Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 1283 – Tiếng phụ nữ khóc
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
-Ông Lý, chào mừng ông đã đến, sự hiện diện của ông là niềm vinh hạnh cho khách sạn nhỏ của chúng tôi!
Lý Dương vừa xuống xe, Trầm Chính Đức đã chạy ra đón, tên này sau khi nhận được điện thoại của Mã Tuấn Đào liền giữ lại phòng tốt nhất, lại còn tự mình ra đón Lý Dương nữa.
-Ông chủ Trầm, ông khách sáo rồi, khách sạn của ông mà nhỏ thì trên thế giới này không có khách sạn nào gọi là lớn nữa rồi!
Lý Dương cũng không ngờ Trầm Chính Đức lại đứng ở đây đợi hắn, còn lại khách sáo như vậy nữa, thực ra quan hệ giữa hắn và Trầm Chính Đức cũg bình thường thôi.
Tuy nhiên ông Trầm Chính Đức này rất biết cách làm người, sau khi ông đón Lý Dương vào xong liền dẫn hắn đến nhà ăn rồi ông không đi theo nữa, nói là sẽ đến chúc rượu rồi ông rồi đi.
Trầm Chính Đức là người không có thân thế gì, ông có thể trở thành người giàu nhất Yết Dương không phải là nhờ may mắn, it nhất tính cách hoạt bát của ông cũng làm cho người ta thấy thoải mái, Lý Dương càng ngày càng có ấn tượng tốt với ông.
-Ông ta là một nhà kinh doanh giỏi!
An Văn Quân cười nói với Lý Dương một câu, đây là lần đầu tiên cô gặp Trầm Chính Đức, tuy nhiên trước đây cô có nghe nói về cái tên này.
Người như vậy nếu là ở An Thị, rất phù hợp với chức vụ tổng giám đốc khách hàng, tiếc là người ta đã có sản nghiệp riêng của mình, tuy là không bằng An Thị nhưng cũng là người giàu nhất ở đây, không thể nào đến làm công cho An Thị được.
Lý Dương cười:
-Ông chủ Trầm rất tốt, bộ trưởng An, giám đốc Trương, lần này hai người đến không phải là để xem thi đấu chứ?
-Thứ nhất là đến xem cuộc thi, thứ hai là đê gặp cố vấn Lý, chúng ta đã lâu không gặp rồi, đại giao dịch Bình Châu lần này anh cũng không đến tham dự!
An Văn Quân bĩu môi tỏ vẻ trách móc.
-Xin lỗi, gần đây đúng là tôi bận quá!
Lý Dương vội xua tay.
Đại giao dịch Bình Châu đã qua hơn một tháng rồi. Số người tham gia lần này nhiều nhất từ trước đến nay, tiếc là chất lượng của nó không bằng với những lần trước.
Thứ nhất là vì nguồn cung hàng bên Miến Điện đã không còn nhiều như trước nữa, sản phẩm tinh xảo cũng rất ít, thứ hai là người giải thạch ở hiện trường không nhiều, không giống như lần Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường, giải được mấy khối Thủy Tinh Chủng liên tiếp, làm cho người xem vô cùng phấn khích.
Một vài người lớn tuổi thường xuyên tham gia đại giao dịch còn tiếc nuối vì không có Lý Dương tham gia. Tinh thần của đại giao dịch như giảm đi bớt một nửa.
-Cố vấn Lý, cuộc thi đại sư lần này đúng là đã giúp chúng tôi mở rộng tầm mắt, đúng là cao thủ như mây, anh bây giờ có phải là cũng đã trở thành đại sư đỉnh cấp giống như Hoàng đại sư không?
Trương Ưng hứng thú hỏi một câu, An Văn Quân liền nhìn sang Lý Dương.
Đại sư đỉnh cấp hoàn toàn không giống với những đại sư bình thường, đại sư đỉnh cấp tuy là chưa từng bị đứt đoạn, nhưng mỗi lần cũng chỉ có từng đó người.
Tác phẩm của họ đều là những tác phẩm vô giá, là một công ty châu báu đứng đầu như An Thị, cũng chỉ từng có quan hệ với Tống Lão, sau khi Chu Diệp trở về, An Thị có đến mời ông nhưng bị ông từ chối, cuối cùng đành thỉnh cầu Chu Diệp làm cho hai bộ trang sức.
Tiếc là dù sao Chu Diệp cũng có quá khứ không mấy tốt đẹp, làm tác phẩm của ông không thể bán với giá cao được, cách đây không lâu An Thị có liên hệ với Tề Hải Dương nhưng vẫn không thành công.
Nếu Lý Dương cũng là đại sư đỉnh cấp, dựa vào quan hệ giữa họ với Lý Dương, việc mời Lý Dương làm giúp họ một hai bộ trang sức không thành vấn đề.
Thân phận của Lý Dương hiện tại lớn hơn Chu Diệp rất nhiều, trang sức hắn làm ra hoàn toàn có thể trở thành bảo vật của An Thị.
Vì vậy Trương Ưng mới hỏi như thế, đến An Văn Quân cũng có chút hơi hồi hộp.
-Tôi không phải, bọn họ mạnh hơn tôi nhiều!
Lý Dương lắc đầu, từ trình độ điêu khắc ngọc mà nói hắn vẫn còn kém một bậc, không thể sánh với mấy người Tề Hải Dương được.
-Thời gian anh tiếp xúc với điêu khắc ngọc ngắn như vậy. Có thể làm ra được thành tích đó là ghê gớm lắm rồi, tôi tin không bao lâu nữa anh sẽ vượt xa bọn họ thôi!
Trương Ưng gật đầu, hắn không hề thất vọng, lời hắn nói là sự thật. Lý Dương chỉ tiếp xúc với điêu khắc ngọc trong một thời gian rất ngắn mà đã có được thành tựu đó, ai cũng tin sau này hắn sẽ không thua kém gì mấy người Hoàng Hạo.
Cứ nghĩ đến tài năng thiên phú của Lý Dương, Trương Ưng lại thấy xúc động.
Hắn trước đây không hề nghĩ là dưới tay mình lại xuất hiện một người lợi hại như thế, gần đây công ty có ý đề bạt An Văn Quân là vì mối quan hệ của hắn với Lý Dương, Bộ nguyên liệu ngọc khí có thể sẽ do hắn quản lý.
Như vậy hắn sẽ chính thức trở thành lãnh đạo của công ty, những điều hắn có được hôm nay có thể nói là do Lý Dương gián tiếp mang lại.
-Cố vấn Lý, tôi rất thích Ngọc đao mà hôm nay cậu điêu khắc, không biết là cậu có thể nhượng nó lại cho tôi được không?
An Văn Quân chợt nói một câu, cô nhìn Lý Dương rồi lại nói tiếp:
-Tôi biết là anh không để ý đến tiền bạc, tôi sẽ quyên góp cho quỹ Lý Dương năm trăm vạn., để giúp đỡ càng nhiều trẻ em hơn nữa!
-Năm trăm vạn!
Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, năm trăm vạn không nhiều nhưng có thể giúp đỡ rất nhiều đứa trẻ, An Văn Quân cũng đúng là người có tâm, biết mình không thiếu tiền vì vậy mới dùng cách này để mua Ngọc đao của mình.
Tuy nhiên giá năm trăm vạn cũng không phải là thấp, đó chỉ là Ngọc Lam Điền bình thường, Lý Dương biết là thanh đao của hắn không đến giá đó, An Văn Quân làm vậy là vì thể diện của hắn.
Cô đang biểu thị ý tốt với hắn.
-Bộ trưởng An, rất xin lỗi, đây là nguyên liệu do Hiệp hội ngọc thạch cung cấp, quyền sở hữu của tất cả những tác phẩm này đều thuộc về Hiệp hội ngọc thạch, họ sẽ tổ chức buổi bán đấu giá công khai sau khi cuộc thi kết thúc, nếu cô thích thì đến lúc đó hẵng mua!
Lý Dương hiểu ý của An Văn Quân, nếu không phải Hiệp hội ngọc thạch đã có cách xử lý từ trước thì có khi hắn sẽ đồng ý bán cũng nên.
Năm trăm vạn đúng là có thể giúp đỡ được rất nhiều trẻ em, có thể mang lại lợi ích cho chúng thì Lý Dương bán chút thể diện cũng không sao.
-Thì ra là như vậy, tôi nhất định sẽ tham gia buổi bán đấu giá, tác phẩm của cố vấn Lý cũng sẽ mua cho bằng được, tuy nhiên năm trăm vạn kia tôi vẫn sẽ quyên góp!
An Văn Quân nói xong lại nhìn sang Trương Ưng.
Trương Ưng hiểu ý liền quay lại nói với Lý Dương:
-Lý Dương, hợp đồng cố vấn giữa anh và công ty sắp đến hạn rồi, không biết anh có dự định gì không?
Lúc trước Lý Dương ký hợp đồng cố vấn có thời hạn với công ty An Thị, còn khoảng nửa năm nữa, nửa năm qua rất nhanh, An Thị đã bắt đầu công tác chuẩn bị.
Lần này An Văn Quân và Trương Ưng đến mục đích cũng một phần vì điều này.
Lý Dương nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:
-Giám đốc Trương, thực ra ông không nói điều này tôi cũng sẽ nói, hiện tại tôi đang mở một Viện bảo tàng, tôi đang dốc hết sức lực vào nó, thực sự là không có thời gian để làm những chuyện khác, nên hợp đồng cố vấn tôi sẽ không ký tiếp nữa!
Lời Lý Dương làm Trương Ưng và An Văn Quân đều chau mày.
Về việc ký tiếp hợp đồng cố ván với Lý Dương bọn họ đã thương lượng trước với nhau, họ cũng có nghĩ đến chuyện Lý Dương sẽ từ chối ký tiếp hợp đồng, nên lúc này họ cũng không thấy kinh ngạc lắm.
-Anh lý, anh có thời gian hay không cũng không sao, trong hợp đồng cố vấn căn bản không có ghi về điều này, anh có thể làm việc khi cảm thấy thuận tiện nhất, nên không cần phải lo lắng về vấn đề thời gian!
Trương Ưng chậm rãi nói.
Cái chức cố vấn của Lý Dương đúng là rất tự do, trước đây người trong công ty còn lời ra tiếng vào nhưng bây giờ thì không ai có ý kiến gì cả.
Chỉ cần Lý Dương làm cố vấn chính cho họ là được rồi, đừng nói là Lý Dương một năm không đi, đến việc cứ không đi cũng không sao, điều mà họ cần là danh tiếng của Lý Dương.
Đương nhiên, Lý Dương có thể hoàn thành công việc cố vấn của mình vẫn là điều tốt nhất, người trong công ty đều biết, chỉ cần có Lý Dương thì bất kể ở đâu bọn họ cũng có được thu hoạch bội thu, đại giao dịch Bình Châu và Miến Điện năm trước đã chứng minh cho họ thấy điều đó.
-Thôi ăn cơm trước đã, ai cũng đói cả rồi, việc này đợi đến khi hợp đồng hết hạn rồi hãy nói!
Lý Dương cầm đũa lên gắp thức ăn, hắn đúng là đói rồi.
Sáng nay bọn họ đến hội trường sớm, nhằm tránh việc không đi vệ sinh trong lúc thi đấu nên họ ăn sáng rất ít, cũng không uống nước gì cả, nhìn bàn ăn trước mặt Lý Dương sắp chịu không nổi rồi.
-Vậy thì chúng ta ăn cơm thôi!
An Văn Quân cũng cầm đũa lên, cô hơi lo lắng, cô nhận ra là Lý Dương thực lòng không muốn ký tiếp hợp đồng nữa.
Điều này tuyệt đối không phải vì Lý Dương không có thời gian, nghĩ đến việc thời gian vừa qua khoảng cách giữa Lý Dương và An Thị mỗi lúc một xa, An Văn Quân lại thấy buồn bực.
Cô bắt đầu thấy hận những thành viên trong chủ tịch hội đồng quản trị kia.
Nếu không phải vì họ thì cô sớm đã trói Lý Dương trên chiến xa của mình rồi, An Thị bây giờ tuyệt đối sẽ phát triển mạnh mẽ nhất mà không có gì phải lo lắng cả.
Đừng nói đến Thiệu Thị, những công ty châu báu khác liên kết lại với nhau cũng không thể lật đổ địa vị của họ được, chứ không giống như bây giờ vẫn còn dây dưa với Thiệu Thị.
Thức ăn trong khách sạn Yết Dương rất ngon, Trầm Chính Đức biết thân phận của Lý Dương nên đã dặn nhà bếp làm những món ăn này, cộng thêm việc Lý Dương đang đói nên ăn rất ngon lành.
Hơn nữa Lý Dương cũng đã thực hiện lời hứa của mình, tự phạt mình ba ly.
Trên bàn rượu, rượu là vấn đề chung tốt nhất, sau khi Lý Dương ba lần nhấn mạnh việc không nhắc đến vấn đề công việc, Trương Ưng liền thoải mái uống rượu với Lý Dương, An Văn Quân cũng có uống một ít, chỉ có Triệu Khuê và Hải Đông là không uống giọt nào.
Hai người họ biết công việc của mình là gì, nên tuyệt đối không thể uống rượu được.
Uống được một nửa, Trầm Chính Đức đích thân đến mời rượu, tên Trầm Chính Đức này rất linh hoạt, mời rượu xong liền đi ngay, không làm phiền đến bọn họ ăn cơm.
Tuy nhiên Trầm Chính Đức đến, Lý Dương cũng uống thêm vài lý nữa, từ lúc bắt đầu tới giờ hắn đã uống hơi nửa cân rượu trắng.
Cũng vì vui thôi, không bàn công việc, chỉ bàn những trải nghiệm trước đây, Lý Dương và Trương Ưng cũng có không ít điểm chung.
Bọn họ lại nhắc đến chuyện ngôi sao bang trước đây, cũng chính vì ngôi sao băng đó giúp Lý Dương có cơ hội xả thân cứu người, đồng thời quen được Vương Giai Giai.
Kể ra, ngôi sao băng đó chính là bà mối giữa hắn và Vương Giai Giai.
Khi Lý Dương uống được một cân rưỡi rượu thì Trương Ưng đã say quá rồi, tửu lượng của Trương Ưng cũng không thể nhưng không thể bằng Lý Dương được.
Nhìn Trương Ưng đang chao đảo, Lý Dương cười lắc đầu rồi đi vệ sinh.
Vị rượu hắn có thể tiêu hóa được nhưng nước thì không thể, uống nhiều chắc chắn phải đi vệ sinh thôi, nếu không thì vỡ bụng mất.
-Bốp
Vừa đến cửa nhà vệ sinh, Lý Dương chợt sững người lại, một tiếng bạt tai từ trong đó vọng ra, trong phòng vệ sinh nam có tiếng phụ nữ khóc.