Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Hà Kiệt đi theo Lý Dương nhưng đoàn người của bọn họ chỉ gia tăng thêm một người.
Những người đi theo Hà Kiệt đều là nhân viên, lcu1 này Hà Kiệt lại đi theo đám người Lý Dương nên bọn họ không tiện đi theo nên chỉ có thể đi trước.
Hiện tại đã là cuối tháng 10, thời tiết lúc này mát mẽ hơn tháng 6 nhiều, hơn nữa Lý Dương đang rất vui vẻ nên cửa tiệm nào hắn cũng ghé qua một lần.
Mao lão, Bạch Minh và thầy Thái đều tới đây đi dạo không mục đích, mọi người thỉnh thoảng lại nói một hai câu, không khí đoàn người nhìn rất là náo nhiệt.
Mặc kệ bọn họ có mua đồ hay không nhưng mỗi khi họ tới thì ông chủ tiệm đều tự mình đi ra, thanh danh của Mao lão, Bạch Minh , thầy Tháy đều không hề thấp, chỉ cần một người tới thôi cũng đủ dể bọn họ ra ngoài đón rồi chứ nói chi là cả 3 người.
Hà Kiệt cũng đi xung quanh nhìn vài món, còn hỏi vài món, có điều không thể thấy được thứ vừa lòng nên chỉ có thể tiếp tục đi tiếp.
-Cửa tiệm này này không tệ, chúng ta vào xem đi?
Lúc đi tới một tiệm đồ cổ, thầy Thái đột nhiên ngừng lại rồi chỉ vào bên trong, nói, cửa tiệm này chuyên bán những bức tượng đá và tượng điêu khắc gỗ, ngoài ra còn có một ít con dấu và ngọc khắc linh tinh, thầy Thái cũng đã từng tới đây vài lần.
-Tốt
Lý Dương lập tức gật đầu, hắn đi cũng không có mục đích gì, hơn nữa xưởng Lưu Ly cũng không có nhiều tiệ chuyên kinh doanh vật điêu khắc, cho dù thầy Thái không nói Lý Dương cũng sẽ vào xem một chút.
Cửa tiệm này không lớn, nó rộng khoảng 20 m2, trong khu vực này thì nó chỉ có thể xem là cửa hàng nhỏ.
Tuy cửa hàng nhỏ nhưng đầy đủ, ba mặt cửa hàng là ba quầy hàng, bên trong còn có một cái giá gỗ đặt rất nhiều vật điêu khắc, trong đó nhiều nhất là tượng điêu khắc bằng đá.
Lý Dương nhìn thoáng qua xung quanh, cửa tiệm này phần lớn là tác phẩm nghệ thuật đương đại, cũng có chút là đồ cổ, đặc biệt là những bức tượng điêu khắc bằng đá, trong số chúng còn có vài món không tệ, có lẽ thứ này là trấn điếm chi bảo của cửa tiệm này.
Hà Kiệt cũng đi vào hứng thú nhìn xung quanh. Hà Kiệt nhớ rõ ôn mình nói điêu khắc của Trung Quốc bác đại tinh thâm, có rất nhiều người điêu khắc, nhưng không có nhiều điêu khắc đại sư, mỗi một thời kỳ cũng chỉ có một vài vị đại sư xuất hiện mà thôi.
Xem điêu khắc không giống với xem những thứ khác, xem tác phẩm điêu khắc đầu tiên là phải xem trạm trổ rồi mới tới nhìn tài liệu, một ít trạm trổ đại sư nổi tiếng ví dụ như Trần Vô Cực khi điêu khắc đều có phí là trên trăm vạn, chỉ việc này thôi cũng đủ biết tầm quan trọng của việc điêu khắc rồi.
Cũng bởi vì như thế, Lý Dương mới không sử dụng năng lự đặc thù mà dùng mắt thường nhìn từng món một.
-Thầy Thái tới à
Trong tiệm chỉ có một người mập mạp hơn 50 tuổi, đám người Lý Dương vừa bước vào thì hắn đã chạy ra đón, sau khi nhìn thấy người đến là thầy Thái, Mao lão, Bạch Minh, hắn rất là sững sốt.
-Thầy Mao, thầy Bạch, hai vị cũng đên ư, quả thật là vinh dự cho cửa tiệm này, các vị đại sư mởi vào bên trong, cửa tiệm nhỏ mọi người đừng trách, mọi người ngồi một chút để tôi đi pha trà
-Không cần phiền toái như vậy đâu ông chủ La, chúng tôi xem một chút rồi đi
Thầy Thái lắc dầu nói, cửa tiệm này hăn đã tới vài lần, nhưng không có quá thân thiết với ông chủ tiệm, hắn cũng không dám làm phiền người ta.
-Không phiền toái, có gì mà phiền toái, bình thường thì làm sao có thể mời mấy vị đại sư tới chứ, lần này mấy vị tới đây chính là vinh hạnh cho cưa tiệm nhỏ này
Ông chủ La nói, thầy Thái thì chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, Lý Dương và hà Kiệt thì không có chú ý tới câu chuyện của bọn họ mà đang cùng nhau cẩn thận xem những tác phẩm nghệ thuật trên giá gỗ
Ông chủ La cũng không để ý tới bọn họ, Lý Dương, Hà Kiệt và Lưu Cương đã bị hắn xem là vãn bối rồi, Lý Dương cũng đã quen với việc này rồi nên không nói gì.
Thầy Thái cũng không có đi giới thiệu Lý Dương, đây củng là ý của Lý Dương, chỉ cần ông chủ tiệm này không biết hắn thì không cần giới thiệu, nếu không thì sẽ rất phiền phức.
Lúc ra khỏi Cổ Ngọc Trai đi vào một căn tiệm, Bạch Minh đã chủ động giới thiệu Lý Dương, kết quả là bị ông chỉ tiệm liên tục nói hơn 10 phút, lãng phí rất nhiều thời gian, cũng bởi vì như vậy nên Lý Dương mới không muốn giới thiệu mình cho người khác.
-Lý Dương, đó là cái gì mà xinh đẹp vậy
Hà Kiệt đột nhiên chỉ về bức tượng điêu khắc đá Điền Không thạch, Điền Không thạch là một loại núi đá, tuy cực phẩm Điền Không thạch cũng có thể so được với Điền Hoàng thạch, có điều khối đá mà Hà Kiệt nói là rất bình thường, còn có một ít tạp mầu, không coi là thượng phẩm.
Trạm chỗ của bức tượng này cũng rất bình thường, Lý Dương nhìn thoáng qua rồi tùy ý trả lời:
-Đây là bức tượng điêu khắc đá bằng Điền Không Thạch, thứ nó điêu khắc là 'Khôi điểm đấu, đỗ trạng nguyên', thứ này không phải do danh gia làm nên cũng không có giá trị cao
- Khôi điểm đấu, đỗ trạng nguyên, có nghĩa là gì
Hà Kiệt mở to mắt nhìn nó rồi hỏi, đám người ông chủ La nhìn thoáng qua bên này một chút nhưng cũng không nói gì.
Lý Dương cười cưởi chỉ vào khối đá rồi hỏi:
-Trước hết anh nhìn xem thứ này là cái gì?
Lý Dương chỉ chính là chủ thể hình người của bức tượng, Lưu Cương cũng quay đầu nhìn lại bức tượng mà Lý Dương chỉ.
-Hẳn là người , hoặc có thể là thần tiên?
Hà Kiệt không xác định trả lời, chỉnh thể của bức tượng này cao tới 30 cm, cái đầu xem như khá lớn, bên trên là hình người, bên dưới là hình một hòn đá lớn, hoa văn trên hòn đá nhìn giống như là một vòi nước vậy.
-Đây không phải là người cũng không phải là tiên mà là quỷ
Lý Dương cười lắc lắc đầu, Hà Kiệt mở to mắt rồi hỏi:
-Cậu nói đây là quỷ? Có người điêu khắc hình quỷ nữa ư?
-Bình thường thì không ai điêu khắc hình này cả, ngoại trừ chùa miếu còn có sử dụng ra thì có một loại tượng điêu khắc hình quỷ có công dụng khác, nó có ý nghĩa các tường như ý
Lý Dương cười khẽ một tiếng, Hà Kiệt không hiểu tình huống trong giới đồ cổ nên có ý nghĩa như vậy cũng là bình thường.
-Kiệt ca, anh xem con quỷ này đang cưỡi cái gì? Cưỡi như thế nào?
Hà Kiệt cẩn thận nhìn thoáng qua rồi không xác định nói:
-Hình như là con rồng? Con rồng này rất kỳ quái, con quỷ cũng vậy, nó chỉ cưỡi bằng 1 chân
-Ha ha
Lý Dương đột nhiên cười to một tiếng, lục chú ý của đám người thầy Thái đều bị thu hút, ông chủ La cũng đang nhìn bọn họ.
-Đây không phải là rồng mà là ngao, nó cũng là một thần vật trong truyền thuyết, một chân dẫm ngao có ý nghĩa chính là đỗ trãng nguyên
Lý Dương vừa cười vừa giải thích, Hà Kiệt gật đầu, thứ này hắn cũng nhìn không giống như là rồng, Lý Dương vừa giải thích thì hắn liền hiểu được.
-Đây là ý đổ trạng nguyên, vậy khôi điểm đấu là gì?
Hà Kiệt lại hỏi, bức tượng này gọi là Khôi điểm đấu, đổ trạng nguyên, hiện tại nửa câu sau đã muốn hiểu nhưng nữa câu đầu thì hắn chưa hiểu gì cả.
-Khôi điểm đấu này trên tay con quỷ, anh xem con quỷ đang cầm cái gì?
Lý Dương lại cười cười, lần này không chỉ có Hà Kiệt mà ngay cả Lưu Cương cũng trừng mắt mắt to nhìn tay con quỷ.
-Ông chủ, có thể lấy thứ này cho chúng tôi xem một chút không?
Đứng xa nhìn thì không thoải mái, Hà Kiệt nói với ông chủ La một tiếng, ông chủ La nhìn thầy Thái một chút rồi mới chạy đi lấy bức tượng, sau đó lại một lần nữa chạy tới chỗ đám người Mao lão nói chuyện tiếp.
Hà Kiệt và Lý Dương đều không để ý tới thái độ của ông chủ tiệm, với Hà Kiệt thì ông chủ tiệm đi là vừa lúc, có thể yên tĩnh quan sát thứ này thì cũng tốt.
-Thứ nó cầm hình như là cây bút lông? Phía dưới còn có một cái thùng, nó có ý nghĩa là gì?
-Bút thì đúng, nhưng mà cái còn lại không phải là cái thùng mà là cái đấu, thời cổ đại người ta thường dùng nó để đựng rượu, ý nghĩa của thứ này hả, Kiệt ca, bên trong từ 'Quỷ' nhiều ra một từ 'Đấu’ thì là từ gì?
Lý Dương mỉm cười nhìn Hà Kiệt, thứ này trạm trổ rất bình thường như ý nghĩa thì lại rất lớn. Trên thực tế loại điêu khắc này thời cổ đại có rất nhiều, cũng có một ít văn phòng tứ bảo sẽ điêu khắc thứ này hàm nghĩa của nó chính là sự cát tường may mắn.
-Khôi
Hai mắt Hà Kiệt sáng lên, hắn lập tức trả lời.
Lý Dương cười gật gật đầu, nói tiếp:
-Đúng vậy, ý nghĩa của bức tượng này chính là cây bút điểm danh thí sinh dự thi, mà điểm danh thì chính là Trạng Nguyên. Thời Tống, trước điện hoàng cung có hai con ngao bằng đá rất lớn. Trạng Nguyên khi vào cung thì phải đứng trên đầu con ngao này, lúc đó việc này gọi là 'Thượng ngao đầu', đây chính là toàn bộ ý nghĩa của “Khôi điểm đấu, đổ trạng nguyên
Lý Dương chậm rãi giải thích, ông chủ tiệm thì kinh ngạc nhìn Lý Dương, chuyện này có rất nhiều người biết nhưng có thể kể ra như vậy thì không nhiều lắm, Lý Dương có thể nói ra nhiều như vậy chứng minh hắn có không ít hiểu biết vể đồ cổ.
Nói nhiều như vậy, Lý Dương cũng rất có hứng thú với thứ này, thứ này dùng làm quà tặng cũng không tệcho dù là không tặng người thì đặt ở trường học cũng tốt.
-Kiệt ca, thứ này anh có mua không?
Lý Dương quay đầu lại hỏi Hà Kiệt một câu, đây là thứ Hà Kiệt nhìn trứng, nếu Hà Kiệt muốn mua thì hắn không tranh giành, thứ này có rất nhiều, muốn mua cũng không khó
-Quên đi, tôi không cần
Hà Kiệt nhìn một hồi rồi lắc đầu, hắn không phải là tiếc tiền mà thứ này vô dụng đối với hắn, vật như vậy đưa cho học sinh là thích hợp nhất, đưa cho Hà lão thì lại không tiẹn, hiện tại thứ hắn muốn là quà mừng thọ chứ không phải là thứ khác.
Có điều khi nghe Lý Dương nói xong hắn cảm thấy rất hứng thú với thứ này nên cũng tiếp tục quan sát những thứ khác, Lý Dương cẩn thận nhìn bức tượng này một chút rồi gật gật đầu.
Theo bản năng, Lý Dương sử dụng năng lực đặc thù bao phủ toàn bộ thứ này.
Đây cũng là thói quen của Lý Dương, trước tiên là dùng mắt, sau đó lại dùng năng lực đặc thù để kiểm tra lại lần nữa.
codon.trai
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ