chút tâm động. Người đi bên cạnh cô bây giờ không phải là người bình thường mà là chuyên gia nổi tiếng nhất trong nước Lý Dương. Có Lý Dương ở đây thì các đồ vật nào mà muốn lừa hắn cũng rất khó. Như vậy thì Vương Giai Giai cũng muốn mua một món bảo bối nào đó.
Có khi mình lại may mắn tìm được một bảo bối vô cùng quý giá thì sao.
- Lý Dương, chúng ta đến bên kia xem được không?
Vương Giai Giai đột nhiên chỉ tay đến vào đám đông bên cạnh. Ở đó có mấy chục người đang tập trung vào một gian hàng. Lý Dương nhìn thời gian, bây giờ vẫn còn sớm. Nếu Vương Giai Giai có hứng thú thì hắn cũng có thể dẫn nàng đi tham quan một chút.
Ly Dương và Vương Giai Giai bước đến lập tức trong gian hàng có mấy người chủ ra tiếp đón, giới thiệu những đồ vật mà bọn họ cho là bảo bối. Lý Dương xem qua vài lần rồi lắc đầu.
Những gian hàng vỉa hè này để có một vài đồ sứ nhỏ. Ngoài ra còn có những tác phẩm nghệ thuật hiện đại. Nhưng những món này chẳng có gì đặc biệt. Những người chủ quán cũng sẽ không đem những thứ này biến thành đồ cổ. Cho nên giá cả cũng hợp lý.
Có món thoạt nhìn thì không phải đồ giả nhưng cũng không phải đồ thật. Còn các loại đồ sứ thì đều là giả. Ai mà mua trúng những món này thì coi như mình bị hố rồi.
- Tiểu thư, muốn mua cái gì, chúng tôi cũng đều có. Ngoài ra còn có một món bảo bối chúng tôi mới có, rất rẻ đấy.
Nhìn cách ăn mặc của Lý Dương và Vương Giai Giai, hai người chỉ mới dạo qua có mấy gian hàng thì đã bị một chủ gian hàng ra vẻ thần bí gọi lại, sau đó lén lút lôi ra một cái thùng gỗ rồi lấy ra một cái tượng phật bằng đá.
Vừa nhìn pho tượng phật bằng đá kia, Lý Dương không khỏi lắc đầu. Pho tượng phật bằng đá này chính là thủ pháp của thời kỳ Nam Bắc Triều nhưng trông rất giống với tượng Quan Âm. Những bức tượng được mô phỏng theo Quan Âm về sau mới bắt đầu lưu truyền trong nước. Cho dù tượng phật Quan Âm có lưu truyền vào thời Nam Bắc triều thì khẳng định cũng không phải dạng này.
Những vật như vậy rất dễ lừa gạt những người mới. Bọn họ nhìn không quen không tin mới là lạ.
- Lý Dương, vật này là đồ thật chăng?
Vương Giai Giai ngạc nhiên nhìn pho tượng phật bằng đá, quay đầu nhỏ giọng hỏi một câu. Trên pho tượng còn dính một chút bùn đấy, thậm chí còn có thể ngửi được mùi vị của bùn khô. Thật giống như một bảo vật vừa mới được khai quật.
Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Mấy thứ này chẳng có gì hay để xem. Chúng ta đi trước đi.
Không đợi chủ quán có phản ứng gì, Lý Dương bước ra ngoài. Chủ quán nhìn theo bóng dáng của đám người Lý Dương, cuối cùng lắc đầu.
- Ông chủ, tôi cho cho ngài biết. Đây chính là bảo bối thật sự thuộc về một đại quan thời nhà Thanh Ngài có biết Từ Hi Thái Hậu rất thích Phỉ Thúy. Vị đại quan này cũng không ngoại lệ. Nghe nói là vật sở hữu của vị đại quan Lộc gì đó.
Đi được mấy chục bước, Lý Dương đột nhiên nghe một được một giọng nói quen thuộc. Sau đó hắn lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hình dạng mập mạp của một người cách đó mấy thước.
- Quang Vinh Lộc?
Gã mập trước mặt khách hàng liền gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Đúng, chính là Quang Vinh Lộc. Hiểu biết của ngài so với tôi cao hơn nhiều.
Gã mập lại nhỏ giọng thần bí nói tiếp:
- Ngoài ra, tôi còn nói cho ngài một bí mật. Tôi là người Minh Dương, có mối quen biết thân thiết với Ngọc Thánh Lý Dương. Những thứ này tôi đã đưa cho cậu ấy xem qua. Cậu ấy đã hết lời ca ngợi bảo vật của tôi, nhất là cái sợi dây chuyền Phỉ Thúy Phù Dung chủng này.
Lý Dương lúc này đứng cách gã chưa đến năm thước. Những lời này Lý Dương nghe rất rõ.
Lý Dương cúi đầu nhìn thoáng qua vật trên tay gã mập, sự kinh ngạc trên vẻ mặt của hắn lập tức biến thành sự phẫn nộ. Trên tay của gã mập đó chính là sợi dây chuyền Phỉ Thúy hình rồng được chạm trỗ rõ ràng. Máy móc thì không nói nhưng cũng vẫn là dùng những phương thức hóa học để gia công thành Phỉ Thúy. Cái tên mập này lại ngang nhiên lấy đồ vật giả mạo này biến thành bảo bối thời nhà Thanh, lại còn dùng danh tiếng của hắn để gạt người.
- Ông nói vật này Ngọc Thánh Lý Dương đã xem qua?
Vị khách hàng hiển nhiên là đã nghe qua tên Lý Dương nên do dự hỏi một câu.
- Đương nhiên, tôi còn có thể gạt ngài sao? Nơi này ai mà chẳng biết gã mập tôi và Ngọc Thánh Lý Dương có quan hệ rất thân thiết. Ngài có thể tùy ý hỏi thăm.
Gã mập kia lập tức vỗ ngực lớn tiếng nói một câu. Lý Dương rốt cuộc không nhịn được, đi về phía trước hai bước, lạnh lùng nhìn gã mập đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.
- Anh mập.
Người này chẳng ai khác là tên mập mà Lý Dương đã gặp ở Minh Dương, bạn của Lưu Tuyết Tùng. Gã còn bị Lưu Tuyết Tùng từ trong nhà đuổi ra ngoài.
Lý Dương lần trước đã gặp qua gã ở Phan Gia Viên một lần. Gã lại lừa gạt người ta. Lý Dương lần trước đã khuyên gã một lần, nhưng không nghĩ đến gã chẳng những không nghe lời khuyên của hắn mà còn lại tiếp tục gạt người. Càng quá đáng hơn là gã còn dùng danh tiếng của hắn để gạt người ở đây.
- Ai.....!
Gã mập mất hứng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Dương lập tức sửng sốt, ngây cả người.
- Anh mập, không ngờ anh lại ở đây. Anh thay đổi quá rồi đấy, bây giờ còn học cách gạt người?
Lời nói của Lý Dương làm cho sắc mặt của vị khách hàng kia thay đổi mạnh mẽ, lập tức quay đầu lại nhìn gã mập. Còn gã mập thì đang ngẩn người ra. Gã không ngờ lại đụng Lý Dương ở chỗ này, trong khi mình đang vất vả để lừa một tên ngốc.
- Không, tôi không có.
Thấy vị khách hàng kia nhìn mình, Mã mập mới đột nhiên tỉnh lại, vội vàng lắc đầu. Vị khách hàng ngốc ngếch kia sắp cắn câu, Lý Dương nói vậy chẳng khác nào khiến gã công toi sao. Cho nên gã cũng có chút sốt ruột, có chết cũng không thừa nhận.
- Muốn tôi gọi cảnh sát đến hay không? Xem anh còn dám lừa gạt người.
Sắc mặt Lý Dương càng trở nên khó coi. Gã Mã mập đã làm chuyện xấu lại còn không thừa nhận. Thật sự là không còn biện pháp cứu chữa mà.
- Đừng, đừng gọi cảnh sát.
Gã Mã mập sắc mặt biến đổi, theo bản năng mà lắc đầu. Đồn công an Phan Gia Viên bình thường không có động tĩnh gì nhưng đối với việc dùng hàng giả gạt người thì sẽ trừng phạt nghiêm khắc, xử lý nghiêm minh.
Những người mang theo những bức tranh giả hoặc đồ đồng giả hiện nay không hề dám xuất hiện tại đây. Những chủ gian hàng vỉa hè cũng không dám dùng hàng giả để gạt người. Giống như vị chủ quán vừa rồi cũng phải che giấu hàng giả đi. Lý Dương đi rồi cũng không dám đem ra tiếp. Nếu như vài năm trước, thì khẳng định với biểu hiện hứng thú của Vương Giai Giai sẽ không cho bọn họ bỏ đi như vậy.
Về việc nghiêm khắc trừng trị, Lý Dương ngày hôm qua cũng đã đề cập qua với đám người Bạch Minh một lần. Không chỉ riêng Phan Gia Viên mà các nơi buôn bán đồ cổ trên toàn Bắc Kinh luôn.
Hiện tại, gã mập làm như vậy coi như đã gây nên sự hiềm nghi. Đồn cảnh sát nhân dân mà nhúng tay vào thì coi như số gã thảm.
- Đúng là đồ lừa đảo mà. Hừ!
Vị khách hàng kia cũng không phải là đồ ngốc hoàn toàn. Thấy sắc mặt của gã mập thì lập tức hiểu ra được vấn đề, liền hừ một tiếng rồi bỏ đi. Gã mập liền đau khổ ngơ ngác nhìn Lý Dương.
- Lý…Lý tiên sinh, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Tôi cùng đường mới làm như vậy. Ngài cũng đừng gọi công an nhân dân nhé.
Gã mập đối với Lý Dương vẫn kính sợ trong lòng. Đặc biệt là bây giờ Lý Dương đã trở thành một người nổi tiếng trong cả nước. Hơn nữa, âm mưu của gã lại bị Lý Dương vạch trẩn. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để hoàn lương.
Duy Linh
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ