Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
- Làm gì thế, các người muốn làm gì?
Người thanh niên quát to lên, người xung quanh đều nhìn họ một cách nghi hoặc, ai cũng không dám tiến lên .
- Lý Dương, chuyện gì vậy?
Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm chui ra từ trong đám người, vừa rồi bọn họ thấy bên này rất nhiều người vây quanh, vội vàng đi tìm bọn Lý Dương, quay một vòng cũng không tìm được, lại nghe người ta nói bên trong có hai người một nam một nữ, lập tức cũng chen lấn vào, sau khi đi vào đúng là thấy bọn họ đứng ở đây.
- Cũng không có gì chuyện , anh xem cái này một chút …
Lý Dương chỉ chỉ miếng gốm vỡ trong tay ông lão, nói hết chuyện vừa rồi, đồng thời nói ra suy đoán của mình.
Trịnh Khải Đạt lấy mảnh sứ vỡ từ tay ông lão kia, cẩn thận quan sát một chút, cuối cùng gật đầu, mảnh sứ vỡ này là từ một món đồ cổ, ông lão không truy cứu cũng hơi có vấn đề.
- Đồ này là đồ cổ, đã như vậy, hãy đến đồn công an đi.
Trịnh Khải Đạt cầm mảnh vỡ đưa trả cho ông lão, thản nhiên nói. Lời của Trịnh Khải Đạt lại lần nữa khiến cho người chung quanh nghị luận, Trịnh Khải Đạt không giống Lý Dương. Bất luận là nhìn từ trang phục hay hình tượng, cũng toát lên diện mạo của người thành đạt. Hắn nói những lời này, thái độ của mọi người lại bắt đầu chống lại người thanh niên.
- Một phe, các người cùng là một phe, tôi không đến đồn công an.
Người thanh niên quát to lên, nét mặt còn có chút hoảng sợ, hắn không ngờ đối thủ càng ngày càng nhiều.
- Chuyện gì vậy ?
Lại một người chen vào, là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, bên cạnh còn có hai người mặc đồng phục đi theo.
- Quản lý Vương, ngài tới rồi, chuyện là thế này...
Ngay lập tức có người kể chuyện mới xảy ra cho người đàn ông đó. Người mới tới này họ Vương, là nhân viên quản lý chợ đêm đồ cổ, thuộc công nhân viên cục văn vật Phật Sơn, chợ đêm Phật Sơn nổi tiếng cả nước, đương nhiên phải có sự quản lý, không thể để cho nơi này rối loạn.
Quản lý Vương nghe xong chuyện, kính cẩn đi tới trước mặt ông lão kia, cẩn thận quan sát mảnh đồ cổ vỡ trong tay ông lão, vừa nhìn vừa gật đầu.
Cuối cùng , ông quản lý Vương này lại đi tới trước mặt người thanh niên đang bị Lưu Cương giữ chặt kia, quan sát người thanh niên này một lượt, mới từ từ hỏi:
- Này cậu, có phải cậu làm rơi đồ không? Tại sao làm rơi còn không thừa nhận, vu hãm là người khác lừa gạt là sao?
Lời của quản lý Vương vừa dứt, chung quanh liền vang lên tiếng xôn xao, đặc biệt là những người thường tới nơi này, biết quản lý Vương và những người kia, cũng rất là kinh ngạc nhìn người thanh niên.
- Không , không phải là tôi làm rơi, chính là bọn họ làm rơi.
Người thanh niên hoảng sợ nhìn quản lý Vương và hai người mặc đồng phục đằng sau hắn. Hắn không dám hống hách với ba người này như với bọn Lý Dương, dám nói ông lão cố ý làm vỡ đồ như lúc trước.
- Chính ông ấy làm rơi à, tốt nhất cậu suy nghĩ kỹ càng trước khi nói, ở đây chúng ta có quyền tạm giam đấy. Nếu tôi có bằng chứng, chứng minh là cậu làm rơi, thì cậu không phải chỉ bồi thường là xong chuyện đâu, đến lúc đó cậu chắc chắn phải đến đồn công an một chuyến. Và tôi có thể bảo đảm, trong thời gian ngắn cậu đừng nghĩ ra được.
Quản lý Vương nhìn chằm chằm vào người thanh niên kia, giọng nói thay đổi rất mạnh, người chung quanh lúc này không nói chuyện , lẳng lặng nhìn người thanh niên kia .
- Là tôi, tôi nhớ ra rồi, là do tôi không chú ý làm rơi. Tôi không cố ý đâu, mọi người hãy bỏ qua cho tôi nhé!
Người thanh niên sắc mặt tái nhợt, nghe bị tạm giam hắn rất sợ, run rẩy thừa nhận hành vi của mình, người xung quanh lần nữa xôn xao, bọn họ không ngờ người thanh niên thật đúng là vu hãm ông lão này .
Một số người vừa rồi còn hoài nghi đối với ông lão tự nhiên có chút áy náy, lúc này suy nghĩ đến hành động của ông lão mới phát hiện ông lão này mới thật sự là người tốt, đồ bị làm hỏng, cũng không nhất định phải yêu cầu người thanh niên bồi thường .
- Hừ, bây giờ cậu có thể không tới đồn công an, nhưng phải đi cùng tôi tới phòng quản lý đã, bồi thường đồ cho người ta rồi hãy tính.
Quản lý Vương hừ lạnh một tiếng, hai người mặc đồng phục phía sau hắn lập tức lôi người thanh niên từ tay Lưu Cương. Quản lý Vương mỉm cười đi tới trước mặt ông lão.
- Ông cũng đến phòng quản lý đi, giải quyết cho ổn thỏa chuyện của ông.
Ông lão cảm kích gật đầu, người thiếu niên bên cạnh lôi cánh tay ông lão, ông cảm kích nhìn quản lý Vương và người vừa ra mặt giúp mình – Lý Dương.
Ông lão đi theo quản lý Vương , Lý Dương nhìn theo họ , đột nhiên cũng vội vàng đi theo, mấy người Trịnh Khải Đạt liếc nhìn nhau , bất đắc dĩ cùng nhau đi theo sau .
Phòng quản lý ở đầu đường khu chợ đêm, đi vài bước đã đến. Phòng quản lý chợ đêm thật ra thì rất đơn giản, một cái nhà hai tầng, có mười mấy nhân viên làm việc, ngoài quản lý Vương còn có bốn năm người đang ngồi bên trong uống trà nói chuyện phiếm, thấy quản lý Vương đi vào tất cả đều đứng lên.
- Cả cậu cũng tới ? Vừa rồi thật cám ơn cậu.
Khi đi vào phòng làm việc, ông lão kia mới phát hiện Lý Dương cũng tới, vội vàng đi tới trước mặt Lý Dương lên tiếng cảm ơn.
- Ông khách khí quá, chúng tôi cũng là vừa lúc gặp, gai mắt nên mới giúp.
Lý Dương lắc đầu nói .
- Cám ơn chú.
Người thiếu niên kia mắt mở to nhìn Lý Dương, cũng lên tiếng cảm ơn, nhưng nghe được lời cảm ơn của hắn, sắc mặt Lý Dương lập tức thay đổi rất là kỳ quái, hắn năm nay mới hai mươi lăm tuổi , thiếu niên này tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng phải mười bốn mười lăm tuổi, bị một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi gọi là chú, Lý Dương thật là không cam lòng.
Lý Dương cười khổ lắc đầu, Ngô Hiểu Lỵ len lén che miệng cười, Lưu Cương cũng giấu nụ cười .
Đến phòng quản lý, người thanh niên kia không dám phách lối như lúc vừa rồi, đem đầu đuôi câu chuyện kể ra hết. Hôm nay, hắn cùng người bạn tới chợ đêm đồ cổ chơi, đi dạo một hồi đã cảm thấy chán nên muốn về trước một mình, kết quả lúc về đi nhanh quá, không chú ý nên làm rơi vỡ đồ của ông lão. Chuyện về sau mọi người đều thấy được .
Người thanh niên không ngừng nhận lỗi, còn luôn miệng nói xin lỗi ông lão. Nghe khoản bồi thường hắn khóc đứng khóc ngồi, hắn chẳng qua là nhân viên đi làm bình thường, ba vạn thật không bồi thường nổi .
Cuối cùng quản lý Vương cũng xử lý chu toàn, hắn gọi điện thoại cho bạn hắn tới, hai người gộp vào được một vạn năm ngàn giao cho ông lão kia là xong chuyện, người thanh niên này viết thư bảo đảm xong liền bỏ đi cùng bạn hắn.
- Một vạn rưỡi, thật quá rẻ với hắn.
Lý Dương không nhịn được lắc đầu, có điều hắn nói không sai, bình hoa mai của ông lão này còn nguyên vẹn , thật có thể trị giá ba vạn, ông lão chỉ lấy hắn một vạn năm ngàn đã coi như là tha hắn.
Nhưng người thanh niên kia nếu lúc đầu liền có thái độ nhận lỗi, không vu oan lại ông lão, Lý Dương còn có thể giúp hắn cầu cạnh , người thanh niên này làm sai chuyện không chịu thừa nhận , còn thái độ vu hãm người khác làm cho Lý Dương rất tức giận, đối với người như vậy nên trừng phạt nặng nề.
Sau khi chuyện xử lý xong, cũng sắp đến mười giờ tối, bất luận là Lý Dương hay Trịnh Khải Đạt cũng không có ý định trở lại tiếp tục đi dạo chợ đêm, Tư Mã Lâm càng thêm thúc giục bọn họ trở về .
Cũng may là trong khoảng thời gian này chợ đêm ngày nào cũng đều mở, lần này không xem hết thì lần sau trở lại cũng không muộn , sau khi người thanh niên rời đi không lâu bọn Lý Dương cũng cùng nhau rời đi.
Khi Lý Dương đi, ông lão kia lại liên tiếp nói cám ơn, hơn nữa để lại địa chỉ cùng điện thoại của mình, bọn Lý Dương nếu có thời gian rảnh nhất định đến nhà ông lão chơi, để cho ông lão bày tỏ sự cảm tạ thật tốt.
Địa chỉ thì Lý Dương tiện tay bỏ vào trong túi , hắn giúp ông lão này là bởi vì ông lão bị oan uổng thật, nếu thật là tự làm rơi Lý Dương nhất định sẽ đứng về phía người thanh niên kia, mắng người tự làm rơi đồ.
Trở lại quán rượu, Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt liền trở về phòng nghỉ ngơi, bọn họ không như Lý Dương buổi chiều còn được ngủ một lát, bận rộn cả một ngày, hai người cũng rất mệt mỏi .
Khi nằm ở trên giường, Lý Dương liền nghĩ tới ông lão hôm nay đã gặp, thái độ của ông lão đối với những mảnh vỡ kia khiến cho Lý Dương cũng cảm giác rất chua xót. Ông lão này là thật sự vì chiếc bình cổ bị vỡ ngoài ý muốn mà đau lòng, loại cảm giác này ngay cả người xa lạ như Lý Dương cũng có thể cảm thụ được .
Tám giờ ngày hôm sau mọi người mới tụ tập ở cùng một chỗ, nhưng Cố lão và Ngô Hiểu Lỵ là sớm nhất, mấy người khác chưa ra khỏi phòng hai người đã ngồi trong phòng ăn uống trà, bọn họ một già một trẻ này xem ra lại có vẻ hợp nhau.
Ăn sáng xong là vào khoảng chín giờ, tám người lên xe đi Thúy Ngọc Hiên, ngày hôm qua Lý Dương mua Phỉ Thúy Hồng Thự hôm nay muốn đi lấy hàng, Trịnh Khải Đạt còn có nguyên thạch chưa giải, hôm nay muốn giải hết tất cả.
Thời tiết hôm nay nóng hơn so với ngày hôm qua một chút, mọi người dừng xe ở đầu đường xong , lập tức đi thẳng tới Thúy Ngọc Hiên. Những nguyên thạch để trong xe, bản thân mấy người muốn tự đưa lên cũng rất lao lực, đành tìm người tới giúp khuân cho nhanh hơn một chút .
Bên trong Thúy Ngọc Hiên, Trần lão đang nhắm mắt lại nằm ở trên ghế mềm bên trong quầy, trên quầy ở trước mặt hắn đang để món Phỉ Thúy Hồng Thự ngày hôm qua Lý Dương mua, khối Phỉ Thúy Hồng Thự này có chút không giống khối ngày hôm qua, có vẻ càng sáng hơn một chút .
Bọn Lý Dương vẫn còn ở ngoài cửa, Trần lão liền mở mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Lý Dương vừa vào cửa tiệm, Trần lão cũng đứng lên, mỉm cười nhìn bọn họ.
- Trần lão, ngài đã tới.
Lý Dương nhìn thấy Trần Lão đột nhiên sửng sốt, vội vàng bước nhanh về phía trước khom người hành lễ.
- Tôi cũng đến không lâu, đây là đồ của cậu, cậu xem thế nào.
Trần lão gật đầu cười, hắn rất quý mến người thanh niên tên Lý Dương này, không kiêu căng, không nóng nảy, lại rất lễ độ, lịch sự, hơn nữa còn hiểu về Ngọc, rất là hiếm có người như thế.
- Thật cám ơn ngài, Trần Lão.
Lý Dương từ từ cầm khối Phỉ Thúy Hồng Thự kia lên, nhìn kỹ một hồi sau mới nhìn phía dưới, mới nhìn tới đây, Lý Dương lập tức liền sững sờ.
Tư Mã Lâm và Trương Vĩ bọn họ cũng đều đã tới, nhìn Phỉ Thúy Hồng Thự mà Lý Dương cầm trên tay, lại nhìn thấy trên mặt cắt một hàng chữ, trên mặt mấy người cũng lộ ra sự kinh ngạc .
- Sáu năm không hạ đao, gặp bạn tri kỷ - Lý Dương, nguyện hạ đao lần cuối cùng, không hề hối hận, Trần Vô Cực.
- Lâu lắm không khắc cái gì, có chút ngượng tay, nhưng những chữ này khắc cũng coi như hài lòng.
Trần lão mỉm cười nhìn Lý Dương. Lý Dương vui mừng ngẩng đầu lên, hắn không ngờ Trần Lão lại ghi tên mình trên nét khắc. Hơn nữa còn chú thích là vì mình mà khắc, khối Phỉ Thúy Hồng Thự này giờ lại có ý nghĩa khác đối với hắn.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ