Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 1280: So với dao cắt còn sắc hơn.
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Hoàng Hạo đứng dậy, anh ta giống như Tề Hải Dương, trên mặt không có biểu cảm vui mừng.
Đứng thứ năm,. Thành tích này đối với Hoàng Hạo mà nói tuyệt đối không phải thành công, mà còn là một lần đả kích, còn là đả kích rất nghiêm trọng, trước khi anh ta tham gia thi đấu lần này, từng thề nhất định lấy được quán quân.
Trước đó, thi đấu đại hai thành phố Tô Châu Yết Dương, anh ta liên tục quán quân bốn lần, không ngờ hiện nay ngay cả ba người đứng đầu đều chưa được.
Tâm trạng có thể tốt mới lạ
Các đại sư chạm ngọc khác lúc này cũng đều biết tâm trạng của anh ta, sau khi Hoàng Hạo ngồi xuống, hoàn toàn không nói chúc mừng với anh ta. Lúc này nói chúc mừng đối với anh ta mà nói là sát muối vào vết thương.
Lại một chiếc xe đẩy tiến vào, Tống Lão cũng cho mọi người đủ thời gian phản ứng, lúc này tiếp tục đọc.
-Người thăng cấp thứ sáu, Hồ Diệu Hải!
-Tôi?
Vị đại sư chạm ngọc Nam Kinh sững sờ chỉ vào mũi mình, lập tức đứng dậy.
Anh ta còn ngoác miệng cười, khác hẳn Hoàng Hạo, đối với anh ta mà nói chỉ cần có thể thăng cấp chính là một khẳng định, chính là việc tốt.
Trong rừng các cao thủ chạm ngọc, có thể được thăng cấp mười người trước, tương đương có một danh hiệu để lại cả nước, các đại sư này rất cao ngạo, nhưng không phải không biết lấy mình.
Hồ Diệu Hải cười rất vui, anh ta rất nổi tiếng ở Nam Kinh. Tuy nhiên so với mấy vị đại sư của Tô Châu còn kém một điểm. Thi đấu hôm nay có thể đứng thứ sáu, đã khiến anh ta rất bất ngờ.
Mấy vị đái sư chạm ngọc Tô Châu nhìn anh ta một cái, đều mang theo chút coi thường, đồng thời lại có chút sốt ruột.
Đã đọc đến sáu người tương đương chỉ còn lại bốn người, trong bốn người này nếu không có bọn họ,chỉ có thể đem số phận gửi vào sự lựa chọn của khán giả, đối với chọn bất kỳ ai đều không có lo lắng.
-Người thứ bảy thăng cấp, La Thuỵ Hoa!
Thanh âm của Tống Lão lại chầm chậm vang lên, La Thuỵ Hoa cũng đứng lên theo, vẻ mặt của anh ta bình tĩnh rất nhiều.
Lúc này La Thuỵ Hoa xem ra đã nhìn ra, Hoàng Hạo, Hành Khải, còn có Chu Diệp, Tề Hải Dương đều là người một tầng, bọn họ đều là đại sư đứng đầu hiện nay, là người nối nghiệp của lớp người trước.
So sánh với bọn họ, mình quả thực kém một điểm như vậy, thi đấu đại sư lần này muốn giành được thành tích tốt, đã không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên khiến La Thuỵ Hoa nhìn không thấu nhất vẫn là Lý Dương.
La Thuỵ Hoa không dám tin, thời gian ngắn như vậy Lý Dương có thể so sánh với bọn Tề Hải Dương. Nếu Lý Dương cũng thật sự đạt đến trình độ này, vậy tiến bộ của Lý Dương thực đáng sợ.
Đáng sợ đến mức người ta không thể tin.
Nếu Lý Dương không đạt đến tiến bộ này, cũng không giành được thành tích tốt như vậy, lúc này trong lòng La Thuỵ Hoa có cảm khái rất lớn, đồng thời còn có một loại phức tạp nói không ra.
Sự vất vả của mình mấy chục năm còn không bằng người ta học tập một năm, đổi lại người khác đều không thể chấp nhận được.
La Thuỵ Hoa thậm chí nghĩ, tối này đến thăm Trần Vô Cực, hỏi rõ tường tận.
-Người thứ tám thăn cấp….!
Tống lão chậm dãi tuyên đọc, vẻ mặt của mỗi người được đọc đến đều khác nhau, nhưng vẻ mặt của người chưa được đọc hoàn toàn giống nhau, đều lo lắng bất an.
Mười người trực tiếp thăng cấp rất nhanh tuyên đọc xong, trên mặt của hai mươi ba người đều lộ ra thất vọng. Trong bọn họ còn có thể chọn năm người thăng cấp. Nhưng ai cũng không biết danh sách năm người đó có thể là mình không.
-Tống lão tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, vì sao Lý Dương có thể thăng cấp?
Tống lão vừa ngồi xuống, cố vấn bên cạnh có người lớn tiếng hỏi, rất nhiều người đều nhìn Tống lão.
Vị cố vấn đến từ Đài Loan, là một đại sư nổi tiếng của giới chạm ngọc Đài Loan, trình độ kém bọn người Tống lão một chút. Nhưng là người thẳng tính, có gì nói thẳng ra ngay.
-Đúng vậy, Vì sao Lý Dương có thể thăng cấp?
Lại một người hỏi một câu, hỏi lần này là người hàng trước của ghế khán giả, là một phóng viên.
Rất nhiều người đều thấy ngọc khí Lý Dương làm ra lần này, trong mắt bọn họ, vật Lý Dương làm ra căn bản không thể thăng cấp, càng không cần phải nói xếp vào vị trí cao.
-Không cần sốt ruột, nguyên nhân rất nhanh mọi người sẽ biết!
Tống lão mỉm cười, trên mặt các giám khảo khác cũng đều có nụ cười khác nhau. Sau khi công bố Lý Dương thăng cấp, bọn họ lường được sẽ xảy ra tình huống như vậy, chỉ là không ngờ sẽ mãnh liệt như vậy.
Trung tâm hội trường đã đẩy vào mười xe con, Tống lão gật đầu với Tề lão, Tề lão đứng lên theo.
-Trận đấu lần này của chúng tôi, quan trọng nhất chính là trình độ, công bằng, hiện nay, chúng tôi sẽ bày mười tác phẩm được thăng cấp hôm nay cho mọi người!
Theo lời của Tề lão, mười nhân viên công tác lần lượt mở các tám vải vàng của mười xe con.
Tuy nói là mười tác phẩm, nhưng sau khi mở ra, tất cả mọi người đều nhìn ngay vào xe con thứ hai, bọn họ muốn xem tác phẩm đó của Lý Dương.
Một con dao ngọc dài nhỏ sáng trong suốt, lẳng lặng bày trên giá thuỷ tinh.
-Sao lại biến thành như vậy?
-Cậu ta không phải không đánh bóng sao?
-Cho dù trở nên đẹp mắt một chút, nhưng đây cũng quá đơn giản, nhìn bề ngoài miếng ngọc mỏng manh, vì sao có thể thăng cấp?
Trên ghế khán giả rất nhanh dấy lên tiếng bàn luận, tất cả tiếng bàn luận đều nhằm vào Lý Dương, nhằm vào dao ngọc.
Các đại sư chạm ngọc dự thi đó cũng đầy vẻ nghi hoặc, từ bề ngoài, thanh dao này của Lý Dương rất đẹp mắt, nhưng tính kỹ thuật rất thấp, luận đẹp mắt, chín tác phẩm khác đều hơn dao ngọc, ai cũng không biết vì sao Lý Dương xếp được thứ tự cao như vậy.
Lúc này trong lòng bọn họ cũng bắt đầu hoài nghi có phải ban giám khảo giúp Lý Dương lừa dối.
Mắt thấy là thật, rất nhiều người đều tin mình nhìn thấy, nhưng có lúc tất cả nhìn thấy không phải là thật.
Mặt Tề lão mỉm cười, chậm dãi rời khỏi ghế giám khảo, ông đi thẳng vào hội trường, đứng ở trước chiếc xe đầu tiên.
Trên chiếc xe này đặt tác phẩm của Hành Khải, Hành Khải chạm khắc chính là một thuỷ đăng phức tạp, thuỷ đăng cũng là công cụ chạm ngọc cổ xưa, còn là một vật quan trọng nhất, chỉ là hiện nay rất ít người dùng nữa.
Ngọc thuỷ đăng này rất nhỏ, nhưng vô cùng tinh xảo, hơn nữa Hành Khải để màu sắc trên ngọc được sắp xếp, cả ngọc thuỷ đăng được thêm vào sức sống, cẩn thận quan sát, ngọc thuỷ đăng này như một công cụ đang làm việc vậy.
Tay nghề này, công lực này quả thực đạt đến đứng đầu.
Bọn người Hồng Lão tự nhận, cho dù bọn họ lúc đỉnh điểm nhất, cũng có thể làm ra được vật như vậy, muốn tốt hơn cho dù bọn họ cũng chưa chắc làm được.
Đây cũng chứng minh, Hành Khải quả thực có thực lực của đại sư đứng đầu.
Tề Lão đứng trước xe đẩy, không ngừng bình xét tác phẩm này, cuối cùng tổng kết một câu, đây là đứng đầu của trận đấu hôm nay.
Rất nhiều đại sư chạm ngọc đều lẳng lặng gật đầu, Hành Khải xếp thứ nhất bọn họ rất khâm phục, cho dù bọn Tề Hải Dương cũng cảm thán, tay nghề của Hành Khải thật rất mạnh, hôm này lại phát huy không tồi, ngọc thuỷ đăng này được anh ta chạm thành ngọn đèn cực phẩm, ngọc thuỷ đăng nhỏ như vậy bọn họ cũng làm không được tốt hơn so với Hành Khải.
Rất nhanh, Tề lão lại đứng ở trước chiếc xe thứ hai.
Ông vừa đứng ở đây, vô số con mứt tập trung vào ông. Điều này khiến trong lòng Tề Lão cũng có cảm khái rất lớn.
Chỉ cần vật có liên quan đến Lý Dương, đó tuyệt đối rất hấp dẫn người khác, Lý Dương được xưng thành người sáng chói nhất cũng không quá, phong thái của hắn thậm chí át hắn các giám khảo này.
-Dao ngọc này cũng là một tác phẩm không tồi, lúc bình xét, mười hai giám khảo chúng tôi từng nảy ra tranh luận, cuối cùng nhất trí quyết định, dao ngọc này và ngọc thuỷ đăng được sếp vào vị trí thứ nhất hôm nay.
Tề Lão chậm dãi nói, nói xong còn nhìn các đại sư dự thi một cái.
Hành Khải sững người, Tề Hải Dương cũng sững người, Hoàng Hạo và các người khác cũng ngơ ngác nhìn Tề Lão. Thanh dao ngọc này của Lý Dương có thể thăng cấp đã khiến bọn họ bất ngờ, ai cũng không ngờ, thanh dao ngọc của Lý Dương và ngọc thuỷ đăng của Hành Khải sếp song song thứ nhất.
Hai vật này được xếp cùng nhau nhìn thế nào cũng không thấy hài hoà.
Ghế khán giả bên đó cũng nổ tung, vô số người phát biểu ý kiến trong lòng, các sinh viên phản ứng rất bình thản, bọn họ ủng hộ Lý Dương, đối với chạm ngọc hoàn toàn không hiểu.
Hiện nay thấy Lý Dương đứng thứ nhất, trong lòng chỉ có vui mừng.
-Mọi người trước tiên yên lặng một chút, tôi biết nghi ngờ của mọi người, cho dù có nghi ngờ gì, tôi hi vọng lát nữa sẽ nói, hiện nay trước tiên xem bên này của tôi!
Tề lão nói lớn tiếng trong mirco, sau khi nói xong ông không bình xét dao ngọc của Lý Dương, hơn nữa mà cầm một tờ giấy.
Một trang giấy A4 màu trắng rất bình thường, tay trái Tề lão đang cầm giấy, tay phải cầm lưỡi dao mỏng manh, khẽ vạch một đường trên tờ giấy, giấy A4 màu trắng lập tức chia thành hai nửa, có một nửa chầm chậm bay xuống đất.
Yên tĩnh, trong hội trường trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh.
Rất nhiều người còn mở to hai mắt, không dám tin vào Tề Lão, con dao ngọc này không phải là dao thật, sao có thể cắt đứt một trang giấy đơn giản như vậy?
-Không thể nào, dao ngọc cho dù làm tốt hơn, nó cũng không phải là dao thật!
Hồ Diệu Hỉa kêu lên một tiếng, vẻ mặt không dám tin, mấy đại sư chạm ngọc bên cạnh anh ta cũng nhìn anh ta một cái, cùng gật đầu.
Ngọc, dù sao không phải sắt, nói thế nào chỉ là một vật chất khoáng sản, không thể như sắt được tôi luyện.
Càng không thể như thép làm ra dao cụ sắc bén, thanh dao ngọc trên tay Tề lão hoàn toàn vượt qua thường thức của bọn họ, chỉ nhìn Tề lão cắt giấy, dao ngọc này sắc hơn dao cắt bình thường còn.
Tề lão không nói gì, sau khi quét một lượt trên ghế khán giả lại cầm trang giấy trắng lên.
Lần này, ông trực tiếp cầm năm trang.
Màn hình lớn đã chiếu thẳng vào tay của Tề lão, rất nhiều người đều ngừng thở, bọn họ biết Tề lão muốn làm gì, nhưng trong lòng luôn có cảm giác là lạ.
Dùng một dao ngọc đi cắt giấy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai nói với bọn họ chuyện này đều sẽ bị cười nhạo, coi thành trêu đùa.
Tay của Tề lão giơ lên. Lần này ông dùng chút lực, trực tiếp cầm dao ngọc từ trên bổ xuống dưới.
-Xoẹt!
Dao ngọc khẽ vạch từ trên năm trang giấy, còn mang ra một tiếng ma sát rất nhỉ, bốn trang giấy trắng, từ giữa phân thành hai, bị cắt một bộ phận kia, chầm chậm lướt xuống đất.
Lần này, màn hình lớn chiếu rất rõ, rất nhiều người đều ngây ngô nhìn.