Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 183: Chợ đen Nghiễm Châu




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Lý Dương gật gật đầu, tổng bộ của An Thị ở HongKong, bất quá mấy năm nay nhân viên đã dần dần di chuyển, An Thị ở Nghiễm Châu càng ngày càng phát triễn mạnh, đối với một trợ lý như Lý Dương thì việc này cũng không phải là bí mật gì.

-Lý cố vấn, hôm nay tới tìm ngài kỳ thật là có chuyện quan trọng, không biết là ngài có hứng thú nghe hay không?

An Văn Quân nhẹ nhàng cười nói, hơn nữa khi nói còn vô tình nhìn thoáng qua Ngô Hiểu Lỵ một cái. Ngô Hiểu Lỵ hiện lên một tia tức giận nhưng cô cũng không có biện pháp gì.

-Là chuyện gì? Không ngờ còn có thể làm cho An trưởng phòng tự mình tìm tới như vậy?

Lý Dương vội vàng hỏi.

Lý Dương rất muốn biết chuyện gì có thể làm cho An Văn Quân xem là chuyện quan trọng , An Văn Quân chính là lãnh đạo thượng tầng của công ty An Thị, bình thường thì rất ít chuyện có thể ảnh hưởng tới vị mỹ nữ này.

-Cũng không có gì, hôm nay chợ đen Nghiễm Châu vừa vặn được tổ chức, em họ của tôi có được vé mời nên kéo tôi cùng đi, tôi cảm thấy hai cô gái đi một mình như vậy thì rất nguy hiểm, vừa lúc nghe được Lý cố vấn đã đến Nghiễm Châu cho nên chúng tôi đến hỏi xem Lý cố vấn có hứng thú đi chung hay không

An Văn Quân cười khẽ lắc đầu, nói xong thì cô nhìn Lý Dương, Lý Dương mới đầu có chút kinh ngạc, sau đó liền biến thành vui mừng.

-Chợ đen? An trưởng phòng nói là chợ đen bán đồ cổ?

Lý Dương vội vàng hỏi một câu.

Đồ cổ chợ đen Lý Dương từng nghe Trịnh Khải Đạt nói qua, đồ cổ chợ đen và chợ quỷ không giống nhau, chợ quỷ là do những người bán hàng rong tụ tập lại thành chợ, mà chợ đen lại là một loại chợ di động không cố định. Quy mô của chợ đen nhỏ hơn chợ quy rất nhiều, nhưng mà trái lại tỷ lệ xuất hiện tinh phẩm lại rất cao, thậm chí còn có rất nhiều đồ cổ quý hiếm không thể dùng con đường bình thường để tiêu thụ cũng xuất hiện ở đây, chính vì vậy cho nên chợ đen có rất nhiều người muốn tham gia.

Trước kia Trịnh Khải Đạt còn nói là nếu có cơ hội sẽ dẫn Lý Dương tham gia chợ đen một lần, Lý Dương vẫn rất chờ mong việc này, không ngờ là không cần chờ Trịnh Khải Đạt dẫn đi thì An Văn Quân đã tìm tới cận cửa mời đi.

-Đương nhiên có thể xác định, nếu không phải chị tôi nói anh là cố vấn của công ty thì tôi cũng không muốn dẫn anh đi

Cô gái bên cạnh An Văn Quân đột nhiên nói một câu, Lý Dương hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được đây là người em họ mà An Văn Quân nhắc tới, chỉ là không ngờ một cô gái xinh xắn đáng yêu như vậy lại có hứng thú với chợ đen, hơn nữa dường như là đã từng tham gia không ít lần nữa.

An Văn Quân cười cười, từ biểu hiện của Lý Dương cô thấy được hắn sẽ tham dự lần đi chợ đen này.

Cũng không phải ngẫu nhiên mà An Văn Quân tìm Lý Dương, biểu hiện của Lý Dương ở Tùng An cổ thành cho tới tin tức ở Bắc Kinh đều đã truyền tới tổng công ty nên khi biết Lý Dương lần này tới Nghiễm Châu, An Văn Quân liền vội vàng chạy qua.

Thân phận của Lý Dương tổng bộ An Thị đã điều tra rõ ràng, An Văn Quân là một thành viên trong thượng tầng lãnh đạo nên cô cũng biết được, chính vì vậy nên khi em họ tới mời đi buổi chợ đêm thì cô liền nghĩ tới Lý Dương. Thứ nhất là cô muốn tạo quan hệ với Lý Dương, thứ hai là cô muốn giới thiệu em họ của mình cho hắn, trong gia tộc thì An Văn Bình là người thích đồ cổ nhất, khẳng định là hai người sẽ có tiếng nói chung.

Quả nhiên, Lý Dương lo lắng một hồi liền gật đầu đáp ứng:

-An trưởng phòng, chợ đen tổ chức ở đâu, chừng nào bắt đầu, cần chuẩn bị gì không?

Không biết có chợ đen thì thôi, nhưng mà khi đã biết thì Lý Dương không muốn bỏ qua, hai món bảo bối của Trịnh Khải Đạt chính là mua được từ trong chợ đen như thế này.

-Tám giờ tối, địa điểm cụ thể thì tôi không biết, sẽ có người tới đón chúng ta, nếu anh thích thì đi cùng với chúng tôi

An Văn Quân cười nói:

-Nếu cố vấn Lý muốn mua gì đó thì phải mang theo nhiều tiền mặt vào, tôi nghe nói nơi đó chỉ nhận tiền mặt thôi

Lý Dương lập tức gật đầu, Trịnh Khải Đạt cũng đã nói với hắn điểm này, trong chợ đen có những thứ không thể mua bán công khai được nên họ chỉ nhận tiền mặt mà thôi, vì vậy phải mang theo nhiều tiền mặt mới được.

Thấy Lý Dương đồng ý đi thì An Văn Quân không tiếp tục nói nữa, nhưng mà cô em họ của An Văn Quân thì lại có chút không vui nên liên tục hỏi vài vấn đề, tựa hồ là rất không tin tưởng Lý Dương là một chuyên gia đồ cổ.

Đối với việc em họ An Văn Quân nghi ngờ Lý Dương cũng không để ý, buổi chiều hắn chạy tới ngân hàng rút hơn áu mươi vạn, hơn nữa cộng thêm số tiền trong bao lì xì thì Lý Dương đã có hơn tám mươi vạn, số tiền này chắc cũng đủ dùng rồi.

Hơn sáu giờ chiều, có người gọi điện thoại cho An Văn Bình bảo bọn họ ra ngoài chờ, ba người Lý Dương cộng thêm hai chị em An Văn Quân và hai gã bảo tiêu tổng cộng bảy người trực tiếp lên xe đi ra ngoài.

An Văn Bình, cũng chính là cô bé bên cạnh An Văn Quân, đừng thấy cô ta nhỏ nhưng chợ đêm đã tham dự không ít lần, lần này nếu không phải An Văn Quân đề nghị thì cô cũng không đồng ý cho Lý Dương đi theo.

Vừa mới đến nơi thì ngay lập tức có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ra đón, khi nhìn thấy An Văn Bình thì cô rất vui mừng nhưng khi thấy bọn người Lý Dương thì sắc mặt cô hơi đổi, lập cô ta lập tức keo An Văn Bình qua một bên, ánh mắt của cô ta khi nhìn Lý Dương tràn đầy đề phòng.

Sau khi An Văn Quân đi tới giải thích thì một lát sau ba người mới đi ra, người phụ nữ kia thì đánh giá Lý Dương từ trên xuống dưới.

-Anh gọi là Lý Dương?

Người phụ nữ kia tùy ý hỏi một câu, Lý Dương hơi chút sửng sốt, hắn vội vàng gật đầu.

Trịnh Khải Đạt đã nói qua với Lý Dương, chợ đen chỉ cho khách quen vào mà thôi, đối với người lần đầu tiên tham gia họ rất là cảnh giác, cũng hỏi rất nhiều vấn đề để phòng ngừa cảnh sát tiến vào vì bên trong có bán không ít đồ trộm cắp, nếu bị cảnh sát trà trộn vào thì rất phiền phức.

-Anh là cố vấn đổ thạch của công ty An Thị?

Người phụ nữ kia lại hỏi một, Lý Dương lại gật đầu, người phụ nữ này đánh giá Lý Dương thêm một lần nữa rồi mới thôi.

Hơn mười phút sau, một chiếc xe chạy tới, láy xe khi thấy có nhiều người như vậy thì có chút sững sốt, người phụ nữ kia vội vàng giải thích vài câu, cụ thể nói cái gì Lý Dương không có nghe rõ nhưng cuối cùng thì người lái xe kia cũng cho bọn người Lý Dương vào.

Cửa sổ xe đều có rèm che, cửa kính phía sau cũng có rèm che, sau khi bước vào thì người trên xe không thể thấy bất kỳ cảnh tượng nào bên ngoài, khi lên xe người láy xe còn lục soát thân thể Lý Dương một lần, khi thấy Lý Dương mang theo một túi đầy tiền thì sắc mặt của hắn mới bình thường lại.

Ngô Hiểu Lỵ tuy mặc rất ít nhưng vẫn bị xét người, người phụ nữ kia tự mình động thủ, hai chị em nhà họ An thì không bị như vậy, điều này làm cho Ngô Hiểu Lỵ rất là khó chịu.

Vốn chỉ định đón năm người nhưng bây giờ lại nhiều ra năm người nên xe lúc này có vẻ chật chội, hơn nữa một đường xe chạy rất xốc nảy nên bọn người Lý Dương chịu không ít khổ.

Xe chạy khoảng một giờ sau mới ngừng lại, lúc xuống xe thì Lý Dương kinh ngạc phát hiện bọn họ lúc này đang ở một vùng núi hoang vắng, cách bọn họ không xa có vài căn phòng, nhìn thoáng qua thì chúng giống như nhà dân vậy.

Thật không ngờ phụ cận Nghiễm Châu lại có một nơi như thế này, khi nhìn hoàn cảnh xung quanh Lý Dương nhịn không được lắc đầu.

Lưu Cương thì cảnh giác nhìn bốn phía, xung quanh quả thật quá vắng vẻ, sau khi nhìn kỹ, khuôn mặt căng thẳng của Lưu Cương có chút dịu lại.

Tuy xung quanh thoạt nhìn rất hoang vu nhưng Lưu Cương biết nơi này không phải thật sự là hoang vu, hẳn là vẫn nằm trong phụ cận Nghiễm Châu, xung quanh ngẫu nhiên vẫn có thể nghe được tiếng xe, hơn nữa xa xa còn có đèn, điều này giúp Lưu Cương biết nơi này cách nội thành không xa.

Cách nội thành không xa lắm, cho dù nơi này có nguy hiểm thì bọn người kia cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn, như vậy thì Lưu Cương vẫn có thể ứng phó.

-Oa tẩu, sau lại nhiều ra ba người thế này?

Một giọng nói đột nhiên truyền tới, từ bên trong căn nhà có ba người trẻ tuổi bước ra, người nói chuyện chính là người đang đi giữa, dường như hắn có chút không hài lòng.

-Tề thiếu gia, bọn họ đều là người mà Văn Bình giới thiệu tới, là người của tập đoàn An Thị, Văn Bình đã đảm bảo cho bọn họ, Nhị Hổ cũng đã kiểm tra rồi

Người phụ nữ tiếp đãi bọn họ lập tức đi qua nhỏ giọng nói, người kia thì gật gật đầu, hắn đi tới trước mặt Lý Dương, ánh mắt thì nhìn vào túi du lịch mà Lưu Cương đang cầm, nó chính là túi đựng tám mươi vạn mà Lý Dương đã chuẩn bị.

Người trẻ tuổi nhìn thoáng qua người láy xe, người lái xe lập tức gật gật đầu, lúc này người trẻ tuổi mới mỉm cười rồi chủ động vương tay ra, hắn nói:

-Hoan nghênh, hoan nghênh, không biết người anh em này họ gì?

-Tôi họ Lý

Lý Dương không có hứng thú với người trẻ tuổi này, hắn chỉ có hứng thú với chợ đêm chứ không muốn dây dưa với những người trong này.

Chuyện tình về chợ đen Hà lão đã từng nói cho Lý Dương, chợ đen tồn tại cũng không tốt, nhưng cũng không thể hủy bỏ, chỉ cần chợ đen còn thì những văn vật này sẽ không chạy ra nước ngoài. Hà lão thậm chí còn phái người đi tới chợ đen để mua không ít thứ, nếu không phải vậy thì Lý Dương cũng không muốn chạy ngay tới đây khi biết có chợ đen rồi.

Người trẻ tuổi dường như cũng không để ý tới thái độ của Lý Dương, sau khi tiếp đón xong hắn liền rời khỏi, Lý Dương lấy điện thoại ra nhìn một chút, bây giờ sắp tám giờ rồi.

Người trẻ tuổi vừa mới đi thì bên ngoài lại xuất hiện một chiếc xe, từ trong xe có bốn người bước ra rồi đứng đó mà không nói gì.

Một lát sau, xe tới càng ngày càng nhiều, chỉ một lát thôi mà đã có hơn mười xe tới, người thì cũng đã có mấy chục.

Người thanh niên vừa rồi một lần nữa đi ra, những người xung quanh khi thấy hắn thì ngay lập tức bước tới chào, dường như bọn họ rất quen thuộc với nhau vậy.

Vài phút sau, những ngôi nhà kia đột nhiên sáng đèn, những người xung quanh liền đi tới. Lý Dương yên lặng đếm, tổng cộng có hơn bảy mươi người, nhưng mà thoạt nhìn phần lớn đều là bảo tiêu.

-Văn Quân, không ngờ là có thể gặp cô ở đây, cô cũng tham gia chợ đen hay sao?

Mới vừa đi được vài bước thì đột nhiên có một người trẻ tuổi bước tới chủ động nói chuyện với An Văn Quân, Lý Dương thấy đôi mày của cô có chút nhíu lại.

Những người kia cũng có chút nhíu mày, bọn họ tổ chức chính là chợ đen, nhưng bình thường thì không ai gọi như vậy cả, không có ai thích người khác xưng hô như vậy cả, người thanh niên kia hẳn là đã phạm vào sự kiên kỵ của họ.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ