Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 1177 : Cạnh tranh, Thanh Minh Thượng Hà Đồ (1)
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Mấy người đều lặng lẽ nhìn vào màn hình, nếu bức tranh này đúng là tranh thật như Lâm Lang nói, thì nhiều chỗ cũng có thể giải thích được.
Trong đó có một điểm mà người trong nước nghi hoặc nhất, đề danh Tống Huy Tông và Song Long Tiểu Ấn trong lời tựa của Lý Đông Dương cũng đã được xác nhận.
- Cái Nghiêm Tung có được là đồ giả, cũng có thể sau này bị người ta phát hiện là đồ giả, nhưng lại không can tâm, nên đã xóa mất những chỗ dễ bị người ta phát hiện.
Thầy Thái nói nhỏ một câu, tuy vậy mọi người xung quanh vẫn nghe thấy hết.
Đây là một khả năng, đồ giả dù sao vẫn là đồ giả, có làm giống đến mức nào thì cũng không thành đồ thật được, chữ Kim Thể của Tống Huy Tông không thể dễ dàng mô phỏng như vậy được, vị hoàng đế này tuy là một hôn quân, nhưng về mặt thư pháp thì lại là một đại sư lớn.
Có người thậm chí còn nói, về mặt thư pháp Tống Huy Tông có thể đạt đến trình đồ Tông Sư, nhưng từ trước tới giờ chưa được khảo chứng, nên cũng dần dần bị mai một đi.
Theo ý của thầy Thái, thì chính những nhà thu tàng sau này, phát hiện những chỗ sơ hở nhưng cả bức tranh thì khó mà nhận ra được, nên đã xóa mất hai bên đi, trở thành bức tranh mà cố cung lưu giữ ngày nay.
Chỗ dễ bị phát hiện không còn nữa, bức tranh tuy có bị phá hỏng một tí, nhưng vẫn là một bức tranh có một không hai, vẫn được người ta cho là bức tranh thật.
Lời thầy Thái, đến Viện trưởng Hoàng cũng lặng lẽ gật đầu, khả năng này đúng là có thể, nhưng nếu muốn kiểm tra thật giả thì cần phải dùng nhiều sức đó.
Lúc này, chính bản thân Viện trưởng Hoàng cũng công nhận bức tranh trước mặt, bức tranh này so với bức tranh trong cố cung thì có vẻ thật hơn.
- Cho dù bức tranh này là thật hay giả thì người mô phỏng bức tranh chắc chắn từng xem qua bức tranh gốc!
Lâm Lang lại nói một câu, mọi người xung quanh mắt chợt sáng lên một cái, rất đồng tình với câu nói của Lâm Lang.
Nếu xóa đi phần thừa của bức tranh trong cố cung so với bức này thì những chỗ khác đúng là một lò mà ra cả, tranh như được photo lại vậy, nếu nói chưa từng nhìn qua bản gốc thì là điều không thể nào.
Cho dù bức nào là giả thì trình độ của người mô phỏng đã đạt đến trình độ người thường không thể với đến rồi.
Thời gian triển lãm Thanh Minh Thượng Hà Đồ rất dài, lời giới thiệu về nó cũng rất nhiều, bức tranh này lớn vô cùng, không giới thiệu nhiều chút cũng không được.
Vô số những chuyên gia về thư họa đều mở to mắt, kiểm chứng bức tranh trước mặt là thật hay giả.
Sau khi xem xét cẩn thận xong, trên 70% số chuyên gia ở hiện trường đánh giá bức tranh này là thật, tỉ lệ này cũng tương đối cao.
- Anh Lý, bức tranh này rốt cuộc có phải là thật hay không?
Tiêu Nham chợt hỏi một câu, Lâm Lang đã cho rằng đây là bức tranh thật, tuy nhiên sự thật giả của bức tranh này là vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức mọi người phải rất thận trọng.
- Cái này, là bản thật!
Mấy giây sau, Lý Dương mới gật đầu, rồi nghiêm túc nói.
Đây là kết quả sau khi Lý Dương giám định đưa ra, là do hắn sử dụng năng lực đặc biệt mà có được, trong hình lập thể, Lý Dương quan sát từng điểm, từng góc cạnh, không có chứng cứ nào chứng minh đây là đồ giả cả.
Thậm chí đến mực đóng dấu của Tống Huy Tông Lý Dương cũng cẩn thận kiểm tra, nó giống như những tác phẩm trước của Tống Huy Tông mà Lý Dương từng xem qua.
Lý Dương chưa nhìn thấy bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ trong cố cung, nhưng hắn nhìn thấy những tác phẩm khác của Tống Huy Tông, trong tay của ông có một cái, ít nhất cũng giúp hắn có cái để so sánh.
- Thật hả!
Tiêu Nham hơi ngây người ra, không nói gì thêm nữa, Bạch Minh, Mao Lão và cả thầy Thái đều kinh ngạc.
Lâm Lang nói là thật, bây giờ Lý Dương cũng nói là thật, mọi người bắt đầu thiên về ý kiến của hai người đó, lời của Lâm Lang nói bọn họ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng thêm Lý Dương vào nữa thì lại khác.
Lý Dương trẻ, nhưng thực lực của hắn, thành tích của hắn đang bày ra đó.
Sau khi đại hội giám định quốc tế ở Canada diễn ra, mỗi người bọn họ đều đã biết trình độ của Lý Dương đã vượt xa bọn họ, hơn nữa vượt rất xa là đằng khác.
- Viện trưởng Hoàng, ý ông thì sao?
Mao Lão rất cẩn thận hỏi một câu, chuyên gia mấu chốt vẫn là Viện trưởng Hoàng, ông ta là người nhiều lần nhìn thấy bức tranh trong cố cung nhất, nên có thể dễ dàng so sánh.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Lâm Lang và Lý Dương!
Viện trưởng Hoàng chợt nhắm mắt lại, vẻ mặt hơi đau khổ, sau khi nói xong ông liền ngồi xuống ghế sô pha, dường như đã có một sự thay đổi lớn nào đó.
Mấy người Lý Dương và Bạch Minh đều nhìn Viện trưởng Hoàng, ai cũng tỏ vẻ thương tiếc.
Là một bảo bối trong Viện bảo tàng của mình, lại biến thành đồ giả, còn đồ thật lại xuất hiện ngay trước mắt mình, điều này không phải ai cũng chấp nhận được.
Bạch Minh là người mở Viện bảo tàng, Lý Dương cũng sắp thành lập một cái của riêng mình, nên bọn họ rất hiểu tâm trạng của Viện trưởng Hoàng lúc này.
Đồ thật, Viện trưởng Hoàng cũng cho rằng đây là đồ thật, Mao Lão và thầy Thái cũng không có chút hoài nghi gì.
Đến Viện trưởng Hoàng cũng không chấp nhận bức tranh trong cố cung, nếu nói cả thế giới vẫn còn bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ thật nữa, vậy thì bức tranh trước mặt chính là nó.
Trung Hoa Quốc Bảo, lại xuất hiện trong buổi bán đấu giá ở nước ngoài, tâm trạng của bọn họ đều không dễ chịu chút nào.
- Tin là mọi người đều đã nhìn rõ rồi, giá khởi điểm của Thanh Minh Thượng Hà Đồ là ba nghìn vạn Euro, bây giờ bắt đầu ra giá!
Giọng nói Cách Lang lại vang lên, vừa nghe xong giá khởi điểm ông ta đưa ra, tất cả mọi người đều giật mình.
Những đại gia lúc nãy có ý muốn mua bức tranh lúc này mới bừng tỉnh, giá khởi điểm ba nghìn vạn, đây là món đồ có giá khởi điểm cao nhất từ trước đến nay.
Có một vài đại gia, có thể tổng tài sản cũng chỉ có chừng này, muốn bọn họ dốc hết tài sản của mình ra để mua bức tranh là điều không thể.
- Giá khởi điểm là ba trăm triệu, tuy nhiên là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, đáng giá!
Bạch Minh chép chép miệng, hắn cảm thán nhìn lên màn hình lớn.
Giá khởi điểm là ba nghìn vạn Euro quả thật là không thấp, nhưng vật bán đấu giá là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, là món đồ mà Viện trưởng Hoàng của cố cung vẫn cho là thật, thì cái giá này đã không còn cao nữa.
Đây đúng là một bảo bối vô giá, giá khởi điểm bao nhiêu cũng không hề cao.
Ba nghìn vạn, giá thấp nhất đã hiện lên trên màn hình, hơn một phút trôi qua vẫn chưa có người trả thêm.
Điều này cũng làm cho một số đại gia lay động, có phải là mọi người đều thấy giá cao quá, nên chỉ cần thêm một chút là có thể mua được.
Cũng chỉ có Lâm Lang, Tam Tĩnh Thái và Hawes hiểu, đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão, sự cuồng bạo vẫn còn nằm ở phía sau.
Một phút sau, cuối cùng không có người chịu được liền tăng thêm hai mươi vạn, ba nghìn lẻ hai mươi vạn, trên màn hình lớn đã xuất hiện giá mới.
Con số này giống như nước đổ vào dầu sôi vậy, làm cả hiện trường trở nên cuồng nhiệt hơn, chỉ vài giây sau, giá trên màn hình lớn đã bắt đầu thay đổi liên tục.
Ba nghìn lẻ năm mươi vạn.
Ba nghìn một trăm tám mươi vạn.
Ba nghìn ba trăm hai mươi vạn.
Chỉ trong vòng một phút, giá đã tăng đột phá lên bốn nghìn vạn, hơn nữa nó vẫn đang tăng lên rất nhanh.
- Lý Dương, cậu nghĩ sao?
Viện trưởng Hoàng không nhìn màn hình lớn mà lại quay sang hỏi Lý Dương một câu.
Ông không đi hỏi Lâm Lang, cũng không hỏi Cao Tổng mà chỉ hỏi Lý Dương.
Hơn nữa ý của ông Lý Dương cũng hiểu rất rõ, đây là Quốc Bảo của Trung Hoa, nó giống như Truyền Quốc Ngọc Tỉ vậy, tuyệt đối không thể để lưu lạc ra bên ngoài được.
- Toàn lực, không tiếc giá nào!
Lý Dương nhìn màn hình lớn, mắt chợt sáng lên.
Viện trưởng Hoàng gật đầu, lòng cũng thấy được an ủi hơn, ông hỏi Lý Dương là muốn biết Lý Dương có quyết tâm mua bằng được bức tranh này hay không.
Trong phòng này người có thực lực đi tranh giành bức tranh chỉ có ba người Lý Dương, Lâm Lang và Cao Tổng.
Lâm Lang là người bị ông loại ra đầu tiên, dù sao thì Lâm Lang cũng không mang quốc tịch Trung Quốc, bức tranh này ông ta mua xong cũng sẽ mang về Canada, không thể nào đi quyên tặng cho Trung Quốc được.
Nếu vậy thì ông ta vẫn là một đối thủ cạnh tranh, vì vậy không thể hỏi ông ta.
Cao Tổng có tiền, nghe nói lần này đã chuẩn bị hơn một tỉ Nhân dân tệ để tham gia đấu giá, tiếc là số tiền này không thể mua được bức tranh, Cao Tổng có thể tăng tiền lên, nhưng nếu để ông ta đem hết tài sản ra mua một bức tranh, một bức tranh mà sau khi về nước không biết là có còn ở được trong tay mình hay không thì có lẽ ông ta sẽ do dự.
Một bức tranh như vậy, dựa vào sức ảnh hưởng hiện tại của Cao Tổng thì không chắc chắn giữ được nó.
Chỉ có Lý Dương, lần này không chỉ mang đến rất nhiều tiền mà sau khi mua bức tranh xong hắn không có điều gì phải lo lắng cả.
Dựa vào thân thế của Lý Dương, giữ bức tranh này quả thật không thành vấn đề, càng không cần phải nói, hắn còn phải mở Viện bảo tàng, có thể làm cho bức tranh này phát huy tác phẩm càng nhiều và càng quan trọng hơn.
- Sáu nghìn vạn rồi!
Tiêu Nham chợt kêu lên một tiếng, số trên màn hình lớn vẫn đang tiếp tục thay đổi, con số giờ đã lên sáu nghìn vạn gấp đôi giá khởi điểm ban đầu.
Lý Dương gật đầu, hắn là ông chủ công ty bán đấu giá nên hiểu rất rõ về ngành này.
Những người cạnh tranh giá lúc này đều có một số người mang tâm lý may mắn, nhưng người có thực lực, có chí chiếm bằng được bức tranh vẫn chưa ra tay, Lý Dương chỉ có thể cầu cho số người như vậy ít đi một chút, nếu không thì hôm nay khó mà mua được bức tranh này về.
- Tám nghìn vạn, tám nghìn vạn rồi!
Chỉ mấy giây sau, Tiêu Nham lại kêu lên tiếng nữa, con số trên màn hình lớn từ sáu nghìn tám trăm vạn vượt lên tám nghìn vạn, đến Lý Dương cũng phải quay đầu lại nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Trong chốc lát đã tăng lên hơn một nghìn vạn, chắc chắn là người có rất nhiều tiền, xem ra đã có đối thủ thật sự bắt đầu ra tay rồi.
Một bức tranh như thế này có thể xếp vào hàng những bức tranh nổi tiếng thế giới, nếu nói không có người cạnh tranh thì đến bản thân Lý Dương cũng sẽ không tin, chỉ là e rằng hắn cũng không ngờ số người cạnh tranh lần này lại nhiều như vậy.
- Hội trưởng Kim, một lần đã tăng hơn một nghìn vạn, bạo tay quá!
Tại một nơi cách phòng của mấy người Lý Dương rất xa, trong một phòng bao có mấy người đang ngồi trong đó, có một nam trung niên khoảng 40 tuổi, đang cười ha ha nói với một người khác.
- Haha, cái này không có gì, phạm vi nhỏ chúng tôi nhìn không quen!
Người được gọi là Hội trưởng Kim chợt cười một tiếng, tỏ vẻ rất đắc ý.
Nếu năng lực đặc biệt của Lý Dương có thế triển khai đến đây, thì nhất định sẽ phát hiện người đang cười đắc ý này không phải là ai khác mà là người quen hắn đã từng gặp.
Kim Khắc Thành của Hàn Quốc, mấy nhân vật quan trọng của Tập đoàn tài chính Hàn Quốc đều đến hiện trường buổi bán đấu giá ở Milano.
- Người lúc nãy thêm một nghìn vạn là ai vậy?
Hawes ngồi giữa phòng chợt hỏi một câu, một người sau lưng ông ta lập tức ra khỏi phòng.
Chưa đầy hai phút sau người này đã quay về rồi nói nhỏ tên một người.
Người khác không biết được người đưa ra giá là ai, nhưng mấy người Hawes thì có thể biết, đây cũng coi như là một đặc quyền dành cho bên tổ chức bọn họ, cũng là một lợi thế mà bọn họ có được.
- Tập đoàn Tài chính Hàn Quốc, hừm!
Nghe người này báo cáo xong, ông chủ của anh em Joseph liền hừm một tiếng, chuyện mờ ám của người Hàn Quốc gần đây bọn họ dều biết, chỉ có điều bọn họ vẫn chưa hành động thôi, mà cũng lười đi quản nữa.
Dám làm chuyện vượt qua giới hạn của bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho mấy người Hàn Quốc này đâu.