Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
- Nghiêm Cảnh Phong!
Lông mày Tư Mã Lâm ngưng kết lại với nhau, tuy nói nhà bọn họ thời gian huy hoàng nhất đã là lịch sử, nhưng trong nước, trên quan trường tên một ít người bọn hắn cũng nên biết.
Nghiêm Cảnh Phong, trong nước cái tên này cấp bậc rất cao, là một vị phó bộ trưởng bộ môi trường rất có thực quyền, theo như lời của người thanh niên này hắn nói rất đúng.
Ngay cả người lãnh đạo, cũng không thờ ơ với người này, kết cục này là do cấp bậc.
- Lý tiên sinh, ngài như thế nào đã ra rồi?
Trên mặt Thẩm Đức Chính có chút buồn lo, thấy Lý Dương đi ra, đã vội vàng đi tới.
Người thanh niên gây sự trước mắt hắn không biết, nhưng hắn biết cái vị trẻ tuổi bên cạnh người kia, cháu trai thị trưởng, cho nên hắn mới không để bảo vệ trị an nơi này hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu không, nếu không chỉ bằng vài người bọn hắn ở trong này gây rối, sớm đã bị người ta đuổi ra bên ngoài rồi.
- Không có việc gì, tôi đến xem một chút!
Lý Dương cau mày, Nghiêm Cảnh Phong là ai hắn thật ra không biết, có thể hắn sẽ xem tình huống, Thẩm Đức Chính bảo vệ trị an chính là giữ an toàn chung quanh, không cho mấy người trẻ tuổi làm náo loạn, vậy cũng đủ để cho hắn đến đây xem chuyện gì xảy ra.
- Anh chính là người bao khách sạn này, nhanh dọn phòng tốt nhất của các anh cho tôi, nếu không lập tức cút cho tôi!
Cái người trẻ tuổi phía trước liên tục kêu lên, cái đầu đang ngẩng cao lên, khinh thường nhìn Mã Tuấn Đào, Mã Tuấn Đào vừa vặn nói rõ thân phận của mình.
Mã Tuấn Đào chỉ là một thương nhân, người thanh niên này căn bản không đem hắn để vào mắt.
- Có khả năng thì đến mà lấy, phòng kia tôi đang dùng đây!
Mã Tuấn Đào còn chưa nói, một người so với người trẻ tuổi kia còn muốn hung hăng, càn quấy hơn, thanh âm nghe càng cần ăn đòn hơn vang lên, Ngô Độ đã từ bên người Lý Dương đi ra. Vẻ mặt cười cười nhìn người trẻ tuổi kia.
- Ai, ai nói…!
Người trẻ tuổi sửng sốt, lập tức phẫn nộ kêu to, hơn nữa rất nhanh xoay người qua.
Đáng tiếc thanh âm tức giận của hắn chỉ gọi một nửa tắc nghẽn dừng lại, sững sờ nhìn tới chỗ Ngô Độ.
- Ngô, Ngô thiếu…
Người trẻ tuổi cà lăm kêu một tiếng, sau đó cũng thấy nói không ra lời, trong mắt còn có chút sợ hãi.
Ngô Độ ở kinh thành có danh đại thiếu, nếu không người trong nhà cũng sẽ không vội vã để cho hắn lập gia đình như vậy, tìm một người vợ có khả năng quản hắn, sớm mấy năm, Ngô Độ cũng ít ra ngoài gây sự.
Bộ dáng của hắn, sớm bị rất nhiều người có lòng nhớ kỹ, trước mắt vị này là một.
Lý Dương, Tư Mã Lâm, vài người bọn hắn cũng đều mở to hai mắt nhìn, đặc biệt là Lý Dương, biết một ít tính khí của Ngô Độ, thật không nghĩ đến Ngô Độ còn có bộ mặt như vậy.
Bộ dạng hiện tại của Ngô Độ, quả thật chính là tên du côn.
- Nghiêm Minh, làm lọan cái gì, cũng không nhìn xem đây là nơi nào!
Thường Thịnh đi ra, bộ dáng của hắn so với Ngô Độ có vẻ đứng đắn hơn, cau mày, như là đại ca ca răn dạy và quở mắng người thanh niên này.
- Anh …anh Thịnh, sao … Anh ở đây?
Nhìn thấy Thường Thịnh, người thanh niên tên Nghiêm Minh có vẻ càng kinh ngạc, nói chuyện luôn cà lăm, nhưng vẻ sợ hãi trên mặt hắn không biến mất.
Hắn cũng như là đại thiếu gia ở kinh thành, cha hắn là quan lớn cấp cao, hơn nữa còn có hi vọng tiến một bước.
Nhưng kinh thành lớn nhỏ cũng là phân phẩm cấp, những vị thiếu gia này cố nhiên là hồng tam đại, Ngô Độ chính là một trong số đó, bộ dáng giống nhau, đám người bọn họ đều là đại thiếu gia đỉnh cấp kinh thành.
Đại thiếu gia bình thường, nhìn thấy đại thiếu gia đỉnh cấp, vị đại thiếu gia tương đối nổi danh, không hoảng hốt mới lạ, núi cao vẫn còn có núi cao hơn.
- Xưởng ngọc khí của Lý tiên sinh đặt ở đây, nơi này là Lý tiên sinh bao, còn không mau tới xin lỗi!
Thường Thịnh lại lần nữa trừng mắt, vừa rồi Nghiêm thiếu gia vô cùng hung hăng càn quấy, sững sờ nhìn Lý Dương, rất nhanh liền cúi đầu chạy tới, khác xa bộ dạng ban nãy, quả thật cách biệt một trời một vực, ánh mắt Thẩm Chính Đức bọn họ đều trừng lớn ngây người.
Nghiêm Minh còn chưa nói, Ngô Độ liền cười hắc hắc một tiếng, nói một câu làm cho hắn thiếu chút nữa té xỉu:
- Thường Thịnh, anh thật biết làm người hiền lành, anh cho là như vậy tôi sẽ buông tha cậu ta?
- Ngô, Ngô thiếu gia, thực xin lỗi, tôi không biết ngài ở đây, nếu biết, đánh chết tôi cũng không giám!
Nghiêm Minh buồn rười rượi, vẻ mặt thỉnh cầu, đồng thời trong lòng của hắn đang vô cùng hối hận.
Hắn vốn là tới dùng cơm, chỉ là không nghĩ tới khách sạn bị người ta bao hết, nơi đây lại là khách sạn nổi tiếng nhất Yết Dương, hắn không muốn đổi địa điểm, hơn nữa tâm tình lại không tốt, hắn liền làm loạn một chút.
Thật không nghĩ đến lần la lối om xòm này lại bất lợi như vậy, đụng phải Ngô thiếu gia, người toàn bộ kinh thành không nên đắc tội nhất, vị Ngô thiếu gia này có bản lĩnh đáng sợ, hắn thật ra sớm đã nghe nói qua.
Vừa nghĩ đến đây, trên người của hắn lông tóc dựng đứng, thiếu chút nữa khóc ngay tại chỗ.
- Ngô … Ngô thiếu gia, tôi và đại ca của Nghiêm Minh, tính là có chút giao tình, anh xem?
Thường Thịnh căng thẳng trong lòng, nhưng vẫn nói đỡ cho Nghiêm Minh, tiểu tử Nghiêm Minh này có chút đáng giận, nhưng đại ca của hắn không tồi, điều hành một bệnh viện cỡ lớn ở trong nước.
Quan trọng nhất chính là, cha của Thường Thịnh có lần bệnh cấp tính, là đại ca Nghiêm Minh ra mặt, dùng điều kiện tốt nhất, Bác Sĩ tốt nhất tiến hành cấp cứu, hắn thiếu người ta một đại nhân tình, lúc này thấy Nghiêm Minh gặp bất lợi tự nhiên không thể đứng nhìn.
Đáng tiếc năng lực của hắn có hạn, căn bản không thể ảnh hưởng đến người như Ngô Độ, lúc này trong lòng hắn vô cùng lo lắng, âm thầm mắng Nghiêm Minh.
Gây chuyện cũng không nhìn xem nơi chốn, vị Ngô đại công tử này, so với những người khác càng khó hầu hạ.
Ngô Độ vừa muốn nói chuyện, Lý Dương đột nhiên gọi hắn lại, Ngô Độ quay đầu lại nhìn Lý Dương liếc mắt một cái, ngượng ngùng cười cười, không nói chuyện, trực tiếp đứng phía sau Lý Dương.
Theo tính khí Ngô Đô, thật sự muốn cho tiểu tử này một bài học, lời Thường Thịnh nói hắn căn bản không thèm để ý, nhưng lời Lý Dương nói không thể không nghe.
Hiện tại vị hôn thê của hắn vẫn bị vợ của Lý Dương dụ dỗ, một khi đắc tội Lý Dương, Vương Giai Giai bên kia tùy ý nói vài lời, hắn liền chịu không nổi.
Hơn nữa, nếu để cho Hà Kiệt biết hắn không nể mặt Lý Dương, sau này lại vẫn có thể cho hắn một bài học.
- Còn không mau tới cám ơn Lý tiên sinh!
Trên mặt Thường Thịnh lộ ra một tia vui mừng, rồi trừng mắt với Nghiêm Minh. Nghiêm Minh đang đứng ngốc ở đó, lúc này mới chợt hiểu ra, liên tục khấu tạ và xin lỗi Lý Dương.
Chờ sau khi Lý Dương không thèm để ý, người này mới mang theo người của mình, chật vật bỏ đi.
Trước khi đi, vẫn không quên đến khách sạn kia thành thành thật thật bồi thường đồ bị đập hư, mặc kệ giá bao nhiêu, Nghiêm Minh cũng gật đầu, hắn thầm nghĩ nên đi khỏi nơi này sớm một chút, rời khỏi nơi làm cho hắn gặp bất lợi.
Đồng thời trong lòng Nghiêm Minh cũng có một ít ủy khuất.
Không phải chỉ là muốn vui vẻ ăn một bữa cơm, ai có thể nghĩ đến lại đụng phải đại thần Ngô Độ ở chỗ này, nhưng người họ Lý này cũng thật lợi hại, mạnh mẽ như Ngô Độ mà đều nghe hắn, Nghiêm Minh trong lòng bắt đầu dự đoán người này là ai.
- Ông chủ Thẩm, thật xấu hổ, nơi này giao cho ông, chúng ta đi về trước!
Lý Dương mỉm cười nói với Thẩm Chính Đức một câu, sự tình giải quyết, hắn cũng không cần phải tiếp tục lưu lại đây, trong phòng còn có mấy người, có mấy người trọng yếu chờ hắn tiếp đãi.
- Vâng, Lý tiên sinh, mời ngài về!
Thẩm Chính Đức đang đứng ngốc ở đó, nghe Lý Dương nói xong vội vàng lên tiếng, đang nhìn Lý Dương trở về, trong mắt hắn mất tự nhiên lóe lên sự kinh ngạc.
Vừa rồi mọi thứ xảy ra, đối với hắn đã có chấn động thật lớn.
Cái người tên Nghiêm Minh kia hắn không biết, nhưng cháu thị trưởng hắn rất quen thuộc, chính là bởi như thế hắn mới không giám lộn xộn, hơn nữa hắn đã nhìn ra, cháu thị trưởng đối với người thanh niên tên Nghiêm Minh này là theo lệnh mà làm, như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Bộ dáng của hắn, vừa nhìn cũng biết có ý tứ lấy lòng.
Người có thể làm cho cháu ruột thị trưởng đối đãi như thế, người như vậy khẳng định không phải người thường, cũng khó trách hắn kiêu ngạo như vậy, lúc sau Nghiêm Minh báo ra tên phụ thân, Thẩm Chính Đức cũng nghĩ đến vị đại nhân vật kia.
Tên phó bộ trưởng bộ môi trường, Thẩm Chính Đức cũng biết.
Khi đó hắn liền vô cùng đau đầu, trong lòng còn nghĩ có nên khuyên Lý Dương nhường phòng này cho vị đại thần kia hay không, nhân vật như vậy, hắn căn bản không thể trêu vào.
Nhưng tình hình về sau, liền thật sự trấn trụ hắn.
Nghiêm thiếu gia vô cùng hung hăng càn quấy, sau khi nhìn thấy một người tuổi còn trẻ bên cạnh Lý Dương, tựa như chuột thấy mèo vậy, nháy mắt biến thành một người vô cùng nhu thuận, thậm chí rất là sợ hãi.
Theo sau người bên cạnh Lý Dương còn có một người, dường như giống như tôn trưởng giáo huấn hắn.
Để cho Thẩm Chính Đức kinh ngạc chính là, người trẻ tuổi đi theo Lý Dương kia tựa hồ tính toán không buông tha Nghiêm thiếu gia, mà Nghiêm thiếu gia bộ dạng sợ hãi cam chịu, rõ ràng chính là chờ đợi thưởng phạt.
Chỉ là những việc đó còn không tính, chân chính làm Thẩm Chính Đức thất thần, khiếp sợ vẫn là Lý Dương.
Có thể đem Nghiêm thiếu gia dọa thành bộ dạng như thế, thế nhưng Lý Dương một câu cũng không nói, điều này đại biểu cho cái gì? Thông minh như Thẩm Chính Đức so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng.
Cái này giải thích rõ, Lý Dương nếu so với vị thần bí này, rất có năng lực lợi hại hơn người thanh niên kia.
Cái này giống như cá và thức ăn, một bậc áp một bậc, nhưng thực vật sơ cấp nhất là cháu thị trưởng, hắn không thể nào xin được tội người, càng khỏi cần nói trước mặt vài vị kia.
Lý Dương mới vừa trở lại phòng, thân mình Thẩm Chính Đức liền run rẩy.
Thân phận Lý Dương hắn không biết, nhưng hắn đã đoán ra một bộ phần nào, hắn chẳng thể nghĩ tới, Lý Dương trên phương diện ngọc khí có thành tích cao, là một tài năng xuất chúng, ở trong xã hội, còn có lai lịch khủng bố như vậy.
Giờ khắc này, Thẩm Chính Đức thật ra không phải khủng hoảng, mà là có chút hưng phấn.
Lúc trước hắn đối với Lý Dương tốt, chỉ là muốn mượn dùng năng lực đổ thạch của Lý Dương, chính mình kiếm ít nhiều tiền lời, hiện tại mà xem, lần này thật sự là làm đúng.
Nếu Lý Dương đúng như hắn nghĩ, có thể hắn trong bất tri bất giác ôm được một cái đùi, còn là một cái đùi thật to.
Lý Dương bọn hắn trở về phòng, người ở phía ngoài cũng dần dần tản đi.
Nhưng cảm giác mỗi người đều không giống nhau, đặc biệt một vài thương nhân ngọc khí bản địa đi ra xem náo nhiệt.
Thẩm Chính Đức nhận ra vị cháu thị trưởng kia, bọn hắn cũng nhận biết, vị cháu trai thị trưởng này là người hoạt động mạnh, mặc dù công tác ở bộ phận chính phủ, lại thường xuyên gia nhập hoạt động buôn bán, cầm qua không ít tiền riêng của bọn họ.
Người thông minh rất nhiều, Thẩm Đức Chính có thể nghĩ đến, một số người cũng đều đã nghĩ đến, những người từng nghĩ đến, trong lòng đều âm thầm giật mình.
Chẳng ai ngờ rằng, nổi danh nhất giới ngọc khí, thiên tài đổ thạch - Lý Dương, lại vẫn có năng lực cao như vậy, đây là một năng lực làm cho mọi người gần như ngạt thở.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ