Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 382: Bị dạy dỗ




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

-Thật sự là đáng tiếc

Bành Vũ liên tục lắc đầu, một nhân viên công tác bước lên nói cái gì đó với hắn, sau đó Bành Vũ phất tay bảo tên nhân viên rời đi.

-Lý tiên sinh, xin lỗi chúng tôi đã cản trợ ngài rồi

-Không có, tuyệt đối không có, nơi này có một thứ rất tốt, các người củng nên xem qua một chút

Lý Dương lập tức lắc đầu, trong mắt còn hiện ra một tia giảo hoạt. Tên bán hàng này biết hàng vi bán hàng giả rất là xấu hổ, có điều dáng tiếc là người này từ đầu tới cuối vẫn không có nói nó có từ thời Quang Tự, cho dù muốn tố cáo hắn thì cũng không thể nào.

Người ta đâu có nói nó là đồ thời Quang Tự, chính mình tự mình xem nó là đồ Quang Tự rồi mua thì có thể trách ai, đây chính là chỗ không khéo của một số người bán hàng, họ không tự mình nói ra niên đại mà tự để cho người mua đón.

Có điều trước mặt những người của đài truyền hình cho dù không tố cáo được hắn thì cũng có thể dạy cho hắn một bài học.

-Lý tiên sinh xem trọng khẳng định nó là thứ tốt

Bành Vũ đột nhiên ra dấu cho năm người trẻ tuổi, bọn họ có chút sửng sốt rồi lặng lẽ đưa camera nhắm ngay Lý Dương.

Người trẻ tuổi này chính là người chủ trì tiết mục “Tầm Bảo”, làm người chủ trì thì bình thường đều là người rất linh hoạt, Bành Vũ ra dấu hắn lập tức hiểu ý ngay.

Thầy Thái, Hướng lão cũng đều đi theo Lý Dương, bọn họ cũng rất coi trọng thứ mà Lý Dương cảm thấy hứng thú.

Lần này hội trao đổi này Lý Dương có thể nói là người thắng lợi cuối cùng, Trường Sinh Bát không những trở thành vua trong những thứ chiếm tiện nghi mà Lý Dương còn được những vị chuyên gia tán thành, đến nay, mọi người còn rất say sưa với những việc của Lý Dương.

Những việc của Lý Dương cũng đã trở thàh đề tài mà moi ngươi thường xuyên trao đổi cũng là chuyện mà mọi người thường kể nhau nghe

-Chính là cái bình hình củ tỏi này

Lý Dương mang theo Bành Vũ đi tới trước quầy hàng, tên chủ tiệm kia lập tức tối sầm mặt lại, có điều sau đó hắn thật sự ước gì mình ngất đi, ít nhất thì không cần đối mặt với những thứ này.

-Cái bình củ tỏi này?

Thầy Thái và Hướng lão đều nhìn về phía cái bình, Hướng lão còn cầm cái bình trên tay nhìn, một lát sau hai người đều lắc lắc đầu.

Với nhãn lực của hai người tự nhiên không khó nhìn ra thứ này có vấn đề, ngay của Liễu Tuấn cũng nhìn ra thứ này có vấn đề rồi, bọn họ nếu không nhìn ra vấn đề thì căn bản không thể tham gia hội giao lưu, cho dù là thầy Thái yếu về mặt này cũng nhìn ra thứ này có vấn đề.

Đối với người trong nghề mà nói mặc kệ là nghiên cứu cái gì thì đồ sứ cũng phải biết một chút, đổ cổ nổi tiếng của Trung Quốc không phải thứ khác mà là đồ cổ, trên cơ bản mỗi vị chuyên gia đồ cổ đều biết một chút về đồ sứ.

-Cái bình này rất khá, thầy Thái, Hướng lão, hai vị thấy thế nào?

Bành Vũ tiến lên nhìn cái bình lập tức gật gật đầu, hắn là đạo diễn tiết mục tầm bảo, nhưng cũng không phải là chuyên gia, ngay cả Lý Xán cũng còn thua một chút thì càng không thể nhìn ra thứ này có vấn đề.

-Lý Dương, cậu vì cái gì cho chúng tôi xem cái chai này?

Trong những người này thì quan hệ giữa thầy Thái và Lý Dương thân hơn một chút, nhìn những người khác đều không nói chuyện thầy Thái chỉ có thể mở miệng hỏi, trước tiên biết rõ ý của Lý Dương rồi nói sau.

-Cũng không có gì, vừa rồi có chút tranh luận về cái chai này, Liễu Tuấn, vừa rồi tranh luận cái gì cậu nói lại một lần đi

Lý Dương cười cười rồi kéo Liễu Tuấn ra, ông chủ tiệm đột nhiên cắn răng, hắn ôm lấy cái chai rồi vội nói:

-Xin lỗi mọi người cái chai này cửa tiệm không bán, bây giờ sẽ thu hồi nó

-Khoang, khoang, vừa rồi khi chúng tôi xem nó sao ông không nói như thế?

Liễu Tuấn gọi ông chủ tiệm lại, lúc này hắn đã hiểu được ý của Lý Dương, trước mắt có nhiều chuyên gia như vậy lại có người của đài truyền hình nên ông chủ tiệm này không thể lừa gạt được nữa.

Cho dù là Liễu Tuấn không nghĩ ra vấn đề trong này nhưng Lý Dương đã lên tiếng thì Lý Dương khẳng định có cách giải quyết vấn đề này. Huống hồ lúc này còn có mấy vị chuyên gia đang ở đây, tin rằng với nhãn lực của bọn họ thì có thể nhìn ra cái chai này có vấn đề gì, lúc đó hắn cũng sẽ biết được đáp án.

Từ từ, Liễu Tuấn nói lại việc vừa rồi và quan điểm của hắn ra, thầy Thái và Hướng lão nhìn nhau một chút rồi lắc lắc đầu.

Đặc biệt là Hướng lão, trên mặt còn có một chút tức giận, Hướng lão chính là người Cảnh Đức trấn, xuất hiện chuyện như vậy thì cũng có ảnh hưởng tới ông.

Ông chủ tiệm này bán hàng giả còn chưa tính, không ngờ sau khi bị nhận ra còn không chịu thừa nhận, việc này nếu truyền ra thì chính là sự sỉ nhục của Cảnh Đức trấn.

Hơn nữa việc này còn để cho đài truyền hình biết, nhìn về phía camera vẫn chiếu về phía này Hướng lão biết mặt mũi của Cảnh Đức trấn đều bị tên bán hàng này làm mất sạch rồi.

Lúc này Hướng lão cũng có chút hối hận, chính ông là người chủ động cho tổ làm phim đi vào khu đồ cổ dân gian khảo sát, vốn ông định cho mọi người biết biểu tượng của Cảnh Đức trấn là đồ sứ cổ, bây giờ thì ý kiến hay lại biến thành dỡ, việc này rõ ràng là hung hăn tát lên miệng mình một cái mà.

Tên kia tuyên truyền bộ nhân viên công tác sắc mặt cũng là cực nhục nhã, làm phim tổ hôm nay đến nơi đây đến chính là đột phát quyết định, không có cách nào trước đó an bài, nàng cũng không nghĩ tới xảy ra như vậy một cái ngoài ý muốn.

-Sự việc chính là như vậy, ông chủ, ông cũng nói cái gì đó đi, những thứ tôi nói là thật phải không?

Sau khi nói xong Liễu Tuấn lập tức hỏi ông chủ tiệm kia một câu, thân thể ông chủ tiệm kia run lên, hắn nở một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc.

Vừa rồi chỉ có mấy người trẻ tuổi Liễu Tuấn nên dương nhiên là ông chủ tiệm mạnh miệng không nhận, nhưng mà hiện tại mấy vị chuyên gia và cả nhân viên truyền hình đều ở đây, nếu hắn mà trợn mắt nói dối thì không thể nào được

-Xin lỗi, Lý tiên sinh, Cảnh Đức trấn xảy ra chuyện thế này là do tôi bình thường quản lý không tốt

Hướng lão đột nhiên thở dài rồi nói một câu, hiện tại ông đã hiểu vì sao Lý Dương lại muốn bọn họ xem cái bình này.

Làm hội trưởng hiệp hội đồ cổ Cảnh Đức, thủ tịch cố vấn cục văn vật nên Hướng lão nói ra điều này cũng không có gì sai, có điều người như tên bán hàng này trong cả nước cũng không ít, hôm nay chỉ có thể nói là ông không mai vừa lúc gặp một người thế này mà thôi.

-Hướng lão, đây chỉ là chuyện cá nhân mà thôi, tôi tin tưởng là Cảnh Đức trấn vẫn còn rất tốt

Lý Dương mỉm cười lắc lắc đầu, lúc nói những lời này hắn lại nghĩ tới những thứ phỏng chế đồ sứ cao minh nên lại lắc lắc đầu.

-Hướng lão, việc này rốt cuộc là sao?

Bành Vũ vội hỏi một câu, kỳ thật việc này hắn đã đoán ra đại khái, hỏi như vậy cũng chỉ là muốn biết rõ hơn một chút mà thôi.

-Lý tiên sinh, cậu nói đi

Hướng lão thở dài một hơi, sắc mặt của ông chủ tiệm kia đã hoàn toán trắng bệnh, môi run run nhưng không nói một câu nào.

Nếu không phải hành động giấu đầu hở đuôi của hắn vừa rồi thì cho dù Liễu Tuấn nói ra hắn cũng có thể chối bỏ mọi việc, dù sao thì không có ai dám nói là mình không có mua nhầm hàng giả, cho dù là người trong nghề có kinh nghiệm lâu năm thì cũng có thể mua nhầm đồ giả thôi.

Thực đáng tiếc là mọi chuyện chỉ vì hành động vừa rồi của hắn mà bại lộ hết, lúc này cho dù là hắn chối bỏ mọi thứ cũng không ai tin hắn.

Lý Dương cười gật gật đầu rồi chỉ về phía cái chai, nói:

-Liễu Tuấn nói mọi thứ đều là thật, cái chai hình củ tỏi này là một món đồ mới được làm thời gian gần đây, sở dĩ nói vậy vì thứ này không phải là một chỉnh thể mà là hai cái ghép lại với nhau mà thành

-Hai món?

Thầy Thái vội vàng bước lên nhìn, Hướng lão cũng đi theo, hai người cầm cái chai cẩn thận nhìn một hồi rồi bội phục nhìn thoáng qua Lý Dương.

Cái chai này bọn họ nhìn ra là đồ mới được làm, cũng nhìn ra nó không hoàn chỉnh, nhưng không ngờ nó lại làm từ hai thứ ghép lại.

-Lý tiên sinh nói đúng, quả thật là hai món, một bộ phận là thời Quang Tự một bộ phận là thời Dân Quốc, tiếp nói ngay chỗ này

Hướng lão chỉ vào một chỗ trên cái chai, hai bộ phận này tuy nhìn không khác nhau lắm nhưng dù sao thì cũng có chỗ khác nhau, cái chai này trong mắt người thường thì không nhìn ra cái gì, nhưng trong mắt chuyên gia thì không thể giấu dược.

Bên ngoài bởi vì được làm giả rất tốt nên lúc đầu Hướng lão và thầy Thái đều không nhận thấy, cho tới khi Lý Dương nói thì bọn họ mới nhận thấy sự khác biệt.

Quang Tự, dân quốc đều cách lúc này khá lâu rồi, có điều đồ sứ thời này cũng không đáng giá, đem hai mảnh đồ sứ này đi bán thì bán chưa được 500 nên người có chút lòng dạ đen tối nghĩ ra một biện pháp đem hai thứ này dán lại với nhau.

Hợp lại tuy rằng có chút khó khăn nhưng hiệu quả thì không tệ, người bình thường thì không thể nhìn ra, ngay cả Lý Xán cũng không được, nếu thật sự là có người mua lầm thứ này thì người đó tổn thất ít nhất bảy tám vạn.

Cũng bởi có nhiều ích lợi như vậy nên mới có nhiều người nhảy vào làm giả những thứ này.

Nếu mà đã bắt đầu làm giả thì người đó rất khó có thể thoát ra.

Liễu Tuấn khi suy nghĩ cẩn thận thì rất bội phục nhìn Lý Dương, trong ánh mắt lại có thêm chút phức tạp

Lý Xán thì ngơ ngác, hắn không ngờ thứ này lại giống như lời Liễu Tuấn nói, từ điểm này có thể nhìn ra Liễu Tuấn giỏi hơn hắn, cảm giác này làm cho hắn có chút không thoải máy.

Một lát sau, Lý Xán lại lắc lắc đầu rồi thở dài một hơi, trên mặt lại nở một nụ cười tươi.

Trịnh Khải Đạt từng đi tìm Lý Xán muốn cho hắn làm người phục trách trong văn phòng, so với chủ quản đồ sứ thì người phụ trách văn phòng càng có nhiều quyền lợi hơn, cũng càng thoải mái.

Có điều Lý Xán thích đồ cổ, trong đồ sứ lại có nhiều thứ là đồ cổ, hắn không thể từ chối sự hấp dẫn này nên vẫn ở lại làm chủ quản đồ sứ.

Hiện tại Lý Xán xem như hiểu được, Trịnh Khải Đạt khẳng định phát hiện năng lục của Liễu Tuấn mạnh hơn hắn, càng thích hợp làm chủ quản đồ sứ hơn hắn, lúc đầu Trịnh Khải Đạt định điều hắn đi để cho Liễu Tuấn thay vào chỗ đó, nếu không thì cũng sẽ không cho Liễu Tuấn làm phó chủ quản khi hắn từ chối việc chuyển vị trí.

Có lẽ hắn nên thoái vị là vừa, lúc đầu công ty vừa thành lập thiếu người nên hắn mới được làm chủ quản, loại này chức vị này rất cần sự chuyên nghiệp, chính hắn chiếm vị trí này thì có chút không thích hợp.

Đồng thời Lý Xán cũng hiểu được nếu không phải hắn có quan hệ với Lý Dương thì Trịnh Khải Đạt cũng sẽ không chủ động tìm hắn thương lượng mà chỉ cần ra lệnh rồi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Lý Xán đã có quyết định, người phụ trách văn phòng tuy rằng không được tiếp xúc với đồ cổ nhiều lắm nhưng có thể giúp ích được cho công ty, học tập càng thêm nhiều cách quản lý công ty. Cho dù là Lý Dương hay là Trịnh Khải Đạt đều hi vọng hắn quản lý tốt việc công ty, so với người khác thì người váo công ty sớm như Lý Xán mới là tâm phúc.

-Người bán biết mình bán hàng giả, bị người chỉ ra mà còn không thừa nhận, cậu không xứng đáng là hội viên hiệp hội đồ sứ chúng tôi

Hướng lão ngửa mặt lên trời thở dài rồi đột nhiên nói một câu, ông chủ tiệm lần này thật sự là ngã xuống, chính vì thân phận hội viên hiệp hội đồ cổ này của hắn nên mới thu hút được không ít khách hàng, cũng bởi vì hắn là hội viên của hội đồ cổ thì Hướng lão cũng không gọi người của đài truyền hình tới nơi này.

Hiện tại thì tốt rồi, bởi vì lòng tham nhất thời mà làm mất tư cách hội viên hiệp hội đồ cổ hơn nửa còn đắc tội Hướng lão, càng trở thành tội nhân của Cảnh Đức trấn, tiệm của hắn sau này không thể nào mở được nữa rồi.

-Lão đại, thời gian ước định với người kia đã tới, chúng tôi cũng nên đi, sau khi mọi việc làm xong thì chúng tôi tới tìm cậu

Lý Xán đột nhiên nói với Lý Dương một câu, hắn đã suy nghĩ cẩn thận, sau khi trở về sẽ lập tức đáp ứng lời đề nghị của Trịnh Khải Đạt, lần này ra ngoài mua hàng hóa đoán chừng cũng là lần cuối cùng của hắn ở công ty.

Lý Dương nhìn bọn người thầy Thái, có chút do dự, hắn không để ý tới Lý Xán mà nhìn đám người thầy Thái nói:

-Thầy Thái, Hướng lão, công ty của chúng tôi có chút việc, sau khi làm xong chúng tôi sẽ tới tìm hai người, hoặc là chờ tới tối chúng ta gặp mặt, thế nào?

Ông chủ tiệm này đã giáo huấn xong, Lý Dương cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, đám người thầy Thái còn có tiết mục, trong một ngày sẽ không thể nào làm xong, khi làm xong mọi việc rồi đi gặp nhau cũng không muộn.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ