Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
-Lý tiên sinh, ngài đã tới.
Mã mập đối với Lý Dương rất khách khí, thân thể mất tự nhiên đi rất nhiều. Lý Dương phát hiện ra phía sau hắn bày một cái bình hoa.
Lý Dương khẽ cau mày một chút, Mã mập này đúng như lời Ngô Hiểu Ly nói, vẫn chưa từ bỏ ý định đối với đồ cổ. Nếu hắn cứ như vậy mà đi tiếp, sớm muộn gì cũng bị hủy hoại trong đám đồ cổ này mất thôi.
-Tiểu Lý, lần này phải phiền cháu rồi, nếu không phải cháu phát hiện ra cổ ngọc phảng chế, sợ rằng quốc nội phải có một trận sóng gió đồ giả rồi.
Nhìn thấy Lý Dương, Lưu Tuyết Tùng rất là vui vẻ, lúc nói chuyện còn có chút cảm thán. Lưu Tuyết Tùng là người đã trải qua sự kiện chu phảng ở thế kỷ trước. Sự kiện lúc đó có tính đả kích với giới đồ sứ Trung Hoa rất là lớn, phải qua nhiều năm mới khôi phục lại được. Nếu để cho chu phảng cổ ngọc lần nữa lưu thông số lượng lớn trên thị trường, giới cổ ngọc chỉ sợ gặp phải sóng to gió lớn lần thứ hai.
-Cháu cũng chỉ may mắn thôi, đều là học tập từ Hà lão.
Lý Dương không nhìn Mã mập, cười gật đầu nói với Lưu Tuyết Tùng. Chuyện hắn phát hiện ra chu phảng thật đúng là vận khí, nếu không phải là cha của Trầm Hạo Nhãn mang từ Pháp về một khối chu phảng, chỉ sợ hắn cũng không thể phát hiện được sớm như vậy.
-Hà lão tuyệt đối là đại sư cấp thế giới, nhưng mà ta xem cháu cũng không kém quá xa đi. Tuổi lại trẻ như vậy, đã làm tới chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung rồi. Thời gian sắp tới, cũng không ai dám phỏng đoán trước được nha.
Lưu Tuyết Tùng rất cảm thán nói một câu, ánh mắt nhìn Lý Dương có chút phức tạp. Lý Dương còn trẻ tuổi như vậy, cũng đã đạt tới độ cao mà lão không thể với tới. Muốn nói trong lòng không có chút đố kỵ khẳng định là không có khả năng. Lưu Tuyết Tùng đố kị chính là Lý Dương tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thành tựu cao tới như vậy.
Trong lòng bực mình vì sự bất công là bình thường, Lưu Tuyết Tùng dù sao cũng là một người từng trải, có thể nắm giữ được tâm tình của mình. Chờ khi tâm của lão ổn định lại, ánh mắt nhìn Lý Dương chỉ có sự thưởng thức cùng bội phục.
Mã mập ở bên cạnh ngơ ngác nhìn Lý Dương, hắn chỉ biết Lý Dương rất lợi hại, biết Lý Dương rất có tiền, còn chưa biết được Lý Dương không ngờ là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung. Tin tức này làm cho hắn thực sự bị chấn kinh rồi.
-Lưu lão quá khen rồi, cháu còn trẻ, cần phải hướng những lão tiền bối như ngài học tập nhiều hơn.
Lý Dương hơi cúi đầu, trên mặt Lưu lão lập tức hiện lên dáng cười cười thỏa mãn. Lý Dương khiêm tốn làm cho lão rất thích, đồng thời cũng có một chút tâm hư vinh. Hiện giờ Lý Dương cũng không phải như Lý Dương lần trước gặp mặt nữa. Hôm nay Lý Dương đã có danh hiệu chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung. Thân phận này so với thủ tịch cố vấn bảo tàng của lão thì hơn rất nhiều.
-Lý tiên sinh, ngài, ngài thực là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung sao?
Mã mập đột nhiên kéo tay Lý Dương, đôi mắt trừng to, nói còn có chút lắp bắp.
-Để tiện cho tôi giám định cổ ngọc, viện bảo tàng Cố Cung xác thực đã xác nhận tôi là chuyên gia cổ ngọc.
Lý Dương gật đầu.
-Lý tiên sinh, ngài cứu tôi đi, ngài có thể cho ký cho tôi giấy giám định này được không. Nhà tôi đã bị chủ nợ vây quanh rồi, bọn họ buộc tôi phải bán nhà trả nợ.
Mã mập đột nhiên gào khóc rống lên, lôi kéo tay Lý Dương gần như quỳ xuống nơi vậy. Nếu như không phải Lý Dương dùng tay lôi kéo hắn lại, sợ rằng đã quỳ xuống rồi.
Đột nhiên biến hóa làm cho mấy người ở đây ngây cả người. Lưu Tuyết Tùng ngây ngốc nhìn Mã mập, môi tức giận run run cả lên.
-Mã mập, cậu nói cái gì bậy bạ thế.
Ngô Hiểu Lỵ bước lên phía trước đỡ lấy Lưu Tuyết Tùng. Lưu Cương lắc người tiến lên tách Mã mập và Lý Dương ra xa. Lý Dương bị cử động của Mã mập cũng làm cho kinh sợ rồi.
-Khốn khiếp, mày đang nói cái gì thế? Mày cho rằng giấy chức nhận giám định ai cũng có thể cho được sao? Tự mình gây họa còn chưa đủ, còn muốn phiền tới người khác nữa sao? Còn muốn tiểu Lý làm giả giấy chứng nhận giám định cho nữa? mày có còn biết thẹn nữa hay không, có biết mất mặt nữa hay không?
Lưu Tuyết Tùng cuối cùng cũng phản ứng lại, vươn tay chỉ vào mặt Mã mập mắng, ngón tay vươn ra có chút run run.
-Cút, cút ra ngoài cho ta, sau này đừng bao giờ đi vào nhà của ta nữa…
Lưu Tuyết Tùng đã vô cùng tức giận rồi. Mã mập này ngày hôm nay tới đây, hắn muốn lão giám định cái chai này cho hắn. Một cái chai thời dân quốc làm giả Khang Hi, Lưu Tuyết Tùng đã đánh giá cũng không sai khác với Lý Dương nhiều lắm. Vậy mà Mã mập còn chưa từ bỏ ý định, không ngờ còn muốn lão cấp cho một cái giấy chứng nhận giám định đây là Hoa Cô triều Khang Hi. Không cần phải nói cũng biết, Lưu lão khẳng định là cự tuyệt rồi.
Lúc đó Lưu Tuyết Tùng đã có ý kiến như vậy, lại chưa kịp tiễn khác, thì Lý Dương đã bước vào, chỉ có thể để chuyện đó sang một bên thôi. Thật không ngờ cái tên Mã mập này sau khi biết thân phận chuyên gia của Lý Dương xong, không ngờ lại muốn Lý Dương làm giấy chứng nhận giám định cho hắn. Lần này làm cho ông cụ triệt để tức giận rồi, nếu không phải nể mặt bạn cũ, thì đã trực tiếp đá Mã mập này ra khỏi cửa rồi.
-Lưu thúc, cháu đã không còn biện pháp nào nữa rồi, cũng đã cùng đường rồi. Ngài hoặc Lý tiên sinh viết cho cháu một cái giấy chứng nhận giám định, để cho cháu mang cái chai này đi bán. Trả sạch nợ, sau này cháu sẽ không bao giờ phiền phức ngài nữa.
Mã mập lần này là khóc thật, một câu hắn cũng không nói dối. Chủ nợ đã bức tới cửa nhà rồi, hắn đã vài ngày rồi không dám về nhà, hiện giờ tất cả hi vọng đều kí thác ở trên cái chai này rồi.
-Mày, mày còn dám nói nữa.
Lưu Tuyết Tùng bị tức giận bỗng nhiên lùi về sau mấy bước, Lý Dương cũng bước lên trước đỡ lấy Lý Dương. Lúc này Lý Dương đã hiểu sâu xa hơn lời Ngô Hiểu Ly nói lúc trước. Người như vậy tuyệt đối không thể giúp hắn, giúp hắn chính là hại hắn.
-Mày đi đi hay là muốn ta đưa mày ra ngoài?
Lưu Cương sắc mặt có chút âm trầm, đối với những người như vậy hắn rất khinh thường. Lưu Cương đứng trước mặt Mã mập không ngừng nắm tay, phát ra những tiếng vang. Chỉ cần Lưu Tuyết Tùng đồng ý, hắn một tay cũng có thể ném người vô sỉ trước mặt này đi ra ngoài cửa lớn.
-Lưu thúc, Lý tiên sinh, các người giúp đỡ tôi đi. Lý tiên sinh, tôi biết ngài là người tốt. Ngài nếu không muốn viết giấy chứng nhận giám định cho tôi, có thể dùng ba vạn đồng mua cái chai này đi? Ta không lấy lời của ngài một phân tiền, tôi chỉ muốn lấy tiền này về ứng phó với chủ nợ một chút thôi.
Lý Dương triệt để ngây dại rồi, Ngô Hiểu Lỵ trợn tròn mắt, người này đã đạt tới cảnh giới vô sỉ rồi, không ngờ còn không biết xấu hổ mà nói ra lời không kiếm tiền của người nữa.
-Cút!
Lưu Tuyết Tùng không nhịn được nữa mà vỗ mạnh tay xuống bàn, Mã mập cả người sợ run lên. Lưu Cương đã nắm chặt lấy cái cổ của hằn, một tay cầm lấy cái chai dân quốc, ném thẳng ra bên ngoài.
Bên ngoài, còn chưa truyền tới tiếng kêu rên của Mã mập thì Lý Dương đã có chút không đành lòng lắc đầu.
Lý Dương trong lòng thật có chút thương cảm Mã mập này, nhưng lần này hắn tuyệt đối không giúp đỡ nữa. Giống như Ngô Hiểu Ly đã nói, Lý Dương không phải đang giúp hắn, mà là hại hắn. Nếu Mã mập sau này hấp thụ kinh nghiệm mà quyết chí tự cường, sẽ còn lần nữa đối đãi tốt. Nếu tiếp tục như vậy mà xuống, tất sẽ xong đời.
-Tiểu Lý, làm cho cháu chê cười rồi, ông bạn già của ta quang minh lỗi lạc cả đời, không ngờ lại sinh ra một người con như vậy.
Lưu Tuyết Tùng thở dài nặng nề, trên mặt còn mang theo một cỗ bi thương, lão thực sự rất đau lòng.
-Lòng tham hại người mà!
Lý Dương than nhẹ lắc đầu mấy cái.
Buổi trưa Lý Dương cũng không có ăn cơm ở nhà Lưu lão, vội vã trở về biệt thự. Vốn Lưu lão ngày hôm nay muốn gọi Lý Dương tới là để cảm ơn Lý Dương trong thời gian này đã chiếu cố lấy Ngô Hiểu Ly. Đồng thời cũng tâm sự chuyện giám định cổ ngọc. Lưu lão chính mình cũng muốn học thêm chút kinh nghiệm. Nhưng bị Mã mập làm loạn cho nên không có thành công, Lưu lão tạm thời cũng không có ý tứ đi mời Lý Dương nữa rồi.
Lúc về nhà, Lý Dương trong lòng cảm giác có chút không vui. Mã mập cũng không phải ngoại lệ, lần trước đã có việc của cha Nhị Căn, đây đều là bi kịch trong giới đồ cổ cùng ngọc thạch. Nhưng mà chỉ cần người có lòng tham, bất luận lĩnh vực gì thì cũng là bi kịch cả thôi, tự mình làm hại chính mình, cũng không trách người khác được.
Chờ thấy Hà lão, Lý Dương nói từ đầu tới cuối chuyện này một lần. Vốn tưởng Hà lão sẽ rất kinh ngạc, có lẽ là tức giận, không nghĩ tới hà lão chỉ lắc đầu khẽ cười. Người như vậy, Hà lão nhìn thấy nhiều rồi, còn có cực phẩm lợi hại hơn cả Mã mập Hà lão còn thấy qua nữa là.
Đồng thời Hà lão cũng chỉ ra cho Lý Dương, đây là hậu quả của tham vọng và dục vọng. Bất luận người nào có tham dục nhất định sẽ không thể khống chế được. Một khi không thể khống chế được nó sẽ lớn lên, mang tới tai hại rất nhiều.
Những người như thế không chỉ mang tới hậu quả xấu cho mình, mà còn mang tới hậu quả nghiêm trọng cho những người khác nữa. Xa không nói, gần nhất là chuyện chu phảng là một ví dụ điển hình. Lý Dương nếu muốn trở thành nhất đại tông sư, tông sư được người ta kính ngưỡng, nhất định phải ngăn chặn tham dục của mình, vĩnh viễn không thể để cho bản thân thoát khỏi sự khống chế của mình.
Lúc này, Lý Dương càng thấu triệt hơn những lời Hà lão nói. Hà lão trước những lo lắng cho mình không phải trống rỗng mà tới. Nếu Lý Dương không có năng lực đặc thù, còn thực sự có thiên phú siêu cao, để rất nhanh thỏa mãn dục vọng của mình. Bí quá hóa liều đi đường tắt thì tác hại đúng là không nhỏ.
Chuyện của Mã mập đã là một tiếng chuông cảnh báo cho Lý Dương, về phần kết quả của Mã mập Lý Dương cũng không hỏi tới. Tiền nợ của hắn cũng không phải quá lớn, dù cho bán đi nhà ở cũng không phải không thể sống được, chỉ cần hắn đi ra khỏi vũng bùn của tham vọng, thì sẽ có cuộc sống mới như mong muốn.
Vài ngày sau, Lý Dương trở về quê một chút, lâu rồi không tới trường học, trước tháng tám ký túc xá cùng phòng học đã được làm xong rồi, không ảnh hưởng tới chiêu sinh năm nay.
Nhà ở của mình còn chưa có sửa sang lại, đây không phải là thiếu tiền, mà lúc này chẳng ai nghĩ tới nó cả. Hiện giờ đối với người nhà Lý gia mà nói, trường học mới là trọng yếu nhất.
Ở nhà vài ngày, Lý Dương trở về Minh Dương, hắn hiện giờ đã chủ động học tập hơn trước rất nhiều. Cho dù mỗi ngày Hà lão không kiểm tra hắn thì Lý Dương cũng nỗ lực bổ sung tri thức cho mình. Chỉ có chân chính dung nhập những tri thức này vào trong đầu mình, hắn mới thật sự trở thành một chuyên gia chân chính.
Thời gian chậm rãi đi qua, đảo mắt đã tới hạ tuần tháng sáu. Lúc này Lý Dương cũng không có rời khỏi cửa, ngay cả Trịnh Châu cũng không đi qua. Ngoại trừ thi thoảng Ngô Hiểu Ly cùng Vương Giai Giai điện thoại tới, Lý Dương đều ở nhà xem thư cả. Thái độ chăm chú của Lý Dương làm Hà lão rất thỏa mãn, đồng thời có chút thương yêu, dục tốc bất đạt, Lý Dương hiện tại quá dụng công rồi.
Ngày 20 tháng sáu, Lý Dương sau hơn một tháng không rời khỏi nhà lúc này cũng mang theo Lưu Cương rời khỏi tiểu khu rồi. Lần bế quan hơn một tháng này Lý Dương trên người đã nhiều hơn một vị trầm ổn, thiếu một chút táo bạo. Lý Dương có loại cải biến này, chỉ có người quen thuộc hắn mới có thể phát hiện ra được.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ