Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1267: – Tài năng tiềm ẩn




Yết Dương mấy ngày nay nhộn nhịp hơn trước rất nhiều.

Cuộc thi đại sư điêu khắc ngọc toàn quốc lần thứ nhất làm tất cả những người trong ngành điêu khắc ngọc ở Yết Dương đều cảm thấy tự hào, cuộc thi lần thứ nhất được tổ chức ở đây cũng là một sự khẳng định đối với Yết Dương.

Đương nhiên, bọn họ cũng biết đây thực ra đều là nhờ có Trần Vô Cực.

Sức ảnh hưởng của Tông sư bậc nhất không phải là nhỏ.

Cuộc thi đại sư lần này, toàn quốc đã xác định sẽ có 106 vị đại sư điêu khắc ngọc tham gia, con số này cũng có thể nhìn thấy ngành điêu khắc ngọc ở Yết Dương và Tô Châu phát đạt như thế nào.

Nếu tính cả nước cũng chỉ hơn trăm người là cùng, trong khi đó cuộc thi của hai thành phố này khi nhiều cũng đã gần 20 người rồi, thực ra lúc ít cũng được mười mấy người, sự phát triển của ngành điêu khắc ngọc ở hai nơi này đúng là không thành phố nào có thể sánh được,

Đây là tình hình bên trong.

Lúc người miền Bắc lớn tiếng nói sẽ hạ miền Nam để giành ngôi vô địch, thì các đại sư của Yết Dương và Tô Châu đều không công khai nói gì cả, bọn họ chỉ lo công tác chuẩn bị, làm cho sự kiêu ngạo của người miền Bắc lần này cuối cùng sẽ biến thành trò cười.

Yết Dương và Tô Châu là thành phố cạnh tranh với nhau, nhưng chúng đều thuộc miền Nam, lần nam bắc cạnh tranh này, cũng để cho họ đoàn kết lại, điều mà trước đây rất hiếm có.

-Hội trưởng Vương, tên Lý Dương này đúng là thần kỳ như ông nói sao?

Bên ngoài sân bay Yết Dương có một nhóm người đang đứng đợi, khoảng hai mươi người gì đó, số người này đều là đến đón Lý Dương.

Người đứng đầu tiên chính Hội trưởng Vương của Hiệp hội ngọc thạch Yết Dương, ông ta vốn dĩ là phó hội trưởng, nhưng vì vị Hội trưởng kia đắc tội với Lý Dương, bị điều tra ra rất nhiều vấn đề, mới giúp ông ngồi lên được chiếc ghế Hội trưởng cao quý này.

Ông cũng đã từng tham dự buổi đặt móng xưởng Ngọc khí của Lý Dương, là người hiểu rõ nhất sức ảnh hưởng khủng khiếp của Lý Dương.

Người vừa hỏi ông là một nam thanh niên khoảng hai mấy tuổi, nhỏ tuổi hơn Lý Dương một chút, anh ta vừa du học ở nước ngoài về, vì nhà có chút quen biết nên tạm thời làm việc trong Hiệp hội ngọc thạch.

Hội trưởng Vương quay lại nhìn người thanh niên cười lắc đầu:

-Không, anh ta còn thần kỳ hơn tôi nói nữa!

Người thanh niên sững người lại rồi quay đầu nhìn về phía cửa ra, cậu ta không nói gì, nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ không tin tưởng, không phục cho lắm.

Tuổi trẻ thường hiếu thắng, cậu ta vừa đi du học nước ngoài trở về, cũng có nghe một vài thành tích Lý Dương đạt được trong giới cổ ngọc, nhưng về phương diện đổ thạch thì chỉ sau khi vào làm trong Hiệp hội ngọc thạch mới biết được.

Nghe nhiều rồi vẫn cứ có cảm giác có điều gì đó hơi khoa trương, nên cũng không tin tưởng lắm.

-Ra rồi!

Một người đứng bên Hội trưởng Vương chợt cười nói, không chờ người khác có phản ứng, hắn vội vàng đi về phía trước.

Hơn hai người lúc này cũng đều đã có phản ứng, lũ lượt kéo nhau chạy đến, nhiều người như vậy cùng chạy đến làm cho những người đi đón khách khác đều chú ý.

Những người này nhìn nhóm người của Hội trưởng Vương đều cảm thấy rất kinh ngạc, mấy ngày nay chuyện lớn nhất của Yết Dương chính là cuộc thi đại sư toàn quốc, trong số khách xuống sân bay cũng có rất nhiều người có liên quan đến hoạt động này.

Lúc này một số người bên ngoài sân bay có rất nhiều người biết Hội trưởng Vương, biết ông là người lái tàu của Hiệp hội ngọc thạch Yết Dương.

Có thể để Hội trưởng Vương mang nhiều người như vậy đến đón chắc chắn không phải là một nhân vật bình thường, một vài người còn hiếu kỳ nhìn sang bên này.

-Lý Dương, cuối cùng cậu cũng đã đến!

Người phát hiện ra Lý Dương đầu tiên vội cười lớn nói, Lý Dương vừa mới bước ra, vẫn chưa đi đến cửa.

-Mã Tuấn Đào!

Lý Dương mỉm cười, người đi lên đầu tiên chính là Mã Tuấn Đào, là người hợp tác với Lý Dương ở xưởng Ngọc khí tại Yết Dương này.

Xưởng Ngọc khí hiện tại đã bắt đầu thu về lợi nhuận, tuy là vẫn chưa lấy lại vốn nhưng đó cũng chỉ là chuyện thời gian thôi.

Vì Lý Dương có quan hệ mật thiết với Phỉ Thúy Vương, cộng thêm có sự giúp đỡ của Trần Vô Cực, nên hiện tại xưởng này có tên là xưởng Ngọc khí Huy hoàng. Nó đã trở thành một trong bốn xưởng Ngọc khí lớn nhất ở Yết Dương, có tầm ảnh hưởng rất lớn ở đây, doanh số của nó đứng đầu các xưởng Ngọc khí, đúng là giống như cái tên của nó vậy, làm vô cùng huy hoàng.

Đương nhiên, quen biết là rất quan trọng, nhưng có được sự huy hoàng như hôm nay cũng là nhờ một phần lớn năng lực của Mã Tuấn Đào.

Mã Tuấn Đào đã dốc rất nhiều tâm huyết vào xưởng Ngọc khí này, hắn hiểu đây là cây cầu nối giữa mình với Lý Dương.

-Ông Lý, chào mừng ông đến Yết Dương!

Hội trưởng Vương cũng vội vàng chạy đến, lúc này Lý Dương cũng vừa đi ra, những người khác đều đứng sau nhìn Lý Dương đầy ngưỡng mộ và kích động.

Trong lòng rất nhiều người, Lý Dương đã trở thành một truyền thuyết, một nhân vật lớn.

-Thì ra là anh ta!

-Ngọc thánh Lý Dương!

-Ngọc thánh cũng đã đến rồi, sức ảnh hưởng của hoạt động lần này chắc chắn sẽ không nhỏ!

Mọi người xung quanh cũng đều giật mình nhận ra người đến là Lý Dương, vậy thì một trận thế lớn như thế cũng không có gì phải lạ lùng nữa.

Một năm trở lại đây, Lý Dương cũng không ít lần tỏa sáng, rất nhiều người đã biết đến hắn, lần này hắn đến cũng không đặc biệt che giấu điều gì, bị người ta nhận ra cũng là chuyện bình thường thôi.

-Hội trưởng Vương, ông khách sáo rồi, Yết Dương cũng là nhà của tôi mà!

Lý Dương bước lên phía trước cười bắt tay với Hội trưởng Vương, Hội trưởng Vương lúc này rất xúc động.

Lý Dương vẫn còn nhớ đến ông, đồng thời chủ động bắt tay ông, đây là một chuyện rất đẹp mặt, Hội trưởng Vương nhất thời xúc động không nói được gì.

-Ông Lý, chào ông, tôi là Lý Hào, là thư ký trưởng của Hiệp Hội Ngọc Thạc Yết Dương, Hội trưởng Tịch, Chủ Tịch Từ và cả Hội trưởng Cố nữa đang đợi ông, xin mời ông!

Người thanh niên đứng bên Hội trưởng Vương nhìn thấy ông ta có phần hơi thất lễ liền lập tức bước đến nói một câu.

Hắn tỏ ra rất tôn kính Lý Dương, nhưng ánh mắt lại trong veo, thân phận của Lý Dương không gây ảnh hưởng gì đến hắn cả.

Lý Dương hơi sửng người nhìn Lý Hào một cái.

Thư ký trưởng của Hiệp hội Ngọc thạch Yết Dương, Lý Dương chợt nhớ lại lần trước sau khi chọn nguyên thạch xong, nhìn thấy tên Đỗ Vũ Phàm đó, hình như lúc đó anh ta làm ở vị trí này, sau đó vì mình mà cha của hắn bị đánh đổ, về sau vì một vài vấn đề khác mà bị miễn chức.

Tuy nhiên sau khi Đổ Vũ Phàm xuống chức, cái chức thư ký trước này vẫn chưa lập tức giao cho người mới mà bị kéo dài một năm mới giao cho Lý Hào sau khi hắn du học trở về, bên trong đó cũng có liên quan đến những cạnh tranh trong nội bộ Hiệp hội Ngọc thạch mà ở đây không có nhắc đến.

-Hội trưởng Tịch và mấy người đều có mặt, vậy thì chúng ta đi đến đó trước!

Lý Dương cười gật đầu, hắn vốn dĩ định đến chỗ Trần Vô Cực trước, sau đó rồi đi xem xưởng Ngọc thạch của mình. Một ông chủ lớn như hắn cứ không đoái hoài đến nó cũng không được, trước khi đến hắn có liên lạc với Mã Tuấn Đào, Mã Tuấn Đào đã khẩn thiết yêu cầu Lý Dương quay lại xưởng.

Lý Dương quay trở về cũng là một sự cổ vũ, một động lực rất lớn đối với xưởng,

Chỉ là kế hoạch không theo kịp thay đổi, Hội trưởng Tịch là Tổng hội trưởng của Hiệp Hội Ngọc thạch, chủ tịch Từ là Phó chủ tịch thường vujTrung Bảo Hiệp, lần trước đạt móng bọn họ đều có đến, đã giữ không ít thể diện cho Lý Dương, bây giờ họ đang đợi hắn, hắn không đi cũng không được.

Hội trưởng Vương bây giờ mới có phản ứng, vội giành lấy việc dẫn Lý Dương đi, hơn hai mươi người cùng bảo vệ Lý Dương đi ra xe.

Sau khi bọn họ rời đi, mấy người đón khách bên ngoài sân bay mới tụm năm tụm ba lại để bàn tán chuyện lúc nãy.

Một lúc sau, tin Lý Dương đến Yết Dương đã lan đi khắp nơi, một vài người còn nhốn nhác hỏi thăm tin tức của Lý Dương, muốn biết mục đích đến Yết Dương lần này của hắn.

Lúc trước không hề có tin gì về việc Lý Dương đến tham dự cuộc thi đại sư cả, đối với người bên ngoài mà nói có một sức ảnh hưởng rất lớn, đến đây làm gì đều có khả năng, thậm chí có thể là làm giám khảo.

Khách sạn lớn của Yết Dương là khách sạn tiếp đãi cuộc thi đại sư lần này, đây là sản nghiệp của người giàu nhất Yết Dương Trầm Chính Đức, Trầm Chính Đức là một người rất khôn khéo, ông ta cũng có ấn tượng rất tốt đối với Lý Dương.

Hắn còn nhớ khi khai nghiệp xưởng Ngọc khí của mình, Trầm Chính Đức cũng giúp đỡ hắn rất nhiều.

-Tiểu Lý, cuối cùng cậu cũng đến!

Vừa xuống xe, Hội trưởng Tịch cùng mọi người bước ra cửa khách sạn rồi cười nói.

Mấy người này đều ở khách sạn chờ Lý Dương.

Dựa vào thân phận và tầm ảnh hưởng của Lý Dương hiện tại thì bọn họ có thế không đến đón ở sân bay, nhưng cũng không thể ngồi ở nhà đợi Lý Dương đến thăm được, đợi ở khách sạn chính là sự lựa chọn tốt nhất của họ.

-Hội trưởng Tịch, chủ tịch Từ, chào mọi người!

Lý Dương đến bắt tay với họ rồi đảo mắt nhìn mấy người đang đứng sau lưng hai người này.

Sau lưng Hội trưởng Tịch là Hoàng Hạo, người đại diện cho Tô Châu đến tham dự cuộc thi đại sư lần này, Lý Dương và Hoàng Hạo cũng coi như anh em quen biết nhau từ lâu rồi.

Vốn dĩ Hoàng Hạo định rời khỏi cuộc thi này, không tham gia những hoạt động như thế. Tuy nhiên hoạt động lần này làm rất hoành tráng, sức ảnh hưởng cực lớn. bên phía Tô Châu cùng bàn bạc một lúc rồi quyết định để Hoàng Hạo tham gia, Hoàng Hạo tham gia thì ít nhất cũng nằm trong top 3 đầu, mà cũng có thể giành chức vô địch.

Đây cũng là một sự đảm bảo giúp bọn họ giành chiến thắng.

Tô Châu là thành phố có truyền thống điêu khắc ngọc lâu đời, tất nhiên sẽ không đồng ý việc để lại tiếc nuối trong một hoạt động như vậy, họ phải lưu giữ niềm tự hào của thành phố mình, để cho người những nơi khác thấy thực lực của họ, bao gồm cả Yết Dương.

-Lý Dương, cậu là người đến muộn nhất, mấy người Hoàng Hạo đã đến cả rồi!

Hội trưởng Tịch cười lớn, Hoàng Hạo lúc này mới bước đến bắt tay chào Lý Dương.

Hoàng Hạo biết Lý Dương đến để tham gia cuộc thi đại sư, cũng biết Lý Dương có trình độ đại sư, tuy nhiên hắn cũng không để ý nhiều đến điều đó.

Dù sao thì thời gian Lý Dương trở thành đại sư điêu khắc ngọc rất ngắn, trong thời gian ngắn như vậy nên cũng chưa tạo được uy lực gì đặc biệt, hắn và Hồng Lão đều cho rằng, lần này Lý Dương chỉ là cảm thụ không khí, đến để giao lưu nhiều hơn với người trong ngành mà thôi.

Đừng nói bọn họ, đến Trần Vô Cực trước đây cũng đã từng nghĩ như thế.

Nhưng nữa năm sau khi nhìn thấy sự tiến bộ của Lý Dương, cách nghĩ này đã hoàn toàn biến mất, Lý Dương đã có được trình độ không thua kém gì Hoàng Hạo, nếu so với ông thì cũng chỉ còn một vạch nữa thôi, Lý Dương đúng là có khả năng giành được chức quán quân.

Lúc này, Trần Vô Cực hi vọng Lý Dương làm nên đột phá là chức quán quân.

Nhằm giảm bớt sự chú ý của đối thủ cạnh tranh, Trần Vô Cực đã giữ bí mật về thực lực của Lý Dương, ngay cả đến mấy người Hồng Lão cũng không biết được là trình độ của Lý Dương lúc này đã đạt đến như vậy.

Cảm ơn Hội trưởng Tịch đã quan tâm, tôi thực sự bận quá!

Lý Dương cười, rồi cùng Hội trưởng Tịch đi vào bên trong, tất cả đại sư tham gia cuộc thi lần này đều ở trong khách sạn này, ngoài thi đấu ra, bọn họ có thể giành thời gian để giao lưu.

Đây cũng là mục đích của hoạt động, cùng nhau giao lưu, cùng nhau tiến bộ.