Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Lý Xán trợn mắt há hốc mồm nghe Trần Lỗi khoe khoang xe mới của hắn.
Nói là xe mới, kỳ thật cũng chỉ là xe đã qua sử dụng, chiếc xe này đã sử dụng hơn một năm, có điều bảo dưỡng rất tốt, lại là ô tô hàng hiệu nên nhìn không khác xe mới cho lắm.
-Lão đại, nhìn bộ dạng đắc ý của hắn này, không phải chỉ là tìm được một chiếc xe mới thôi sao?
Lý Xán rốt cục nhịn không được nên lập tức chạy đến chỗ Lý Dương tố cáo, mọi người đi tới khách sạn ngày hôm qua, trước đó Lý Dương gọi cho Lưu Cuông một cú điện thoại gọi hắn tới đây ăn cơm chung, có điều bây giờ Lưu Cương vẫn chưa tới.
-Tôi may mắn, tôi có xe mới, thì sao, cậu ghen tị à, không phục thì tìm một chiếc đi
Trần Lỗi cũng chạy tới, dáng vẻ đắc ý của hắn làm cho Lý Dương lắc lắc đầu.
-Có bản lĩnh thì tự dựa vào năng lực của mình mua xe, tuy xe này không tốt lắm nhưng dù sao thì cũng là tự mình mua, không giống cậu, đều nhờ vào người khác cả
Lý Xán lập tức bĩu môi, giọng diệu có chút chua, chiếc Volvo của Lý Dương còn chưa tính nay lại thêm chiếc này của Trần Lỗi nên hắn quả thật là có chút đỏ mắt.
Đặc biệt là ngày hôm qua Trần Lỗi cái gì cũng không có, hôm nay lạ lái một chiếc xe tốt, việc này cũng quá mức tương phản đi à nha.
-Tiểu Xán, tôi nói này, hiện tại cậu cũng có tiền lương, mua BMWs cũng không thành vấn đề, sau khi về thì mua một chiếc, nếu thiếu tiền thì tôi cho mượn
Liễu Tuấn ở một bên giật dây Lý Xán, lần này Lý Xán không có lập tức từ chối, hai mắt hắn chuyển động, lương hiện tại của Lý Xán là 1 năm 35 vạn, hơn nữa tiền thưởng và những thứ linh tinh cộng vào thì hàng năm cũng có thể có bốn năm mươi vạn, ngoại trừ Chu Lỗi ra thì hắn là người có lương cao nhất công ty, muốn mua BMWs thật đúng là không phải không có khả năng.
-Tiểu Tuấn nói đúng, tiểu Xán, khi cậu mua xe tôi cho mượn một ít tiền, muốn mượn bao nhiêu cứ việc nói là được
Lý Dương cũng cười nói một câu, Lý Xán kinh ngạc nhìn nhìn Lý Dương, lại nhìn Trần Lỗi rồi gật gật đầu.
-Lão đại, không cần anh cho mượi tiền, lần trước em bán tiện còn một chút tiền, vốn định một lần mua một căn hộ ba phòng cộng thêm chiếc xe, hiện tại xem ra chỉ có thể vay tiền mua phòng thôi
Lý Xán cắn răng nói, mọi người đều cười phá lên, Lý Dương cũng vui vẻ, nếu không phải lo Lý Xán không nhận thì hắn đã trực tiếp mua một chiếc xe cho Lý Xán rồi.
Dù sao Lý Xán cũng xem như là lãnh đạo cao tầng của công ty mà mỗi ngày đều đi chiếc xe cũ thì cũng sẽ ảnh hưởng tới hình tượng.
Trần Lỗi cũng nở nụ cười, trước kia khuyên như thế nào Lý Xán cũng không chịu đổi xe, không ngờ lần này chỉ kích thích một chút là được, xem ra nam nhân thỉnh thoảng cũng cần phải khích lệ mới được.
Một lát sau, Lưu Cương đã lái chiếc Volvo tới nơi này, ngày hôm qua mọi người đã gặp mặt nên hôm nay có vẽ tự nhiên hơn rất nhiều.
Bữa cơm tối này ăn rất vui vẻ, có điều mọi người cũng không uống nhiều rượu, Trần Lỗi hiện đã biết tửu lượng của Lý Dương nên bây giờ mà đi tìm Lý Dương đọ rượu thuần túy là tìm ngược đãi, loại chuyện này tên ngốc mới đi làm.
Tối hôm nay mọi người không có đi KTV tiếp tục điên cuồng mà hẹn thời gian ngày mai cùng đi thành đồ cổ chơi.
Ngày mai là cuối tuần, mọi người cũng không có bận gì, phải tới ngày thứ hai mới tới dị triển lãm của Trường Sinh Bát, Lý Xán vừa lúc cũng muốn đi thành đồ cổ làm vài việc nên hẹn mọi người cùng đi.
Đề nghị này Trần Lỗi và Ngưu Linh đều giơ tay tán thành, Lý Dương và Lý Xán biết hai người chưa từng tới nơi này nên rất tò mò về nó.
Trên đường đưa Vương Giai Giai trở về, hai người nói chuyện hơn nữa giờ cuối cùng mới quyến luyến tách ra, nhìn khuôn mặt đáng yêu của Vương Giai Giai, Lý Dương rất muốn tiến lên hôn một cái.
Thực đáng tiếc là cho tới khi Vương Giai Giai hoàn toàn đi khỏi, Lý Dương vẫn chỉ là có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, hắn vẫn đứng đó chứ không hề dám bước lên.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau Lý Dương tỉnh giấc, hôm nay đi thành đồ cổ, ngày mai cũng không có chuyện gì, Hà lão vẫn chưa truyền tin tức gì mới tới. Thừa dịp này Lý Dương định mua một cai biệt thự nhỏ ở Trịnh Châu, luôn ở nhà của Trịnh Khải Đạt thì cũng không tốt cho lắm, dù sao Trịnh Khải Đạt cũng có người nhà của hắn mà.
Lên xe đi đón Vương Giai Giai, ba người Lý Dương trực tiếp đi thành đồ cổ, ngày hôm qua bọn họ đã hẹn nhau gặp mặt ở cửa thành nên chỉ cần chạy xe thẳng tới đó là được rồi.
Còn chưa tới thành đồ cổ, Lý Dương đã nhìn thấy Trần Lỗi và chiếc xe của hắn, Lý Xán và Liễu Tuấn cũng ở đó, có điều là không thấy xe của hai người.
-Lão đại, Lão đại
Nhìn thấy Lý Dương, Trần Lỗi dùng sức vẫy tay, Lý Xán và Liễu Tuấn cũng đi ra đón.
-Lý ca, các người vào trước đi, tôi đi đậu xe
Lưu Cương cười khẽ một tiếng, nơi Trần Lổi dừng xe không thể ở lâu, trong thành có bãi đổ xe, Lưu Cương chuẩn bị đem xe đỗ bên trong đó.
-Cũng tốt, chúng tôi ở cửa chờ cậu.
Lý Dương gật gật đầu, lúc tới Lưu Cương là người lái xe, Lý Dương hiện tại không muốn buôn tha bất kỳ cơ hội có thể ở chung với Vương Giai Giai, đây xem như là một biểu hiện mãnh liệt của tình yêu đi.
Sau khi Lý Dương đến, Trần Lỗi cũng thành thành thật thật đi đỗ xe, từ xa hắn thấy có hai cảnh sát đang đi tới nơi này, hắn cũng không muốn xe mới của mình chưa gì đã có giấy phạt.
-Tiểu Tuấn, trước kia tôi buôn bán ở nơi này với chú, cửa hàng này cũng có chút cổ phần của tôi, có điều vì một chút sai lầm nên đã phải bán cửa tiệm, lần đó nếu không phải lão đại giúp tôi thì không biết hiện nay tôi có thể nhìn thấy cậu hay không nữa
Đứng ở cửa thành, Lý Xán cảm khái, hắn vẫn rất nhớ tới đoạn thời gian làm việc ở nơi này.
-Có thể gặp được lão đại, là phúc của cậu
Liễu Tuấn yên lặng gật gật đầu, chuyện Lý Dương đi cứu Lý Xán hắn đã nghe Lý Xán kể rất nhiều lần, lần đó Lý Xán quả thật rất nguy hiểm, nếu kẻ lừa đảo này không chiếm được tiền không biết sẽ như thế nào nữa.
Lý Xán cũng gật gật đầu, hắn cũng nghĩ giống như Liễu Tuấn, cũng may trước đó hắn tình cờ gặp Lý Dương, bằng không hiện tại không biết hắn đã thành ra thế nào rồi nữa.
Chỉ chốc lát, Lưu Cương và Trần Lỗi đều đã trở lại, Trần Lỗi và Lưu Cương đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ, Ngưu Linh thì mỉm cười nhìn bọn họ.
-Trước hết em và Liễu Tuấn đi xử lý công việc, lão đại mang theo lão ngũ đi mua sắm trước đi, một lát nữa bọn em sẽ trở lại
Lý Xán nói với Lý Dương một câu, dới chân hắn và Liễu Tuấn đều có một cái rương nhỏ, bên trong là một ít món đồ sứ nhỏ, cũng có vài thứ là đồ đồng cổ và một vài thứ linh tinh.
Những thứ này đều là trữ hàng của chú hắn, từ sau khi Lý Xán gặp chuyện không mai chú hắn cũng không muốn làm ăn ở đây nữa. Trịnh Khải Đạt biết chuyện này nên đã mời chú hắn gia nhập công ty, chú của Lý Xán cũng là người trong nghề, tuy là không lợi hại như những chuyên gia nhưng những thứ bình thường vẫn có thể phân biệt rất tốt
Kỳ thật Trịnh Khải Đạt cũng không muốn nhãn lực của chú Lý Xán, chú của Lý Xán đã làm trong nghề này nhiều năm như vậy nên cho dù là bạn hay người cùng nghề hắn cũng quen không ít, Trịnh Khải Đạt muốn chính là những quan hệ này, hiện tại công ty của hắn thiếu nhất chính là thứ này.
Chú của Lý Xán đã đồng ý nhung cần thêm một thời gian nữa mới có thể đi làm, chú của Lý Xán muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi vài tháng và mang người nhà đi du lịch một chuyến. Nhiều năm vậy rồi mà gia đình hắn vẫn chưa ra ngoài du lịch lần nào, thừa dịp này hắn muốn bù đáp cho người nhà một chút.
-Lão đại, những thứ đó đều là đồ cổ sao?
Đến đại sảnh lầu một, Lý Xán và Liễu Tuấn trực tiếp lên lầu 2, Trần Lỗi thì không ngừng đánh giá xung quanh, hiện tại lú này mọi người chỉ mới bắt đầu buôn bán nên người có trong này cũng không nhiều
-Có vài thứ là không phải
Lý Dương cười khẽ trả lời, lần đầu tiên khi hắn dến nơi này hắn cũng không khá hơn Trần Lỗi bao nhiêu, lúc đó hắn cũng nghỉ tất cả những thứ này đều là đồ cổ cả, thật đúng là chê cười mà.
-Thứ nào không phải?
Hai mắt Trần Lỗi lập tức sáng ngời, hắn vội vàng hỏi, đồng thời ánh mắt còn không ngừng nhìn xung quanh.
-Cái này thì phải tự mình nhìn rồi, nếu may mắn mua đực thì tốt thì sẽ kiếm được không ít, nếu không may mua nhầm đồ dởm thì sẽ thua thiệt lớn
Lý Dương mỉm cười lắc lắc đầu, lúc nói những lời này hắn nhớ tới cảnh lần đầu tiên hắn tới nơi này, khi đó hắn cái gì cũng không biết, nếu không phải có năng lực đặc thù hỗ trợ thì hắn không thể nào có thành tựu như ngày hôm nay được.
-Việc này tôi biết nhưng mà muốn mua đồ cổ trong này quả thật là không dễ, có phải như vậy hay không?
Ngưu Linh cũng gật gật đầu, cha cô không phảm là người có sở thích sưu tầm, nhưng đôi khi cũng mua một vài món đồ cổ dùng làm tặng phẩm, Ngưu Linh cũng đi theo hắn mua đồ nên có biết chút ít.
-Đây là muốn xem nhãn lực, nhãn lực tốt cộng thêm mai mắn thì sẽ kiếm được tiện nghi ở chỗ này
Lý Dương cười khẽ một tiếng, lời hắn nói chính là kinh nghiệm mà mọi người đúc kết lại, lúc trước hắn cũng nhờ vào năng lực đặc thù và vận may nên kiếm được một cái Tuyên Đức Lô. Cho dù Lý Dương là Lý Dương không có Trường Sinh Bát và cái khạp thời Vạn Lịch thì cũng có thể mang cái Tuyên Đức Lô này đi tham gia hội gia lưu được.
-Xin lỗi, làm ơn nhường đường
Phía sau Lý Dương đột nhiên truyền tới một giọng nói, Trần Lỗi, Lý Dương đều vội vàng né sang một bên, một người hơn bốn mươi tuổi ôm một cái hòm gỗ đi ngang qua mọi người.
Lúc người này đi ngang qua, Lý Dương liếc mắt nhìn cái thùng gỗ một cái, nhất thời sửng sốt một chút.
Bên trong thùng gỗ không ngờ chứa đầy cổ kiếm, có vài thanh cổ kiếm còn có cả vỏ kiếm tinh xảo, những thanh khác thì lưỡi kiếm đều sáng bóng, ngoài ra còn có một ít thanh đã bị rĩ sét.
Những thanh kiếm này có đủ loại, trường kiếm có, đoản kiếm cũng có, chủy thủ cũng có, bên trong cái thùng gỗ này ít nhất cũng có hai ba mươi thanh cổ kiếm.
Lý Dương cũng không xa lạ với cổ kiếm, lúc trước ở đây Quang Vinh Bảo Trai hắn thiếu chút nữa đã trở mặt với một vị chuyên gia, có điều nhiều thanh cổ kiếm như vậy hắn cũng chỉ mới thấy lần đầu.
Làm cho Lý Dương kinh ngạc là những thanh cổ kiếm này đều là đồ cổ thật sự, việc này có chút không thể tin được. Tuy Lý Dương không hiểu về thứ này nhưng cũng có hiểu biết nhất định, nếu hắn đoán không sai thì ít nhất có hai trong số những thanh kiếm này là cực phẩm.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ