Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 1178 : Cạnh tranh, Thanh Minh Thượng Hà Đồ (2)
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
- Vì một thanh kiếm hỏng, mà bọn họ phải hao công tổn sức như vậy!
Raul cười, động cơ của người Hàn Quốc bọn họ biết rất rõ, sau khi thanh kiếm Tân La xuất hiện ở Trung Quốc, rất nhiều người Hàn Quốc đã điên cuồng lên, đến cả bọn họ cũng vậy.
Tuy nhiên bọn họ lại hiểu người Hàn Quốc, “ Bữa tối sau cùng” cũng xuất hiện ở Trung Quốc, cũng làm cho họ rất bất lực, chỉ là thủ pháp của bọn họ cần phải nho nhã hơn người Hàn Quốc nhiều.
- Chỉ là mấy con côn trùng nhảy thôi, không cần phải lo lắng vì bọn họ!
Hawes khoát tay cười nói.
Tập đoàn tài chính Hàn Quốc liên thủ với nhau, nghe có vẻ rất ghê gớm, nhưng thực ra chỉ là một con hổ giấy mà thôi.
Đầu tiên những người này đều không dốc toàn lực, cho dù là mua được Thanh Minh Thượng Hà Đồ hay là đổi về thanh kiếm Tân La, thì cuối cũng bảo bối đó vẫn không thể nằm trong tay bọn họ được.
Như vậy bọn họ sẽ không tiêu hao nguyên khí để đi cạnh tranh, lúc sức cạnh tranh đạt đến một trình độ nhất định, thì thậm chí nội bộ của bọn họ cũng sẽ mất đi sự đoàn kết.
- Người Hàn Quốc thì không cần phải lo, nhưng phải để ý đến mấy người đó!
Hawes nhìn màn hình lớn rồi gật đầu.
Người sớm biết thông tin về bức tranh, hơn nữa gần đây lại điều động không ít tiền, hình như cũng muốn có bức tranh này bằng được, đây mới chính là đối thủ thực sự của họ.
Ngoài điều này, đối thủ cạnh tranh với họ còn có Lý Dương và Lâm Lang, Lý Dương chắc chắn sẽ dốc toàn lực ra để theo, Lâm Lang là người ủng hộ đắc lực của Lý Dương, chỉ có điều lần này không biết sẽ ủng hộ được Lý Dương bao nhiêu.
- Người đấu bức tranh này, cũng là muốn lấy lại thanh kiếm Thiên Tùng Vân của họ, thực ra chúng ta cũng như người Hàn Quốc, đều bị Lý Dương dắt mũi đi!
Raul cười khổ một tiếng, rồi chậm rãi nói một câu, ông ta nói không sai, bất kể là người Hàn Quốc hay là người khác, thì mục đích đều giống họ, đều muốn đổi lại bảo bối thuộc về họ trong tay Lý Dương.
Chỉ điểm này cũng có thể nói bọn họ là những người cùng cảnh ngộ rồi.
- Đợi có được bức tranh này về tay xong thì cũng đến lúc chúng ta dắt mũi lại họ rồi!
Bội Tư cười nhạt một tiếng, mấy người Hawes đều không nói gì nữa, Bội Tư nói rất đúng, bức tranh này nếu rơi vào tay bọn họ, thì người lo lắng sẽ là Lý Dương.
Thanh Minh Thượng Hà Đồ là Quốc bảo truyền thế của Trung Quốc, ai cũng hiểu tầm quan trọng của nó đối với Trung Quốc, địa vị của nó thậm chí còn vượt xa những thần khí hiện tại Lý Dương đang có, cũng chỉ có thể có Truyền Quốc Ngọc Tỉ mới có thể sánh với nó được thôi.
Một bảo bối như vậy, coi như Lý Dương không nôn nóng thì chính phủ Trung Quốc cũng sẽ nôn nóng.
Áp lực trong ngoài, đến lúc đó Lý Dương có không muốn đổi cũng không được.
Bàn tính như ý của bọn đã sử dụng rất tốt, tiếc là người tính không bằng trời tính, bọn họ không biết trong tay Lý Dương đã không chỉ có mỗi “ Bữa tối sau cùng”.
- Một trăm triệu rồi!
Kim Khắc Thành của Hàn Quốc thêm một nghìn vạn chỉ là một tiểu thủy hoa , sau khi làm cho mọi người kinh ngạc thì rất nhanh sau đó lại có người lên giá, chỉ một lúc sau, giá đã lên đến một trăm triệu Euro.
Sau khi đột phá xong vẫn chưa dừng lại ở đó mà tiếp tục tăng nhanh.
- Thêm cho tôi, một trăm năm mươi triệu!
- Cha?
Trong một căn phòng bao bình thường khác chợt có hai giọng nói vang lên, một nam một nữ, giọng nam có hơi già một chút.
- Huyên Nhi, có phải con cho rằng giá này là quá cao không!
Khổng Lão ngồi đó cười nhìn con gái của mình, người lúc nãy nói chính là cha con Khổng Thị của Thái Lan, cuộc bán đấu giá lớn như thế này bọn họ nhất định tham gia, hơn nữa còn tham gia ngay ngày đầu tiên.
Chỉ là người nhiều quá, nên bọn họ vẫn chưa gặp được mấy người Lý Dương.
Khổng Huyên liếc liếc mắt không nói gì, nhưng thái độ của cô đã nói rõ ra rồi, cô cho rằng bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua bức tranh này thật không đáng.
Một trăm năm mươi triệu là bằng với một nghìn năm trăm triệu Nhân dân tệ rồi.
Thở dài một cái, Khổng Lão nói tiếp:
- Huyên Nhi, cha hỏi con, nếu dùng một trăm năm mươi triệu để mua mua ly dạ quang của tổ tiên ta truyền lại thì có đáng không?
Khổng Huyên hơi ngây người ra, lập tức hiểu được ý của Khổng Lão.
Vì Ly dạ quang gia truyền, mà Khổng Lão đã đánh đổi tất cả, một trăm năm mươi triệu mua Thanh Minh Thượng Hà Đồ có lẽ bọn họ thấy không đáng, nhưng đổi lại Ly dạ quang thì chắc chắn họ đồng ý.
- Một trăm sáu mươi triệu rồi!
Khổng Huyên không nói gì, một người bên cạnh chợt reo lên, Khổng Lão từ chưa đến một trăm hai mươi triệu đã trực tiếp nâng lên một trăm năm mươi triệu, không ngờ giá này không cầm cự được đến một phút.
- Điên rồi, tất cả đều điên hết rồi!
Người cũng nói câu đó còn có Bạch Minh, giá bây giờ không phải là tăng từng mấy mươi vạn một lần nữa, ít nhất cũng là mấy trăm vạn, động bất động liền lên đến nghìn vạn, mấy nghìn vạn.
Một bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ làm cho tất cả mọi người trở nên điên cuồng như vậy.
Lúc này đến Lý Dương và Viện trưởng Hoàng cũng bắt đầu lo lắng, tiền Lý Dương mang theo không ít, tất cả là bốn trăm triệu Euro, nhưng bây giờ giá bức tranh đã lên đến một trăm sáu mươi triệu rồi, và con số này vẫn chưa dừng lại, làm cho Lý Dương cũng không biết thế nào.
Căn phòng bên cạnh bọn họ, Tam Tĩnh Thái đang giương mắt nhìn, tay thì nắm chặt lại.
Bên cạnh Tam Tĩnh Thái là Thanh Môc Vị Ương đang lo lắng lau mồ hôi trên trán, bức tranh này ông ta đã xác định là tranh thật, có thể tưởng tượng được nếu bọn họ có nó thì có thể đón thanh kiếm Thiên Tùng Vân về nhà được rồi.
Thanh Minh Thượng Hà Đồ quan trọng với Trung Quốc như thế nào bọn họ đều biết.
- Tam Tĩnh Quân?
Thanh Mộc Vị Ương gọi nhỏ một tiếng, từ lúc bắt đầu tới giờ, Tam Tĩnh Thái vẫn chưa ra tay.
- Đợi!
Tam Tĩnh Thái cắn rang, chậm rãi nói một câu, cứ đợi đi, kiên nhẫn hắn có thừa.
- Các vị, hợp lực lại đi?
Kim Khắc Thành nhìn mười mấy người bên cạnh nói nhỏ một câu, ai tăng lên 160 triệu bọn họ không biết, tuy nhiên đã vượt qua giới hạn của mỗi người họ rồi.
Còn số tiền tám nghìn vạn hắn thêm lúc trước bây giờ không nhìn thấy nữa.
Mười mấy người đưa mắt nhìn nhau cuối cùng cùng nhau gật đầu.
Hợp lực, có nghĩa là tất cả mọi người cùng góp tài sản lại để mua bức tranh này, bọn họ đã bàn bạc trước, mỗi người dựa vào số tài sản của mình để sắp xếp, thương lượng rồi thì bây giờ cũng dễ làm thôi.
- Hai trăm triệu!
Sau khi được mọi người ủng hộ, Khắc Kim Thành liền kêu lớn một tiếng, trực tiếp tăng giá lên cao.
Sau khi đưa giá lên hai trăm triệu, tình hình chắc sẽ sáng sủa hơn một chút, giá này nếu không mua được bức tranh thì ít nhất cũng biết được thái độ của đối thủ như thế nào.
- Ba, hai trăm triệu rồi!
Một bên khác Khổng Huyên kinh hãi kêu lên một tiếng, Khổng Lão đang nghĩ sẽ tăng giá lên 170 triệu thì đành phải từ bỏ ý định, không ngờ lại có người điên cuồng như thế.
- Hai trăm mười triệu!
Khổng Lão cắn răng hô lên một tiếng, hai trăm mười triệu là bằng với hai tỉ Nhân dân tệ rồi, bỏ ra số tiền này là gia tộc Khổng Thị đều chịu một tổn thất rất lớn.
Từ trước tới nay vì bảo vật gia truyền mà Khổng Lão không từ bất cứ điều gì cả.
Hai trăm triệu, hai trăm mười triệu, chỉ có mây giây mà đã có sự thay đổi như vậy.
Điều này làm tất cả mọi người phải giương mắt đờ đẫn, vài người cạnh tranh đầu tiên đã lắc đầu, bức tranh này không còn là thứ bọn họ có thể chơi được nữa rồi, đành phải làm khách đứng xem thôi.
Hai trăm mười triệu, cũng làm không ít người phải chau mày, trong đó có mấy người Hawes.
Hai trăm triệu là giá mà Tập đoàn tài chính Hàn Quốc đưa ra, hai trăm mười triệu là giá của Khổng Lão người Thái Lan, một trăm sáu mươi triệu lúc trước là giá một một vị người Châu Âu, còn Lý Dương và Tam Tĩnh Thái vẫn chưa ra tay.
Điều này cũng hơi vượt ngoài sức dự tính của họ, không ngờ người cạnh tranh lại nhiều như thế.
- Lý Dương!
Viện trưởng Hoàng gọi Lý Dương, lúc này ông không còn ngồi yên được nữa, hai trăm mười triệu, hơn hai tỉ Nhân dân tệ, người ở đây đúng là điên quá rồi.
- Thêm, hai trăm hai mươi triệu!
Lý Dương gật đầu liền nói một câu, hắn không thể đợi thêm được nữa, cần phải rat ay xem sao, chỉ là lần rat ay này khó mà dừng lại được.
- Hai trăm hai mươi triệu!
Tiêu Nham nhìn Lý Dương bái phục, mấy ngày nay hắn đã biết là Lý Dương có tiền, nhưng tận tai nghe thấy Lý Dương bỏ ra hơn hai tỉ Nhân dân tệ, thì cảm giác lại khác.
Tất cả mọi người đều vội nhìn lên màn hình lớn.
Mọi người đều cầu nguyện đây là giá cuối cùng, không ai cạnh tranh nữa, để bọn họ an toàn lấy bức tranh này về.
Tiếc là lời cầu nguyện này vô dụng, chỉ mười giây sau, trên màn hinhd lớn lại chuyển thành 230 triệu.
Tập đoàn tài chính Hàn Quốc lại ra tay rồi.
Dù sao thì bọn họ người nhiều, nếu chia ra thì mọi người đều có thể chấp nhận được, như vậy áp lực sẽ không còn nữa.
Hai trăm ba mươi triệu lại tiếp tục tăng lên, bức tranh này đã trở thành món đồ đắt giá nhất trong buổi bán đấu giá lớn tính đến thời điểm hiện tại.
- Hai trăm năm mươi triệu!
Khổng Lão lại hô lên một tiếng, nói gầm lên một tiếng có vẻ đúng hơn, giá vẫn đang tăng lên, lúc này ông cũng thấy sốt ruột rồi.
Khổng Huyên nhìn cha của mình, khuôn mặt lộ vẻ đành chịu, cô hiểu quyết tâm muốn lấy lại Ly dạ quang của cha mình, tuy nhiên một trăm năm mươi triệu đối với họ mà nói thì không phải là một gánh nặng nhỏ.
Một cái không tốt đều sẽ làm cho việc kinh doanh của gia tộc Khổng Thị trong mười mấy năm nay bị đi xuống, chỉ là Khổng Lão lúc này đã không cần biết hậu quả về sau như thế nào rồi, cô cũng hết cách khuyên ông rồi.
Hai trăm năm mươi triệu là giá mà Khổng Lão đưa ra làm cho nụ cười trên khuôn mặt mấy người Hawes giảm đi rất nhiều.
- Thêm giá, ba trăm triệu!
Tam Tĩnh Thái cuối cùng cũng đã rat ay, giá của hắn đưa ra ghê gớm nhất, một tiếng đã tăng lên ba trăm triệu.
Trước đó, hắn vẫn quan sát đồng thời phát hiện cạnh tranh bức tranh này không chỉ một người, cứ tăng giá từ từ như vậy rất có thể giá cuối cùng sẽ rất cao, chi bằng một tiếng cho giá lên đến đỉnh luôn.
Ba trăm triệu rồi, sớm đã vượt qua kỉ lục của buổi bán đấu giá lần này, làm cho rất nhiều phải sợ khiếp vía.
Nhưng mọi người đều không ngờ rằng, đây mới chỉ là bắt đầu.