Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 378: Hà lão vui mừng




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

-Lý Dương, cháu thấy ba món đồ sứ này thế nào?

Hà lão đột nhiên hỏi một câu, Lý Dương vốn đang ngây người liền tỉnh lại, hắn cẩn thận nhìn ba món đồ sứ trước mặt này.

Chuyện đi Cảnh Đức trấn không cần phải suy nghĩ, Hà lão tự mình nói ra yêu cầu thì khẳng định là chuyện quan trọng. Hơn nữa hắn cũng rất muốn tới Cảnh Đức trấn một lần, noi này chính là một trấn có nghìn năm văn hóa nun đồ gốm, nơi này từng nung rất nhiều đồ gốm đặt trưng cho nhiều thời đại của nền văn háo cổ Trung Quốc . Lý Dương thấy qua rất nhiều đồ gốm nhưng cũng không hiểu nhiều lắm về quá trình sản xuất chúng, lần này tới hắn nhất định phải xem một chút.

-Ba món đồ này...

Lý Dương thuận tay cầm lấy cái chén gần hắn nhất, trên cái chén có vẽ hình song long hí châu, hai con Ngũ Trảo Kim Long được vẽ rất uy vũ, màu sắc cũng rất đậm đà, xinh đẹp, nhìn thế nào thì cũng giống đồ thật cả.

Lúc cầm cái chén lên, Lý Dương lặng lẽ phát động năng lực đặc thù, khi nhìn những thứ không nhìn thấu Lý Dương đã có thói quen sử dụng năng lực đặc thù.

Dưới hình ảnh lập thể cái chén này không còn thần bí nữa, tất cả mọi thứ đều được Lý Dương thấy rõ ràng.

Trên thân chén có một tầng màu vàng nhạt, chỉ cần tầng ánh sáng này thôi cũng đủ biết nó không phải là đồ sứ thời Càng Long rồi, có điều vật phỏng chế cao cấp như thế này Lý Dương mới thấy lần đầu.

Suy nghĩ một hồi, Lý Dương chỉ vào cái chén rồi nói:

-Màu sắc của nó thoạt nhìn giống như hàng thật, màu sắc cũng đọng lại mà không tiêu tan, có điều nó vẫn có chút chênh lệch với đồ sứ thật sự thời Càng Long

Dưới hình ảnh lập thể những điểm nhỏ nhặt này Lý Dương đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cho dù là một số thứ mắt thường khó có thể nhìn thấy nhưng trong hình ảnh lập thể cũng có thể thấy rõ ràng.

-Cháu nói không tệ, còn có điểm náo nữa?

Hà lão có vẻ rất kinh ngạc, có điều càng nhiều hơn đó là vui mừng. Màu sắc của cái chén này chỉ có chút khác mà thôi, điểm này Hà lão phải nhìn thật kỹ mới có thể nhìn ra, không ngờ Lý Dương chỉ mới nhìn một chút là đã phát hiện, điều này cho thấy Lý Dương gần đây có tiến bộ rất lớn.

-Còn có hình hai con rồng này, họa sĩ thời đó tuy là không thể so với họa sĩ thời nay, nhưng cũng không kém bao nhiêu, hai con rồng này tuy nhìn giống như đúc nhưng kỳ thật vẫn có chỗ khác nhau

Lý Dương cẩm cái chén chỉ vào dòng nước trên chén rồi nói: -Họa sĩ thời Càng Long vẽ nước là cẩn thận nhất, Càng Long là một vị vua thành công, hắn rất thích khoe khoang, lại có yêu cầu rất đặc biệt về đồ sứ, dòng nước trong bức tranh nhất định phải vẻ ngẫn cao, coi rẻ thiên hạ, phải có khí thế duy ngã độc tôn, cho nên trong những đồ sứ thời Càng Long vòi nước là hình vẽ đặc thù nhất

-Ông xem đầu hai con rồng này, bức tranh vẻ rất đẹp, nhưng lại thiếu một chút duệ khí, rõ ràng là không có khí thế duy ngã độc tôn, đây cũng là một điểm khác nhau

-Tốt, tiếp tục nói.

Hà lão đột nhiên kêu một tiếng, nụ cười trên mặt càng ngày càng tăng, mấy điểm này có thể làm cho vô số chuyên gia bị lừa, Lý Dương chỉ nhìn vài lần không ngờ đã có thể nhìn ra được hai điểm khach nhau, việc này quả thật là đã vượt qua sức tưởng tượng của Hà lão.

-Còn có phần thân đồ gốm, phần đất làm gốm chính là loại đất Cao Lanh ở Cảnh Đức trấn, nhưng bởi vì thời kì khác nhau nên cho dù là bắt chước theo đồ sứ thời Càng Long nhưng không thể hoàn toàn giống nhau, màu sắc bên trong cũng có chút khác nhau

Lý Dương suy nghĩ một hồi lại nói:

-Còn nữa, bòi vì sử dụng thủ pháp làm củ nên sức nặng của cái chén này không hoàn toàn giống với cái chén thật, khẳng định sẽ có khác biệt nhất định

-Tốt, phi thường tốt

Hà lão ngồi thẳng dậy, ông không ngờ Lý Dương có thể nhìn ra nhiều điểm khác nhau như vậy. Trong suy nghĩ của Hà lão Lý Dương có thể nhìn ra một điểm khác nhau cũng là tốt lắm rồi, không ngờ lúc này Lý Dương có thể nhìn ra ba bốn chỗ khác biệt, này những điểm này tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng đủ để chứng minh thứ này không phải hàng thật mà là đồ dỏm

Nói cách khác, cho dù Hà lão không chỉ Lý Dương, Lý Dương cũng có thể tự mình nhìn ra thứ này là thật hay là giả.

Điểm này thật sự làm cho Hà lão thấy ngoài ý muốn.

Hà lão thở dài, lại nói tiếp:

-Lý Dương, ông vốn đã đánh giá cao sự tiến bộ của cháu, không ngờ cháu vẫn làm cho ông cảm thấy ngạc nhiên, xem ra không bao lâu nữa trình độ của cháu đã ngang bằng ông, thậm chí là vượt qua cả ông nữa

Trò giỏi hơn thầy đó chính là sự kiêu ngạo của người làm thầy, nhưng đối mặt với sự tiến bộ nhanh chóng của học trò mình trong lòng ông cũng khó tránh được cảm giác Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Hà lão rốt cuộc cũng cảm thấy được loại tâm lý mâu thuẩn này rồi.

-Hà lão, ông đừng có khoa trương cháu như vậy, cháu sẽ kiêu ngạo đó, cháu làm sao có thể vượt qua ngày được, muốn làm được việc này cháu còn phải học tập rất lâu nữa

Lý Dương lập tức lắc đầu, trong lòng thì cảm thấy xấu hổ, những thứ này phải dùng năng lực đặc thù hắn mới có thể phát hiện, nếu không có năng lực đặc thù thì cho dù hắn trừng mắt nhìn cũng không thể thấy được điểm nào khác nhau.

-Ha ha, tốt, ông không khen cháu nữa, nhưng cháu không được kiêu ngạo, hiện giờ cháu có năng lực, ông cũng không có nhiều thứ để dạy cháu nữa, thứ này còn 2 điểm bất đồng, ông sẽ nói cho cháu luôn, sau đó cháu có thể bắt đầu đi Cảnh Đức trấn rồi

Hà lão cười to một tiếng, Lý Dương giật mình, rất nhanh hỏi: -Hà lão, ông nói là ba thứ này đều được nun ở Cảnh Đức trấn?

-Có phải hay không ông cũng không biết

Hà lão lắc lắc đầu, lúc này Lý Dương đã hiểu vì sao Hà lão lại cho hắn đi tới Cảnh Đức trấn.

Đồ sứ sử dụng đất Cao Lanh chính là đặc sản của Cảnh Đức trấn, còn có những nguyên liệu để làm màu, làm men chi cái chén này chỉ có Cảnh Đức trấn mới có.

Trừ những cái này ra lò nun cũng là một thứ quan trọng, hiện tại không giống với hai mươi năm trước, hiện giờ các lò nung đều khống chế rất nghiêm khắc. Nung đồ sứ và nung gạch lại là hai thứ khác nhau, nếu muốn nung đồ sứ mà không muốn để cho người khác biết thì có có thể tới Cảnh Đức trấn mà thôi, củng chỉ có nơi này mới có thể có nhiều lò nung đồ sứ, nung ở nơi này sẽ tránh được sự nghi ngờ của người khác.

Từ từ Hà lão đem những điểm mình phát hiện nói cho Lý Dương, kỳ thật mấy thứ này Lý Dương có thể nhìn ra, chẳng qua vừa rồi không có nói đi ra, nếu như nói ra hết chắc chắn sẽ làm cho Hà lão rất rung động.

Có điều Lý Dương lại một lần nữa bội phục năng lực của Hà lão, Hà lão có thể chỉ ra những chỗ khác nhau dù là rất nhỏ của ba món đồ sứ này so với cái thật. Nếu chỉ trên phương diện đồ sứ thì cũng có thể nói Hà lão là người đứng đầu cũng không có gì sai, cho dù là có người có thể sánh ngang với Hà lão nhưng mà không có ai là có thể vượt qua ông.

Ngày thứ 3 khi trở lại Trịnh Châu, Lý Dương liền cùng Lưu Cương lên máy bay, trên máy bay, Lý Dương vẫn còn đang đọc một số tư liệu.

Đây là những tư liệu trước khi xuất phát Hà lão đưa cho hắn, bên trong giới thiệu về Chu Chí Tường và Chu Ngọc Khôn, Chu Chí Tường bây giờ còn trong ngục, tài liệu về hắn cũng không nhiều, phần lớn tài liệu đều nói về Chu Ngọc Khôn đã mất tích kia.

Chu Ngọc Khôn là con cả của Chu Chí Tường, năm nay chỉ mới 24 tuổi, so với Lý Dương còn nhỏ hơn một chút.

Khi Chu Chí Tường gặp chuyện Chu Ngọc Khôn chỉ mới 7.8 tuổi, Chu Chí Tường tuy rằng phạm phám nhưng tôi vẫn chưa nặng tới mức liên lụy người nhà, sau khi Chú Chí Tường bị bắt, mẹ của Chu Ngọc Khôn dẫn hắn và em hắn đi nơi khác bắt đầu cuộc sống mới

Ai cũng không ngờ Chu Chí Tường tuy rằng bị bắt, nhưng phương pháp chế tạo vật phỏng chế của hắn đã được truyền lại, hơn nữa còn là để lại cho người con lớn của hắn-Chu Ngọc Khôn. Việc này ngay cả vợ Chu Chí Tường cũng không biết, cho tới khi Chu Ngọc Khôn lên mười lăm tuổi đang ngồi nắm đất thì mới phát hiện ra.

Sau khi phát hiện ra người này cũng không có tiết lộ mà chỉ lặng lẽ thiêu hủy những thứ Chu Chí Tường để lại, hơn nữa còn nghiêm khắc cảnh cáo không cho con trai lớn dính vào những thứ này. Từ đó về sau người này không hề nhắc với bất cứ ai về việc này, cho tới mấy ngày trước người này vì quá lo lắng cho con trai mình nên mới nói ra.

Chu Ngọc Khôn tốt nghiệp với thành tích không tệ, nhưng ai có thể ngờ rằng nơi mà hắn ghi danh học đại học lại là trường đại học gốm sứ ở Cảnh Đức trấn, chờ khi mẹ hắn phát hiện thì mọi chuyện đã xong xuôi, thu báo nhập học cũng đã có.

Với việc này mẹ của Chu Ngọc Khôn cũng không thể làm gì được, nếu đứa nhỏ thích thì cứ để cho nó đi học, chỉ cần không làm giả như cha nó là được rồi, nói không chừng sao này nó còn trở thành một gã công trình sư cao cấp thì sao.

Trong 4 năm đại học Chu Ngọc Khôn rất cố gắng học tập, hơn nữa còn thường xuyên lấy học bổng, còn chưa tốt nghiệp nhưng những công ty đồ gốm trong Cảnh Đức trấn đã ra lương cao mời hắn rồi, điều này làm cho mẹ hắn rất là vui mừng, đứa con cuối cùng không có đi con đường ngày xưa của cha mình.

Đáng tiếc ngày vui lại quá ngắn, vừa mới tốt nghiệp hai tháng Chu Ngọc Khôn đột nhiên mất liên hệ với người nhà, lúc đó người nhà có đi tìm vài lần nhưng không tìm được, vì thế mẹ của hắn mới đi báo án. Đáng tiếc là vụ án này cảnh sát không quá coi trọng mà chỉ cho rằng là vụ dân thường mất tích mà thôi .

Cho tới khi vụ đồ sứ bị đánh tráo, dưới sự nhắc nhở của Hà lão mọi người mới nhớ tới, nhưng đáng tiếc là đã quá muộn, Chu Ngọc Khôn mất tích hơn 2 năm nào có dễ tìm như vậy. Có điều cảnh sát cũng đã bắt đầu điều tra, từ từ thì cũng sẽ tìm được manh mối thôi.

Lần này Lý Dương tới Cảnh Đức trấn kỳ thật cũng có mục đích tìm Chu Ngọc Khôn. Đương nhiên, Hà lão khẳng định sẽ không cho Lý Dương đi mạo hiểm, nếu Lý Dương thật sự tìm ra manh mối thì có thể để cho Lưu Cương đi tìm cảnh sát địa phương nhò phối hợp , điều tra xem những thứ này có phải là Chu Ngọc Khôn nun hay không, nếu thật sự là hắn thì phải biết cho rõ ràng hắn đã nun được bao nhiêu đồ sứ rồi.

Máy bay từ từ hạ cánh, Lý Dương đã thấy được diện mạo của Cảnh Đức trấn từ trên cao, nơi này là một nơi sản xuất ra nhiều quốc bảo, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều hàng phỏng chế từ nơi này xuất bán ra ngoài, đây là một nơi làm cho người ta vừa yêu lại vừa giận.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ