Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Việc làm của Vương Phong hiệu xuất rất nhanh, đích thân y ra mặt. Sau khi câu thông với các bộ, chỉ cần mấy ngày, thì miếng đất này đã đến tay của Lý Dương.
Giá cuối cùng là tám trăm ba mươi triệu, trong này bao gồm tất cả chi phí, nếu nói nghiêm túc, cái giá này còn thấp hơn một chút so với trước kia Lý Dương muốn mua.
Ký hợp đồng rồi, chủ nhân của miếng đất này đã đổi người.
Cái này cũng làm cho bọn quan viên thở phào nhẹ nhõm.
Ngày nay tốc độ phát triển nhanh như vậy, có được một miếng đất trống là không phải dễ, ở đây lại là Bắc Kinh, nếu không phải chủ nhân trước cũng có bối cảnh nhất định, bọn họ sớm nghĩ cách đuổi họ đi rồi.
Ngọn núi này cao còn có ngọn núi khác cao hơn, lần này đích thân Vương Phong ra mặt, cuối cùng giúp bọn họ giải quyết vấn đề này.
Hơn nữa giải quyết rất hoàn mỹ, do trung tâm thương vụ biến thành nhà bảo tàng, đối với chính phủ khu bọn họ mà nói cũng có ý nghĩa lớn, nhà bảo tàng sẽ không giống như khu thương vụ các nơi.
Đặc biệt chủ nhân của nhà bảo tàng còn là Lý Dương, bảo bối của hắn đem ra triển lãm trong thời gian trước đều làm náo động cả Bắc Kinh.
Nhà bảo tàng lớn như vậy sau khi khởi công xây dựng, tin rằng sẽ mang đến hiệu ứng náo động hơn.
- Lý tiên sinh, chúc mừng!
Lý Dương vừa bỏ ra một khoảng tiền, xung quanh không ít người vây lại chúc mừng, những người này đều là nhân viên công tác của khi chính phủ.
Chính phủ khu Hải Định, ở đây tùy ý một quan nào cũng mạnh hơn nhiều so với Lật Thành của Lý Dương ở, lúc này nhiều người như vậy đối với Lý Dương đều có chút nịnh nọt.
Bọn họ ít nhiều đều biết một chút thân phận của Lý Dương.
Không nói khác, có thể đích thân công tử thị trường ra mặt, càng không cần nói, thu mua này rất nhiều người đều đã hỏi qua, những nhân vật lớn này cái gì cũng không nói, chỉ là biểu đạt một chút tâm ý, tiếp theo bọn họ phải cần hai trăm phần dũng khó để đi làm.
- Nhân viên bảo an, nhân viên công tác, nhân viên quản lý, ông trời của tôi, một nhà bảo tàng làm sao cần nhiều người như vậy?
Lý Dương về đến nhà, lúc này kêu đau đầu thảm thiết.
Thiết kế và xây dựng nhà bảo tàng có Vương Giai Giai giúp, nhưng có thứ cần đích thân Lý Dương chuẩn bị, sau khi xây dựng nhà bảo tàng, nhất định phải cần một lượng lớn nhân công, những cái này chỉ có thể Lý Dương tự đi làm.
Quản lý, Đương nhiên Lý Dương không làm được, cho nên mời một vị tiền bối đức cao vọng trọng đến làm quản lý. Người được chọn, ông cụ là thích hợp nhất.
Dù sao, cũng không thể cho người ngoài vào, ông giúp con cháu của mình, là chuyện đương nhiên.
Một quản lý vinh hạnh, càng đơn giản, viện trưởng Hoàng, viện trưởng Hoàng thậm chí ngài Hawes đều có thể lôi kéo, chỉ là nhân viên quản lý cụ thể tới chức thật, phải tiến hành thận trọng, hơn nữa phải tuyển chọn trước.
Cũng may bây giờ cũng còn không ít thời gian, Lý Dương đau đầu lại đau đầu, còn nhiều thời gian để lựa chọn.
Vương Giai Giai đên thu dọn đồ bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Dương, len lén cười. Lý Dương sợ nhất là những chuyện vụn vặt này. Trước đây có Hà Kiệt, có Vương Phong giúp hắn, đáng tiếc lần này ai cũng không giúp nỗi hắn, chỉ có thể tự mình làm.
Thời gian chầm chậm trôi qua, thoáng một cái Lý Dương đã về đến Bắc Kinh nữa tháng rồi.
Mấy đại sư thiết kế mà Vương Giai Giai mời, ngoại trừ Tony Greenfortune lớn tuổi không có đến ra, mấy người khác đều đã đến Bắc Kinh khảo sát.
Đây chỉ là khảo sát đầu tiên, không chừng sau này bọn họ còn phải đến mấy lần nữa, mới có thể đưa ra quy hoạch thật sự.
Nhưng theo tính toán sơ lược của bọn họ, nếu dựa theo yêu cầu của Lý Dương, xây dựng một nhà bảo tàng cỡ lớn mang văn hóa hiện đại, còn bao gồm kiến trúc trên đất và dưới đất, ít nhất cũng cần đầu tư trên bảy tám trăm triệu.
Nếu nhiều có thể đạt tới một tỉ, dù sao yêu cầu của Lý Dương quá cao.
Ở rất nhiều nơi, nhà bảo tàng mới của Lý Dương yêu cầu không thể thấp hơn nhà bảo tàng thủ đô, nếu theo tiểu chuẩn nhà bảo tàng thủ đô, cái dự đoán này là đã rất thấp rồi.
Con số này, cũng làm Lý Dương tặc lưỡi lần nữa.
Muốn làm một thứ tốt, không có chống đỡ và tiền thì thật không dễ, trước mắt đã tốn hơn tám trăm triệu rồi, sau này còn tốn gần một tỷ, chỉ một cái nhà bảo tàng, đầu tư gần hai tỷ.
Cái này chỉ là tính toán, nếu toàn bộ đều theo cách của Lý Dương, hai tỷ đó có thể chỉ nhiều không ít.
Sau khi nghe xong dự toán của kiến trúc sư, Lý Dương trực tiếp lựa chọn ra phương án tốt nhất, nhà bảo tàng đối với hắn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, ở phương diện này, tốt thêm chút tiền hắn cũng sẵn lòng.
Cũng may nhà bảo tàng không phải một năm hai năm thì có thể xây thành, khoản đầu tư này có thể từ từ đổ vào, sau mấy năm, phần chia hoa hồng ở khu vực khai thác mỏ càng ngày càng nhiều, Lý Dương cũng tin mình sẽ kiếm được nhiều tiền, để chống đỡ cho các khoản đầu tư.
Chuyện nhà bảo tàng vừa xử lý xong, Lý Dương lại “ngựa không dừng vó” chạy tới Yết Dương.
Nhà máy ngọc khí của Lý Dương, cuối cùng phải động thổ rồi, những ngày này Mã Tuấn Đào luôn ở bên Yết Dương, ngay cả Lâm Bá Văn ở lại đây trong thời gian dài.
Lý Dương cổ đông lớn này, ngược lại một lần cũng chưa đến, vung tay bỏ mặc thoải mái vô cùng.
Lần này khai thổ đặt móng, hắn ông chủ lớn nhất, lại không ra mặt thì không được, hơn nữa Trần Vô Cực cũng gọi điện thoại lại cho Lý Dương hai lần, bảo hắn có thời gian trở về một chuyến.
Trần Vô Cực muốn xem xem khoảng thời gian này bản lĩnh của Lý Dương tới đâu.
- Lý tiên sinh, cuối cùng ngày cũng tới rồi!
Bên ngoài sân bay Mã Tuấn Đào và Lâm Bá Văn đã đứng chờ sẳn ở đó, thấy Lý Dương đi ra, hai người cùng ra nghênh đón.
Tất cả thủ tục của nhà máy ngọc khí hôm nay đều đã xử lý xong, Mã Tuấn Đào tranh lấy được năm mươi mẫu đất công nghiệp cho bọn họ, vị trí tuy có thiên lệch một chút, nhưng rất rộng lớn.
Nếu sau này muốn xây dựng, cũng không có vấn đề.
- Các anh cực khổ rồi, tối nay tôi làm chủ, mọi người uống nhiều chút nhé.
Lý Dương mỉm cười, Văn Bá Văn vẫn còn tốt một chút, trên mặt Mã Tuấn Đào có chút uể oải, ở nơi khác xây dựng một nhà máy lớn như vậy không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lúc hắn vừa tới, người trong ngành ở đây nghe nói có nhà máy ngọc khí cỡ lớn khởi công xây dựng còn nghĩ ra vấn đề khó khăn cho hắn.
Nhưng những người có cách nghĩ này đều đang nghe ngóng Sau khi bối cảnh của nhà máy mới, tất cả đều ngừng phê bình. Nhà máy mới là ba người hợp tác, cổ đông lớn nhất là Ngọc Thánh Lý Dương vang dội cả giới ngọc khí.
Và cổ đông thứ hai chính là Mã Tuấn Đào con trai của Phỉ Thúy Vương. Cổ phần ít nhất chính là tập đoàn Lâm thị.
Ba người này, bất luận ai đứng ra cũng không phải là bọn họ có thể trêu chọc, cái người gặp ở Vân Nam, mọi người còn nhớ chứ?
Vị đó chỉ là đắc tội Lý Dương, bọn họ cùng lúc đắc tội Lý Dương và Phỉ Thúy Vương, nhà máy của bọn họ đóng cửa, ai cũng cầu xin không được.
Càng không cần nói, Lý Dương còn là đệ tử khai sơn của Trần Vô Cực, Trần Vô Cực đó chính là nhất đại tông sư, ngày nay đứng đầu cả Yết Dương.
Nói không chút khoa trương, sức ảnh hưởng của Trần Vô Cực ở Yết Dương phải mạnh hơn so với bí thư thị ủy, một câu nói của ông, thì có thể giết hồi sinh chết một nhà máy, câu nói giống vậy cũng có thể làm cái nhà máy hoàn toàn xong đời.
Ở đây, Trần Vô Cực đang dần dần bị thần hóa, ông là tổ vi gia của tất cả mọi người trong nghề chạm ngọc ở Yết Dương.
Không ai dám đứng ra, nhưng cũng không có nghĩa Mã Tuấn Đào sẽ đặc biệt thuận lợi.
Nếu không phải Mã Tuấn Đào thuận tay, chính mình có quan hệ rộng rãi lớn mạnh, lại thêm trợ giúp của Lâm Bá Văn, e rằng cũng nhanh chóng làm xong cái nhà máy ngọc khí này.
Cho dù như vậy, khoảng thời gian này, cũng làm Mã Tuấn Đào không ít mệt mõi.
- Được, đây chính là anh nói, buổi tối chúng ta sẽ uống thõa thích, không say không về.
Mã Tuấn Đào cười lớn một tiếng, sự uể oải trên người cũng biến mất, tinh thân cũng thay đổi.
Khóe miệng của Lưu Cương nhẹ nhàng co lại, trước đó không lâu, Vương Phong bị Lý Dương làm khổ cho một trận, uống ở khách sạn, còn nôn ra đầy cả phòng khách sạn.
Mã Tuấn Đào, cũng dám chủ động đóng cửa, y không thể thắng nỗi Lý Dương, hôm nay không chừng y sẽ ngã.
Khóe miệng của Lâm Bá Văn cũng co rút lại, lặng lẽ lùi một bước, ăn cơm không thành vấn đề, uống rượu thì thôi rồi. Lúc ở Canada, y đã thấy qua tửu lượng của Lý Dương, y không dám làm xấu mặt mình.
-Từ sân bay đi ra, Lý Dương đi thẳng tới chỗ của Trần Vô Cực.
Ngày nay danh phận thầy trò của hắn và Trần Vô Cực đã phân định rồi, đây không phải là quan hệ bình thường, trong mắt người già, đây như là cha con bình thường.
Chỗ Trần Vô Cực cũng trở thành nhà của Lý Dương.
Mã Tuấn Đào và Lâm Bá Văn cũng đều biết, tất nhiên sẽ không phản đối, mở nhà máy ở Yết Dương, nếu không phải Trần Vô Cực chiếu ứng một chút, không chừng phải muộn hơn một chút mới thành lập được cái nhà máy này.
Sức ảnh hưởng của Trần Vô Cực ở đây, Mã Tuấn Đào đã nghiệm qua rất sâu sắc.
So với sức ảnh hưởng của Phỉ Thúy Vương ba của y ở Vân Nam còn mạnh hơn. Tông sư chính là tông sư, chỉ cần mỗi lần nhắc đến Trần Vô Cực tất cả mọi người đều sùng bái, có thể thấy rõ địa vị của ông bây giờ.
Đây là Phỉ Thúy Vương không cụ bị, đồng dạng cũng là Lý Dương không có ảnh hưởng.
Buổi chiều, nơi làm việc của Trần Vô Cực, Trần Vô Cực tự mình chấp tay sau lưng, Lý Dương đang ngồi trước mặt ông, chuyên tâm chạm trổ khối Phỉ Thúy.
Đao Ngô Côn trong tay Lý Dương không ngừng lăn cuộn, không ngừng gọt ra mãnh ngọc nhỏ, Lý Dương lúc này so với lúc mới tiếp xúc với ngọc, quả thật thuần thục hơn nhiều.
- Rất tốt, đao pháp rất thuần thục, rất khó tin con mới luyện tập mấy tháng.
Nhìn một hồi, Trần Vô Cực gật đầu mãn nguyện, trong khẩu khí mang theo một nguồn cảm khái.
Tiến bộ của Lý Dương, thật nằm ngoài tưởng tượng của ông, không chỉ thái cực công tiến bộ thần tốc, phương diện chạm ngọc cũng mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của ông.
Theo tính toán của Trần Vô Cực, ít nhất ba năm Lý Dương mới có thể làm ra những cái trước mắt, nhưng trong thời gian ngắn Lý Dương đã làm được rồi.
Thiên tài, trong đầu Trần Vô Cực cũng hiện ra hai chữ này.
Ngoại trừ hai chữ này ra, ông quả thật nghĩ không ra từ nào khác để hình dung Lý Dương, mà lúc này, trong lòng Trần Vô Cực cũng có một hưng phấn, đồ đệ này, nhận đúng rồi.
Thậm chí Trần Vô Cực có một nghi ngờ, những ngày tháng sau này Lý Dương sẽ giỏi hơn ông, thành tựu sẽ càng ngày tốt hơn.
Nhưng cách nghĩ này quá lớn mật, Trần Vô Cực trước giờ không có nói qua với ai.
Ông đã là một đại tông sư rồi, nếu Lý Dương giỏi hơn ông, vậy sẽ là gì? Đừng nói người khác, chính Trần Vô Cực cũng không ngờ được.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ