Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 442: Cha mẹ em làm gì?




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Mấy ngày gần đây vì bị chơi xấu nên phục vụ không ổn định, vấn đề không thể đăng ký đã giải quyết, vấn đề người sử dụng mới không thể đăng ký đã được giải quyết.

- Lương tỉnh trưởng, mời ngài vào trong!

Phó bí thư đi tới từ phía sau, hơi khom người nói với Lương tỉnh trưởng. Lúc này Lý Dương còn đang mơ màng ngây ngô nhìn Vương Giai Giai, trong đầu còn chút hỗn loạn.

Những người khác đều nhỏ giọng bàn luận gì đó, đặc biệt là những người được mời tới Trịnh Châu, hiện giờ trong lòng vô cùng khiếp sợ, bọn họ chưa từng nghe nói qua Lương tỉnh trưởng thamdự lễ khai trương của một công ty tư nhân.

Nhất thời, trong đầu những người này xẹt qua đủ loại ý tưởng, nhưng mà có thể hoàn toàn xác định bối cảnh công ty bán đấu giá mới thành lập này tuyệt không đơn giản.

Hơn nữa, bối cảnh này không phải là vì bọn họ biết Tư Mã Lâm. cha Tư Mã Lâm đã qua đời từ mười mấy năm trước, sức ảnh hưởng hiện giờ căn bản không đủ để ảnh hưởng đến một nhân vật cấp Tỉnh trưởng.

Còn các đại biểu của các công ty bán đấu giá ngoài tỉnh, biết được tỉnh trưởng thân chinh đến đều há hốc miệng.

Hết kinh ngạc rồi, tâm tình bọn họ cũng hơi trầm xuống. Công ty bán đấu giá Lợi Đạt vốn bọn họ cũng không quá coi trọng, nếu không phải có cổ đông Lý Dương thì tới một nửa các công ty bán đấu giá còn chưa nghe qua. Dù sao hiện giờ trong cái vòng luẩn quẩn này thanh danh của Lý Dương rất vang dội.

Lúc này bọn họ mới nhận ra, công ty này cũng không phải chỉ là một công ty mới, bạc nhược như bọn họ tưởng tượng, cái bạc nhược này, xem một đống chuyên gia tâng bốc tự mình trình diện chỉ biết đến thành tựu tương lai của công ty. Bây giờ Tỉnh trưởng tự mình tới đây, công ty bán đấu giá Lợi Đạt đã muốn làm kẻ đứng đầu Trung Nguyên rồi.

Một công ty vừa mới thành lập đã muốn trở thành kẻ dẫn đầu, thành tựu tương lại lại càng không thể xem thường. Trong lòng mỗi người ở đây đều đang suy đoán, Lương tỉnh trưởng dưới sự hướng dẫn của vị Phó bí thư kia, mỉm cười gật gật đầu, chậm rãi đi vào trong.

Trên đài Chủ tịch Ngô Hiểu Lỵ cũng lặng đi. Người nhà cô đều là kẻ lăn lộn trên quan trường, đương nhiên hiểu được Lương Tỉnh trưởng tự mình tới dự lễ khai trương của một công ty có ý nghĩa gì. Lương Tỉnh trưởng chưa bao giờ tỏ ra sợ một cái gì, hôm nay lại tự mình đến đây, kể từ lúc này, sẽ không có ai dám đối đầu với công ty bọn họ , hơn nữa làm chuyện gì cũng phải bật đèn xanh.

Còn cô gái đi bên cạnh Lương Tỉnh trưởng, Ngô Hiểu Ly chưa bao giờ gặp mặt Vương Giai Giai, hôm nay chính là lần đầu tiên, nhưng mà cho dù chỉ mới thấy lần đầu tiên thì cô cũng đã có cảm giác không thoải mái.

- Hà lão, ngài cũng đến đây!

Lương Tỉnh trưởng từ từ đi tới trước mặt Hà lão, chủ động chào hỏi, Hà lão tuy rằng không còn nắm quyền nữa, nhưng sức ảnh hưởng trong nước thì không ai có thể khinh thường, đặc biệt Hà gia cũng là một gia tộc khổng lồ.

- Đây là việc làm ăn đầu tiên của tên nhóc kia, tôi khẳng định phải tới động viên, không cần để ý nhiều như vậy, nhưng thật ra thật hiếm khi thấy Tiểu Lương cậu có thể đến!

Hà lão cười gật đầu, lại nhìn Vương Giai Giai bên cạnh:

- Mặc kệ thế nào, tôi cũng thay mặt tên nhóc kia cám ơn sự động viên của cậu!

- Hà lão, Ông quá khách khí rồi, tôi cũng không phải người ngoài, hơn nữa tôi chỉ tới với tư cách cá nhân thôi.

Lương tỉnh trưởng hơi rùng mình, nhưng sắc mặt cũng không thay đổi gì. Hắn tới đây thực sự là vì Vương Giai Giai, cô cứ quấn lấy bắt hắn nhất định phải đưa cô tới, hơn nữa, Lương Dư Trường cũng đã có hỏi qua ý cha Vương Giai Giai, ông cũng không phản đối nên hắn quyết định ra mặt.

Những người đã có được địa vị như bọn họ, đôi khi một động tác nhỏ thôi cũng đại biểu cho rất nhiều ý tứ.

Hiện giờ, cuối cùng lão cũng hiểu được vì sao cha của Vương Giai Giai lại đồng ý để cho lão ra mặt, xem rathái độ của Hà lão với Lý Dương quả thật đúng là không bình thường, kể cả là đứa cháu thân nhất của Hà lão có thành lập công ty thì ông cũng chẳng có thái độ như vậy.

Vị Phó Bí thư kia vẫn đứng bên cạnh Lương Tỉnh trưởng, Phó bí thư Trịnh Châu còn mạnh hơn Phó bí thư Minh Dương nhiều. Chỉ cần theo cấp độ, phẩm chất mà nói thôi cũng sẽ chẳng tới Minh Dương làm Bí thư Thị ủy. Đây cũng là người có năng lực nhất dưới tay Tư Mã Lâm, vị Phó Bí thư này từng theo cha Tư Mã Lâm, lại còn là thân tín.

Chính là nguyên nhân như thế, vị Phó Bí thư này mới có thể tự thân đến đây động viên chiếu cố cho hậu nhân lão lãnh đạo, cũng là một quy tắc ngầm trong quan trường.

Phó Bí thư vốn nghĩ Lương Tỉnh trưởng đến đây rồi sẽ rời đi, không ngờ Lương Tỉnh trưởng không ngờ lại ở lại, đi vào trong, và nếu như không lầm thì ý tứ hàm xúc trong đó cũng hoàn toàn khác biệt.

Hắn lại nghe được Lương Tỉnh trưởng nói chuyện với Hà lão, quay đầu nhìn vào mắt Tư Mã Lâm, lại nhìn Lý Dương, cuối cùng cúi đầu không biết nghĩ thế nào.

Lúc này Tư Mã Lâm vô cùng hưng phấn. Dù sao hắn cũng coi như là con cháu của gia đình quan gia, biết Lương Tỉnh trưởng tự mình ra mặt với bọn họ là có được bao nhiêu lợi ích. Đương nhiên, Tư Mã Lâm cũng hiểu, hết thảy đều là công lao của Lý Dương, cha hắn dù sao cũng đã qua đời mười năm trước, ảnh hưởng còn lại đã yếu đi nhiều.

Sự kích động trên khuôn mặt Trịnh Khải Đạt, Chu Lỗi đã sớm giấu không nổi mà bày cả ra, hơn nữa, đây chính là chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn tốt nhất trong lễ khai trương của bọn họ.

Cơn xúc động qua đi rồi, Trịnh Khải Đạt lập tức nhớ tới các bước cắt băng khánh thành, nếu Lương Tỉnh trưởng tới đây vậy khẳng định là muốn cho hắn cắt băng rồi, hơn nữa còn phải là vị trí quan trọng nhất bên cạnh Hà lão. Vậy thì số người trong kế hoạch ban đầu sẽ phải giảm đi một, chuyện giảm ai lúc này thực sự khó xử.

Cuối cùng vẫn là Tư Mã Lâm chủ động đứng dậy từ bỏ tư cách cắt băng khánh thành, người khác đã thông báo rồi, nếu lúc này lại bảo bỏ người ta đi thì thực là chuyện mười phần đắc tội với người.

Trịnh Khải Đạt là lão tổng, đương nhiên hắn không thể từ bỏ, Lý Dương cũng sẽ lên đài, ai cũng biết những người này tới đều là vì hắn, hắn càng không thể không lên đài.

Sau khi quyết định, rất nhanh tới thời điểm cắt băng, Lương Tỉnh trưởng được Lý Dương mời lên, đúng là cùng Chủ tịch tham dự cắt băng, nhưng hắn lại ngắn gọn nói mấy câu.

Mấy câu đó cực kỳ đơn giản, chính là cho thấy lần này hắn tới đây ăn mừng là với tư cách cá nhân , nhưng mà làm như thế, mọi người lại càng có cảm giác thần bí đối với công ty bán đấu giá Lợi Đạt.

Vậy cũng đủ để nói công ty bán đấu giá Lợi Đạt có quan hệ cá nhân với Tỉnh trưởng. Những năm nay, quan hệ cá nhân đôi khi còn quan trọng hơn cả quan hệ công việc ấy.

Lễ khai trương long trọng tổ chức tới 10 giờ 30 rồi cũng kết thúc, được Trình Khải Đạt đưa xuống, Hà lão cùng Lương Tỉnh Trưởng đi thăm công ty, một đám khách quý cũng đều đi vào trong, trong công ty bán đấu giá Lợi Đạt lúc này nhất thời có vẻ rất chật chội.

Công nhân trong công ty đều mặc trang phục chỉnh tề mà làm việc, nhìn nhìn quy mô, Hà lão mỉm cười gật gật đầu, công ty này coi như cũng có quy mô nhất định.

So với các công ty bán đấu giá khác thì nó rất khiêm tốn. Theo quy mô công ty mà nói, công ty bán đấu giá Lợi Đạt còn lâu mới theo bằng, thậm chí không thể so với mấy công ty bán đấu giá nổi tiếng nhất trong nước. Hiện giờ Lợi Đạt mới vừa khởi bước, không có danh tiếng gì, nhưng sau ba năm năm nữa, ai cũng không dám cam đoan, trong số các công ty bán đấu giá nổi tiếng nhất trong nước không có tên Lợi Đạt.

Sau khi đi thăm khu làm việc, mọi người lại đi thăm triển lãm ở tầng 4 và phòng đấu giá. Các cuộc bán đấu giá của công ty sẽ được tiến hành ở ngay chỗ này, các công ty bán đấu giá trong nước có thể có phòng đấu giá của riêng mình phỏng chừng cũng không nhiều.

Chủ yếu là vì xây nên một phòng đấu giá chuyên dụng còn xa không có lời bằng thuê khách sạn. Dù sao một công ty bán đấu giá một năm cũng không có mấy lần tổ chức đấu giá, tự mình xây dựng thực quá tốn tiền.

Cũng chỉ có Trình Khải Đạt lập nghiệp nên từ đất đai mới nguyện ý làm như vậy. Trong tình huống không thiếu thốn về tài chính thế này thì đây cũng coi như một loại đầu tư.

Đi thăm hết công ty, cũng đã tới gần mười một rưỡi, mọi người lần lượt rời đi, Chu Lỗi an bài đưa khách quý đến nhà hàng năm sao gần nhất.

Trong khách sạn đã sớm chuẩn bị một sảnh tiệc, hơn nữa còn đặt trước ba mươi bàn tiệc lớn nữa, hôm nay khách quý tới cũng không ít.

Lần này Lương Tỉnh trưởng không đi cùng mà lên xe rời đi, thái độ của lão đã thể hiện là không cần phải tiếp tục ở lại ăn bữa cơm này nữa.

- Giai Giai, rốt cuộc sao lại thế này?

Vương Giai Giai cũng không bỏ về, chờ cô tiễn Lương Tỉnh trưởng đi rồi, Lý Dương lập tức kéo Giai Giai tới một góc vắng người vội vàng hỏi.

- Cái gì mà sao lại thế này? Không phải em đã cho anh một kinh hỉ sao? Thế nào, không kinh hỉ sao?

Vương Giai Giai hé miệng cười cười,nhìn thấy bộ dáng giật mình của Lý Dương cô rất vui, cuối cùng cũng đã làm được một chuyện có ích cho hắn.

- Không phải, kinh hỉ thì có, chỉ là Lương Tỉnh trưởng có quan hệ gì với em?

- Muốn biết sao? Lúc này em không nói cho anh, giữ bí mật đã!

Vương Giai Giai nhướng mày lên, Lý Dương ngẩn ngơ hoàn toàn, thần sắc có vẻ càng sốt ruột.

- Ha ha

– Đột nhiên cô cười to rồi lắc đầu nói:

– Được rồi, nhìn anh kìa, em nói, Lương Tỉnh trưởng là cậu của em, cậu ruột đó!

- Cậu?

Lý Dương kinh nghi nhìn nàng hỏi lại:

- Sao trước kia anh chưa từng nghe em nhắc qua việc này?

- Anh đâu có hỏi!

Vương Giai Giai nghiêng đầu, Lý Dương nghĩ lại, quả thực hắn đâu có hỏi ở Trịnh Châu này Vương Giai Giai còn có người thân nào nữa không, hắn vẫn nghĩ ở Hà Nam này cô chỉ có Minh Dương Vương thị trưởng.

- Cậu em là tỉnh trưởng của chúng ta, tại sao em còn ở đây một mình, không giữ cậu em lại chứ?

Lý Dương hỏi lại một câu, đối với ông cậu Tỉnh trưởng của Vương Giai Giai trong lòng hắn vẫn khiếp sợ, Lý Dương cũng chỉ biết điều kiện gia đình cô không phải bình thường, không nghĩ tới lại có ông cậu làm quan như thế.

- Cậu em không có tiện, đi lại rất cẩn thận, bị nhà báo nhìn thấy cũng không tốt. Em không muốn để bọn họ biết thân phận của mình!

Vương Giai Giai lắc lắc đầu, trước đó cô có thể tới Hà Nam mà không ai trong nhà phản đối cũng có liên quan tới ông cậu này. Chạy tới địa bàn của ông cậu làm to như thế, cha mẹ cô cũng chẳng việc gì phải lo lắng.

- Giai Giai, rốt cuộc cha mẹ em làm gì?

Đột nhiên Lý Dương nghĩ tới câu hỏi ngày đó lão gia tử hỏi mình, nghe khẩu khí ông tựa hồ cha mẹ Vương Giai Giai rất giỏi. Lúc này, trong lòng hắn dâng lên một sự lo lắng.

Hắn không quan trọng dòng dõi không có nghĩa là người khác không quan trọng.Hắn chỉ là con của một giáo sư bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với hào quang quanh gia đình Giai Giai được.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ