Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Không đợi Lý Dương phản ứng, Lâm Lang lại gõ lại
- Có vấn đề, nhất định có vấn đề.
Lâm Lang vừa gõ vừa nói thầm trong miệng, trên mặt y còn có niềm hưng phấn cực hạn, dường như món bảo bối này là của y, y đang tìm bảo bối trong món đồ của mình.
Khóe miệng của Lý Dương lặng lẽ co lên mấy phần, đi thẳng tới trước cái tủ.
Vương Giai Giai cũng theo Lý Dương, cùng Lâm Lang nhìn vào trong cái tủ, cái tủ không cao, Lâm Lang đang ngồi chồm hổm trong đó, bộ dạng càng thêm hứng thú, lúc này tỏ ra rất buồn cười.
Trong lòng Vương Giai Giai đang nghĩ, các nhân viên của tập đoàn Lâm thị, nếu nhìn thấy bộ dạng của ông chủ bọn họ thế này, không biết sẽ nghĩ gì.
Trên mặt Lưu Cương cũng có chút hiếu kỳ, y đã hiểu được Lâm Lang là ý gì.
Cái tủ này là của Lý Dương mua, bên trong hình như có càn khôn khác, lại có thể mang đến một lần kinh hỉ, lần này, lần này không biết mang đến bảo bối gì mới.
Thậm chí ở trong này không có gì cả, chỉ là vui mừng một trận, điểm này Lưu Cương càng không dám nghĩ.
Đồ của Lý Dương mua, lúc nào để bọn họ thất vọng chưa?
- Lý Dương, có dao không, phải bén một chút!
Lâm Lang đang ở trong tủ, đột nhiên quay đầu ra, chìa tay ra chỗ Lý Dương.
Nhìn thấy Lâm Lang đang đưa tay ra trước mặt mình, Lý Dương hơi có chút ngạc nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lý Dương không hiểu nhiều Lâm Lang, lúc này mới phát hiện, Lâm Lang cũng là một người thật tình, rõ ràng y không xem Lý Dương là người ngoài, không chỉ lật xem nghiên cứu bảo bối của Lý Dương, thậm chí đưa ra yêu cầu như thế này.
Không phải là người có quan hệ tốt, cho dù biết trong này có thể có đồ vật, cũng sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.
Dù sao đây là đồ cổ xưa, làm hư rồi, lại không phát hiện ra đồ mình muốn tìm, tới lúc thì làm sao ăn nói.
Tôi không có dao, nhưng Lưu Cương có.
Lý Dương quay đầu lại, rồi liếc nhìn Lưu Cương, Lý Dương là nhìn thấy con dao nhỏ ghim trên người Lưu Cương, nhưng đồ trên người Lưu Cương, nhất định không đơn giản.
- Lâm tiên sinh, ngài muốn làm gì, để tôi giúp ngài.
Lưu Cương tiến về phía trước một bước, nhẹ nhàng nói ra một câu, trên người y quả thật có dao, nhưng không phải là đồ tùy tiện ai cũng có thể dùng, đưa cho Lâm Lang, không chỉ không đạt được mục đích, còn có thể làm Lâm Lang bị thương.
- Cũng tốt, Lưu Cương, cậu hãy gõ kỹ chỗ này trước, từ từ mở ra tất cả, xem trong này rốt cuộc có cái gì.
Lâm Lang lập tức nhảy ra khỏi cái tủ, chỉ vào một chỗ sau cùng trong cái tủ, lúc này y cũng nhớ lại, lúc nãy trực tiếp muốn Lý Dương đưa dao, là hành vi rất liều lĩnh.
Nhưng nói đã nói rồi, y cũng không có giải thích, dù sau đối với Lý Dương, y luôn là tận tâm nổ lực, muốn chân chính làm bạn Lý Dương, bây giờ lòng công lợi ngược lại không cao như vậy.
Nếu chỉ là lòng công lợi, e rằng Phỉ Thúy loại Long Thạch của Lý Dương lúc ban đầu không thể mang khỏi Canada, trong này là địa bàn của Lâm Lang.
Nhưng hôm nay rõ ràng là rất hưng phấn, hành vi thất lễ này, trên người y đã rất lâu không có xảy ra.
Lưu Cương quan sát tỉ mỉ, làm theo lời Lâm Lang nói gõ mấy cái, phản ứng trong này quả nhiên không giống với những chỗ khác.
Sau khi quan sát, trong lòng Lưu Cương có chút thấp, ai cũng không rõ, y làm sao từ trên người có vắt con dao mõng, bắt đầu vẽ lên cái tủ.
Nhìn thấy Lưu Cương bắt đầu cắt cái tủ, Lâm Lang đột nhiên có chút khẩn trương.
Con mắt của y nhìn chằm chằm vào Lưu Cương đang ở trong cái tủ, quả thật là con dao nhỏ trên tay của Lưu Cương, con dao này quả thật rất bén, chỉ là một chút này, không cần dao cắt kim loại mới có thể mở chỗ này ra.
- Xùy xùy!
Âm thanh rất nhỏ truyền ra ngoài, Hải Đông và Triệu Khuê lúc này đang đứng ở bên ngoài, bốn người ở trong phòng, ánh mắt đều nhìn vào con dao trên tay Lưu Cương.
Lưu Cương cắt rất khéo, không lâu, thì đã cắt tới chỗ trống đó, cái này làm y thêm nắm chắc, từ từ dùng con dao, cắt lớp gỗ xung quanh.
Mấy phút sau, Lưu Cương cắt ra một khối to bằng nắm tay, bên trong tối ôm, nhưng có thể hoàn toàn chính xác, ở trong này quả thật có một khoảng trống tồn tại.
- Lưu Cương, cậu mò thử xem, trong này có đồ không.
Nhìn thấy cái lỗ này, Lâm Lang vội vàng nói một câu, Lưu Cương do dự một chút, rồi giơ tay ra.
- Đừng vội, tôi thấy trước tiên dùng một món đồ khác thử xem.
Lý Dương vội vàng hô lên, Lưu Cương vừa đưa tay ra liền dừng lại ở đó.
Lâm Lang không biết tình hình ở trong này, muốn để Lưu Cương kiểm tra sớm một chút, nhưng hắn lại rất rõ, trong này là một thanh kiếm.
Hơn nữa là thanh kiếm tồn tại rất nguyên vẹn, thoạt nhìn thì không phải là thanh kiếm bình thường.
Kiếm này Lý Dương cũng không biết có sắc bén hay không, nhưng hắn tuyệt đối không thể để Lưu Cương mạo hiểm như vậy, kiếm ẩn trong này không có vỏ kiếm, tuy bao xung quanh là lớp vải dầu, ai biết lớp vải dầu này đã qua nhiều năm nay biến thành thế nào.
Nói không chừng đã bị mục nát, lúc này tùy tiện dùng tay lấy ra, lỡ bị thương, đây không phải là vấn đề nhỏ, bảo kiếm được cất dấu nhiều năm thế này, có rất nhiều vi khuẩn mà người ta không thể ngờ tới.
Cho nên Lý Dương mới ngăn lại, mạo hiểm này, hắn không dám làm, cũng không thể để người khác làm.
Lâm Lang vỗ mạnh vào đầu, hôm nay biểu hiện của y quả thật có chút sốt ruột, quên mất điểm này, bất luận là nhà sưu tầm hay nhà khảo cổ, bảo bối vừa mới đào ra hoặc phát hiện ra đều phải xử lý cẩn trọng.
Hôm nay y cũng quá vui mừng, luôn nghĩ có thể cùng Lý Dương nhìn thấy một món bảo bối xuất thế, niềm vui mừng này của y dâng lên làm cho không tự chủ được.
Loại cảm giác này, y đã rất lâu không có nghiệm qua, thậm chí lúc mình kiểm lậu được bảo bối cũng không có.
Lưu Cương gật đầu, từ bên cạnh tìm được một cái que nhỏ, dưới ánh sáng của ngọn đèn trong tay, cẩn thận kiểm tra bên trong.
- Bên trong có đồ, Lưu Cương đột nhiên nói.
Cây que nhỏ vừa vào không lâu, y cảm giác có lực cản lại, còn có chút cưng cứng, đây tuyệt đối không phải là cảm giác của gỗ mang lại.
- Thật sự có, mau, mau, mở toàn bộ trong này ra, lấy món đồ bên trong ra.
Lâm Lang hơi sửng sốt, lại kêu lên một tiếng, bên trong có đồ, chứng tỏ phán đoán của y không sai.
Nếu bên trong thật là có một món bảo bối, y cũng có công rất lớn, tuy nói là Lý Dương cảm giác món đồ này không đơn giản, nhưng rốt cuộc phát hiện ra bảo bối trong này lại là mình.
Sự xuất thế của bảo bối này, cũng có phần công lao của y.
Lưu Cương liếc nhìn Lý Dương, Lý Dương gật đầu.
Đồ ở trong này Lý Dương sớm đã biết rồi, nhưng hắn không có dự định giấu Lâm Lang, có bảo bối này, hy vọng hắn có được kiếm Truy Tinh càng tăng thêm nhiều, có một số chuyện cần sự giúp đỡ của Lâm Lang.
Hơn nữa, Lý Dương không quá xem trọng món bảo bối này của Hàn Quốc, trong lòng Lý Dương, cái này còn không bằng kiếm Thiên Tùng Vân, dù sao thanh kiếm đó có danh khí hơn nhiều.
Lưu Cương cái ra một mãnh, mãnh kim loại trong tủ từ từ hiện ra.
Sau mười mấy phút, chỗ trống cơ hồ đã được cắt ra, Lâm Lang quay đầu lại nhìn Lý Dương, đột nhiên hỏi:
- Lý Dương, đồ trong này, có thể để tôi lấy ra không?
Bên trong đã xác định có đồ, lúc này không cần cây que kiểm tra, cũng có thể nhìn thấy.
Bên trong hiện ra một thứ hình dài, có cái gì đó bọc món đồ này, lúc này không nhận ra hình dáng cụ thể, chỉ biết là món đồ hình dài.
- Được, nhưng anh phải cẩn thật một chút
Lý Dương nghĩ ngợi một hồi, liền theo đó gật đầu, Lâm Lang quay đầu lại, mang bộ găng tay, cẩn thận đưa tay vào, chầm lấy món đồ trong đó ra.
Món đồ dài dài được bao trong lớp vải dầu dày, vải dầu rất dày, lúc bao lại có vẻ rất nặng.
Đang vuốt vải dầu, trong lòng Lâm Lang có một cảm giác mãnh liệt, đồ ở trong này rất giống là một thanh kiếm, hơn nữa là một thanh kiếm cổ không thua gì kiếm Truy Tinh.
Sản sinh ra một cảm giác rất khó hiểu, sau khi sản sinh ra còn rất mãnh liệt, Lâm Lang thậm chí có một dự cảm, sau khi lấy thanh kiếm này ra, nhất định làm rất nhiều người kinh ngạc.
Nghĩ tới đây, y lại nhìn Lý Dương.
Y không có nghi ngờ câu nói của Lý Dương lúc nãy, đừng nói là Lý Dương, bây giờ chính y có cảm giác, chỉ đáng tiếc cảm giác của y đến quá trễ, mò trúng món đồ mới có.
Không giống Lý Dương, chỉ là nhìn thấy cái tủ thì có cảm giác hiếu kỳ.
Đều này cũng làm y ngưỡng mộ Lý Dương, cuối cùng y cũng rõ tại sao Lý Dương có vận khí tốt như vậy, thu được nhiều bảo bối như vậy.
Loại cảm giác này, chỉ có thể là trời sinh, tin đồn nói không sai, người có giác quan thứ sáu là người may mắn, may mắn không ai có thể so sánh được, hôm nay rất tin vào câu nói này.
Đương nhiên, y không biết đây chỉ là lý do Lý Dương tùy tiện đưa ra, nếu biết không biết sẽ nghĩ thế nào.
Bí mật trên người của Lý Dương, bất cứ ai cũng không dám nói ra, không thể đề cập.
Lâm Lang cầm món đồ cẩn thận đi đến bên bàn, Lưu Cương đã lót trước lên bàn một tờ báo, Lâm Lang đặt miếng vải dầu lên bàn.
Lớp vải dầu bên ngoài đã bị oxy hóa rất nghiêm trọng, thật là đã bị vụn ra, nhưng vải dầu còn tốt rất dày, trong cùng có chút tác dụng, Lâm Lang liếc nhìn Lý Dương trước, sau đó mới chầm chậm mở lớp vải dầu ra.
Bảo bối này, có thể để y mở ra trước, biết trước nhất trong này là cái gì, y đã rất đủ rồi.
Từng lớp từng lớp vải dầu rách nát được lấy ra, sau đó vải dầu được vạch ra càng ngày càng nhiều, hình dạng đồ ở trong này cũng từ từ hiện rõ ra.
Lúc này không chỉ là Lâm Lang, chính Lưu Cương và Vương Giai Giai, cũng có thể nhận ra đây là thanh kiếm.
Nhìn thấy là kiếm, bọn họ tất nhiên nghĩ là kiếm Truy Tinh, thần sắc của hai người này cũng có chút cổ quá.
- Thật là kiếm!
Vải dầu cuối cùng cũng vạch ra hết, Vương Giai Giai thất thanh la lên đầu tiên, bên trong lớp vải dầu, là thanh kiếm cổ màu nâu, chỉ nhìn thấy màu sắc của kiếm, thì làm cho người ta có cảm giác không bình thường.
- Có chữ viết.
Lâm Lang la lên theo, y không giống như Vương Giai Giai, chú ý đầu tiên của y là những văn tự này.
Chữ viết trên kiếm là chữ cổ của Trung Quốc, bất luận là Lý Dương hay là Lâm Lang, đều có nghiên cứu qua rất sâu đối với chữ này, vừa nhìn thì có thể nhận ra.
Đừng nói bọn họ, chính Lưu Cương và Vương Giai Giai cũng có thể nhận ra, chữ này nhất định có nguồn gốc từ Trung Quốc, loại chữ cổ Trung Quốc này, bọn họ đã nhìn thấy qua không ít.
- Đàn Quân Hữu, kiếm Tân La!
Lâm Lang chậm rãi, đọc ra từng chữ từng chữ trên mặt, chữ viét không nhiều, trong này chỉ có mấy chữ, sau khi đọc ra, sắc mặt hơi biến sắc.
- Đây chính là lịch sử Triều Tiên, bảo kiếm Tân La trong truyền thuyết.
Lâm Lang lại ngẩng đầu lên, nhìn Lý Dương kinh ngạc, y đã đoán được lúc này chính là một bảo bối, nhưng không ngờ lại là món đồ thế này.
- Chắc là vậy.
Lịch sử Triều Tiên, có hai bảo bối trong truyền thuyết, một là bảo kiếm Tân La, còn lại là ngọc tỷ Tân La, hai món đồ này, giống như ngọc tỷ Truyền Quốc và kiếm Thiên Tùng Vân rất quan trọng.
Đương nhiên, danh khí của nó mãi mãi không thể so được với ngọc tỷ Truyền Quốc của Trung Quốc.
Nghe nói, ngọc tỷ Tân La bị hoàng thất vương triều Cao Ly sau này đoạt lấy, đồng thời truyền thừa về sau, lúc vương triều Cao Ly bị chiến tranh tàn phá, đã trở thành một nỗi đau trong lòng mọi người Triều Tiên.
Về phần bảo kiếm Tân La, sau khi Tân La diệt vong cũng mắt luôn tung tích, các quốc vương cai trị Cao Ly sau này đã nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng cũng không tìm được.
Hôm nay, bảo kiếm ẩn trong cái tủ hơn ngàn năm nay cũng xuất thế, ai cũng không ngờ, thanh kiếm này lại ẩn trong cái tủ bình thường như vậy.
- Anh Lý, có chút không đúng!
Lưu Cương đột nhiên nói, chân mày y còn nhăn lại, cơ hồ có chuyện gì nghĩ không hiểu.
- Có gì không đúng?
Lý Dương và Lâm Lang đồng thời cùng hỏi, thanh kiếm này nhất định không có vấn đề, thật sự là bảo kiếm Tân La, thanh kiếm này đơn thuần là gỗ, lại rất tốt, cũng là món đồ hiếm thấy.
Đáng tiết thủ công tạo ra kiếm này không đạt tới cấp đỉnh, ẩn trong thanh kiếm này có chứa chút vụn, mãi không thể so được với tác phẩm của Âu Dã Tử, cũng không bằng kiếm Thiên Tùng Vân, hoàn toàn không thể đạt tới cấp thần khí.
Tuy không thể so với danh kiếm của Âu Dã Sử, nhưng thanh kiếm này trong lúc đó đối với bán đảo Triều Tiên mà nói tuyệt đối là tác phẩm cấp đỉnh, có thể chứng minh thanh kiếm này quả thật là chí bảo thời Tân La, bảo kiếm Tân La.
- Chữ khắc trên mặt, đều là chữ Hán, nhưng đây lại là bảo bối củ Hàn Quốc?
Lưu Cương do dự một hồi, rồi hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Lý Dương, Lâm Lang và Vương Giai Giai đều nhìn nhau, không lâu, ba người đều cười.
Lưu Cương bị bọn họ cười có chút đỏ mặt, lại có chút không hiểu gì cả.
- Lưu Cương, ý của anh đây phải là tiếng Hàn, hoặc tiếng Triều Tiên phải không?
Vương Giai Giai là người đầu tiên ngưng tiếng cười, nhưng vẫn đang nở nụ cười, nói với Lưu Cương.
Lưu Cương gật đầu, Vương Giai tiếp tục nói:
- Thời gian của tiếng Hàn kỳ thực rất ngắn, chỉ có mấy trăm năm, vào thời kỳ vào những năm năm mươi, mới sáng tạo ra chữ viết riêng của mình, mà trước đó, đều là sử dụng tiếng của Trung Quốc làm ngôn ngữ ghi chép của bọn họ, kỳ thực không chỉ Triều Tiên, trước đó Nhật Bản cũng có sử dụng tiếng của Trung Quốc.
Lịch sử của tiếng Hàn quả thật rất ngắn, vào năm 1443 mới bắt đầu sáng tạo ra chữ viết, Vương Giai Giai học được tin tức này, và điểm lịch sử này còn hiểu một chút.
Lưu Cương xuất thân là từ bộ đội, tuy là rất đặc chủng, hiểu rất nhiều kỹ thuật, nhưng lịch sử nước ngoài, y biết rất ít, còn cho rằng tiếng Hàn luôn tồn tại, cho nên mới tạo ra trận cười thế này.
- Tôi hiểu rồi!
Lưu Cương có một chút hổ thẹn gật đầu, trong lòng của Lý Dương lại rất vui.
Biểu hiện của Lý Dương bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều, lúc y theo Lý Dương, đa phần chỉ là nhìn không nói, chỉ bảo vệ Lý Dương, không làm chuyện khác.
Bây giờ cuối cùng y bắt đầu hỏi những nghi vấn trong lòng mình, bất luận nói thế nào, đây là một bước tiến bộ.
- Lưu Cương không biết những cái này rất bình thường, tôi tin ở trong nước có rất nhiều người cũng không biết.
Lâm Lang cười giải thích, điểm này y nói không sai, ngày nay trong nước quả thật rất ít người biết điều này.
Bán đảo Triều Tiên phụ thuộc Trung Quốc nhiều năm như vậy, ngày nay Hàn Quốc vừa phát triển mạnh một chút, chính là muốn thoát khỏi Trung Quốc hóa, thoát khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc.
Hàn Quốc có không ít người căm thù và nói xấu người Trung Quốc, có liên quan rất lớn với điểm này.
Ví dụ đơn giản, chính là lúc người hầu xoay người thanh công, không phải là người hầu nữa, cho nên bọn họ muốn chứng minh cái gì đó trước mặt chủ nhân trước kia.
Hoặc có lẽ, bọn họ muốn chứng minh mình còn tốt hơn, mạnh hơn so với chủ nhân của họ, mọi chuyện đều đối ngịch với chủ nhân trước kia.
- Cóc, cóc!
Lâm Lang đang lật xem thanh kiếm này, nhìn thấy ở ngoài, cửa đột nhiên mở ra.
Triệu Khuê từ bên ngoài đi vào, lập tức đóng cửa lại, rồi mới đi tới bên cạnh Lý Dương.
Nhìn thấy trên bàn có thanh kiếm kỳ quái, Triệu Khuê cũng có chút kinh ngạc, nhưng y cũng không hỏi, nói thẳng với Lý Dương:
- Cậu chủ, quản lý Ngô đến rồi, đang ở ngoài cửa, ông ta nói là đến thăm cậu.
- Ông ta đến rồi!
Chân mày của Lý Dương chau lại, chân mày của Lâm Lang càng nhăn sâu hơn.
- Đừng cho ông ta vào, nói là Lý tiên sinh bây giờ đã ngủ rồi.
Lý Dương còn chưa nói, Lâm Lang đột nhiên nói, Triệu Khuê liếc nhìn Lâm Lang, rồi quay đầu nhìn Lý Dương.
Rất rõ, y chỉ nghe lời của Lý Dương.
- Làm theo lời của Lâm tiên sinh đi, sau này tôi sẽ đi gặp riêng ông ta!
Lý Dương hơi trầm ngâm một chút, sau cùng gật đầu, tiệc rượu này lúc này chắc chưa kết thúc, không biết quản lý Ngô đến để làm gì, nhưng Lâm Lang đã nói rồi, hắn cũng không nhất thiết phản bác Lâm Lang.
- Được!
Triệu Khuê gật đầu, lập tức đi ra ngoài, Lý Dương không muốn gặp quản lý Ngô, cho dù ông hủy bỏ tiệc rượu cũng đừng nghĩ gặp được Lý Dương.
- Lý Dương, bảo kiếm Tân La này có thể đối với anh và tôi mà nói là món bảo bối rất tốt, nhưng đối với người Hàn Quốc không giống như vậy, lòng tự tôn dân tộc của người Hàn Quốc rất cao, một khi để bọn họ biết được bảo kiếm Tân La này xuất hiện rồi, anh lại rất khó mang món đồ này đi.
Sau khi Triệu Khuê đi, Lâm Lang liền giải thích với Lý Dương.
Lý Dương có quan hệ tốt với người Hàn Quốc, nhưng trong lòng Lâm Lang vô cùng rõ, chuyện dân tộc có thể làm ta điên cuồng cỡ nào.
Để bọn họ biết kiếm Tân La lọt vào tay Lý Dương, không chỉ Lý Dương rất khó mang kiếm Tân La đi, e rằng bản thân mình cũng gặp phiền phức lớn.
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh, Lâm tiên sinh!
Lâm Lang vừa nhắc nhở, Lý Dương liền ý thức được điều này, bảo bối này ở Hàn Quốc có thể phát huy tác dụng rất lớn, nhưng đồng thời cũng mang lại nguy hiểm cho hắn.
- Anh có thể lén đem món bảo bối này về nước trước, để người trong nước tuyên bố tin tức này, tôi tin, tới lúc đó Cụ Đông Thành sẽ tìm đến chúng ta.
Lâm Lang lại nói, lúc nói trên mặt còn nở nụ cười thản nhiên, Lý Dương phát hiện ra bảo bối này, đổi kiếm Truy Tinh về sẽ không có vấn đề gì, bây giờ xem ra, lợi dụng thanh kiếm này, còn có thể để Lý Dương tranh thủ được càng nhiều lợi ích.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ