Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 394: Bảo bối thần kỳ




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Chỗ Bành Vũ bọn họ ở chính là một khách sạn bốn sao, điều kiện coi như không tệ.

Nhân viên bình thường làm việc ở tổ tiết mục cũng ở phòng tiêu chuẩn, chỉ có mấy vị chuyên gia và đạo diễn ở phòng chính, vì nhà của Hướng lão ở thị trấn Cảnh Đức, hàng ngày đều về nhà, nên cũng không thuê phòng trong khách sạn.

Vừa về tới khách sạn, Thầy Thái liền mời Lý Dương về phòng của hắn, người nhà đã phách hình đến, hơn nữa còn gửi vào email của hắn, chỉ cần dùng máy vi tính tải xuống là có thể thấy nội dung bên trong rồi.

Phòng của Thầy Thái rất lớn, mười mấy người đi vào cũng không có vẻ chật chội. Đến khi Lý Dương bọn họ chính thức thuê được phòng trong khách sạn, Bành Vũ đã thu xong tiết mục hôm nay, hơn nữa còn chuẩn bị xong cuộc phỏng vấn Lý Dương.

Lần này Lý Dương không cự tuyệt, nhưng hắn cũng nói ra một điều kiện, hắn không muốn lên hình, cố gắng không ghi hình hắn, nếu như có đoạn có hình của hắn thì phải cắt bỏ. Nếu bọn họ đồng ý, Lý Dương sẽ đồng ý cho bọn họ làm chuyên đề về những đồ sứ này.

Trên thực tế trong lòng Lý Dương không có bất kỳ kỳ thị nào đối với phỏng vấn của đài truyền hình, trong lòng còn rất ủng hộ việc làm loại này. Trước đây, đài truyền hình Hà Nam đã có người phỏng vấn hắn về Nguyên Thanh Hoa.

Bành Vũ lập tức đồng ý đối với điều kiện của Lý Dương, mục đích lớn nhất của bọn họ cũng là phỏng vấn về những đồ sứ này, chủ nhân của chúng cũng không phải là quan trọng nhất, chỉ cần có thể tiến hành phỏng vấn đối với những đồ sứ biết ca hát này, Bành Vũ cũng rất thỏa mãn.

- Thái lão, chữ viết phía trên này tôi xem không hiểu.

Lý Dương hơi ngần ngại gãi đầu, máy vi tính đã mở và hắn dã nhận mail, Thầy Thái cũng khá quen thuộc với việc thao tác trên máy vi tính, rất nhanh liền phóng đại bức hình lên, nội dung trong máy vi tính lập tức hiện ra.

Nhưng dù phóng rất to, thì chữ viết trong quyển sách cổ này vẫn là cổ chữ, còn là một loại chữ rất khó hiểu, những chữ mà Lý Dương có thể xem hiểu thật đúng là không nhiều lắm .

- Để tôi dịch cho cậu nhá!

Thầy Thái cười cười, Hướng lão bọn họ cũng đều lộ ra nụ cười, Lý Dương trẻ tuổi cũng có cái kém của người trẻ tuổi, chơi đồ cổ và đồ sứ hắn có thành tựu rất tốt , nhưng ở thư pháp thì không bằng bọn họ, những lão tiền bối. Cuối cùng bọn họ cũng thấy có lúc Lý Dương không hề hiểu.

Nhờ Thầy Thái phiên dịch cho, Lý Dương đã nhanh chóng hiểu những giới thiệu trong cuốn “Kỳ vật chí”.

Thật ra thì trong cuốn sách cổ này cũng không có giới thiệu về bình tiên âm thật chi tiết, ít nhất là không nói rõ số lượng bình là bao nhiêu. Hơn nữa cũng chỉ miêu tả cách sắp xếp đơn giản và chỉ là giới thiệu sơ qua. Điều này làm cho người đang đặt rất nhiều hy vọng như Lý Dương thấy vó chút thất vọng.

Cũng may phần giới thiệu viết khá cặn kẽ , ít nhất cũng có miêu tả cách sắp xếp.

- Không đúng, những chiếc bình này thế nào lại không có thanh âm ?

Bành Vũ đột nhiên nhíu mày một cái, Lưu Cương đã đem bình ra. Xếp từng cái bình một ở trên bàn, những chiếc bình này cũng không phát ra thanh âm dễ nghe giống như khi ở xưởng.

Bành Vũ vừa gọi như vậy, sự chú ý của mọi người cũng tập trung ở những chiếc bình này, bình vẫn là màu đen như khi ở xưởng, nhưng lúc này lại có vẻ yên lặng dị thường.

- Có phải nguyên nhân là vì không gian phòng bí quá hay không?

Lý Xán đột nhiên nói một câu, Hướng lão khe khẽ gật đầu, nói:

- Có khả năng này, những đồ sứ này chẳng phải là gặp gió mới có thanh âm sao, bây giờ chúng ta ở trong phòng lấy đâu ra gió.

- Mở cửa sổ ra thử một chút .

Thầy Thái nói một câu, lập tức có một nhân viên đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra .

Phòng Thầy Thái ở chính là ở tầng một, cửa sổ vừa mở ra, liền có thanh âm nho nhỏ.

Thanh âm cũng không phải là lớn, nhưng gian phòng lúc này có vẻ rất an tĩnh , mọi người cũng nghe rất rõ ràng .

- Lý Dương, cậu đặt những cái bình này xuống, chúng ta đem cái bàn đến hướng về phía cửa sổ, như vậy sẽ càng tốt hơn một chút.

Thầy Thái lại nói một câu, Lý Dương và Lưu Cương lập tức đem bình đặt xuống, nhờ nhân viên tổ tiết mục hợp lực, đẩy cái bàn rất nặng kia đến chính giữa gian phòng, vị trí này vừa đúng hướng về phía cửa sổ .

Lý Dương đứng ở trước bàn, bắt đầu theo hình trong cuốn “ Kỳ vật chí” mà sắp xếp những chiếc bình này. Trong sách không nói số lượng bình, quá trình sắp xếp cũng chỉ có thể tiến hành theo mình hiểu.

Mười hai bình, rất nhanh Lý Dương đem hiểu biết của mình về mười hai chiếc bình xếp thành hình tựa như hình dáng bát quái, khúc nhạc có quy luật lại xuất hiện lần nữa.

Bành Vũ vội vàng nhắc mấy người quay phim ghi lại cảnh này, chân mày Lý Dương nhẹ nhàng nhứu một cái .

Lúc này âm nhạc giống như Tướng quân lệnh, nhưng còn có chút hỗn loạn , giống như là nhảy điệu vậy, hơn nữa còn là nhảy khá nhanh.

Lý Dương từ từ lắc đầu một cái, trong đầu hiện ra hình ảnh lập thể, mười hai bình này lập tức cũng xuất hiện ở bên trong hình ảnh lập thể.

Trong hình ảnh, sự rung động từ mỗi chiếc bình đều có thể bị Lý Dương nhìn ra . Lý Dương cẩn thận nhìn phương thức rung của mỗi một cái bình.

Ánh mắt Lý Dương chợt sáng lên. Đột nhiên cầm lên một cái bình đen, lần nữa lại thay đổi vị trí. Sau đó Lý Dương lại liên tiếp xếp lại mấy cái, khoảng hơn phân nửa vị trí bình cũng được thay đổi .

- Tùng…

Sau khi tất cả những chiếc bình đã được sắp xếp lại đâu vào đó, âm thanh vừa rồi liền biến, chỉ có thanh âm nhè nhẹ xuất hiện . Loại thanh âm này mọi người đã không phải là lần đầu tiên nghe được, lần này mặc dù vẫn có vẻ kinh ngạc, nhưng không có cảm giác giật mình như lúc trước khi ở xưởng.

Sau tiếng trống, rõ ràng có tiếng nhạc như nhạc chiến tranh từ từ vang lên, lần này thanh âm cũng nghe lọt tai hơn so với lần trước.

Tiếng đàn du dương rồi trở nên phiêu đãng, mọi người lần nữa sửng sờ. Trên mặt tất cả đều là vẻ khiếp sợ, cơ hồ mỗi người cũng há hốc mồm, muốn khép lại mà làm thế nào cũng không được.

Thanh âm lần này xuất hiện, không phải thanh âm tùy tiện, mà là tiết tấu thật sự, hơn nữa loại âm nhạc này tất cả mọi người không xa lạ gì, chính là khúc Tướng Quân Lệnh.

Tướng Quân Lệnh xuất hiện ở đời Đường, trải qua hậu kỳ phát triển tới hôm nay, đã trở thành khúc hát rất nhiều người cũng thuộc. Bài hát Nam Nhi Tự Cường nổi tiếng của Thành Long chính là sửa lời từ bài hát Tướng Quân Lệnh.

Đồ sứ diễn tấu Tướng quân lệnh và Nam Nhi Tự Cường hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là âm nhạc cổ, làm cho người ta có cảm giác bình yên, nhẹ nhõm, chứ không nhiệt huyết như Thành Long hát.

Điệu nhạc này, có chút khác với Tướng Quân Lệnh đang thịnh hành. Nhưng mọi người nghe lại càng thêm lọt tai, thoải mái hơn, phảng phất như là đây mới là nguyên bản.

Lúc này nhà quay phim đang ngẩn người, cũng may máy ghi hình vẫn đang làm việc, ghi lại hoàn toàn màn trình diễn thần kỳ này.

- Thần kỳ, bảo vật thần kỳ.

Thầy Thái là người đầu tiên sực tỉnh, không nhịn được hai tay ra sức vỗ vỗ, tiếng vỗ tay của hắn làm mọi người cũng tỉnh lại, rất nhiều người cũng tự giác vỗ tay theo.

Mặc dù trước đó bọn họ đã đoán được những chiếc bình có thể trình diễn xuất được thành bài hát, nhưng khi trình diễn được bài hát này, mỗi người vẫn cảm thấy trái tim rung động mãnh liệt.

- Đúng vậy, bảo vật rất thần kỳ, trí thông minh của lão tổ tông chúng ta thật không cách nào tưởng tượng nổi.

Hướng lão yên lặng gật đầu, ánh mắt của hắn có chút ướt, loại đồ sứ này, cho dù là công nghệ hiện đại tốt nhất cũng không nung ra được, người cổ đại cũng đã có thể làm được, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật rất khó tin đây là thật.

- Trường Sinh Bát, Bình tiên âm, đều là thứ chúng ta không cách nào tưởng tượng nổi, những thành quả này bị mất bây giờ thật là đáng tiếc, trong lịch sử thật không biết rốt cuộc còn có bao nhiêu kỹ thuật thần kỳ tương tự đã hoàn toàn biến mất.

Thầy Thái khẽ thở dài, bọn họ cả đời đều giao thiệp với văn hóa cổ, mỗi lần gặp phải đồ tốt hiện nay không cách nào phục chế được, cũng sẽ có cảm nhận này.

- Ghi đi, mau ghi hình đi chứ?

Cuối cùng Bành Vũ cũng tỉnh lại, vội vàng nhỏ giọng nói với nhà quay phim một câu, người quay phim quay đầu lại, trong lòng chợt lo lắng, vội vàng đi xem máy ghi hình, sau đó mới an tâm.

Đã ghi lại rồi, chỉ cần ghi lại những thứ đồ này là được, nó có thể làm cho tất cả mọi người thất kinh.

- Lão Đại, anh thật lợi hại.

Lý Xán xoay đầu lại, mặt tràn đầy ngưỡng mộ. Có thể nói hắn phục Lý Dương đã đến cực điểm .

- Vận may thôi.

Lý Dương thở dài một hơi, trên mặt cũng lọ ra nét vui sướng. Hắn dùng năng lực đặc thù, căn cứ chấn động các bình mà sắp xếp lại, không ngờ thử một lần đúng là thành công, bình phát ra thanh âm biến thành âm nhạc.

Sự phát hiện này khiến cho Lý Dương rất vui mừng, mới vừa rồi sắp xếp là theo chấn động cuả bình. Lý Dương có cảm giác, chỉ cần hắn có thể tìm ra nhiều cách sắp xếp hơn, nhất định vẫn có thể để cho những bình này phát ra những tiếng nhạc khác, thậm chí là tiếng ca.

- Lý Dương, tôi có một thỉnh cầu, hy vọng cậu có thể đáp ứng.

Hướng lão đột nhiên quay về phía Lý Dương nói, lúc nói chuyện trong giọng nói còn tràn đầy kỳ vọng.

Lý Dương trầm mặc một chút, nhưng vẫn gật đầu một cái:

- Hướng lão, ngài nói đi.

- Tôi hy vọng cậu có thể đem mười hai bình này, đưa đến viện nghiên cứu Bắc Kinh để cho chuyên gia nơi đó phân tích một chút, xem có cơ hội khôi phục loại thủ nghệ này lần nữa hay không. Dĩ nhiên, khi nào cậu muốn lấy lại cũng được, chỉ cần để ở đó ba tháng là được rồi, trong ba tháng, xem bọn họ có thể phân tích ra rốt cuộc có thể phục chế loại thủ pháp này hay không.

Hướng lão nói xong, kỳ vọng càng tăng lên, đồ là của Lý Dương, hắn không cách nào thay Lý Dương làm chủ, nhưng trong lòng Hướng lão thật rất muốn phục chế loại thủ pháp thần kỳ này. Đây đối với sự phát triển đồ sứ Trung quốc mà nói, tuyệt đối là một trợ giúp không cách nào tưởng tượng.

- Để tôi giải quyết hết chuyện gần đây đã nhé, sau đó tôi sẽ tự mình đem những chiếc bình này đến Bắc Kinh.

Lý Dương chỉ nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng , thỉnh cầu này của Hướng lão đối với Lý Dương mà nói cũng không có gì. Lúc đầu Hà Lão nhìn thấy Nguyệt Đăng cũng như vậy, rất đáng tiếc cuối cùng không có thể đèn đem Nguyệt Đăng phục chế lại.

Trong lòng Lý Dương cũng như vậy, cũng hy vọng thủ nghệ lão tổ tông làm những thứ này có thể được sáng tỏ, không cần Hướng lão nói những điều này, Lý Dương cũng sẽ đi làm như vậy.

- Thật cám ơn , thật cám ơn cậu.

Hướng lão hơi sửng sờ, ngay sau đó lộ ra một sự vui mừng như điên, hắn không nghĩ Lý Dương sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy , nhất thời Hướng lão cũng có chút kích động.

Duy Linh

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ