Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
*Thiên niên Từ Đô : Thủ đô đồ gốm nghìn năm
Xuống máy bay, khi thật sự đi vào Cảnh Đức trấn, Lý Dương mới cảm thấy torng không khí có nồng đậm mùi gốm sứ.
Dựa theo việc gia dịch đồ gốm thì có lẽ Cảnh Đức trấn không còn đứng thứ nhất nữa, cái tên Từ Đô có thể đã bị nơi khác cướp đi, nhưng chỉ nói tới văn hóa đồ gốm thì không có nơ nào trên thế giới có thể so sánh được với nó.
Ngồi trên xe taxi, còn chưa đi tới khách sạn, Lý Dương đã nhìn thấy xung quanh con đường có những cửa hàng bán đồ sứ, cho dù là những cửa tiệm không có liên quan gì tới đồ sứ cũng sẽ đặt vài món đồ sứ xin đẹp làm vật trang trí.
-Hai người anh em, đây là lần đầu hai người tới Cảnh Đức trấn phải không
Người láy xe đột nhiên hỏi một câu, Lý Dương thu hồi ánh mắt lại rồi kinh ngạc nhìn láy xe, hắn nhỏ giọng hỏi:
-Sao anh biết?
-Tôi đã láy xe taxi mười mấy năm, đã tiếp đãi hơn nghìn du khách, chỉ liếc nhìn bộ dáng hai người thôi thì cũng đã có thể thấy được hai người mới tới đây lần đầu, cũng chỉ có người lần đầu tới mới hiếu kỳ nhìn xung quanh như vậy
Người láy xe nhìn kính chiếu hậu rồi cười nói một câu, người lái xe này hơn 30 tuổi, nếu thật sự láy xe taxi mười mấy năm thì từ khi còn rất trẻ hắn đã bắt đầu láy taxi rồi.
Lý Dương nhìn láy xe, trong lòng đột nhiên lại nghĩ tới Dương Chí Tân, không biết tên này bây giờ đã thế nào rồi nữa.
-Anh lợi hại, anh đã đoán đúng, đây quả thật là lần đầu chúng tôi tới đây, anh họ gì thế?
Lý Dương cười hỏi một câu.
-Tôi họ Thái, bạn tôi thường gọi tôi là lão Thái, hai vị tới Cảnh Đức trấn là để làm ăn hay là du lịch? Nếu đi du lịch thì tôi có thể dẫn hay người tới vài nơi, nếu như buôn bán tôi cũng có thể dẫn hai người tới vài chỗ có giá rẽ
Lão Thái này quả thật là nói rất nhiều, từ khi nói chuyện tới giờ hắn vẫn chưa ngừng lại. Trên thực tế những người láy taxi mỗi ngày đều nói rất nhiều, đôi khi hành khách tìm bọn họ nói chuyện, cũng có khi bọn họ nhàm chán nên tìm hành khách nói chuyện.
-Chúng ta đi nhìn một chút.
Lưu Cương cười cười, tiếp một câu.
-Nhìn một chút?
Lão thái ngẩng đầu nhìn hai người Lý Dương trong gương rồi đột nhiên giật mình, nói:
-Các người tới đây là để đào bảo à, có điều nhìn hay người rất là trẻ tuổi, không giống
-Đào bảo, đào bảo gì?
Lý Dương lập tức ngạc nhiên hỏi.
-Chính là đồ cổ, hai người không biết sao ? Thật sự là kỳ quái, tôi vẫn chưa nhìn ra hai người tới đây là để làm gì, tuổi tác của hai người như thế đừng nói là tới đây để đi học nhé?
Lão Thái nghi hoặc lắc đầu, Lý Dương và Lưu Cương nhìn thoáng qua nhau, hai người đều bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Bọn họ tới làm gì, Lý Dương quả thật là còn chưa rõ, bọn họ là do Hà lão phái tới, nhưng lại không có nhiệm vụ và công tác cụ thể, nói là đến du lịch cũng đúng, nói là đến buôn bán cũng đúng, thậm chí là nói đến đào bảo cũng đúng.
Tóm lại, Lý Dương đến cảnh đức trấn căn bản là không có mục đích gì, nếu nói có thì chính là xem thử coi có may mắn tìm được vị trí của nơi làm đồ phống chế đã đánh tráo ba vật thật kia hay không , thuận đường cũng có thể nhìn xem quá trình nung gốm để tích lũy thêm ti thức.
Lý Dương nhìn lão Thái phía trước, trong lòng đột nhiên có một ý tường nên cười hỏi:
-Lão Thái, xe của anh có bao không?
-Bao? Đương nhiên là có, người anh em muốn bao xe của tôi à?
Lão Thái quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Dương một chút rồi quay đầu lại, đang lái xe mà quay đầu lọan chính là điều tối kỵ, hắn cũng không dám quay đầu quá lâu.
-Có ý này, xe của anh bao một ngày bao nhiêu tiền
Lý Dương cười hỏi, chiếc xe taxi của lão Thái là một chiếc Jetta bình thường, không tính là thoải mái, Lý Dương vốn định tới đây thuê một chiếc xe. Có điều khi nghĩ tới Dương Chí Tân ở Ruili đã mang lại cho hắn chỗ tốt rất lớn, rồi lại nhìn lão Thái trước mặt này một chút, cuối cùng Lý Dương đã thay đổi quyết định.
-Phải xem ngài muốn đi đâu, trong nội thành thì một ngày ít nhất 600, chạy đường dài thì một ngày ít nhất phải 800, ngày thấy thế nào
-Tốt, xe của anh tôi bao, một ngày tôi trả anh 800, nếu có đi đường dài tôi sẽ trà thêm
Lý Dương cười gật gật đầu, một ngày 800 cũng không tính cao, thuê một chiếc xe ở Ruili một ngày cũng đã hơn một nghìn rồi, ít nhất thì hiện nay cũng đã có người quen thuộc Cảnh Đức trấn dẫn đường, như vậy thì có thể giảm đi rất nhiều phiền toái
... ...
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Lý Dương đã rời khỏi giường, lão Thái thì đã ở phía dưới khách sạn chờ bọn họ.
Ngày hôm qua Lý Dương trực tiếp đưa cho lão Thái 5000 xem như tiền đặt cọc, trong khoảng thời gian này lão Thái không cần chạy chỗ khác, chỉ cần phục vụ cho Lý Dương là được.
Với việc này lão Thái rất vừa lòng, giá 800 là đã rất cao, trừ đi tiền phí này nọ thì hắn vẫn còn lời được một ít, hơn nữa so với việc chạy quanh quẩn kiếm sống thì chỉ chở một người thoải mái hơn nhiều.
Lý Dương thuê không phải chiếc xe mà là lão Thái. Ngày hôm qua khi nói chuyện phiếm Lý Dương phát hiện lão Thái quả thật là người có tiềm chất dẫn dường, hắn là người ở Cảnh Đức trấn, lại láy xe được mười mấy năm, cơ hồ không có chỗ này hắn không biết
Ngày hôm qua Lý Dương vừa nói mình có hứng thú với đồ cổ, lão Thái liền lập tức đề nghị Lý Dương đi tham gia chợ đồ cổ sáng hôm nay, chợ đồ cổ sáng ở Cảnh Đức trấn có những điểm đặc sắc mà chỗ khác không thể có được.
Chợ đồ cổ có chợ đen, chợ quỷ, chợ chiều, nhưng chợ sáng là lần đầu tiên Lý Dương nghe thấy. Lão Thái nhắc tới làm Lý Dương rất có hứng thú, bọn họ lập tức hẹn ngài mai sẽ đi qua đó.
Chợ sáng ở Cảnh Đức trấn có đặc điểm là mỗi ngày đều có, trờ vừa mới sáng là đã bày hàng, mặt trời lên cao thì tan chợ.
Lý Dương kinh ngạc là vì chợ sáng ở Cảnh Đức trấn không ngờ không chỉ có một chỗ, nơi này chính là chợ sáng lớn nhất trong cả nước, nơi đó cách khách sạn của Lý Dương đang ở không gần cho nên lão Thái mới đến đón Lý Dương sớm như vậy
Chợ sáng ở Cảnh Đức trấn tuy rằng mỗi ngày đều mở, nhưng náo nhiệt nhất vẫn là ngày thứ hai hàng tuần, thật đáng tiếc là hôm nay không phải thứ hai, nhưng mà Lý Dương chỉ đi cho biết thôi chứ cũng không muốn mua cái gì.
Lúc bọn họ ra thì trời mới bắt đầu sáng, khi tới nơi thì những tia sáng đầu tiên cũng vừa lúc chiếu tới.
Xuống xe, Lý Dương thấy xung quanh đều là những quầy hàng, đây là một một quảng đất trống rất lớn, xung quanh đều là những cửa tiệm thấp bé, nếu không phải lão Thái đã nói trước cho Lý Dương thì hắn đã xem nơi này thành nơi mua bán nông sản rồi.
Mấy năm gần đây nhu cầu sưu tầm càng ngày càng cao, chợ sáng ở Cảnh Đức trấn càng ngày càng nổi danh, cho dù hôm nay không phải là ngày đầu tuần nhưng nơi này cũng có không ít khách hàng. Một ít người còn ngồi xổm xuống đất cẩn thận quan sát những hàng hòa đặt trên mặt đất, bọn họ muốn nhìn xem coi có thứ nào tốt không.
-Ông chủ, chính là nơi này, hôm nay không phải là thứ hai, nếu là thứ hai thì người ở đây càng thêm đông, lúc đó toàn bộ con đường đều có vô số người qua lại tấp nập
Lão Thái đứng trước mặt Lý Dương đắc ý nói, trong chọ có không ít người bán hàng rong, xa xa có vài người đang mua bán.
Khi đến đây thì không thể nào ngay lập tức bước đi, Lý Dương rất ngạc nhiên với chợ sáng ở Cảnh Đức trấn, đây chính Thiên niên Từ Đô, torng này có không ít là hàng thật, nếu mai mắn nới không chừng là có thể mua được đồ thật giá rẽ.
-Vào xem đi
Lý Dương cười cười rồi đi vào trong, người tuy rằng không nhiều, nhưng bên trong có không ít quầy hàng, nhiều quầy hàng như ậy không ngờ chỉ bán đồ sứ, chợ sáng này có thể xem như là một buổi triển lãm đồ sứ rồi, cảnh tưởng này có lẽ chỉ có mỗi mình Cảnh Đức trấn mới có thể gặp mà thôi.
Lý Dương đi tới quầy hàng gần nhất, quầy hàng này bán rất nhiều đồ sứ linh tinh, nó không có gì quá tốt, những thứ này đều rất bình thường, còn vài thứ còn là đồ bỏ đi nữa.
Nhìn những thứ này, Lý Dương nhịn không được lắc lắc đầu, những thứ này quá kém rồi.
Không cần năng lực đặc thù Lý Dương cũng có thể nhìn ra trong số này chỉ có 4, 5 món là đồ cổ mà thôi, phần còn lại đều là hàng mới, hơn nữa chất lượng cũng không được tốt lắm.
Nhìn vài lần, Lý Dương liền rời khỏi quầy hàng này, mấy món này không hợp sở thích của Lý Dương, Lý Dương ngay cả hỏi giá cũng không có hứng.
Đi tới mấy quầy hàng phía trước, Lý Dương ngồi chồm hổm xuống, quầy hàng này bài bán mấy trăm mảnh sứ nhỏ, Cảnh Đức trấn không chỉ có tiêu thụ đồ sứ hoàn chỉnh mà ngay cả mảnh sứ cũng có mua bán.
So với những thứ nguyên vẹn, những mảnh đồ cổ này có tỷ lệ là đồ cổ lớn hơn nhiều, có điều phần lớn đều là mảnh sứ có giá trị không cao, chỉ khoảng 10 đồng một mảnh, những người thích sưu tập những thứ này có thể mua vài mảnh về chơi.
Đáng tiếc là Lý Dương không có hứng thú này, hắn lắc lắc đầu rồi đứng lên, nếu như Bạch Minh đến đây có lẽ hắn sẽ mua một ít trở về.
-Ông chủ, có phải chướng mắt những thứ này?
Lão Thái đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu, Lý Dương có chút sững sốt, lập tức gật gật đầu.
-Nếu ngài muốn xem đồ tốt thì có một chỗ, nó nằm ngay phụ cận, có điều chỗ này bán đồ đắt hơn không ít
Lão Thái cười nói, Lý Dương nhìn hắn một cái rồi bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
-Sao anh không nói sớm?
-Không phải tôi không nói mà là ngài không có hỏi đó chứ
Lão Thái ủy khuất nói, Lý Dương và Lưu Cương thoạt nhìn đều còn rất trẻ, nhìn không giống là người ham mê đồ cổ, lúc đầu lão Thái còn tưởng họ đến chơi nên mới mang bọn họ tới đây, kỳ thật dụng ý của lão Thái chính là không muốn cho họ lãng phí tiền vô ích.
Đồ trong chợ sáng tuy rằng nhiều, nhưng phần lớn là đồ giả hoặc không có giá trị.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ