Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 115: Là ta đoán được




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Cực phẩm Lam Tinh Linh, mọi người đã ngây ngốc đứng đó rồi.

Một số người mới chơi nên không biết mà không ngừng nhỏ giọng hỏi bạn bên cạnh, cực phẩm lam tinh linh có ý tứ gì.

-Lam Tinh Linh, là Lam Tinh Linh à.

Vương Hạo Dân đột nhiên rống lớn một tiếng, Trịnh Khải Đạt điên cuồng ôm lấy Lý Dương. Lý Dương dùng sức mãi mới đẩy được bàn tay to của Trịnh Khải Đạt ra được, không ngừng thở phì phò, thiếu chút nữa bị ngạt chết rồi.

Trương Vĩ mồm mở thật lớn, không biết lúc này đang suy nghĩ cái gì. Vẻ mặt của hắn lúc này vô cùng phức tạp, đổ thạch này vốn thuộc về hắn, nhưng hiện tại, hắn cũng không biết phải nói gì rồi.

Tư Mã Lâm so ra còn đỡ hơn bọn hắn, nhưng cũng rất kích động, hai con mắt của Thiệu Ngọc Cường không ngừng lấp lóe tinh quang, không ai biết hắn đang nghĩ gì lúc này.

Trong những loại Phỉ Thúy, có thể được xưng là cực phẩm cực kỳ ít, chỉ có một vài loại Phỉ Thúy mới có thể có cái tên gọi này.

Ví dụ như, cực phẩm Đế Vương Lục, cực phẩm Tử Nhãn Tình, cực phẩm Huyết Mỹ Nhân, … một một từ cực phẩm đại biểu cho một cái cực hạn, một cái đỉnh cấp tồn tại.

Phỉ Thúy có màu xanh biếc là chính, đồng thời còn có rất nhiều loại màu sắc khác nữa. Ví dụ như màu hồng, màu lam, màu tím,… mỗi một loại màu sắc nếu như biểu hiện hoàn mỹ nhất, thì chính là cực phẩm. Lam Tinh Linh, chính là đứng đầu trong số Phỉ Thúy màu lam.

Bởi vì Phỉ Thúy màu lục nhiều, cho nên Đế Vương Lục hoàn mỹ nhất trong màu lục có thể xuất hiện nhiều hơn. Những màu sắc khác cũng không thông thường xuất hiện chút nào, tồn tại cao cấp nhất càng hiếm thấy hơn. Lam tinh linh này đại bộ phận mọi người đều nghe trong tin đồn mà thôi, chí ít trong quảng trường này ngoại trừ Thiệu Ngọc Cường ra không ai còn chân chính nhìn thấy được loại cực phẩm này.

-Tư Mã đại ca, chúng ta trước tiên lấy ra đã.

Lý Dương ho nhẹ một tiếng, một vài người quá kích động rồi, chỉ mới mở ra một mặt, hiện giờ khối lam tinh linh còn chưa có giải ra hoàn toàn nữa. Bọn họ cũng không ngẫm lại chuyện loại băng vừa nãy, chỉ là một tầng băng mỏng mà thôi sao, hiện giờ chưa phải là lúc vui vẻ.

-Được, giải thạch, giải thạch.

Tư Mã Lâm vội vàng gật đầu, khối đổ thạch này cũng không lớn, giải ra cũng dễ. Ba người lập tức thúc đẩy máy giải thạch, vô thanh vô tức chung quanh máy giải thạch người tập trung lại càng nhiều.

Lam linh tinh, Nam Dương này lần đầu nghe thấy, người nghe thấy tin tức này đều điên cuồng chạy tới, sợ bỏ qua cơ hội này.

Lưu Cương nhìn chung quanh càng ngày càng nhiều người, lông mày hơi giật giật một cái, lặng lẽ tới bên người Lý Dương, lẳng lặng đứng đó nhìn Lý Dương giải thạch.

Trương Vĩ, Vương Hạo Dân cũng tiến tới một bên, nhưng bọn họ muốn tiến tới một hồi đều khó khăn. Người chung quanh đã ngày càng nhiều hơn, nhìn thấy bên này nhiều người xuất hiện. Đám quản lý đã có hơn mười người xuất hiện chạy tới đây, nếu chẳng may xuất hiện người làm loạn thì phiền phức lớn rồi.

Ngô Hiểu Ly bị bọn họ kéo vào tận cùng bên trong, nhìn chung quanh người ngày càng nhiều hơn. Ngô Hiểu Ly cảm giác thấy kinh khủng, một loại Phỉ Thúy không ngờ có lực hiệu triệu lớn như vậy.

Người bên cạnh Thiệu Ngọc Cường chăm chú vây quanh hắn, hai người bảo tiêu cảnh giác nhìn đám người chung quanh. Người nhiều lắm, lúc này khả năng nào cũng có thể phát sinh được.

Lý Dương cuối cùng cuối cùng cũng lau khô xong đám ngọc vỡ chung quanh cực phẩm lam tinh linh. Đám người quản lý cũng chạy tới rồi, bọn họ vội vàng sơ tán đoàn người ra, nếu không có bọn họ sơ tán người ra, Lý Dương chỉ sợ đi ra cũng khó.

-Vị tiên sinh này, cho tôi chụp một kiểu ảnh nha.

Một bóng người đột nhiên chui tới bên người Lý Dương, Lưu Cương lặng lẽ xoay người lại, tách người này ra khỏi Lý Dương, để hắn không thể tới gần Lý Dương được.

Người này Lý Dương biết, chính là người bán khối đổ thạch này đi. Lúc này hắn đáng cầm máy ảnh hai mắt nhìn chằm chằm vào khối Phỉ Thúy lam tinh linh to bằng nửa quả trứng gà trên tay Lý Dương.

-Có thể.

Lý Dương suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp ứng. Nhưng người bán đổ thạch này nếu như có người giải ra Phỉ Thúy đối với bọn họ mà nói thì chụp ảnh cùng nhau vừa giống như một loại lưu niệm. Phỉ Thúy loại pha lê hay cực phẩm lam tinh linh như thế này tuyệt đối phải lưu lại kỷ niệm này.

Người bán vui vẻ mời Lưu Cương chụp ảnh giúp, Lý Dương đã đáp ứng chụp ảnh Lưu Cương cũng không ngăn hắn. Để cho người bán cùng Lý Dương đứng chung một chỗ, Lý Dương cầm khối lam tinh linh, sau đó chụp ảnh.

Chụp ảnh hoàn tất, người bán tham lam nhìn thoáng qua Phỉ Thúy lam tinh linh trên tay của Lý Dương, nhưng mà cuối cũng lắc đầu đi tới một bên. Khối Phỉ Thúy này dù tốt, cũng không phải là của hắn, lúc này có ý định xấu cũng không thể được, không bằng thật thà làm một lần quảng cáo cho mình đi thì hơn.

Người quản lý đang chậm rãi sơ tán đám người vây quanh. Lý Dương cảm giác như thoát khỏi tù vậy, chậm rãi đám người lộ ra một đường nhỏ, mấy người lập tức từ bên ngoài chạy vào trong.

-Lý, Lý tiên sinh, ngươi thực sự giải ra Lam tinh linh sao?

Người chạy tới trước nhất chính là hội trưởng Nam Dương lão Lương. Phía sau hắn một vài người lãnh đạo của hiệp hội ngọc thạch tỉnh, vài người này Lý Dương cũng gặp qua, đều là người của hiệp hội ngọc thạch các nơi.

Lý Dương tay nắm lam tinh linh tung qua tung lại, mỉm cười không nói gì.

Hắn cũng không cần phải nói, những người này vừa nhìn thấy khối Phỉ Thúy lập tức trợn mắt, trong mắt mỗi người đều lóe lên thần sắc khác nhau.

-Được, được!

Lão Lương hội trưởng Nam Dương không ngừng tán thán, lam tinh linh, cực phẩm Phỉ Thúy, với hắn mà nói cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.

-Chúng ta trước tiên đi ra ngoài đã.

Lý Dương cười khổ nói, lam tinh linh này khiến cho oanh động còn hơn cả khối loại pha lê hôm qua hắn lấy được nữa. Dù sao loại pha lê thỉnh thoảng còn có thể trông thấy, còn lam tinh linh rất nhiều người cả đời này còn không thấy.

-Được, đi ra ngoài rồi nói.

Lão Lương lập tức gật đầu, trong lòng không ngừng tán thưởng vận khí của Lý Dương quá tốt. Nghe đồn tuyệt không sai mà, thậm chí còn nhẹ hơn, ngay cả lam tinh linh cũng gặp được. Lão Lương thật sự không biết Lý Dương còn gì không làm được nữa.

Có đám quản lý hỗ trợ, đám người Lý Dương cũng không khó đi ra ngoài. Nhưng mà cái khó là Lý Dương nếu tiếp tục chọn đổ thạch chắc không được rồi . Cũng may Lý Dương đã mua một khối đổ thạch loại Phù Dung, rồi lại giải ra được lam tinh linh. Ngày hôm nay không nhìn đổ thạch cũng không có bất luận tiếc nuối gì rồi.

Mọi người rời khỏi quảng trường thì thoáng yên tĩnh hơn một chút, Lưu Cương ôm lấy khối đổ thạch loại phù dung nặng nề, đi không chậm hơn bọn hắn một chút nào.

Nhưng là Lý Dương không ngờ chính là, Thiệu Ngọc Cường không ngờ cũng đi theo bọn họ. Bên người Thiệu Ngọc Cường còn có sáu bảy người, tất cả đều đi theo tới.

-Lý Dương tiên sinh, có thể nói chuyện một chút không?

Thiệu Ngọc Cường đột nhiên bước nhanh tới trước, ngăn cản đám người Lý Dương. Tư Mã Lâm cùng mọi người nhất thời cảnh giác, khối lam tinh linh này dù thế nào cũng là do Lý Dương mua được ở trong tay Thiệu Ngọc Cường, người kia chắc còn ác ý trong lòng đây.

-Anh biết tôi?

Lý Dương kinh ngạc hỏi một câu.

Thiệu Ngọc Cường gật đầu nói:

-Bị người tranh đoạt đi Can Thanh Chủng Phỉ Thúy đương nhiên tôi phải phái người đi điều ra, cũng mới biết thôi.

Lý Dương hơi sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra một chút tức giận, bất luận kẻ nào biết mình bị người khác điều tra sợ rằng cũng không cam tâm tình nguyện. Huống hồ một người đang có bất hòa với mình đi điều tra mình.

-Không nên hiểu lầm, tôi không có ác ý, chỉ là muốn biết xem từ khi nào lại xuất hiện một người trẻ tuổi lợi hại như vậy thôi.

Thiệu Ngọc Cường nhún vai cười cười, Lý Dương nhìn hắn, chậm rãi khôi phục bình tĩnh, Thiệu Ngọc Cường trước mắt chí ít biểu hiện ra cũng rất tự nhiên.

Nhưng mà Lý Dương cũng không có mất cảnh giác, Thiệu Ngọc Cường này không chỉ có thân phận bối cảnh hiển hạch, hơn nữa trên phương diện đổ thạch cũng hơn xa người bình thường. Người như vậy quan tâm tới mình cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.

Thấy Lý Dương không nói lời nào, Thiệu Ngọc Cường chỉ vào khối Phỉ Thúy lam tinh linh trên tay Lý Dương chậm rãi nói rằng:

-Tôi muốn khối Lam Tinh Linh của anh, nói cái giá đi.

-Vị tiên sinh này rất xin lỗi, Lý Dương tiên sinh là thành viên của hiệp hội ngọc thạch chúng tôi. Dựa theo quy định của chúng tôi, khối Lam Tinh Linh này nếu bán ra chỉ có thể tiến hành bán đấu giá nội bộ mà thôi.

Lão Lương chậm rãi chuyển tới bên cạnh Lý Dương, nhàn nhạt nói với Thiệu Ngọc Cường.

-Thành viên của hiệp hội ngọc thạch sao?

Thiệu Ngọc Cường cười cười, nhấc tay phẩy một cái, trung niên phía sau lập tức đưa ra danh thiếp của hắn

-Rất khéo, tôi cũng là thành viên của hiệp hội ngọc thạch, bán đấu giá hay không cũng được, tôi đi đấu giá là được.

Lão Lương kinh ngạc nhìn thoáng qua Thiệu Ngọc Cường một cái, rồi lại nhìn mọi người chung quanh. Lần này thành viên hiệp hội tới tham gia hoạt động cơ bản hắn đều gặp qua, Thiệu Ngọc Cường trước mặt này tuyệt đối trông xa lạ, lúc này lão Lương còn tưởng hắn là do hội viên nào mang theo tới nữa.

Trương Vĩ vội vàng kéo lão Lương ra một bên, giới thiệu thân phận của Thiệu Ngọc Cường một lần. Lão Lương càng nghe càng kinh ngạc. Phó hội trưởng Quảng Đông, vừa là quản lý của tổng bộ hiệp hội ngọc thạch, thành viên bên trong Trung Bảo Hiệp, người như vậy lão Lương không thể trêu vào được.

-Anh trước tiên chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại hỏi, xem có phải thật sự hay không?

Lão Lương suy nghĩ một chút, lôi Trương Vĩ đi ra xa một ít, lấy điện thoại bấm một dãy số. Thiệu Ngọc Cường tuổi còn quá trẻ, quản lý hiệp hội ngọc thạch có người như vậy lúc nào mà bọn họ không biết. Nếu thân phận của Thiệu Ngọc Cường này không phải là thực mà nói, chuyện tiếp theo sẽ hay lắm đây.

Bên kia Thiệu Ngọc Cường còn đang nhìn Lý Dương, đối với động tác của lão Lương không để ý chút nào.

-Tôi muốn biết, làm sao anh biết bên trong có Lam Tinh Linh?

Thiệu Ngọc Cường đột nhiên hỏi Lý Dương một câu, Tư Mã Lâm đột nhiên sửng sốt nhẹ. Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn Lý Dương, Thiệu Ngọc Cường hỏi câu này bọn họ đều mới nghĩ tới. Lý Dương phảng phất như đều biết trước bên trong có lam tinh linh vậy, không phải vô duyên vô cớ mà mua hai khối phế liệu.

-Rất đơn giản, tôi đoán được.

Lý Dương khẽ lắc đầu cười, Thiệu Ngọc Cường hỏi vấn đề khác hắn có thể còn có chút đau đầu. Nhưng vấn đề này tuyệt đối không thành vấn đề, từ hiện trường giải ra khối lam tinh linh xong Lý Dương cũng đã nghĩ ra phương pháp trả lời rồi.

-Đoán được?

Thiệu Ngọc Cường khẽ cau mày một chút.

-Không sai, là đoán được, anh nếu không có giải khối đổ thạch ra trước, tôi chỉ hoài nghe bên trong có Phỉ Thúy phẩm chất cao. Nhưng lúc người giải ra, cắt ra toái ngọc, tôi cũng suy đoán bên trong còn cái gì rồi.

Lý Dương chậm rãi nói rằng, hắn nhìn Lam Tinh Linh một lần nữa rồi nói:

-Nói thật, tôi cũng không biết bên trong có Lam Tinh Linh, nhưng anh còn nhớ kỹ, anh giải ra Băng Chủng có màu gì không?

Màu sắc?

Thiệu Ngọc Cường cúi đầu suy nghĩ một chút bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói rằng:

-Là Băng Chủng không màu!

-Đúng, không màu, vậy anh còn nhớ rõ biểu hiện của khối đổ thạch không?

Lý Dương vừa cười vừa hỏi một câu.

-Biểu hiện của đổ thạch?

Thiệu Ngọc Cường sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, chậm rãi quay lại gật đầu với Lý Dương:

-Tôi hiểu rồi, Đái Kỳ có trứng muối, tất có màu sắc, Lý tiên sinh, đa tạ đã chỉ giáo!

Thiệu Ngọc Cường nói xong câu này, nhẹ nhàng khom lưng chào Lý Dương một câu, xoay người mang theo người của hắn đi.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ