Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
- Ông ơi, nói như vậy có nghĩa là câu chuyện về Thiên Tùng Vân kiếm là có thật?
Lý Dương nhìn xong bản ghi chép nội dung thẩm vấn, ngẩng đầu nhìn Hà lão, văn bản cơ mật này tuyệt đối không thể là giả, và việc lưu giữ nó suốt hơn 60 năm qua cũng không hề đơn giản.
- Ông cho rằng rất có khả năng là thật, chỉ có điều với những chứng cứ hiện nay thì chỉ có thể chứng minh được rằng Thanh Mộc Long Nhất có người trợ giúp, hơn nữa người này đến Hoa Hạ để thực hiện một nhiệm vụ bí mật. Ông đã cử người đi Nhật thám thính tình hình, hy vọng có thể tìm được một số ghi chép về Thanh Mộc Long, như vậy mới có thể xác định rõ được thực hư của sự việc.
Hà lão gật gật đầu, kết quả điều tra khiến ông rất vừa lòng.
Hà lão từ từ đứng dậy, ông kéo Lý Dương đến ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi nói:
- Phía Tây Tạng ông cũng đã cử người đi rồi, nhưng ông không nói nhiệm vụ cụ thể là gì. Sự việc xảy ra từ sáu bảy mươi năm về trước và không ai có thể biết đã có những thay đổi gì.
- Thay đổi khẳng định là có, chỉ có điều không biết những nơi Thanh Mộc Long Nhất tiến hành điều tra có gì đặc biệt hay không.
Lý Dương cẩn thận gấp văn bản cơ mật trong tay lại rồi đưa cho Hà lão, tin tức này hiện chỉ có hai người biết, những người được Hà lão cử đi chỉ biết được nhiệm vụ của riêng họ chứ không hề biết lý do tại sao họ phải đi điều tra.
- Sau khi có tin từ phía Nhật Bản và Tây Tạng thì cháu phải chuẩn bị hành động, ông đoán muộn nhất là tháng sau sẽ có tin.
Nếu vậy, sau khi tổ chức xong lễ khai trương, cháu hãy đi Bắc Kinh một chuyến, ông sẽ bố trí một vài trợ thủ giúp đỡ cháu.
Hà lão nhìn Lý Dương cười, giờ đây ông vô cùng tin tưởng vào số mệnh của Lý Dương. Tuy lần này không có tin tức gì cụ thể, nhưng trong lòng Hà lão đã khẳng định được tính xác thực của sự việc, ông còn tin Lý Dương nhất định có thể mang món bảo vật được nhắc đến trong truyền thuyết của Nhật Bản trở về.
- Được ạ, vừa hay cháu cũng muốn đi Bắc Kinh để gặp bố mẹ của Giai Giai.
Nghĩ ngợi một lát, Lý Dương chậm rãi nói. Bố mẹ Vương Giai Giai đều ở Bắc Kinh, chuyến đi này đúng là một công đôi việc, nhất định Giai Giai sẽ rất vui.
- Gặp bố mẹ ư? Giai Giai có nói bố mẹ làm nghề gì không?
Một thoáng sửng sốt, khuôn mặt Hà lão bỗng tươi vui hẳn lên. Lý Dương lắc đầu nói:
- Cô ấy có nói một lần, hình như là làm cán bộ gì đó, nhưng cụ thể là gì thì cháu không rõ.
- Ha ha, tốt, lần này đi Bắc Kinh tiện thể gặp bố mẹ của Giai Giai cũng tốt, có điều nhất định cháu phải thận trọng trong cách xử sự.
Hà lão cười lớn, còn Lý Dương chợt thấy khó hiểu, không biết vì sao Hà lão lại đột nhiên trở nên vui vẻ đến vậy.
Cười một hồi, Hà lão tiếp tục nói:
- Lần này cháu đi Bắc Kinh, sau khi gặp bố mẹ của Giai Giai thì tiện thể đi Cố Cung một chuyến. Viện trưởng Hoàng nghe nói cháu có khả năng mở được các hộp cơ quan nên muốn nhờ cháu mở bốn hộp báu cất giữ trong Cố Cung để đưa những báu vật trong đó ra ngoài.
- Không thành vấn đề, cháu sẽ cố hết sức giúp họ.
Lý Dương lập tức gật đầu đồng ý, thực sự anh cũng thấy hiếu kỳ về bốn hòm báu trong Cố Cung, sau khi mở được những hộp cơ quan trong nhà mình, anh bắt đầu thấy rất thích thú với những đồ vật này.
Càng phức tạp thì càng thú vị, nếu mở được những hộp báu trong Cố Cung sẽ giúp ích rất nhiều cho Lý Dương.
Nghỉ ngơi một ngày, Lý Dương lại đi Trịnh Châu, công ty sắp khai trương, nên tất cả mọi người đều rất bận rộn, nếu anh về sớm thì sẽ giúp đỡ được ít nhiều.
Về phía Lý Xán, Liễu Tuấn cũng có nhiều tin tốt, ít nhất đã có mười chuyên gia tỏ vẻ đồng ý tham gia lễ khai trương. Hiện giấy mời vẫn chưa phát hết, đợi sau khi phát hết rồi số lượng người tham gia chắc chắn sẽ nhiều hơn.
Kết quả này khiến Trịnh Khải Đạt vô cùng phấn khích, anh cũng bắt đầu tham gia phát giấy mời cùng đồng nghiệp. Càng nhiều chuyên gia đến thì tiếng tăm của họ càng lớn, và như vậy anh sẽ càng hãnh diện hơn khi đứng trước mặt đồng nghiệp.
Lý Dương có đến công ty giúp việc nhưng không nhiều, chủ yếu là bởi không có công việc nào cụ thể cho anh, và anh cũng không biết phải làm những gì.
Thời gian không ở công ty, Lý Dương lúc nào cũng ở cùng Vương Giai Giai. Gần đây họ đã trở nên gắn bó hơn, chỉ cần có thời gian, họ luôn bên nhau.
Ngô Hiểu Lợi bận túi bụi, mãi sau cô mới biết được thông tin này, sau khi nghe nói Lý Dương đã có bạn gái, cả ngày cô không đi làm. Mãi đến ngày 23, công ty tổ chức triển lãm thử, cô mới có mặt và làm việc rất nhiều.
Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cảm thấy lo lắng cho Ngô Hiểu Lợi, cô là người có năng lực, đã đóng góp rất nhiều cho công ty. Thực lòng họ rất hy vọng Lý Dương và Ngô Hiểu Lợi thành đôi, nhưng chuyện tình cảm cá nhân họ cũng không tiện nói nhiều, chỉ là cảm thấy rất thông cảm với Ngô Hiểu Lợi.
Buổi triển lãm thử diễn ra rất thuận lợi với sự tham gia của hơn 100 khách quý. Nhìn thấy những vật phẩm được đem ra bán đấu giá, rất nhiều khách hàng đều công khai bày tỏ sự vừa ý của mình. Một số cơ quan truyền thông cũng đến phỏng vấn. Ngoài ra, một bộ phận chuyên gia đến tham quan cũng tỏ ý rất vừa lòng. Đây có thể coi là thành công lớn của một buổi triển lãm thử.
Thành công của buổi đấu giá thử đã củng cố lòng tin của tất cả mọi người trong công ty. Sáng sớm ngày 25, khán đài dành cho việc tổ chức khai trương chính thức đã được bố trí xong, mọi thành viên trong công ty ăn mặc chỉnh tề, rất nhiều trong số họ tham gia vào việc tiếp đón các vị khách quý đến tham gia buổi lễ.
Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm diện những bộ vest lịch lãm, họ có mặt ở công ty trước 7 giờ để làm công tác chuẩn bị. Với họ, hôm nay là một ngày rất quan trọng.
Lần khai trương này khiến Trịnh Khải Đạt vô cùng tự tin. Kết quả mang lại từ những thiệp mời mà Lý Dương phát đi đã vượt qua cả dự kiến của anh. Trong số các chuyên gia hàng đầu cả nước, đã có ba mươi người tỏ ý sẽ đích thân đến, mà dù không đến, họ cũng đã có lời và gửi quà chúc mừng.
Ba mươi vị chuyên gia hàng đầu này khiến Trịnh Khải Đạt cảm thấy hạnh phúc ngất ngây.
Bất kỳ một công ty đấu giá nào trong nước cũng không thể mời được nhiều chuyên gia đến vậy. Đừng nói là khai trương, cho dù là tổ chức những hoạt động lớn đến thế nào chăng nữa, nếu mời được 10 chuyên gia trong ngành đã là một thành công lớn, chứ không đừng nói là mời được 30 chuyên gia.
Những gì các công ty khác không tưởng tượng được thì họ lại làm được. Trong lòng Trịnh Khải Đạt hiểu rõ, những chuyên gia này đến tham dự lễ khai trương không phải là vì đánh giá cao công ty của họ, mà là vì Lý Dương.
Trịnh Khải Đạt một lần nữa cảm thấy hãnh diện vì hành động sáng suốt của mình lúc đó.
Kỳ thực, việc có nhiều người tham gia có liên quan rất lớn đến việc Lý Dương và Hà lão phá được vụ án đánh tráo đồ cổ. Lý Dương đã giúp mọi người hóa giải một tai kiếp lớn, trong lòng những chuyên gia này nhất định rất cảm kích. Do đó khi nhận được thiếp mời họ sẽ đến ngay khi có thời gian.
30 chuyên gia đều đã đến Trịnh Châu, họ ở trong khách sạn được công ty chuẩn bị sẵn. Để mời những chuyên gia này, công ty họ đã phải chi tới mấy chục vạn tệ, nhưng đây là một cái giá quá hời, dù phải chi đến vài trăm vạn tệ để đổi lấy kết quả ngày hôm nay Trịnh Khải Đạt cũng sẽ vui vẻ đồng ý.
8 giờ, Lý Dương đến cửa công ty, anh bận không kém gì Trịnh Khải Đạt. Các chuyên gia sẽ đến vào lúc 9 giờ, việc bố trí vị khách nào tham gia cắt băng khánh thành cũng làm Trịnh Khải Đạt phải đau đầu suy nghĩ.
Cuối cùng anh cũng chọn được 4 chuyên gia đại diện cắt băng khánh thành, đó là Hà lão, viện trưởng Hoàng ở Cố Cung, Liễu lão và Hoàng lão ở HongKong. Để bốn vị chuyên gia này cắt băng khánh thành chắc cũng không vị khách nào dám có ý kiến gì.
Trịnh Khải Đạt còn nhớ, lúc mới nghe tin viện trưởng Hoàng và Hoàng lão ở HongKong đồng ý tham dự lễ khánh thành, anh vui mừng đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên. Hai anh em này là đại biểu của hai phái nam bắc trong giới mê đồ cổ cả nước, đã hơn mười năm nay họ không hề công khai lộ diện.
Việc hai người họ cùng xuất hiện trong buổi lễ khánh thành của một công ty đấu giá tin rằng sẽ trở thành giai thoại đáng nhớ nhất trong ngành.
Chưa đến 9 giờ, rất nhiều khách quý đã đến cổng công ty, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm lập tức bận túi bụi.
Những người đến sớm nhất là các thương gia bản địa và đại biểu của một số công ty đấu giá. Đường tổng của Vinh Bảo Trai ở Bắc Kinh lần này cũng đích thân đến, chỉ có điều ông đang ở cùng Liễu lão.
Vừa qua 9 giờ, người đến tăng đột biến, Lý Dương cũng bắt đầu bận rộn. Các chuyên gia cũng từ khách sạn đến, họ đều đến vì nể mặt Lý Dương, tất nhiên anh phải đích thân đón tiếp họ.
Sau khi đón tiếp vài lượt khách, Lý Dương lại nhìn thấy hai người quen, đó là hai người bạn Tân Cương mà anh gặp ở Bắc Kinh, họ cũng đã đến Trịnh Châu.
Tần Dũng và Triệu Dân nhận được giấy mời do đích thân Trịnh Khải Đạt gửi, hai người họ đều là những vị khách quan trọng nên Trịnh Khải Đạt luôn nhớ rất rõ, vài ngày trước anh đã gửi giấy mời đến cho họ.
Sau khi đón tiếp hai người, Lý Dương lại tiếp tục chào hỏi những vị khách khác. Bạch Minh và Mao lão cũng đã đến, chỉ có điều Lý Dương quá bận nên không có thời gian nói chuyện với họ.
- Lý lão đệ đáng nể thật, không biết hai ba chục năm nữa biết cậu ấy sẽ tiến bộ đến mức nào.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của Lý Dương, Bạch Minh nói một câu khó hiểu, nhiều chuyên gia như vậy xuất hiện khiến anh và Mao lão rất ngạc nhiên. Trước kia khi Hà lão và viện trưởng Hoàng liên minh cũng không mời được quá bốn mươi người, vậy mà giấy mời của Lý Dương có thể khiến ba mươi người phải có mặt, đây quả là một con số đáng nể.
- Tôi không thể đợi được tới ba mươi năm, nhưng tôi dám bảo đảm đến lúc đó Lý Dương nhất định sẽ trở thành người được hội đồng nghiệp trong nước ngưỡng mộ.
Thầy Thái khẽ lắc đầu, hắn và Mao lão đang ở cùng Bạch Minh, việc công ty của Lý Dương khai trương vốn có chút xung đột với công việc của ông, nhưng khi nhận được thiếp mời ông lập tức gác mọi công việc, điều này cho thấy ông coi trọng Lý Dương đến mức nào.
Một vài chuyên gia đứng cách họ không xa nghe thấy câu chuyện giữa Bạch Minh và Thái lão thì bất giác gật đầu, tương lai của Lý Dương thực sự khó có thể tưởng tượng hết được.
- Viện trưởng Hoàng và Hà lão đến rồi.
Trịnh Khải Đạt đột nhiên nói với Lý Dương. Nghe tin viện trưởng Hoàng cùng Hà lão đến, Lý Dương lập tức bước nhanh tới đón tiếp hai vị chuyên gia quyền uy.
- Hoàng lão ở HongKong cũng đã đến.
Vừa gặp hai vị trưởng bối, Lý Dương còn chưa kịp nói mấy câu đã bị Tư Mã Lâm gọi đi, những chuyên gia hàng đầu cơ bản đều đã đến đủ, khiến đại diện những công ty đấu giá khác nhìn Lý Dương và Trịnh Khải Đạt với ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa đố kỵ.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ