Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
-Hình như là vậy, những ngọn nến trong phim đều rất tinh xảo, rất đẹp
Vương Giai Giai đến gần rồi một chút rồi cẩn thận nhìn Cảnh Thái Lam trước mặt, cây nến này cò thân hình trụ, cao khoảng 20 cm.
-Lý Dương, theo lời cháu nói thì thứ này là một bảo bối không tệ?
Vương Toàn Minh cười to một tiềng, trên mặt còn lộ ra nét tươi cười nhưng trong mắt lại có một tia khác lạ.
-Chú Vương, kỳ thật tạo hình cây đèn này của ngài thuộc loại ngũ cung, cả bộ có năm món, ngoại trừ hai cái này còn có hai cái bình hoa và một cái bếp lò, như vậy mới là một chỉnh thể
Nói tới đây, Lý Dương lại có chút do dự.
Vương Toàn Minh nói rõ thứ này là do một người bạn nước ngoài tặng ông, Vương Toàn Minh có thể lấy ra thứ này cho Lý Dương hắn xem chứng minh ông và người bạn của mình có quan hệ rất tốt, nếu như bây giờ hắn nói ra lai lịch thật sự thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.
Có điều hắn khẳng định sẽ không nói dối, hắn sở dĩ chưa nói ra là vì hắn vẫn chưa nghỉ ra nên nói như thế nào, thế nhưng câu hỏi của Vương Toàn Minh hiện giờ làm cho hắn không thể không trả lời.
Khe khẽ thở dài, Lý Dương đã có quyết định:
-Chú Vương, trước cháu không nói giá trị của nó, ngài còn nhớ bài thơ Giai Giai vừa đọc không? Lạp cự thành hôi lệ thủy can, lạp cự chính là ngọn nến, lúc cháu học bài thơ này cháu rất nghi hoặc tại sau ngọn nến đốt xong lại có thể biến thành tro?
-Đúng vậy, ngọn nến đốt xong thì không còn, sao lại còn tro chứ?
Vương Giai Giai cũng sửng sốt, trong mắt còn hiện ra sự tự hỏi, vấn đề này cô chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ cảm thấy đây là một bài thơ cổ rất cảm động mà thôi.
Lương Phụng Anh Kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Dương, bà dạy toán nên biết rất ít về văn, biết về ngọn nến lại càng thêm ít.
Vương Toàn Minh thì có hứng thú nhìn Lý Dương, ông nói: -Lý Dương, có gì thứ cứ nói đi, đừng làm cho mọi người sốt ruột
-Tốt, chú Vương, ở thời cổ đại ngọn nến sợ dĩ có tro là vì tim nến, tim nến của người cổ đại không phải dùng sợi bong như bây giờ mà là dùng cây cỏ lau, nến có tim đèn bằng sợi bong là do nhập từ nước ngoài về vào cuối thời Thanh, lúc đó nến có tim bằng sợi bong mới được sử dụng rộng khắp
Lý Dương lại chỉ chỉ Cảnh Thái Lam:
-Ở đây cổ đại, nến phải có hình một cây cột tròn nhỏ, khi đúc nến người ta chừa một cái lỗ ở giữa để cắm cỏ lau vào rồi nun một chút cho hai thứ dính lại, chờ sau khi ngọn nến cháy hết, bên dưới đế đựng nến có một chút tro, nó chính là tro đốt từ cỏ lau
Lý Dương lấy tay nhẹ nhàng gõ cái đĩa, Vương Giai Giai và Lương Phụng Anh không nhìn được nhìn một chút rồi gật gật đầu.
-Thì ra là vậy, Lý Dương, anh biết thật là nhiều
Hai mắt Vương Giai Giai lại sáng lên, người trong giới đồ cổ phải học tập rất nhiều tri thức nên mỗi người đều biết rất nhiều, những thứ này Lý Dương học được trong sách vở, không ngờ lại có thể sử dụng ở đây
-Việc khác không nói, trước hết cậu phải nói cho tôi biết thứ này có giá bao nhiêu?
Vương Toàn Minh phất tay nói, sắc mặt thì tràn đầy hứng thú.
Lý Dương nói tiếp:
-Chú Vương, chú nhìn kỹ bên tron xem, bên trong cũng không có cái gì, rất bong loáng, chú không thấy có cái gì không đúng sao?
Sau khi nói xong Lý Dương có chút khẩn trương, lời của hắn đã rất rõ ràng rồi
-Không đúng?
Vương Toàn Minh nhíu mày, Lương Phụng Anh và Vương Giai Giai đều nhìn một chút, Vương Giai Giai còn liếc mắt hỏi Lý Dương.
-Lý Dương, không phải là tốt lắm sao?
Lương Phụng Anh nghi hoặc hỏi một câu.
-Dùng thời hiện nay thì không có gì, nhưng ở thời hiện đại thì lại không đúng, dì Lương, nến cổ đại thì rỗng ruột, tim nến thì bằng cỏ lau, cây nến này thì lại không có, đây là tình huống tuyệt đối không thể xuất hiện, có thể nói, chúng ta là thời cổ đại không thể nào có vật này
Lý Dương khẽ thở dài một cái, Lương Phụng Anh kinh ngạc nhìn hắn rồi quay đầu lại nhìn Vương Toàn Minh, Lý Dương giải thích như vậy thì bà cũng đã nhận ra vấn đề rồi.
-Tôi hiểu ý cậu, Lý Dương cậu muốn nói thứ này là đồ dõm phải không?
Vương Minh mĩm cười, trên mặt không có sự thay đổi gì, trong mắt thì có thêm sự hken ngợi.
Thứ này quả thật không phải là đồ thật, nó là vật mà ông dùng để kiểm tra Lý Dương, cuộc kiểm tra này rất dơn giản, thứ nhất là kiểm tra xem Lý Dương có phải thật sự là có tài không, thứ hai là xem Lý Dương có phải là người thành thật hay không.
Vương Toàn minh rất để ý tới sự thành thực của người khác, thành thực đại biểu choc hung thành, nếu Lý Dương bởi vì có nguyên nhân mà lừa gạt ông, vậy thì ấn tượng tích lũy trước đó sẽ chẵng còn gì.
Lý Dương có thể lừa gạt ông thì sao này cũng có thể lừa gạt Vương Giai Giai, bọn họ cũng không phải là người ngoài mà là người trong nhà, lừa dối người torng nhà là không được, cho dù là vì trưởng bối mới lừa dối cũng không thể.
Có điều hiện tại xem ra biểu hiện của Lý Dương làm cho Vương Toàn Trung rất vừa lòng, năng lực của Lý Dương không cần phải nói, những thứ vừa rồi hắn nói đã đủ để chứng minh, mà sự thành thực của Lý Dương cũng đã thông qua bài kiểm tra.
Việc làm cho Vương Toàn Minh cao hứng là Lý Dương rất biết ứng đối, hắn dùng một câu chuyện xưa để dẫn dắt tới vấn đề, không có nói ra thứ này là giả ngay từ đầu, điều này làm cho Vương Toàn Minh rất hài lòng.
Lý Dương không biết những điều Vương Toàn Minh nghĩ nếu đã muốn nói ra thì Lý Dương sẽ nói cho xong luôn.
Vấn đề còn có vài cái, chúng đều phân tích một cách chuyên nghiệp, Lý Dương nói rất đơn giản, nhưng mỗi người đều hiểu được, thứ này khẳng định không phải là đồ thật , Lý Dương đã nói việc này rất rõ rồi.
-Chú Vương, thứ này của bác hẳn là làm ở nước ngoài, bọn họ không có hiểu biết đặc biệt với văn hóa Trung Quốc cho nên mới để lại một sơ hở lớn như thế, dựa theo tác phẩm nghệ thuật mà nói thì thứ này rất không tệ, nhưng nó là đồ hiện dại, bác và người bạn của bác khẳng định là đã bị gạt
-Đúng vậy đó ba, khẳng định là bị lừa rồi
Vương Giai Giai cũng nói một câu, cô cũng nghĩ đây là thứ mà bạn cha cô tặng chứ không nghĩ đây là thứ dùng để thử Lý Dương.
Vương Toàn Minh gật đầu cười cười rồi cho người mang nó ra ngoài, ông không tiếp tục nói về chuyện này nữa.
Thấy Vương Toàn Minh không có để ý, Lý Dương âm thầm thở ra một hơi, hắn cũng không biết đây bài kiểm tra của Vương Toàn Minh dành cho hắn.
Lúc này cũng sắp đến 11 giờ, Lý Dương vốn định xin về, không ngờ là Vương Toàn Minh lại chủ động mời hắn ở lại ăn cơm, hơn nữa còn cho Lý Duong nói với Lưu Cương và lái xe cứ về trước, xe ông cũng đã chuẩn bị xong.
Thấy Vương Toàn Minh kiên quyết như vậy, Lý Dương cũng không từ chối, Vương Giai Giai trước tiên là kinh ngạc, sau đó thì chuyển thành vui suống.
Cô hiểu hiện tại cha mình đã hoàng toàn tiếp nhận Lý Dương rồi.
Không có tiếp nhận thì Lý Dương không thể nào ở lại ăn bửa cơm này được, nếu Vương Toàn Trung cho Lý Dương ở lại chứng minh ông đã hoàn toàn tiếp nhận Lý Dương, lúc này Vương Giai Giai đã có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Bửa cơm trưa không nhiều đồ ăn nhưng rất phong phú, mùi vị cũng rất ngon, Lý Dương đã ăn không ít.
Hiện tại, Lương Phụng Anh rất vừa lòng với người con rễ này. Trong lòng bà, bà không hi vọng con gái gả cho một người trong quan trường, người trong quan trường nhìn thì rất tốt, nhưng họ lại có rất nhiều thứ bất đắc dĩ, càng là gia tộc lớn thì càng như vậy.
Hiện giờ con gái đã tìm được người mình thích, người này lại rất thương yêu con gái bà, điều này làm cho bà rất vừa lòng. Hơn nữa người con rễ này cũng được chồng bà tán thành rồi, điều này là một việc vô cùng khó, khi nghĩ tới việc này thì bà cảm thấy rất vui.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lý Dương mới cáo từ, lúc đi Vương Toàn Minh còn đưa ra tới cửa, Lương Phụng Anh còn mời Lý Dương thường xuyên tới đây chơi nữa.
Vương Giai Giai không có tiễn đưa Lý Dương, khi tiễn Lý Dương lên xe cô nói cô sẽ chờ điện thoại hắn rồi đi vào nhà, cô biết là cha mẹ cô còn có việc muốn nói với cô.
Trên xe, lái xe và Lưu Cương đều vui vẻ nhìn Lý Dương, Lý Dương khi ra ngoài tới giờ vẫn liên tục cười cho thấy mọi việc đã thành công.
-Lý ca, chúng ta hiện tại đi đâu?
Lưu Cương quay đầu lại cười hỏi một câu, kết quả không cần hỏi cũng biết rồi, chỉ nhìn bộ dáng của Lý Dương thôi thì cũng biết chuyện ngày hôm nay rất thuận lợi rồi.
-Đi dạo xưởng Ngọc Lưu Ly một chút, bây giờ tôi vẫn chưa muốn về nhà
Lý Dương suy nghĩ một chút rồi vui vẻ nói, nói xong hắn liền lấy điện thoại ra gọi cho Hà lão để cảm ơn và nói tin tức ngày hôm nay cho ông.
Lưu Cương quay đầu lại không nói gì, Lý Dương sao khi tắt điện thoại vẫn còn rất hưng phấn, hắn một lần nữa gọi điện thoại cho Bạch Minh gọi hắn cùng đi xưởng Ngọc Lưu Ly nhìn thử một chút xem có gì tốt không chứ đi một mình thì có chút buồn.
... ...
Xưởng Ngọc Lưu Ly là thị trường đồ cổ nổi tiếng của Bắc Kinh, đặc điểm lớn nhất ở nơi này là có rất nhiều đồ cổ, torng đó có không ít là tinh phẩm.
Trong Ngọc Lưu Ly có rất nhiều tiệm đồ cổ, hơn nữa cao thủ cũng không ít, chủ tiệm nơi này phần lớn đều là cha truyền con nối, nhãn lực đều không kém. Cho nên muốn kiếm tiện nghi ở nơi này thì khó hơn một chút, rất nhiều chuyên gia khi nhìn trúng thứ gì đó mới tới nơi này, bình thường tới phần lớn đều là những ông chủ có tiền cả.
Đầu phó Ngọc Lưu Ly, Lý Dương xuống xe, Bạch Minh còn chưa tới, Lý Dương thì hứng thú đánh giá xung quanh.
Những chuyên gia khác khó có thể kiếm tiện nghi ở nơi này nhưng với hắn thì việc này không khó, ở nơi có càng nhiều thứ tốt như thế này thì việc kiếm hời càng dễ, giá trị sẽ càng lớn.
Ở Phan Gia Viên việc kiếm hời dễ hơn ở đây, nhưng muốn kiếm được đồ có giá trị cao ở đó thì khó khăn hơn nhiều, hơn nữa ở đó cũng không có nhiều đồ lắm, muốn kiếm hời cũng không phải việc dễ.
Tâm trạng của Lý Dương ngày hôm nay rất tốt nên hắn nhìn những món đồ cổ đầy sự hứng thú, tựa hồ mỗi món đều là thứ tốt cả vậy.
-Lý lão đệ
Phía sau Lý Dương đột nhiên truyền tới một tiếng kêu, Lý Dương vội vàng quay đầu lại, Bạch Minh đã tới, đi cùng hắn còn có Mao lão và thầy Thái, ba người không ngờ là cùng nhau tới.
.
-Chúng tôi vừa làm xong tiết mục và đang nghỉ ngơi, cậu gọi điện thoại tới, chúng tôi không bận việc gì nên cùng nhau tới đây nhìn cậu kiếm hời
Bạch Minh cười một tiếng, Lý Dương ngẩn người, lập tức bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói:
-Tôi chỉ đến xem thử coi có gì tốt hay không chứ không phải là tới kiếm hời
Quả thật là xưởng Ngọc Lưu Ly có nhiều thứ tốt hơn nơi khác, Lý Dương lần này đến đây cũng không định kiếm hời, hơn nữa, làm gì dễ kiếm như vậy chứ.
-Không sao, nhặt được rồi tính sao
Mao lão cũng cười nói một câu, ngay cả thầy Thái cũng có biểu hiện như vậy, Lý Dương càng thêm bất đắc dĩ, những người này giống như nhận định hắn chỉ cần đi tới chỗ có đồ cổ bán là có thể kiếm hời rồi vậy.
-Chúng ta vào xem đi, có thể kiếm hời được không tôi không có chút tin tưởng nào cả
Lý Dương nhún vai, Bạch Minh lập tức cười đi theo. Đây là lần đầu tiên thầy Thái đi với Lý Dương tới thị trường đồ cổ nên hắn rất tò mò, chuyện Lý Dương kiếm hời đã truyền khắp giới đồ cổ rồi, hắn cũng muốn xem Lý Dương kiếm hời như thế nào
Trước khi tới đây, Bạch Minh chỉ nói đơn giản một câu: đi, đi theo Lý lão đệ kiếm tiện nghi nào, chỉ một câu như vậy mà ba người đã ngay lập tức chạy tới.
Lý Dương rất tùy ý đi vào một nhà cửa hàng, cửa hàng này chuyên kinh doanh các loại đồ ngọc, trong đó cổ ngọc là chính, cửa tiệm này tạo cho Lý Dương một cảm giác rất quen thuộc.
Chủ tiệm là một ông lão khoảng 60 tuổi, bên cạnh ông còn có một thằng nhóc 15, 16 tuổi, ông chủ tiệm khi thấy bọn họ tới liền lập tức ra đón.
Sau khi đến gần, ông chủ tiệm rất kinh ngạc, ông nhìn Mao lão, lại nhìn thầy Thái, Bạch Minh rồi nhìn Lý Dương.
-Ngài chính là Ngọc Thánh Lý Dương, Lý tiên sinh?
Ông chủ tiệm hỏi một câu, Lý Dương cũng biết ông chủ tiệm này, nơi này hắn đã từng tới rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Dương đột nhiên giật mình, nơi này là lần đầu tiên hắn tới xưởng Lưu Ly hắn đã tới nơi này. Cửa hàng này gọi là Cổ Ngọc Trai, lần trước hắn gặp Trịnh Khải Đạt ở trong này, sau đó hai người mới đi tới Quang Vinh Bảo Trai tìm thấy Nguyệt Đăng.
-Xin chào ông chủ Mã, chính là tôi
Lý Dương cười gật gật đầu, sau khi nhớ người này, mọi việc lúc trước chợt hiện lại một lần trong đầu hắn, ông chủ tiệm này họ Mã, có quan hệ không tệ với Trịnh Khải Đạt.
codon.trai
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ