Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 375: Cú điện khẩn của Hà lão




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

-Đi thôi

Lý Dương rốt cục cũng đứng lên, tất cả những khối nguyên thạch đã được giải xong, nếu không phải là đợi khối nguyên thạch cuối cùng giải xong Lý Dương từ sớm đã đi rồi.

Nơi khách quý lãnh tiền vẫn như củ lả khu giao dịch dành cho khách quý, có Sang Dala đi theo, Lý Dương không lo tìm không thấy chỗ lĩnh tiễn.

Vừa mới đi không được vài bước tên bảo tiêu của Sang Dala đã trở lại, hắn ghé vào tay Sang Dala nói một câu, sắc mặt của Sang Dala có chút cứng ngắc, nụ cười trên mặt cũng đã biến mất.

-Lý Dương, vừa rồi tôi nhận được tin Thiệu Ngọc Cường bơm vào tổng cộng 2000 vạn, lời được khoảng 100 triệu, tiền lời ước chừng là 5 lần

Sắc mặt của Sang Dala có chút nhục nhã, hai ngàn vạn biến một trăm triệu, tỉ lệ này là rất cao, không hề ít phú hào tập đoàn tài chính chỉ vì kiếm lời gấp đôi mà đã cười to rồi, tăng gấp năm lần, cho dù là nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ tới. Ngoại trừ ngẫu nhiên có người gặp vận cức chó thì khi đầu tư từ 1000 vạn vào chưa có ai có thể thu được tiền lời gấp 5 lần cả.

Sang Dala vốn rất tin tưởng Lý Dương nay lại có chút lung lay rồi.

-Đi thôi

Lý Dương thở dài rồi tiếp tục đi về phía trước, Thiệu Ngọc Cường có thể lấy được thành tích tốt như vậy Lý Dương cũng không có ngoài ý muốn, cho nên hắn ngoại trừ cảm than ra cũng không có suy nghĩ gì.

Lúc xem xét nguyên thạch Lý Dương đã thử qua không cần dùng năng lực đặc thù nhìn mà chỉ thuần túy dùng ánh mắt thì hắn cũng chỉ có thể dùng 2000 vạn thu lại được hơn trăm triệu như Thiệu Ngọc Cường thôi.

Đây không phải là hắn tự mình đoán, khi thấy những khối nguyên thạch này hắn đã thử làm như vậy, đầu tiên hắn dùng ánh mắt, sau đó mới dùng năng lực đặc thù để quan sát rồi đưa ra nhận xét này.

Dựa vào thí nghiệm cho thấy chỉ dùng mắt thì hắn có thể kiếm được 4, 5 lần tiền lời, đây quả thật đã là một con số ngoài ý muốn.

Từ điều này tính ra năng lực thật sự của Lý Dương đã xắp xỉ Thiệu Ngọc Cường, cho dù là bây giờ còn chưa bằng Thiệu Ngọc Cường nhưng cũng còn kém không nhiều lắm, đại hội giao dịch nguyên thạch ở Bình Châu đã mang lại rất nhiều chỗ tốt cho Lý Dương, có nhiều nguyên thạch như vậy làm cho hắn có thể được rất nhiều kinh nghiệm.

Lý Dương tiếp tục đi tới, Sang Dala có chút ngẩn người, chờ Lý Dương đi được vài thước Sang Dala mới tỉnh lại, hắn ngay lập tức liền chạy theo phía sau.

Sau khi đuổi kịp Lý Dương, Sang Dala không còn lo lắng gì. Giờ khắc này, ngay cả hắn cũng không biết mình vì cái gì lại tin tưởng Lý Dương như vậy, cho dù là Thiệu Ngọc Cường có được tiền lời gấp 5 lần, Sang Dala vẫn tin tưởng Lý Dương sẽ thắng.

Trong khu khách quý hiện nay có không ít người, Lý Dương vừa bước vào thì người phục vụ đã chạy tới.

Người này lúc nãy còn đang cảm thán, người quà thật không thể xem qua tướng mạo, Lý Dương thoạt nhìn còn trẻ, lại ăn mặt phổ thông như vậy không ngờ có thể tùy ý ném mấy nghìn vạn đi cá cược, mấy ngàn vạn a, cho dù là hắn làm việc cả đời cũng chưa chắc có thể kiếm được số tiền này.

-Cậu đi sang một bên đi, chỗ này có tôi là được rồi

Sang Dala đột nhiên phất phất tay, dưới tình huống bình thường thì nhân viên phục vụ sẽ hỗ trợ khách quý, đây cũng là công tác mà người phục vụ thích nhất, nếu khách hàng lời nhiều tiền rất có thể là sẽ có tiền boa.

Sắc mặt của tên phục vụ lập tức biến thành khó coi, nhưng mà lời của Sang Dala hắn không dám không nghe, những người này đều là người của năm đại gia tộc phái tới nên tất nhiên là biết Sang Dala, chính vì biết như vậy bọn họ mới không dám không nghe.

-Đừng nóng vội, tìm lão Chu nhận mười vạn NDT, nói là tôi an bài

Sang Dala lại nói một câu, người phục vụ sững sốt một chút, lúc này mới chịu rời khỏi, lúc rời khỏi hắn vẫn còn có cảm giác mơ mơ màng màng

Mười vạn đối với hắn mà nói là một món tiền rất lớn, cho dù là phục vụ cho những người khác thì cũng không có nhiều tiền boa như vậy, nếu nói hắn không vui mừng thuần túy chỉ là nói láo.

Hơn nữa giá hàng ở Myanmar rất thấp, nhân viên bình thường của Myanmar chỉ có lương khoảng 200 một tháng, có 10 vạn này thì người này đã trở thành trăm vạn phú ông rồi.

-Lý Dương, tôi giúp cậu đổi

Người phục vụ rời khỏi, Sang Dala lập tức quay đầu lại nói với Lý Dương một câu, hắn đuổi người phục vụ đi cũng là vì muốn sớm biết kết quả một chút mà thôi.

-Tốt, cám ơn

Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, hắn cũng không hiểu quy củ ở nơi này nên Sang Dala làm những chuyện như thế hắn cũng không có phản đối.

Tấm giấy của Lý Dương cũng không có mua nhiều khối nguyên thạch lắm, trong đó khối rẽ nhất là một trăm vạn, so với những khách quý khác thì Lý Dương chọn có vẻ hơi ít.

-Tấm này không có, tấm này cũng không có, còn tấm này

Sang Dala lập tức bắt đầu tra xét, biểu hiện của ba mươi khối nguyên thạch Sang Dala cũng không có nhớ kỹ nên cần phải tra máy tính.

-Tấm này, bốn trăm vạn...

Sang Dala đột nhiên ngẩn ngơ, trng đầu hắn hiện ra khối nguyên thạch có chứa Hoàng Phỉ, trên màng hình máy tính thể hiện tỉ lệ là 1 bồi 27.

Chỉ cần một khối này thôi thì Lý Dương đã lời hơn trăm vạn rồi.

Trách không được Lý Dương chẵng có chút lo lắng nào, từ tình huống trước mắt xem ra Lý Dương đã vượt xa Thiệu Ngọc Cường, cho dù là dùng tỉ lệ tiền đầu tư so với tiền lời thì kết quả của Lý Dương cũng tốt hơn Thiệu Ngọc Cường không ít.

Lý Dương không chọn nhiều khối lắm nên cũng rất dễ tính toán, sau khi tính toán xong, Sang Dala không còn lời nào để nói.

Lý Dương bơm vào hơn bốn nghìn vạn, cuối cùng không ngờ biến thành hơn 300 triệu, so với Thiệu Ngọc Cường bơm 2000 vạn thu lại hơn 100 triệu mà nói kết quả này mạnh hơn nhiều

Nhãn lực càng tốt, tỉ lệ kiếm tiền cảng cao, đó là một quan hệ trực tiếp, Thiệu Ngọc Cường đầu tư vào thu được tiền lời gấp 5 lần, Lý Dương thì thu được tiền lời gấp 7 lần, chỉ cần con số này thôi cũng đủ rồi, không cần phải so sánh số tiền thực tế.

Sửa sang lại những khối đăng ký giá, Sang Dala lập ức gọi người thanh toán tiền cho Lý Dương, tổng số tiền hơn 300 triệu, xác thực mà nói bọn họ thua lỗ hơn 260 triệu vì trong đó có hơn bốn nghìn vạn của Lý Dương.

Hơn nữa Thiệu Ngọc Cường cũng kiếm được tám nghìn vạn, hôm nay chỉ tính hai người bọn họ thôi thì nơi cá cược đã tổn thất hơn 320 triệu, ngày hôm nay nơi cá cược muốn lời tiền là rất khó, không thua lỗ đã là tốt lắm rồi.

Có điều kết quả này bọn họ vẫn có thể thừa nhận, lúc này Sang Dala cũng có một loại cảm giác là Lý Dương kỳ thật có thể thắng nhiều hơn nhưng hắn lại thu tay. Nếu thật sự thắng nhiều hơn thì Sang Dala cũng không thể dễ dàng dập tác được lữa giận của mấy đại gia tộc kia, đến lúc đó khẳng định Lý Dương sẽ có phiền toái.

Sau khi Lý Dương thanh toán xong Thiệu Ngọc Cường từ từ đi tới.

Nhìn thoáng qua tấm chi phiếu của Lý Dương, sắc mặt Thiệu Ngọc Cường liền thay đổi, tấm chi phiếu trước mặt của Lý Dương rõ rang cho thấy tiền lời của hắn, mà trước đó Thiệu Ngọc Cường đã biết Lý Dương bơm vào bao nhiêu tiền.

Nhìn thấy con số này, Thiệu Ngọc Cường vốn đang tự tin liền biến thành chua sót. Lần này hắn mua một khối mình rất nắm chắc với giá hơn 2000 vạn mới có thể tìm lại số tiền lời gấp 5 lần.

Nhưng mà Lý Dương lại mua mấy chục khối, hơn nữa vẫn như cũ kiếm nhiều hơn hắn, tỉ lệ cũng cao hơn hắn, điều này có thể chứng minh hiện nay hắn không thể nào vượt qua được Lý Dương, cho dù hắn đã chạm tới cảnh giới cao nhất hắn vẫn có một khoảng cách nhất định với Lý Dương.

Kết quả này đối với một người một lòng muốn siêu việt Lý Dương như Thiệu Ngọc Cường quả là một đã kích.

Sauk hi một đợt biến đổi sắc mặt chấm dứt, Thiệu Ngọc Cường đột nhiên vương tay phải về phía Lý Dương rồi nói:

-Lý tiên sinh, chúc mừng

-Cám ơn, cùng vui

Lý Dương hơi sửng sốt rồi vội vàng vương tay, lúc Lý Dương vương tay tới thì điện thoại của hắn rung lên.

-Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút

Là Trịnh Khải Đạt gọi điện thoại tới, Lý Dương vội vàng xin lỗi Thiệu Ngọc Cường rồi đi tới chỗ ít người nghe điện thoại, cuộc nói chuyện cũng không dài nhưng khi nghe điện xong sắc mặt Lý Dương đã hoàn toàn biến đổi.

-Sang Dala, thực xin lỗi, tôi muốn trở về Trịnh Châu một chuyến, cá cược ngày mai tôi sẽ không tham gia

Lý Dương đột nhiên xoay người nói với Sang Dala một câu, Thiệu Ngọc Cường và Sang Dala đều sửng sốt, ngay lập tức ánh mắt hai người liền tập trung trên di động của Lý Dương.

Trịnh Châu nhất định đã xảy ra chuyện nếu không Lý Dương cũng sẽ không gấp như vậy.

Nếu là người không biết chuyện có thể sẽ nghĩ Lý Dương kiếm đủ tiền nên muốn rút lui, nhưng Sang Dala và Thiệu Ngọc Cường tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, bọn họ hiểu Lý Dương khẳng định là có việc gấp.

-Lưu Cương, gọi điện thoại cho Ngô Độ và Phùng Kiến nói cho bọn họ chúng ta phải về Trịnh Châu gấp, hỏi bọn họ xem bọn họ muốn ở lại đây chơi hay là về với chúng ta

Lý Dương vội vàng nói với Lưu Cương một câu, rồi đi ra ngoài. Trịnh Châu quả thật là đã xảy ra chuyện, nhưng không phải là chuyện của công ty bán đấu giá, chuyện này so với công ty đấu giá còn quan trọng hơn, Trịnh Khải Đạt điện thoại trên thực tế là chuyển tiếp từ Hà lão, đây là chuyện mà ngay cả Hà lão cũng bị kinh động

... ... ...

-Hà lão, tôi đã gọi điện thoại cho Lý Dương rồi, hắn nói hắn sẽ về ngay

Trong phòng khách quý của trung tâm triển lãm Trịnh Châu, Trịnh Khải Đạt từ bên ngoài đi vào đứng trước mặt Hà lão rồi nói một câu.

-Ài

Hà lão gật gật đầu rồi thở dài một hơi, sắc mặt rất nghiêm túc.

Trong phòng nghỉ ngoại trừ Hà lão và Trịnh Khải Đạt ra còn có nhiều người khác, có người ngồi, có người đứng cũng có người nhìn xung quanh, bọn họ đều không nói gì, nhưng trên mặt đều là sự phẫn nộ và lo lắng.

Trong những người này có Liễu lão, Mao lão, Bạch Minh, Lưu Tuyết Tùng và Triệu lão, Ngô Hiểu Lỵ cũng ở bên này, ngoại trừ bọn họ ngay cả Hoàng viện trưởng của viện bảo tàng Cố Cung cũng có mặt ở đây, lúc này ông đang ngồi bên cạnh Hà lão, sắc mặt rất là ưu sầu.

-Hà lão, hiện tại gọi Lý Dương về có tác dụng gì hay sao?

Hoàng viện trưởng đột nhiên ngẩng đầu lên nhỏ giọng hỏi một câu, trong giọng nói còn có chút ê ẩm, nhưng không phải bởi vì hâm mộ và ghen tị, mà là bởi vì ủy khuất và tức giận.

-Những thứ này được phát hiện trong khu vực nhà của nó, tìm được những món đồ sứ này có công rất lớn từ Lý gia, chuyện này cứ để cho hắn xử lý, tôi và lão Liễu không nên làm gì

Hà lão nhẹ nhàng lắc lắc đầu, những người trong phòng cũng không nói gì, có điều trong không khí đã có chút ngưng trọng.

Bên n goài lầu bat rung tâm triển lãm hội triển lãm vẫn được tiến hành một cách náo nhiệt, rất nhiều người đều đang tiến vào nơi này quan sát những món đồ sứ tinh mỹ được triển lãm. Rất nhiều người ham mê đồ cổ đều cảm than vì giá trị của nó, nhiều đồ sứ thời Càng Long như vậy bình thường căn bản không thể thấy được, mỗi người đều cảm thấy mình học được thêm rất nhiều tri thức.

Có điều ai cũng không phát hiện, vốn sáu mươi chính kiện đồ sứ được triển lãm nay chỉ còn có 66, có tam món đồ sứ từ lúc giữa trưa đã được mang ra ngoài, hiện tại đang được đặt trong phòng nghỉ.

Ngồi trên xe, Lý Dương một mực nhìn ra ngoài cửa số, ánh mắt còn có chút ngẩn người.

Lưu Cương đã thông qua điện thoại mua vé máy bay, khi quay về khách sạn lấy đồ hai người sẽ lập tức rời khỏi, đêm nay vừa lúc có máy bay đi Trịnh Châu, có điều thời gian rất trễ, lúc tới Trịnh Châu thì đã hơn 11 giờ rồi.

Lưu Cương đặt 2 vé máy bay, Ngô Độ vừa nghe nói đi Trịnh Châu liền lắc đầu từ chối, còn nói đánh chết hắn đều không đi Trịnh Châu, nếu Lý Dương trở về thì hắn sẽ ở đây chơi vài ngày rồi trở về Bắc Kinh.

Với tên này Lý Dương cũng chỉ có cách nhờ Sang Dala chiếu cố Ngô Độ một chút rồi gọi điện thoại cho Hà Kiệt nói một chút chuyện này, Ngô Độ không muốn đi thì hắn cũng không có cách nào khác mà chỉ có thể tam thời để hắn ở lại chỗ này.

-Lão Dương, đây là một chút tâm ý của tôi, mấy ngày nay cực khổ anh rồi, cái này anh cứ nhận đi

Ở sân bay, trước khi lên máy bay, Lý Dương đưa cho Dương Chí Tân một tấm giấy, lão Dương này là người thành thật, Lý Dương rất vừa lòng với công tác của hắn, vốn có thể ở chung vài ngày, đáng tiếc là phải tách ra sớm.

-Đây là?

Dương Chí Tân mở tấm giấy ra rồi há to miệng, tuy thứ này trước kia hắn không nhìn thấy, nhưng trên TV hắn đã thấy qua mấy lần, những chữ viết trên tờ giấy hắn cũng biết được.

-Bảo quản cho tốt, mang nó đi ngân hàng là có thể đổi ra tiền

Lý Dương vỗ vỗ vai Dương Chí Tân rồi quay đầu lại đi lên máy bay, Dương Chí Tân thì tiếp tục đứng ngẩn người ở đó.

Tờ giấy này nếu hắn đoán không sai thì nó là chi phiếu, phía trên có một số 1 và mấy số 0, đếm số một chút thì hắn thấy đây là tờ chi phiếu trị giá 10 vạn.

Nếu Lý Dương nói là thật thì ngày mai hắn cầm tờ chi phiếu này ra ngân hàng đổi là ngay lập tức có được 10 vạn. Hắn phục vụ Lý Dương nhiều ngày như vậy nhưng tiền phục vụ chưa tới 1 vạn, Lý Dương lại trực tiếp cho hắn 10 vạn, con số này đã gấp 10 lần phí phục vụ rồi.

Một lát sau Dương Chí Tân ngẩn đầu lên rồi cất cẩn thận tấm chi phiếu, hắn dường như còn có suy nghĩ gì nữa.

Dương Chí Tân cũng không nghi ngờ tấm chi phiếu này là giả, tiếp xúc nhiều ngày như vậy hắn đã biết Lý Dương là dạng người gì, nếu Lý Dương nói này tờ giấy có thể đổi tiền, vậy khẳng định có thể.

Máy bay từ từ cất cánh, Lý Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua thành thị này, chuyến đi này hắn không có đến không, ít nhất thì hắn cũng đã kiếm về hơn 200 triệu. Với số tiền này hắn cũng đã có tính toán, loại tiền có được nhờ cá cược Lý Dương cũng không muốn giữ lại bên mình.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ