Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 1276: Ngô Côn Đao hiện thế!
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
-Bộ trưởng An, cậu ta làm sao vậy?
Hàng ghế thính phòng, Trương Ưng lo lắng hỏi một câu, thời gian thi đấu đã trôi qua năm phút, Lý Dương vẫn như trước lẳng lặng ngồi ở đó, không động đậy gì.
-Tôi không biết, cậu hẳn thân với cậu ta hơn chứ!
An Văn Quân quay đầu, nhìn Trương Ưng một cái.
Trương Ưng bất đắc dĩ lắc đầu:
-Đó là trước đây, hiện nay tôi căn bản không hiểu được cậu ta nữa!
Lúc nói lời này, trong lòng Trương Ưng còn có cảm khái rất lớn, hiện này chênh lệch giữa anh ta và Lý Dương ngày càng lớn, Lý Dương đạt được thành tựu của mỗi một hạng mục, đều là trước đây anh ta nghĩ đều chưa dám nghĩ.
Cảm giác hiện nay của anh ta, đối mặt với Lý Dương ngay cả ngưỡng mộ đều không tới, Lý Dương chính là cao cao vút vút, đứng ở trên đính nhân loại.
-Tôi cũng nhìn không thấy cậu ta!
An Văn Quân khẽ lắc đầu, trong mắt còn có chút phức tạp.
Cô luôn muốn tìm cách thiết lập quan hệ càng tốt với Lý Dương, đáng tiếc Lý Dương từ chối cổ phần của cô, hơn một năm nay, An Văn Quân cũng nhiều lần tìm Lý Dương, chỉ Lý Dương quá bận, luôn không thể nói chuyện xong xuôi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trận đấu từ lúc bắt đầu đến hiện giờ, đã qua mười phút rồi.
Vài ngọc khí của được các đại sư chạm khắc đã lộ hình, công cụ mà bọn họ điêu khắc đều là trong lòng rất thân thuộc, thứ thân thuộc làm ra càng đơn giản chút.
Tuy nhiên các đại sư chạm ngọc này bình thường không làm các ngọc khí như thế này, ngay cả bọn họ cũng đều chưa nghĩ qua, đi chạm khác các đồ vật mỗi ngày đều thấy.
Đề mục của hiệp hội ngọc thạch lần này có thể nói rất đơn giản, hình như vượt ra ngoài dự liệu của mọi người, nhưng vô cùng thích hợp.
Mười phút rồi, Lý Dương vẫn như trước ngồi ở đó không nhúc nhích, trong tiếng bàn luận của người xem cũng ngày càng lớn, rất nhiều người bàn luận đều là Lý Dương, thời gian vốn rất nhanh, Lý Dương còn lãng phí thời gian, ai cũng không biết hắn muốn làm gì.
Ngay cả giám khảo, bọn người Hồng Lão đều lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
-Không cần lo lắng, tôi tin tưởng cậu ta!
Nhìn ánh mắt hỏi han của các bạn già xung quanh, Trần Vô Cực thản nhiên lắc đầu, ông cũng không biết Lý Dương còn muốn làm gì, nhưng ông tin tưởng Lý Dương.
Mười lăm phút rồi, tiếng bàn luận của mọi người ngày càng lớn, 1/ 4 thời gian đã trôi qua rồi, Lý Dương vẫn ngồi đó, có vài người bắt đầu suy đoán, Lý Dương phải chăng bỏ cuộc thi đấu hôm nay.
Thời gian vốn rất gấp, còn lãng phí thời gian, lúc này chính các fan của Lý Dương cũng có suy nghĩ như vậy, không tránh khỏi lo lắng.
-Lý Dương, cố lên!
Một đống sinh viên đột nhiên gào lên, rất nhiều sinh viên cùng hô lên, hội trưởng vội vàng dặn dò bảo vệ của hội trường, bảo các sinh viên này yên lặng.
Hiện nay mỗi vị đại sư chạm ngọc đều đang làm việc, các tạp âm bình thường không có vấn đề gì, thanh âm trực tiếp cổ vũ Lý Dương, tất sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, lời như vậy ảnh hưởng công bằng rồi.
Được các bảo vệ duy trì, các sinh viên cuối cùng yên tĩnh lại, thời gian cũng trôi qua 20 phút rồi. Lý Dương vẫn không nhúc nhích.
Đầu mày của Trần Vô Cực bất giác ngưng kết lại, ông rất tin tưởng Lý Dương, nhưng cũng không biết Lý Dương vì sao lãng phí thời gian này, hai mươi phút, 1/3 thời gian.
Chạm ngọc vốn là hoạt động chầm chậm cẩn thận tinh tế, hạn chế thời gian lần này cũng là vì tăng độ khó cho các đại sư chạm ngọc, dễ dàng phân ra chênh lệch giữa bọn họ.
Hai mươi lăm phút, tiếng bàn luận của người xem dần dần lắng xuống.
Cho dù người ủng hộ Lý Dương kiên trì nhất lúc này cũng cảm thấy Lý Dương buông tay, lãng phí gần một nửa thời gian, việc này cơ bản tương đương với tự sát, rất nhiều người đều buồn chán cúi đầu.
Trần Vô Cực cũng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, Tống Lão đã há hốc miệng, ông hận không được nhảy lên nhắc Lý Dương tính quan trọng của Lý Dương.
-Cậu ta không phải đang ngủ chứ?
Một người đam mê đồ ngọc bình thường hỏi người bạn xung quanh, anh ta không phải là fan của Lý Dương, nhưng đối với Lý Dương có ấn tượng rất tốt, lúc này vô cùng khó hiểu.
-Tôi cũng không biết, tuy nhiên, lần này Lý Dương muốn giành được thành tích tốt không thể, đáng tiếc!
Bạn của anh ta liên tục thở dài, lời này nói xong anh ta trừng to hai mắt, Lý Dương bị mọi người cho rằng đã ngủ cuối cùng mở mắt, vươn tay cầm lấy khối nguyên liệu ngọc.
Lý Dương không dùng máy cắt, không dùng các công cụ khác, chỉ lấy ra Ngô Côn Đao, dùng miếng gỗ cố định xong con dao mềm này.
Trong cơ thể có một lực, trực tiếp tập trung ở cánh tay của lý dương, hắn nhấc tay, thẳng tắp đưa Ngô Côn đao xuống, nguyên liệu ngọc không lớn bỗng chốc bị hắn cắt ra.
Nhìn nguyên liệu thạch cắt ra, khóe miệng Lý Dương mang theo nụ cười rạng rỡ.
Hai mươi lăm phút, hắn yên lặng suốt hai mươi phút, thời gian này, hắn hoàn toàn không thực sự ngồi bất động, hình ảnh lập thể của hắn luôn mở ra, trong hình ảnh đối với khối nguyên liệu này tiến hành mô phỏng nhiều mặt.
Công cụ hắn quen thuộc nhất chính là Ngô Côn Đao, hắn phải khắc khối nguyên liệu này thành Ngọc đao, ngọc làm Ngô Côn Đao.
Ngô Côn Đao cũng không phải là dao khắc thông thường, đây là thế gian độc nhất vô nhị, muốn khắc nguyên liệu thành Ngô Côn Đao hoàn toàn không dễ, Lý Dương mô phỏng hai mươi phút, cuối cùng tìm được phương án điêu khắc đẹp nhất.
Sau khi có được phương án, hắn mới xuống đao.
Thời gian chỉ còn lại ba mươi lăm phút, tuy nhiên thời gian này đối với Lý Dương mà nói đủ rồi, hai mươi phút mô phỏng hoàn toàn không uổng phí, nên làm như thế nào thì khắc như thế đã hoàn toàn trong đầu Lý Dương rồi.
Tiếp theo Lý Dương phải làm, chỉ là mô phỏng trước đó trở thành sự thật.
Nguyên liệu ngọc một chia thành hai, lý dương cầm nguyên liệu ngọc to lên, lại xuống đao cắt tiếp.
Nguyên liệu thạch cứng được mềm mỏng của Ngô Côn Đao hạ xuống , một đạo liền xuyên qua, như các nguyên liệu ngọc chỉ là đậu phụ bình thường.
Sau hai đao, Lý Dương mỉm cười nhìn khối nguyên liệu ngọc nhỏ trước mặt.
Lúc này hắn đối với Trần Vô Cực cực kỳ cảm kích, là Trần Vô Cực dạy cho hắn phương pháp võ công Thái Cực, khiến hắn tăng cường uy lực cánh tay và khớp của mình, không có tăng cường thể chất của thái cực, Lý Dương cho dù có Ngô Côn Đao, cũng không thể cắt dứt khoát như vậy.
Không thể dùng Ngô Côn Đao cắt, hắn chỉ có thể sử dụng máy cắt nhỏ.
Tốc độ đó còn chậm hơn rất nhiều so với hiện này, nếu như vậy, trong thời gian quy định, hắn cũng không thể hoàn thành tác phẩm này.
-Dao này của cậu ta là gì, sắc bén quá!
-Cậu ta cắt là ngọc sao,không phải là hàng giả bùn đất gì đó chứ?
-Đây cũng quá khoa trương rồi, Ngọc thạch còn có thể cắt được như vậy?
Trên ghế khán giả, không ngừng vang lên tiếng bàn luận, những người này chưa từng thấy Ngô Côn Đao, cũng không biết đặc biệt của thanh đao này.
An Văn Quân , Trương Ưng còn có người của các công ty châu báu khác lúc này đều nhíu mày, bọn họ rất nhiên có thể nhìn ra Lý Dương cắt là ngọc, chỉ không ngờ cắt thuận lợi như vậy.
-Côn Ngô cắt ngọc à, sau khi đổi thành Ngô Côn Đao thật sự là thần binh lợi khí tuyệt nhất của thầy điêu khắc!
Giám khảo đó, Hồng Lão trùng điệp thở dài, chua xót nhìn Trần Vô Cực, tính đặc biệt của Ngô Côn Đao mỗi người bọn họ đều biết, nhưng trông thấy Lý Dương cắt ngọc tốc độ nhanh như vậy, trong lòng bất giác có chút ghen tỵ.
Bọn họ đều là người trong ngành chạm ngọc, thần khí như vậy giúp bọn họ rất lớn vô cùng rõ, lúc này bọn họ cảm khái vận may của Lý Dương.
Lúc mọi người bàn luận, miếng gỗ của Ngô Côn Đao được Lý Dương lần nữa lấy xuống, lại lần nữa tiến hành tổ hợp, miếng ngọc nhỏ được hắn cầm trên tay, Ngô Côn Đao bắt đầu không ngừng tạo hình khối ngọc bình thường.
Động tác của Lý Dương rất tự nhiên, Ngô Côn Đao trên tay hắn tốc độ rất nhanh, ôn hòa không ngừng tiếp xúc với nguyên liệu ngọc, mỗi động tác của Ngô Côn Đao, trên khối ngọc đều bị Lý Dương đem xuống một miếng ngọc.
Động tác phóng khoáng của Lý Dương tất nhiên lại thu hút tất cả mọi người.
Hiện nay màn hình lớn gần như cố định vào Lý Dương, các đại sư khác ngẫu nhiên mới vào màn ảnh, lúc này, các đại sư này cũng sẽ không quan tâm điều này, bọn họ đều đang toàn tâm toàn y điêu khắc công cụ của mình.
-Ngô Côn Đao, đây là Ngô Côn Đao!
Khán đài có người đột nhiên đứng dậy, kinh hãi kêu to lên.
Đây là một đại sư chạm ngọc đến từ Tô Châu, là một trong các đại sư bị loại hôm qua, các đại sư bị loại này hoàn toàn không rời đi, hơn nữa ngồi ở khán đài quan sát.
Qua cuộc thi lớn lần này, bọn họ giống như có thể học được rất nhiều thứ mà trước kia chưa biết.
Vị đại sư này cũng là đồ tử đồ tôn của Lục Tử Cương, từ nhỏ vô cùng sùng bái Lục Tử Cương, hiểu biết rất nhiều câu chuyện của Lục Tử Cương.
Binh khí riêng của Lục Tử Cương là Ngô Côn Đao, anh ta đọc qua không ít tài liệu phong phanh, từng rất tiếc nuối về đánh mất thanh thần binh tuyệt thế này.
Ngay từ đầu, anh ta hoàn toàn không nhìn thanh đao này suy nghĩ, tuy nhiên sau khi Lý Dương lần nữa cố định làm cho anh ta có chút nghi hoặc, càng nhìn thanh đao này càng cảm thấy quen thuộc.
Cuối cùng, rốt cuộc khiến anh ta nghĩ ra, thanh đao này giống y đúc thanh Ngô Côn Đao trong truyền thuyết.
-Ngô Côn Đao gì hả, có thể nói rõ chút không?
Người xem bình thường bên cạnh anh ta rất mơ hồ hỏi một câu, đây chỉ là người đến góp vui, căn bản không biết truyền thuyết của Ngô Côn Đao.
Lúc này, đại sư chạm ngọc này vẻ mặt tri thức rung động nhìn trước mặt, một lời cũng không nói, tuy nhiên xác thực mà nói, anh ta đang nhìn Ngô Côn Đao trên tay của Lý Dương.
-Ngô Côn Đao, không thể nào?
Trương Ưng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn An Văn Quân , bọn họ là người tiếp xúc với ngọc khí, tất nhiên biết ý nghĩa của ba chữ này.
-Tôi cảm giác người này nói rất có khả năng, ngoài Ngô Côn Đao, còn có gì có thể cắt ngọc thuận lợi như vậy?
An Văn Quân lắc đầu, ánh mắt của cô càng trở nên phức tạp.
Cô dường như có thể tưởng tượng, Lý Dương có sự giúp đỡ của Ngô Côn Đao, giới chạm ngọc nhất định có thể xuất ra anh hào, danh tiếng của Lý Dương càng lớn, bọn họ hi vọng mời Lý Dương càng nhỏ.
-Thật sự là Ngô Côn Đao sao?
-Ngô Côn Đao của Lục Tử Cương không phải sớm đã thất truyền sao?
-Các người chú ý không, phương pháp khắc của Lý Dương rất khác thường, tôi chưa từng thấy qua!
Rất nhiều đại sư chạm ngọc, cùng với người am hiểu chạm ngọc cũng đều bắt đầu bàn luận, tiếng hô to của vị đại sư chạm ngọc Tô Châu kia đã khiến bọn họ rung động không ít.
Truyền thuyết về Ngô Côn Đao, sớm đã đi sâu vào trong lòng mỗi người chạm ngọc, cho dù không phải xuất thân từ chạm ngọc Tô Châu, cũng đều biết sự lợi hại của thần binh lợi khí này.
Lục Tử Cương trước đây chính là dựa vào thần binh này, cuối cùng trở thành nhất đại tông sư, thanh đao này đối với bất kỳ thầy chạm ngọc nào mà nói đều có lực hấp dẫn chí mạng.