Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1273: Người được thăng cấp! (1)




Trong thời gian mười phút, đơn giản mà nói cũng chỉ là thời gian uống ly trà.

Thời gian này, nếu đơn giản xem qua một món đồ chắc chắn đủ. Nhưng muốn thưởng thức cho tốt, tìm ra ưu khuyết điểm của tác phẩm chạm ngọc nghệ thuật, thời gian này chắc chắn không đủ.

Nếu là người bình thường, trong mười phút có thể thưởng thức một tác phẩm chạm ngọc cũng không xong.

Tất cả các đại sư chạm ngọc đều căng thẳng tinh thần. Bọn họ hiểu cửa thứ nhất của thi đấu đại sư sẽ đến đây, có thể qua nổi cửa này hay không, phải dùng đến thực lực.

Nhãn lực, đối với các đại sư mà nói giống như công phu trên tay.

Công phu trên tay có được, nhãn lực kia tự nhiên cũng sinh ra.

Không ai còn nói chuyện, mọi người không phải đang ghi nhớ gì, cho dù dùng bút viết, cũng không viết xong. Bốn tác phẩm chạm ngọc này liền được đẩy ra.

Bốn tác phẩm Phỉ Thúy này không lớn, bị cột trên một cái giá, để nhóm đại sư thưởng thức.

Những vật này vừa xuất hiện, tinh thần các đại sư liền nâng lên.

Mấy vật này không lớn nhưng không có nghĩa là dễ dàng quan sát, vật càng nhỏ, tính bí mật càng lớn. Bọn họ càng cần quan sát tỉ mỉ. Lúc này trong lòng mỗi người ngay cả lòng mắng Hiệp hội tổ chức cũng không có. Đây là một nan đề thực sự.

Tuy nhiên nói lại, cũng chỉ có phương pháp như vậy mới có thể thi và phân ra sự chênh lệch của các đại sư.

Bọn họ đều là đại sư chạm ngọc. Đều là nhân vật đại diện đứng đầu các tỉnh. Nếu dùng Thế vận hội Olympic để so sánh. Những người này đều là á quân của các quốc gia, phương thức bình thường tất nhiên không so ra được thực lực của bọn họ.

Trên ghế giám khảo, Trần Vô Cực, Hồng Lão bọn họ nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều lộ ý cười.

Phương pháp tỷ thí cửa thứ nhất, chính là do bốn vị tiền bối này cùng đề nghị ra, thật ra là các ông không phục phương pháp tỉ thí của mình năm đó. Chính là không chính thức như vậy thôi.

Tuy nhiên, thời gian triển lãm tác phẩm của bọn họ, so với hiện nay ngắn hơn một chút. Dù sao bốn người bọn họ, không giống năm người hiện nay.

Lúc này, bọn họ đưa ra yêu cầu chậm lại, áp dụng phương pháp này ở cửa thứ nhất. Hiện nay xem ra hiệu quả không tồi, có thể thông qua cửa này, để phân biệt đại sư với đại sư.

tác phẩm thứ năm, thứ sáu đều đi ra.

Đây là các tác phẩm đặc biệt, nhưng nguyên liệu khác nhau. Ngọc khí không chỉ có Phỉ Thúy, cũng không chỉ có Hoà điền ngọc, tác phẩm chạm ngọc thứ sáu này chính là tác phẩm độc nhất.

Sáu món đồ này ra ngoài, trên mặt vài đại sự bắt đầu lộ thần sắc đau khổ.

Chính là sáu tác phẩm chạm ngọc. Bọn họ cũng không nhớ rõ, thậm chí có người đã muốn quên đặc điểm của hai tác phẩm chạm ngọc. Nếu quên hai tác phẩm, nói cách khác các tác phẩm chạm ngọc tiếp theo đều phải nhớ. Còn phải nhận ra ưu khuyết điểm mới có thể khả quan.

Đây đối với bọn họ mà nói là cuộc thi ác liệt nhất, người có thể qua cuộc thi này cũng không nhiều.

Còn chưa nghĩ ra phương pháp đối phó lại, tác phẩm chạm ngọc thứ bảy lại được đẩy ra. Tác phẩm thứ bảy vừa ra khỏi, tác phẩm thứ tám lại đi ra. Lúc này các đại sư chạm ngọc vội vàng nhìn món đồ này. Có người còn vừa nhìn vừa viết, chỉ có vài người thần sắc xem như tự nhiên.

-Trần Lão, Lý Dương không đơn giản!

Trên ghế giám khảo, Hồng Lão và Trần Vô Cực đang ngồi cùng nhau, Hồng Lão đột nhiên cảm thán một câu.

Bọn họ đều là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc. Lúc này các đại sư chạm ngọc, ngay cả Lý Dương, Tề Hải Dương, Chu Diệp, Hoàng Hạo, La Thuỵ Hoa cũng một số người tự nhiên một chút. Bọn Tề Hải Dương hoàn hảo. Nhưng Lý Dương cũng như vậy, khiến cho Hồng Lão có chút ngạc nhiên.

-Lý Dương vốn không đơn giản!

Trần Vô Cực không nói gì, lần này nói chuyện chính là Tống lão, Tống lão có chút đắc ý nhìn Hồng Lão, Ông ở bên cạnh Hồng Lão .

Hồng Lão thoáng sửng sốt lập tức cười mắng:

-Ông lão già này, ta thật sự quên mất, Lý Dương có hai quốc tịch, coi như là người Bắc Kinh các người.

-Cậu ta vốn là người Bắc Kinh!

Tống lão cười một tiếng.

-Lần sau , ta nhất định đưa ra yêu cầu, người dự thi không thể đại diện hai vùng, xem hai lão già các người làm thế nào!

Hồng Lão có chút đắc ý nhìn Tống lão, không kìm được đả kích ông một chút.

-Nếu lần sau, ảnh hưởng của một mình ông không lớn như vậy!

Tống lão hơi chột dạ, cười hì hì một tiếng. Biểu hiện của Lý Dương thực khiến ông vừa lòng. Tuy nói Lý Dương đại diện hai vùng, nhưng luôn là đại diện Bắc Kinh, chỉ cần Lý Dương tạo ra thành tích, chính là niềm tự hào của bọn họ.

Hồng Lão khẽ cười lắc đầu, đột nhiên sửng sốt một chút.

Lý Dương dường như cảm giác có người đang bàn luận về mình, quay đầu nhìn bọn họ một cái, Vừa lúc chạm mắt Hồng Lão , Lý Dương còn cười cười với Hồng Lão .

-Tiểu tử này, sẽ không

Chờ Lý Dương quay đầu, Hồng Lão mới nhìn hai bạn già hỏi một câu. Lần này bọn Hải Dương có thể thoải mái một chút, nhưng không có nghĩa bọn họ có thể phân thần.

Bất kể Tề Hải Dương hay Chu Diệp, hay là Hoàng Hạo, lúc này tinh thần đều tập trung cao độ, căn bản không nhìn sang nơi khác.

-Ông cho rằng như thế nào?

Trần Vô Cực cười to một tiếng, ông cùng nhìn thấy Lý Dương quay đầu trong lòng có chút giật mình, nhưng không nghĩ nhiều.

Ông tin tưởng thực lực của Lý Dương. Hơn nữa chính Lý Dương cũng rất coi trọng lần thi đại sư này. Lý Dương có thể phân thần, chỉ có thể nói hắn nắm chắc tuyệt đối.

-Ta nhận không ra, cậu ta là đồ đệ của ông mà!

Hồng Lão cúi đầu, có chút nghi hoặc, ông không tin Lý Dương mạnh hơn Hoàng Hạo. Tuy nhiên biểu hiện của Lý Dương thật sự kỳ quái. Ông đều hoài nghi, Lý Dương căn bản không toàn lực ứng phó, Cửa thứ nhất không xem như qua, đơn thuần là qua đi.

Tuy nhiên, như vậy cũng không hợp lý, ngay cả cửa thứ nhất Lý Dương đều không qua. Nếu như vậu, Tống lão và Trần Vô Cực còn tư cách gì tranh với ông.

-Bây giơ không cần phải nói điều đó, lát nữa sẽ biết!

Trần Vô Cực cười thần bí, ông còn tiếp tục đề tài này.

Thời gian bọn họ nói chuyện trôi quan, mười tác phẩm chạm ngọc đã sắp đẩy ra ngoài, tất cả thời gian triển lãm mười tác phẩm chạm ngọc cũng là nửa tiếng.

Nửa tiếng đối với nhiều người thưởng thức tường tận một tác phẩm tốt cũng không đủ thời gian.

Ghế giám khảo, ghế cố vấn, ghế khách mời, ghế phóng viên cùng tất cả người trong hội trường lúc này đều bắt đầu bàn luân. Kết quả bọn họ không biết, nhưng nhìn biểu hiện của mọi người có thể nhận ra một chút.

Có vài người đã muốn lộ ra tuyệt vọng, còn có vài người không biết mình đang nói gì.

Hoặc là thời gian oán giận của bọn họ không đủ. Phương thức oán giận như vậy, cụ thể nói gì, chỉ có chính bọn họ mới hiểu rõ.

-Phù !

Hoàng Hạo thở dài, bọn họ đều có bàn và ghế dựa. Tuy nhiên, ít người ngồi trên ghế, khi vừa nãy các tác phẩm chạm ngọc đẩy qua. Mọi người đều đứng dậy.

Hoàng Hạo ngồi xuống, cầm lấy bút, viết rất nhanh.

Mười tác phẩm chạm ngọc thật là tốt. Dần dần đều được anh ta viết lại trên giấy. Trang giấy này chính là bài thi của bọn họ, lúc này rất nhiều người đều ngồi xuống viết đáp án.

Sau khi hầu hết mọi người ngồi xuống, Lý Dương mới ngồi xuống, cầm lấy bút, từ từ viết ra.

Thật ra, lúc tác phẩm chạm ngọc xuất hiện hắn đã muốn ngồi xuống,. Nhưng cả hiện trường không có ai ngồi xuống, hắn liền đứng lên theo. Mọi người đứng một mình hắn ngồi, vậy không được.

Lý Dương viết rất nhanh, dưới năng lực đặc biệt. tất cả các tác phẩm chạm ngọc này hắn đều nhìn rất rõ. Còn ghi nhớ, Lý Dương đọc sách chỉ đọc qua là không quên được, mấy thứ này tất nhiên rất dễ dàng.

Đây cũng là cũng điều khiến hắn có thời gian phân thần nhìn bọn Hồng Lão.

Đừng nói phân thần, cho dù cho hắn máy tính, tại đây chơi trò chơi cũng không sao cả. Cửa này đối với Lý Dương rất dễ dàng.

Lúc viết, các đại sư chạm ngọc biểu hiện không giống nhau.

Có người vắt hết óc, có người không ngừng nhíu mày, còn có vài người ngồi ở đó thở ngắn than dài. Nhưng thật ra, Lý Dương và bọn Tề Hải Dương những người này đều vô cùng bình tĩnh. Ngồi ở đó không ngừng viết.

Sau nhiều giờ, có nhân viên công tác đến thu lời bình của bọn họ. Đấy vừa là thời gian buổi sáng, cũng không khác biệt lắm.

Những lời bình nời, lúc này giao cho mười hai giám khảo. Để bọn họ tiến hành tổng hợp lời bình.

Còn kết quả, phải ba giờ buổi chiều mới có thể biết được.

Khán giả dần dần ra về. Ngày đầu tiên thi đấu không phấn khích lắm. Trên thực tế bản thân thi đấu chạm ngọc lại không thể có nhiều phấn khích, càng nhiều người xem đều là nội hàm.

Rất nhiều người đều nhìn thấy mười tác phẩm chạm ngọc này.

Bọn họ không thể ở gần xem. Nhưng màn hình lớn vẫn dõi theo. Hơn nữa, thời gian bọn họ xem còn lâu hơn các đại sư trong sân thi đấu.

Rất nhiều người đều trong lòng mâu thuẫn. Hôm nay người có thể đến, tám phần đều thích chạm ngọc hoặc là người trong ngành sản xuất chạm ngọc.

Rất nhanh, những người này uể oải phát hiện. Nếu để cho bọn họ bình, có thể bình ra ưu khuyết điểm của một nửa tác phẩm chạm ngọc cũng không rồi rồi. Căn bản bọn họ không có khả năng thể hiện ra ngoài.

Cho dù một nửa này, cũng không nhất định là toàn bộ.

Đây cũng khiến cho bọn cảm nhận được yêu cầu cao độ của đại sư chạm ngọc. không hổ là trận đấu chỉ có đại sư mới tham dự được. Rất nhiều người đều chờ mong kết quả buổi chiều. Muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu vị đại sư, có thể qua được cửa thi này.

-Lý Dương, hôm nay nhìn dáng vẻ của cậu, thực sự rất thoải mái!

Đại sư dự thi đều không dời sân vận động, có khách sạn riêng đưa cơm cho bọn họ. Các giám khảo đều tập trung trong phòng giám khảo. Buổi chiều mới có thể đi ra ngoài. Đến lúc đó bọn họ còn có thể mang ra kết quả trận đấu hôm nay.

-Ông cũng không khác!

Lý Dương mỉm cười, ngẩng đầu nhìn một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi cách đó không xa. Hôm nay hắn viết lời bình của mình. Lúc rảnh rỗi thuận mắt nhìn mọi người giải bài thi.

Hoàng Hạo thật sự lợi hại, thật sự có thể giống như Trần Vô Cực nói. thật sự đạt đến cấp độ đại sư đỉnh cấp. Mười tác phẩm chạm ngọc này anh ta đều bình rất chính xác.

Còn có bốn người giống anh ta, lần lượt là Tề Hải Dương, Chu Diệp, mình, và một đại sư chạm ngọc Vân Nam Hành Khải, Hành Khải là một vị đại sư chạm ngọc lần nữa xuất núi. Người Vân Nam, ở đó địa vị luôn giống như Trần Vô Cực ở Yết Dương.

Sau khi thấy Hành Khải viết lời bình, sự chú ý của Lý Dương đối với người này liền tăng lên. Hắn coi trọng người này, chính là Hành Khải.