Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1132: Đầu tư lớn nhất




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Bữa cơm này, Lý Dương ăn rất no.

Cũng có thể nói đây là lần hắn ăn nhiều nhất, thức ăn người lớn gắp cho, không ăn không được.

Cũng may Vương Giai Giai kịp thời giúp đỡ, tránh được nguy cơ đầy cái bao tử, Vương Phong ở bên cạnh cười run cả người, vẫn không dám cười ra tiếng, dáng vẻ cổ quái không nói nên lời.

- Ha ha!

Vừa ra khỏi cửa, Vương Phong không nhịn nổi, ôm bụng cười to, hôm nay Lý Dương ăn ít nhất ba chén, đồ ăn trên bàn có một nữa là bị Lý Dương ăn hết.

- Lý Dương, không được, không được rồi, con trai này của mẹ quả thật không xong rồi, con rễ tương lai sau này của mẹ lại được thương hơn đứa con trai này mẹ sinh ra.

Vương Phong đang ôm bụng, còn không quên chọc Lý Dương, mặt của Lý Dương tái xanh.

- Anh hai, đừng nói nữa!

Vương Giai Giai kéo kéo Vương Phong, nhưng trên mặt của cô vẫn đang cười. Làm thế nào cũng không giống như là đang khuyên người.

- Anh hai, anh hai tốt của em, anh cũng đừng ghen tị nữa. Buổi tối em và Giai Giai làm chủ, dùng rượu tốt nhất, món ăn ngon nhất để đãi anh, như vậy được chứ.

Lý Dương chậm rãi nói, vẻ như nghiến răng nghiến lợi, Vương Phong lập tức cười ha hả gật đầu:

- Được đó, đây là cậu nói, rượu tốt nhất, món ăn ngon nhất, dù sao tiểu tử cậu có tiền, ăn một chút cũng không làm cậu nghèo!

- Được, không thành vấn đề, rượu tốt nhất, em nhất định lo được.

Lý Dương lập tức gật đầu, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt. Lưu Cương lén nhìn, nhếch miệng cười theo, hôm nay Vương Phong thảm rồi.

Uống rượu với Lý Dương, đơn thuần là tự chuốc lấy khổ, đến nay Lưu Cương chưa từng thấy Lý Dương say qua bao giờ.

Lý Dương không phải là thần thánh gì, Vương Phong bất tri bất giác lại bị Lý Dương gạt, hình như Lưu Cương có thể dự đoán được cảnh tượng hôm nay Vương Phong bị người ta đưa về nhà.

- Ha ha, tội cho cậu vì anh mà chịu khổ, đi, anh dẫn cậu đi xem cái này.

Vương Phong mải mai không biết đây là cái bẫy, rất vui vẻ vỗ vào vao Lý Dương, nói tới chuyện này, Lý Dương tạm thời đem những chuyện khác gác lại sau.

Trước khi trở về từ Hàn Quốc, Lý Dương có liên lạc với Vương Phong, nhờ y giúp mình một chuyện.

Lý Dương đang ở Bắc Kinh, không cần nơi quá hẻo lánh, tìm một chỗ lớn, hắn chuẩn bị xây dựng nhà bảo tàng của mình.

Bây giờ bảo bối Lý Dương cất giữ còn chưa đủ điều kiện xây dựng nhà bảo tàng cỡ lớn. Nhưng nhà bảo tàng từ chuẩn bị đến xây dựng cũng cần không ít thời gian. Trong thời gian này, Lý Dương có thể từ từ chuẩn bị.

Tới lúc đó sợ rằng không đủ, cũng có thể đóng của một phần khu vực, tạm thời chỉ mở một bộ phận nhỏ.

Cho dù Lý Dương làm, cũng phải làm tốt nhất, chuyện chuẩn bị trước ông cụ cũng rất ủng hộ.

Bây giờ Hà Kiệt không ở Bắc Kinh, Lý Dương không quen thuộc đường phố Bắc Kinh nên chỉ có thể đem chuyện tìm mặt bằng giao cho anh vợ của mình, dù sao cũng là người nhà.

- Theo yêu cầu của cậu anh đã tìm mấy chỗ cho cậu, cũng không phải chỗ quá hẻo lánh, cậu xem trước rồi hãy nói!

Vương Phong và Lý Dương cùng lên xe, chiếc xe vừa chạy, y mở túi văn kiện ra, từ đó lấy ra một số tư liệu.

Chuyện lần này Lý Dương nhờ y làm, Vương Phong một chút cũng không làm qua loa.

Dù sao chuyện lớn lần này Lý Dương muốn làm cũng là chuyện chân chính, mở một nhà bảo tàng có sức ảnh hưởng, đối với y mà nói cũng có chỗ tốt nhất định.

Nhà bảo tàng không phải là nhà máy xí nghiệp, đây là hạng mục có tính chất công ích nhất định. Vương Phong giúp Lý Dương tìm chỗ, hạng mục này cũng rơi vào đầu y.

Hạng mục này, cho dù là đối với Vương Phong cũng có chỗ tốt nhất định. Có thể giữ một khoản lợi nhuận cho chiến tích của y, dù sao Vương Phong đang chỉ là cán bộ, hạng mục như vậy rất hữu dụng.

- Mã Gia Bảo?

Lý Dương cầm một tờ tư liệu lên, tùy tiện hỏi một câu.

- Đúng, Mã Gia Bảo khu Phong Đài. Ở đó có một miếng đất chừng hơn bốn ngàn mét vuông, bây giờ là một số nhà lầu nhỏ và cửa hàng. Chỗ đó tạm được, chỉ là giá cả có chút cao, hình như là phải năm trăm triệu.

Vương Phong quay đầu lại, lập tức nói một câu.

Tại Bắc Kinh, nơi không quá lớn muốn tìm miếng đất trống đã là không thể, đặc biệt là Lý Dương cần miếng đất lớn như vậy, chỉ có thể mua một số chỗ cũ một chút, sửa chữa lại.

- Bốn ngàn, hơi nhỏ!

Bốn ngàn mét vuông, cũng là sáu mẫu, Lý Dương nghĩ ngợi trong lòng một chút, lại lắc đầu.

Lần này Lý Dương cần một chỗ, yêu cầu diện tích cũng rất cao, khoảng bốn ngàn mét vuông, nếu quy hoạch tốt cũng đủ dùng, nhưng Lý Dương luôn cảm thấy không hài lòng.

- Anh biết rồi, cậu xem cái này, một miếng gần Liên Hoa Kiều, có sáu ngàn mét vuông, nhưng miếng này cần hơn hai trăm triệu.

Vương Phong tiện tay lấy ra một tờ tài liệu, Lý Dương xem tỉ mỉ.

Chỗ này cũng không tệ lắm, vị trí rất tốt, Liên Hoa Kiều cũng được xem là nơi gần khu vực trung tâm thành thị. Hơn nữa dòng người cũng khá lớn, chỗ này còn lớn hơn chỗ lúc nãy.

Xem kỹ lại, Lý Dương lại lắc đầu.

Chỗ này vốn là cái bệnh viện, bây giờ còn là khu vực kinh doanh, nếu hắn mua khu này, cái bệnh này tất nhiên phải dọn đi, tới lúc đó dọn đi cũng có vấn đề.

Còn nữa, bệnh viện là chỗ có liên quan đến người dân dưỡng bệnh, đột nhiên dọn đi, dân cư lân cận cũng có thể có chút không thích ứng, Lý Dương còn chưa xây nhà bảo tàng thì đã bị chưởi rồi.

- Còn nữa không?

Lý Dương đặt sắp tư liệu xuống, lại hỏi một câu.

- Có một nơi lớn nhất, Trung Quan Thôn khu Hải Định cách cửa đường sắt rất gần, nhưng giá cả cũng cao nhất!

Vương Phong lấy ra một sắp tài liệu, còn lắc đầu.

Chỗ lần này quả thật không nhỏ, chừng hai chục ngàn mét vuông, gần ba mươi mẫu, Lý Dương đang lật xem tài liệu, vừa lật mấy trang, ánh mắt hơn sáng lên.

Ở đây ban đầu vốn là muốn xây khu trung tâm thương vụ xa hoa, có sân golf, và một số nữa rồi, sau này vì vấn đề chính sách, tạm thời ngưng lại.

Sau nữa, lại vì chờ vấn đề tài chính, không thể cải tạo, mãi vẫn mắc cạn chỗ này, ngoại trừ chỗ đường sắt tạm thời mở ra một số cửa hàng, trong này rất nhiều nơi còn chỗ chưa dùng tới.

Đơn giản mà nói, đây chính là một công trình lớn.

Tiếp nhận nơi thế này, đối với xung quanh không có ảnh hưởng gì, tin rằng các bộ chính phủ sẽ ủng hộ, còn có một điểm rất quan trọng, trường học ở Trung Quan Thôn rất nhiều, ở đó có rất nhiều người trẻ tuổi.

Nhà bảo tàng, đối với thanh niên trẻ có ý nghĩa giáo dục rất lớn.

Đương nhiên, làm Lý Dương hài lòng nhất chính là khoảng cách. Chỗ này cách nhà hắn cũng không xa, sau này ít nhất không cần xuyên qua nữa cái thành phố Bắc Kinh mới có thể tới nhà bảo tàng của mình. Lúc đó lãng phí rất nhiều thời gian.

- Anh hai, chính là chỗ này, chúng ta đi xem thứ nhé!

Sau khi hài lòng với các mặt trên, Lý Dương nói thẳng ra một câu, Vương Phong liếc nhìn hắn là lạ.

- Cậu vẫn chưa xem xong, thì đã quyết định rồi à?

- Ở đây rất tốt, mọi mặt em đều rất hài lòng, Lý Dương gật đầu, lại lật xem phía sau, đột nhiên sửng sốt một chút.

- Một tỷ năm trăm triệu

Lý Dương lập túc kêu lên kinh hãi, chỗ này quả thật rất tốt, nhưng giá cũng rất cao, nhưng cũng cao hơn chỗ trước rất nhiều, chỉ là miếng đất này phải cần cái giá một tỷ năm trăm triệu.

- Ha ha, Anh còn cho rằng vì cậu không ăn pháo hoa nhân gian, bao nhiêu tiền cũng không để ý!

Vương Phong cười một tiếng, nói tiếp:

- Một tỷ năm trăm triệu là cái giá bọn họ đưa ra, bọn họ muốn thu lại tất cả đầu tư, nhưng làm gì có chuyện rẽ như vậy, cậu nhìn trúng miếng đất này, anh có thể giúp cậu hoạt động một chút, có thể giảm chút tiền.

- Giảm một chút, có thể giảm bao nhiêu?

Lý Dương hỏi nhỏ, trong lòng còn đang tính toán túi tiền của mình, một tỷ năm trăm triệu tiền mặt bây giờ nhất định là không có, nếu thật cần nhiều như vậy, hắn nhất định nghĩ cách kiếm tiền.

Vương Phong suy nghĩ một chút, lập tức nói:

- Cậu muốn làm là nhà bảo tàng, bên Hải Định nhất định là không có vấn đề gì, nếu chúng ta liên hợp cùng tạo áp lực, anh đoán, cũng chừng tám chín trăm triệu thì có thể lấy được.

- Có thể giảm nhiều như vậy sao?

Lý Dương ngẩng đầu, con số mà Vương Phong nói là nằm ngoài dự liệu của hắn, cái số giảm này khoảng sáu bảy trăm triệu, gần như là giảm một nữa.

- Đương nhiên, tính chất cậu làm và họ làm không giống, nếu cậu thật đã nhìn trúng miếng đất này rồi, bọn họ đùng tưởng cho chúng ta là kẻ ngốc, quả thật miếng đất này đáng giá là như vậy.

Vương Phong cười, trên mặt còn có sự tự tin rất lớn.

Nếu là người khác nói, cũng có thể giảm một chút, nhưng có hạn, ước tính một hai trăm triệu đã rất nhiều rồi, nhưng Vương Phong ra mặt thì không giống như vậy.

Thân phận của y đặt ở đó, tất cả các bộ đều bật đèn xanh, còn chủ động giúp.

Hơn nữa đối phương cũng không dám hỏi gì, mặc dù biết mình sẽ bồi tiền, cũng chỉ có thể tự mình nuốt cái kết quả này, ai bảo bọn họ không thể làm được công trình này.

Nếu không đồng ý, Vương Phong cũng có cách trách cứ, trực tiếp tìm ra một số thông báo cho bọn họ, làm một cái thanh lý phá sản.

Đương nhiên, đó là cách làm xé rách mặt, không tới cuối cùng, Vương Phong sẽ không làm như vậy, nhưng đối phương thật không cho nể mặt, nếu cho bọn họ thành kẻ ngốc mua với cái giá này, Vương Phong tuyệt đối có thể làm bọn họ hối hận.

Vương Phong giới thiệu tình hình xung quanh cho Lý Dương, chiếc xe rất nhanh chạy tới Trung Quan Thôn, chỗ này các Ngọc Tuyền Sơn cũng không xa.

Lý Dương thấy miếng đất mà Vương Phong giúp hắn tìm, bên ngoài quả thật là bị tạm thời ngưng làm và chỉ có vài cửa hàng, bên trong là công trình vẫn chưa làm xong, còn có rất nhiều chỗ đất trống.

Môi trường xung quanh cũng rất tốt, cách đường sắt chỉ có nhiều hơn một trạm, giao thông công cộng xung quanh cũng rất nhiều.

Bây giờ nhìn thấy những chỗ này, Lý Dương càng thêm hài lòng.

- Anh hai, chính là chỗ này, mua miếng đất này phải dựa vào anh giúp rồi, em sẽ sớm chuẩn bị tiền.

Lý Dương liền gật đầu, tám chín trăm triệu bây giờ hắn cũng không có, nhưng nếu họp, rất dễ có thể họp ra, tổng tài sản của Lý Dương sớm đã hơn mười tỷ, tùy ý lăn qua lăn lại vài món đồ thì có thể lấy ra món khoản tiền này.

Nhà bảo tàng lại là kế hoạch trăm năm, ở mặt này tuyệt đối Lý Dương sẽ không keo kiệt.

Ngoại trừ đầu tư mặt bằng ra, còn có đầu tư xây dựng giai đoạn sau, nhà bảo tàng này đầu tư toàn bộ nhất định sẽ hơn một tỉ đồng, trong này cũng sẽ trở thành khoản đầu tư lớn nhất của Lý Dương.

Mà cái nhà bảo tàng này, mới thật là vụ làm ăn của Lý Dương.

Lý Dương tin, sau khi thành lập nhà bảo tàng, nhất định danh khí đánh vang rất nhanh lan tỏa cả nước, thậm chí cả thế giới.

Hắn có lòng tin này.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ