Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 389: Đồ sứ biết ca hát (5)




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

-Mấy ông chủ, không biết có thể giúp gì cho mọi người?

Người phụ trách nhà xưởng cười cười chạy tới, khi tới hắn còn nghi ngờ nhìn hai cái bình, cái bình lớn như vậy ở Cảnh Đức Trấn cũng không dễ gặp, người bình thường rất ít người dùng những cái bình này.

-Tôi muốn ông xem xét giúp tôi xem bên trong có dấu vết từng sửa chữa qua không?

Nghe Lý Dương nói xong người phụ trách liền có chút choáng váng, chạy đến nơi này chỉ muốn kiểm tra xem có sửa chữa qua hay chưa, thật đúng là hết nói, tuy nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mang người đến lấy cái bình xuống.

-Sửa chữa?

Lý Xán có chút giật mình, hắn nhớ lại cảnh mình lau chùi bên trong, bên torng cái bình quả thật có một vài dấu vất không có qui tắc, nhưng đều rất tự nhiên, nhìn không giống là đã sửa chữa qua.

-Lão Trương, chúng ta tới nơi này làm gì, cậu mau nói cho tôi biết khối Thủy Tinh Chủng của cậu có từ đâu?

Ông chủ Trương và người bạn của hắn cũng xuống xe, người bạn của hắn nhìn có vẽ rất sốt ruột, vừa rồi khi nhìn thấy khối Thủy Tinh Chủng của ông chủ Trương thì lòng hắn giống như là kiến bò trên chảo vậy, thế mà ông chủ Trương lại không nói cho hắn biết.

-Cậu nhìn chỗ này

Ông chủ Trương cười cười rồi chỉ về phía cái bình đang được mang xuống.

-A, đây không phải là cái bình bảo bối của cậu sao, tại sao nó lại ở nơi này?

Người bạn của ông chủ Trương nhìn vài lần rồi sợ hãi kêu lên, khi đến khách sạn hắn bí Thủy Tinh Chủng hấp dẫn nên không có chú ý tới thứ khá, khi nghe ông chủ Trương nhắc nhở thì hắn mới nhớ tới thứ khác.

-Hiện tại không phải của tôi, tôi đã dùng nó để đi đổi một món bảo bối

Ông chủ Trương cười hắc hắc, cái bình đổi một khối Thủy Tinh Chủng, nếu đề người bạn của hắn biết nói không chừng sẽ đố kỵ tới chết, nghĩ đến đây nụ cười trên mặt ông chủ Trương càng đậm hơn.

Người bạn kia cau mày nghi hoặc hỏi:

-Đổi bảo bối? Cậu đừng nói cho tôi là cái bình này cậu dùng để đổi Thủy Tinh Chủng nha?

-Lão Lương, tôi biết cậu không tin, nhưng đây là sự thật

Ông chủ Trương cười một tiếng, trên mặt tràn đầy đắc ý, người bạn họ Lương kia ngẩn người đứng đó, một lát sau mới lắc lắc đầu.

-Điều đó không có khả năng, ai ngu tới mức đem Thủy Tinh Chủng đi đổi hai cái bình?

-Cậu không tin tôi cũng không có cách nào khác, nhưng mà tôi có một bí mật tôi chỉ nói cho cậu biết, đừng có để cho người khác biết

Ông chủ Trương cười thần bí, hơn nữa còn cố ý nhìn xung quanh, trên thực tế là xung quanh không có ai, mọi người đã đi qua chỗ cái bình rồi.

-Nói mau, rốt cuộc là bí mật gì

Lão Lương cảm thấy mình sắp điên rồi, người bạn này đột nhiên có một viên Phỉ Thúy, sau khi nhìn thấy khối Thủy Tinh Chủng này thì sự vui sướng khi có Băng Chủng của hắn đã biến mất. Thủy Tinh Chủng là một loại đại biểu, nó là loại Phỉ Thúy tốt nhất trong số những loại Phỉ Thúy, người thích Phỉ Thúy không ai là không muốn có một khối Thủy Tinh Chủng cả.

-Cái bình của tôi là đổi với khối Thủy Tinh Chủng của tiểu huynh đệ đứng đằng kia, mà trên tay tiểu huynh đệ này không chỉ có một khối Thủy Tinh Chủng thôi đâu

Lão Lương ngẫn người, hắn nhìn ông chủ Trương rồi lại nhìn Lý Dương sau đó đột nhiên bước nhanh tới chỗ Lý Dương.

Ông chủ Trương tay nhanh mắt lẹ vội vàng kéo hắn lại rồi nói:

-Lão Lương, cậu đi đâu?

-Tôi đi hỏi một chút xem có phải là sự thật hay không

-Tôi còn lừa cậu sao? Khẳng định là thật, có điều hiện tại không thể gấp, chờ hắn làm xong mọi việc chúng ta nghĩ biện pháp mua thêm vài khối, đáng tiếc là mấy khối này không lớn, không đủ làm mặt dây chuyền

Ông chủ Trương lắc lắc đầu, khi nhớ tới số Thủy Tinh Chủng trên tay Lý Dương hắn lại cảm thấy đáng tiếc, nếu như có thể làm thành một mặt dây chuyền thì tốt rồi. Một mặt nhẫn, một mặt dây chuyền, nếu như trên người hắn có được hai thứ này thì hắn sẽ rất có mặt mũi trong giới những người ham mê ngọc.

... ...

-Ông chủ, bên trong cái bình này có dấu vết sửa chữa qua, nhưng mà che giấu rất tốt, người bình thường không thể nào thấy được

Bên phía Lý Dương, người phụ trách đã cẩn thận nhìn cái bình, hắn nói. Trong lòng hắn căn bản không xem việc này là việc quan trọng, cái bình lớn như thế có vài vết sửa chữa là chuyện bình thường, phần bụng chiếc bình có chút sửa chữa trong mắt hắn không đáng gì cả

Huống hồ, đây lại là hai cái bình lớn, người phụ trách đã xem Lý Dương là người không có chuyện gì làm nên tìm chuyện quậy phá rồi.

-Ông có thể giúp tôi mở vết sửa chữa ra hay không, yên tâm, tôi sẽ không để mọi người làm không công, hai cái bình tôi cho mọi người hai nghìn, chỉ cần mở vết sửa chữa của hai cái bình ra là được

Lý Dương giữ người phụ trách lại rồi nói một câu, cái bình này cũng có thể đập vỡ để lấy mấy cái chai ra, có điều cái bình nằm rất gần thành bình, nếu làm không cẩn thận thì có thể làm hỏng những cái chai bên trong. Lý Dương có một loại cảm giác, nếu cái chai bên trong mà bị hỏng thì chính là một tổn thất rất lớn, cho nên mới tìm những người chuyên nghiệp tới làm.

-Mở ra chỗ đã sửa chữa?

Người phụ trách kinh ngạc nhìn Lý Dương, gần đây có người mua đồ sứ, cũng có người sửa chữa đồ sứ, nhưng mà muốn mở chỗ sửa chữa ra thì chỉ có một mình Lý Dương.

-Với, chỉ cần mở ra là được

Lý Dương lập tức gật đầu, mục đích của hắn chính là 12 cái chai chứ không phải cái bình, lấy cái chai ra rồi trả lại cái bình cho ông chủ Trương cũng được, dù sao thì Lý Dương cũng không muốn mang hai cái bình này chạy loạn.

-Chúng tôi sẽ thử xem, hẵn là không thành vấn đề, nhưng mọi người phả trả tiền trước

Thấy Lý Dương muốn trả 2000 tiền phí nên người phụ trách cuối cũng cũng gật gật đầu, tuy vậy nhưng trong lòng hắn vẫn thấy rất kỳ lạ.

-Không thành vấn đề

Lý Dương lập tức lấy ra hai nghìn giao cho người phụ trách, lão Thái thì lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm cảm thấy Lý Dương thiệt thòi, phí mở vết sửa chữa ra hai trăm hắn cũng đã thấy nhiều rồi nói chi là trả tới 2000.

Lão Thái rất muốn nhắc nhở Lý Dương một câu, nhưng đáng tiếc là Lý Dương đã giao tiền cho người ta, bây giờ mà nói thì sẽ làm cho người ta tức giận nên lão Thái chỉ có thể yên lặng.

-Hổ Tử, tiểu lục, lấy dụng cụ tới đây

Nhận tiền, người phụ trách tươi cười, mở ra vết sửa chữa đối với bọn họ chỉ là việc đơn giản, vậy mà đã có thể kiếm được 2000, hôm nay xem như là bọn họ đã kiếm lời lớn.

Cái gọi là dụng cụ thật ra chỉ là máy cắt và máy khoang điện, nhìn thấy máy khoang điện Lý Dương cảm thấy có chút lo sợ, hắn vội vàng nhắc nhở người phụ trách cẩn thận một chút, từ từ cắt, không cần dùng tới máy khoang điện.

Ông chủ Trương và người bạn của hắn rốt cuộc cũng đi lại, lão Lương đã biết được đại khái mọi việc, chuyện này làm cho hắn sợ hãi than, hắn chỉ có thể nói ông chủ Trương gặp vận *** chó thế mà gặp được một công tử nhà giàu.

Nhìn Lý Dương, trong mắt lão Lương xuất hiện một tia nồng nhiệt, tên công tử nhà giàu trước mặt này cũng không tồi, ít nhất thì cũng có Phỉ Thúy mà hắn muốn.

Hắn không hiểu người này như thế nào mà lại có nhiều Phỉ Thúy như vậy, lão Lương đã cẩn thận xem qua khối Phỉ Thúy này, tuyệt đối không phải hàng giả, đó tuyệt đối là Thủy Tinh Chủng thật sự, chút nhãn lực này dù sao thì hắn cũng có.

Dưới sự kiên trì của Lý Dương, người quản lý không dùng máy khoang điện mà lựa chọn máy cắt từ từ cắt vào bên trong.

Vách tường từ từ lộ ra một khe hở, Liễu Tuấn và Lý Xán đều lắc lắc đầu, bọn họ vẫn không biết Lý Dương đang muốn làm gì, dùng Thủy Tinh Chủng để đi mua hai cái bình, sau đó lại cắt cái bình ra, Lý Dương làm việc làm cho bọn họ không thể tưởng tượng được.

Liễu Tuấn rất là hiếu kỳ, ông của hắn đã từng nói với hắn không thể dùng ánh mắt người thường để đánh giá Lý Dương, Lý Dương không chỉ có học thức uyên bác mà còn có vận mai không ai sánh bằng.

Người phụ trách rất nhanh cắt ra một khe hở, lúc cắt người này còn có chút sững sốt.

Người phụ trách gõ gõ vách tường, âm thanh rất trầm dục, mọi người đều có chút sững sốt.

Phần thân vốn là cùng một khối, hiện tại lại xuất hiện âm thanh trầm đục, việc này làm sang tỏ một vấn đề là bên trong vách tường của cái bình này rỗng ruột, khó trách lại có người sửa chữa qua.

Liễu Tuấn và Lý Xán kinh ngạc nhìn nhau, tim hai người không nhịn được đập nhanh hơn.

-Chẳng lẽ bên trong có giấu cái gì đó?

Liễu Tuấn và Lý Xán đồng thời có ý nghĩ này, hai người đều là người nghiên cứu đồ cổ nên biết được rất nhiều trường hợp vì che giấu bảo vật nên dùng rất nhiều cách lạ thường giấu nó đi, bên trong cái bình này không phải là không có khả năng có bảo bối bên trong.

Người phụ trách làm việc cản thận hơn, hắn lấy tay vuốt ve vách tường, hắn cảm thấy bên torng có một khoảng không, rất nhanh hắn tiếp tục cắt, qua hai phút, một đao lại một đao nói tiếp nhau, vách tường chỗ khe hở dần dần lộ ra bên trong.

Sau khi lấy một mảnh tường ra, mọi người thấy được bên trong là một khoảng không.

-Anh cắt một đao ở đây đi, từ từ cắt

Lý Dương vội vàng nói, sắc mặt của người phụ trách kia đã nghiêm túc hơn rất nhiều, gật gật đầu, hắn lại dùng đao nhẹ nhàng cắt qua vách tường, sau khi cắt xong, mọi thứ bên trong đã lộ ra.

Lấy những mảnh tường vỡ ra, người phụ trách phát hiện thứ này không phải là men mà là một loại chất keo nào đó, chẳng qua là bên ngoài nhìn rất giống, nếu là người không hiểu biết thì căn bản không thể nhìn ra có điểm gì khác nhau.

Sau khi lấy phần bức tường này ra, hai cái chai màu đen bên trong xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhìn thấy hai cái chai này, Lý Xán và liễu Tuấn đều có chút ngây dại, hai người đều là người biết hàng, chỉ nhìn thoáng qua thôi thì đã biết thứ này là đồ cổ, đoán chừng còn là một món đồ cổ có lai lịch không nhỏ

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ