Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 428: Sự rung động mà quốc bảo cấp thần khí mang lại




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Hà lão, Hoàng viện trưởng, Nghiêm lão, Liễu lão, Mao lão, Bạch Minh và Tư Mã Lâm đều vây lại làm cho Lưu Cương nhịn không được có chút khẩn trương, hắn cẩn thận nhìn mọi người.

-Ông, Hoàng viện trưởng, đừng đến gần như vậy, mọi người cũng đã biết sự sắc bén của thanh kiếm này rồi đó

Lý Dương vội vàng tiến lên nhắc nhở một câu, Vương Giai Giai cũng đi theo hỗ trợ, nếu không cẩn thận với thứ này thì rất dễ bị thương.

Lý Dương nhắc nhở vậy bọn họ với tỉnh táo lại, mọi người sợ hãi nhanh chóng lui lại một chút.

Thanh kiếm này thật sự sắc bén, vừa rồi vì hiện tượng thần kỳ của thanh kiếm này nên bọn họ mới không tự chủ được tới gần, hiện tại sau khi suy nghĩ cẩn thận mọi người đều cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi rất nhiều, quanh thân đều có chút lành lạnh, Bạch Minh thậm chí còn có chút nổi da gà.

-Thanh kiếm này tuyệt đối là danh kiếm thiên cổ, sự sắc bén thế này quả thật là thế gian hiếm thấy

Tần lão có vẻ rất là kích động, lúc nói chuyện còn có chút run rẫy, cô bé đi theo ông vội vàng đỡ, hơn nữa còn vỗ nhẹ xuống lưng Tần lão, lớn tuổi mà kích động cũng không phải là chuyện gì tốt.

So với Tần lão thì Hà lão có vẻ bình tỉnh hơn nhiềutrong mắt ông đầy sự kinh ngac sợ hãi nhưng sắc mặt thì không có nhiều thay đổi lắm.

-Tần lão nói đúng, thứ này tuyệt đối là bảo kiếm, nó chính là sự kiêu ngạo của chúng ta

Trong mắt Hoàng viện trưởng hiện lên một tia sáng, ông từ từ nói, Lý Dương thì lắc lắc đầu. Hoàng viện trưởng nói như vậy không cần nói cũng biết là ông coi trọng thanh kiếm này cùa Lý Dương, thứ trong tay Lý Dương bị Hoàng viện trưởng coi trọng lại nhiều hơn một món.

-Không chỉ là sự kiêu ngạo của chúng ta mà nó còn là một sự huy hoàng, hơn hai nghìn năm trước chúng ta đã có kỹ thuật đúc kiếm cao như vậy rồi, đáng tiếc là loại kỹ thuật này không thể bảo trì tới lúc này

Hà lão cũng nói một câu, lúc nói còn mang theo nồng đậm tiếc nuối, mọi người đều gật đầu, lời của Hà lão chính là tiếng lòng của bọn họ, kỹ thuật thế này mà không bảo trì tới bây giờ quả thật là đáng tiếc.

-Lưu Cương, thu hồi thanh kiếm lại đi

Hà lão nhỏ giọng phân phó một câu, Lưu Cương gật gật đầu, lập tức đút thanh kiếm trở lại vỏ, trước mặt mấy vị tiền bối, đặt biệt là trước mặt Hà lão mà để thanh kiếm xuất hiện gần thế này quả thật là không ổn.

-Vỏ kiếm này không phải là nguyên phối?

Tần lão nhìn không chớp mắt vỏ kiếm rồi hỏi một câu.

-Không phải, thanh kiếm này vốn có vỏ kiếm, nhưng mà đã bị rỉ sét, hơn nữa lúc đó thanh kiếm này còn nằm chung với vỏ kiếm nên chúng tôi cứ tưởng nó là một thanh kiếm rỉ sét không có giá trị

Lý Dương lắc lắc đầu, lại nói tiếp:

-Sau khi mua được thanh kiếm này, bởi vì người bạn vui đùa ngoài ý muốn là vở vỏ kiếm nên thanh kiếm này mới lộ ra

-Vận may của Lý Dương tôi không còn gì để nói nữa

Hoàng viện trưởng thở dài rồi phức tạp nhìn thoáng qua Lý Dương, kỳ thật việc này ông đã biết được nhưng khi nghe Lý Dương nói ông lại cảm thấy có nhiều điểm không giống nhau.

"Vận mai của Lý Dương quả thật không tệ, có điều thanh kiếm này không thể để trong vỏ kiếm tạm này được, nhất định phải chế tạo cho nó một vỏ kiếm thật tốt, nếu như vì vỏ kiếm mà thanh kiếm có vấn đề thì chúng ta sẽ khóc không ra nước mắt "

Tần lão lại nói một câu, Lý Dương cười cười, hắn cũng không đặc biệt để ý.

Thanh kiếm này ngay cả sắc thép mà còn có thể cắt một cách nhẹ nhàng, thân kiếm cũng không có gì hư hao, cho dù không có vỏ kiếm Lý Dương vẫn tin tưởng là không xảy ra vấn đề gì. Có điều vật liệu làm thành thanh kiếm này quả thật là làm cho Lý Dương tò mò, hơn 2000 năm mà vẫn có thể sắc bén như thế, vật liệu này quả thật không phải là sắc thép bình thường.

-Đúng, phải làm một vỏ kiếm thật tốt, Lý Dương, sau việc này cháu phải đi làm một vỏ kiếm mới cho thanh kiếm này, thứ này tuy là của cháu nhưng nó cũng là quốc bảo của quốc gia, phải bảo quản nó cho thật tốt mới được

Hà lão gật gật đầu, Hoàng viện trưởng há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Hoàng viện trưởng hiểu Hà lão ủng hộ Lý Dương, muốn Lý Dương quyên mấy thứ này cho viện bảo tàng chỉ là việc si tâm vọng tưởng mà thôi.

Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù ai có bảo bối tốt như vậy cũng đều không chịu quyên ra, vật như vậy đều là quốc bảo nghìn năm khó gặp, ai lại ngu ngốc đi quyên chứ.

-Lý Dương, Hà lão, nghe nói có 12 cái chai có thể phát ra âm nhạc, có thể cho chúng tôi kiến thức một chút hay không

Liễu lão hỏi Lý Dương một câu. Nơi này ngoại trừ Lý Dương và Lưu Cương ra thì chỉ có Hà lão và Hoàng viện trưởng là đã chúng kiến màn thần kỳ của 12 cái chai này, Liễu lão vừa nới vậy mọi người đều lên tinh thần nhìn về phía Lý Dương

Trạm Lô kiếm đã làm cho bọn họ rất kinh ngạc, bọn họ cũng muốn nhìn xem đồ sứ biết ca hát trong truyền thuyết thần kỳ như thế nào.

-Không thành vấn đề, thứ này đang ở nhà Hà lão, mọi người đợi một lát để tôi đi lấy chúng

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, nói xong hắn liền đi vào trong phòng khách, đám người Liễu lão đều kinh ngạ nhìn Hà lão rồi có chút đăm chiêu gật đầu.

Quan hệ của Hà lão và Lý Dương vô cùng tốt, Lý Dương ở nơi này cứ như là đang ở nhà mình vậy.

Một lát sau, Lý Dương ôm một cái rương ra, trong rương là 12 cái chai màu đen.

Bạch Minh, Mao lão, Nghiêm lão đều mở to mắt nhìn, khi cái chai đầu tiên được lấy ra bọn họ đã phát hiện được sự bất phàm của cái chai này, không nói tới đặc thù hiệu quả của cái chai, chỉ nói tới giá trị bản thân của nó thôi thì cũng đã rất lớn rồi.

Tần lão cũng ngồi thẳng người dậy, cô bé bên cạnh hắn tò mò nhìn cái chai, sắc mặt của Vương Giai Giai cũng không khác lắm, hai người đều không hiểu gì về đồ cổ, hai người chỉ thấy nó đẹp thôi chứ không nhìn ra cái gì.

Lý Dương thuần thục đặt những cái chai lên bàn, còn chưa lấy hết ra thì bên torng sân đã truyền tới một âm thanh.

Sau khi đặt xong cái chai cuối cùng, một tiếng trống vang lên, Lý Dương đã có kinh nghiệm với thứ này, hắn biết đây là sự khởi đầu của khúc nhạc.

Lưu Cương và Hoàng viện trưởng đã nghe qua âm thanh này, Hà lão lại nghe qua rất nhiều lần nên không có cảm giác gì, nhưng mà những người chưa từng nghe qua nó lại bị nó hù hoảng sợ, Bạch Minh còn nhìn xung quanh xem âm thanh có phải là truyền từ nơi khác không.

Âm nhạc êm tai vang lên, Hà lão mỉm cười. Khúc Tướng Quân Lệnh này mấy ngày nay ông đã nghe qua rất nhiều lần, mỗi lần nghe ông đều có cảm giác tâm an thần định, thứ này quả thật là một bảo vật thần kỳ.

Hoàng viện trưởng cũng nghe qua một lần nên lần này cũng không có run động như lần trước, nhưng mà sự cảm khái trên gương mặt không khác lần trước bao nhiêu.

Nghiêm lão, Liễu lão, Lao lão, Bạch Minh, Tư Mã Lâm và Vương Giai Giai là lần đầu tiên được nghe âm thanh này nên đều sửng người, cháu gái của Tần lão cũng trợn mắt lên không thể tin được nhìn mấy cai chai trước mặt.

Với cô nhóc mà nói hôm nay là một ngày rất đặc biệt, cô chưa bao giờ nghĩ tới thứ mình chưa bao giờ thích, hơn nữa lại có chút chán ghét lại có thần kỳ hiệu quả.

Cho dù là Trường Sinh Bát, Trạm Lô kiếm hay là 12 cái chai biết ca hát trước mặt này đều làm cô bé rất rung động.

Âm nhạc không ngừng vang lên, thứ âm nhạc duyên dáng này làm cho mọi người ngậm miệng lại yên lặng lắng nghe mà không nói lời nào.

Giờ khắc này, mọi người đều đang hưởng thụ thứ âm nhạc thần kỳ này, mười hai cái chai giống như đã biết thành 12 món nhạc cụ, không, không có thứ nhạc cụ nào có thể tạo thành một loại âm nhạc như thế này cả.

Sau khi khúc nhạc phát xong Lý Dương thu hồi chúng lại đặt sang một bên.

"Tốt "

Nghiêm lão hô to một tiếng, torng mắt ông đã có chút ương ướt, vị lão tiền bối này sau khi thấy qua nhiều món bảo bối như vậy đã nhịn không được chảy nước mắt.

Đôi mắt Liễu lão cũng đã có chút đỏ lên, mấy món đồ này của Lý Dương món nào cũng mang lại sự rung động cho mọ người, sau khi thấy qua chúng mọi người đều có cảm giác mình đã trãi qua hết thảy sự vui vẻ trong thế gian.

-Nghiêm lão, ngài đừng quá kích động

Hà lão vội vàng đỡ Nghiêm lão, trong số người ở đây người lớn tuổi nhất chính là Nghiêm lão, ông không thể quá mức kích động được, nếu không sẽ xảy ra chuyện, có điều khi nhìn thấy những thứ này mà muốn không kích động cũng không được.

-Lý lão đệ, hiện tại tôi đã biết vì cái gì thầy Thái nói chúng tôi nhất định phải tới đây cảm thụ, bảo vật thần kỳ như vậy nếu không đến cảm thụ một lần thì sẽ không biết được loại ý cảnh này, thứ này không thể nào dùng từ để miêu tả được

Bạch Minh thở dài một hơi, sau khi 12 cái chai biết hát được phát hiện, thầy Thái liền gọi điện thoại cho Bạch Minh và Mao lão, Bạch Minh còn cố ý hỏi thầy Thái thứ này thần kỳ như thế nào, thầy Thái do dự một hồi, cũng không có trực tiếp trả lời mà bảo họ nếu có cơ hội thì tới chỗ Lý Dương một chuyến.

Với quan hệ của bọn họ thì yêu cầu muốn xem thứ này lý Dương sẽ không từ chối.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà hai người khi làm xong tiết mục ở Trịnh Châu cũng không có rời khỏi, ngoại trừ muốn xem Trường Sinh Bát thêm lần nữa, bọn họ cũng muốn tới chỗ Lý Dương xem những thứ này.

Lúc này, hai người đều cảm giác được quyết định ở lại Trịnh Châu là sáng suốt như thế nào, Trường Sinh Bát, 12 cái chai biết ca hát, Trạm Lô kiếm, trong vòng một ngày mà bọn họ có thể thấy được ba món quốc bảo cấp thần khí, bọn họ còn chưa hài lòng sao?

-Mọi người vào bên trong uống chút trà đi

Hà lão sau khi giúp đở Nghiêm lão bình tĩnh lại liền cười cười dìu Nghiêm lão vào trong phòng khách.

Tất cả mọi người đều gật gật đầu, hơn nữa còn đồng thời thở ra một hơi rồi cùng nhau đi vào phòng khách. Trong phòng khách trà đã chuẩn bị sẵn sang, chỉ còn chờ bọn họ vào nhắm nháp mà thôi.

Trà rất không tệ, là trà Long Tĩnh tốt nhất, đây chính là trà Long Tĩnh thật sự, tuyệt đối không phải là thứ được tuyên truyền quảng cáo trên mạng. Đáng tiếc là thứ này cho dù tốt nhưng khôn ai có tâm trạng thưởng thức nó, bọn họ vẫn còn đám chìm torng sự run động của Trạm Lô kiếm và 12 cái chai biết ca hát.

12 cái chai biết ca hát vô cùng nhu hòa, mà Trạm Lô kiếm sắc bén lại tràn ngập khí Dương Cương.

Môt cương một nhu, hai loại cảm thụ trái ngược càng làm cho tâm trạng của mọi người không thể thật sự bình tĩnh lại được, dưới loại tình huống này cho dù là Hà lão khi uống trà cũng không hề cảm thấy có chút mùi vị nào.

codon.trai

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ