Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1081: Không phải tổ ong vò vẽ bình thường




Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

- Còn có thể một Vương bí thư nào, đương nhiên là Vương bí thư thị ủy.

Nụ cười trên một Lô Nhất Thanh nhạt đi một chút, nhìn chằm chằm vào Vương Cường, y còn cho rằng Vương Cường cố ý dấu ông.

Lúc nãy, ông tận mắt nhìn thấy Vương Giai Giai và Lý Dương là sau khi chào hỏi bọn Vương Cường rồi mới đi, người bình thường, làm sao được người nhà của họ Vương xem trọng như vậy.

Chính là hắn, lúc ra cửa còn được chính Vương Cường tiễn hắn ra.

-Vương bí thư thị ủy!

Vương Cường sửng sốt mạnh, tim ông chợt đập nhanh hơn, bí thư họ Vương của thị ủy chỉ có một người, cũng chỉ một người được Lô Nhất Thanh xem trọng như vậy, lúc này y có một dự cảm không tốt.

Sắc mặt của Vương Cường hơi có chút trắng bệch, y cũng không ngốc, lúc nãy ông không có phản ứng lại, lúc này ông đã nghĩ ra Lô Nhất Thanh nói là ai, nếu thật là như vậy, lần này phiền phức rồi.

- Lô, chủ nhiệm Lô, ý của ngài chính là mấy người thanh niên vừa mới đi ra lúc nãy phải không?

Vương Cường cười, hỏi lại, Vương Trác cũng nhìn Lô Nhất Thanh khẩn trương, y rất hy vọng Lô Nhất Thanh nói là không phải, mà là người khác.

- Thế nào, bọn họ không phải là bạn của con ông sao?

Lô Nhất Thanh nhíu nhíu chân mày, ông cũng cảm nhận được một chút không đúng, nhìn dáng vẻ của Vương Cường, cũng không giống như là giả bộ.

- Ầm!

Trong đầu của Vương Cường chỉ muốn nổ tung, câu nói sau đó của Lô Nhất Thanh, ông đã không có nghe lọt.

Sắc mặt của Vương Trác trắng bệch ra, cầu khẩn của y không thể được như ý nguyện, Lô Nhất Thanh nói chính là mấy người đó lúc nãy, mấy người đó và bọn họ có xung đột, có thể nói là trở mặt.

Ngay cả Vương Trác cũng không ngờ, mấy người này không chỉ có vòng tay Hắc Long chí bảo như vậy, mà còn có quan hệ với bí thư thị ủy.

Bí thư thành ủy Minh Dương nhiệm kỳ này, chí là người có thế lực rất mạnh, rất có thân thế, lúc làm thị trưởng quyền lợi cũng rất lớn, đừng thấy ông là cục trưởng cục giáo dục cấp khoa, cũng đừng xem ông là bí thư huyện ủy, đắc tội bí thư Vương, sẽ không có kết quả tốt.

Cho dù Vương Cường có quan hệ với trong tỉnh, cũng không thể bảo đảm được cho bọn họ.

Chân mày của Vương Vĩnh Phương, siết chặt lại, ông không giống như Vương Cường chỉ hơi nhăn lại, nhưng trong lòng ông cũng không dễ chịu, ông cũng không ngờ đối phương lại có hậu trường lớn như vậy.

- Tiểu Trác, mấy người bạn đó của ông tên gọi là gì?, Vương Vĩnh Phương đột nhiên hỏi một câu, từ đầu đến cuối, ông đều không biết tên của Lý Dương và Vương Giai Giai, đó là vì trong lòng ông hoàn toàn không xem trọng hai người này, hoàn toàn không có hứng thú để biết tên của bọn họ.

Nhưng bây giờ không giống như vậy, Vương Giai Giai lấy ra vòng tay Hắc Long, bây giờ bọn họ có thân thế quan trường to như vậy, đủ để có thể gây sự chú ý của Vương Vĩnh Phương.

- Con, con không biết!

Vương Trác sắc mặt trắng bệch, nghĩ ngợi một hồi, mới ngỡ ngàng trả lời.

Trần Đan giới thiệu qua Lý Dương, nhưng lúc đó y vẫn luôn chú ý đến Vương Giai Giai, hoàn toàn không để ý đến Lý Dương, lời nói của Trần Đan, y nghe vào tai trái, thì loạt qua tai phải.

- Đó là bạn con, sao con lại không biết?

Vương Cường đột nhiên nói một câu, giọng có chút đanh sắc, trong lòng ông bây giờ chỉ có sợ hãi, đột nhiên nói ra, ông cảm nhận được những tên nhóc này trước đây đắc tội bọn họn rất không dễ chịu.

Đáng tiếc, trước đây ông đối với những đứa trẻ đó hoàn toàn không có cảm giác gì, dám đắc tội người của bọn họ, sẽ bị một bài học rất đau đớn.

- Không phải đâu chú, chúng con chỉ là bạn học chung trường, hắn và Trần Đan với là chung một lớp, Trần Đan biết, con lập tức đi hỏi!

Vương Trác lập tức lắc đầu, hoảng sợ móc điện thoại ra, lấy ra một số điện thoại quen thuộc, Trần Đan không có ở đây, đang cùng ở với mấy chị em.

Lô Nhất Thanh nhìn bọn họ im lặng, không nói.

Ban đầu ông còn cho rằng có quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ xem ra sự việc không như ông nghĩ, hình như phức tạp hơn, nếu thật như ông đoán, lúc đầu có lẽ ông bỏ qua mối quan hệ bọn Vương Cường.

Trên quan trường chính là như vậy, xếp hàng còn quan trọng hơn làm ra thành tích, nếu bọn họ đắc tội người thân của bí thư thành ủy, đặc biệt là cái người thân này, Lô Nhất Thanh tuyệt đối sẽ không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ.

Điện thoại rất nhanh được gọi xong, Trần Đan vẫn còn đang ở trong một căn phòng khách của nhà hàng sắc mặt tỏ ra rất kỳ quái, cuối cùng tự mình lắc đầu, nhẹ nhàng đóng điện thoại lại.

Nếu Vương Trác chủ động gọi điện thoại hỏi tên của Lý Dương, hơn nữa giọng nói có chút run rẩy, nếu không phải bên cạnh còn có nhiều người bạn tốt như vậy, cô cũng muốn chạy ra xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

- Chú, con hỏi rồi, người đàn ông đó tên là Lý Dương.

- Lý Dương?

Chân mày của Vương Vĩnh Phương ngưng tụ lại, cái tên này ông rất quen, bỗng nhiên, mắt của ông mở trừng to ra, bật thốt ra:

- Ngọc Thành Lý Dương, thì ra là hắn!

- Vĩnh Phương, cái gì Ngọc Thành Lý Dương?

Vương Cương cũng bất chấp Lô Nhất Thanh đứng bên cạnh, vội vàng hỏi một câu, ông lúc này mới hoàn toàn loạng choạng.

Khóe miệng của Vương Vĩnh Phương có chút khổ sở, nếu ông thích đồ cổ, đối với cái tên của Lý Dương tất nhiên không xa lạ, cũng biết một chút về lai lịch của người thanh niên thần kỳ này.

Hơn nữa, ông cũng biết Lý Dương cũng có quan hệ với Trần Vô Cực, đại đệ tử khai sơn, trên người của bọn Lý Dương đó có vòng tay Hắc Long cũng không có gì kỳ lạ, Trần Vô Cực thu nhận Lý Dương trên đại hội tông sư, đủ để thấy ông ấy xem trọng Lý Dương thế nào.

Nếu như vậy, tất cả trước đây cũng đều có giải thích rồi.

Mọi người quả thật không có nói gì mạnh miệng, Lý Dương quả thật rất tài giỏi, ba cái chữ này đã là một đánh giá rất cao rồi.

Bảo cụ trên tay mọi người, Vương Vĩnh Phương cũng biết qua rất nhiều, chén Trường Sinh thần kỳ đã truyền khắp cả thế giới, kiếm Trạm Lô nổi tiếng Canada, kiếm Ngư Tràng và kiếm Tùng Vân.

Bất luận cái gì, cũng nhiều hơn những bảo bối tốt trong tay ông.

Ngoại trừ những cái đó ra trong tay Lý Dương còn có truyền quốc ngọc tỷ

Truyền quốc ngọc tỷ vì nước mà có, cũng luôn được người trong nước bảo quản, nhưng trên danh nghĩa lại thuộc của Lý Dương, Lý Dương vẫn chưa chính thức hiến tặng.

Hơn nữa trong lúc này, ngọc tỷ trong tay người của mình, so với để trong nước còn thuận tiện hơn rất nhiều, thậm chí triễn lãm toàn quốc càng dễ hơn, có thể để nhiều người thưởng thức món bảo bối đại diện cho quốc gia này, làm người trong nước càng thêm đoàn kết.

Vương Vĩnh Phương chậm rãi nói rõ về thân phận của Lý Dương.

Ông là người có tiền, nhưng trong nghề ông lại không bằng Lý Dương, hơn nữa tài sản của Lý Dương so với ông ít hơn không ít, chuyện Lý Dương ở Myanmar có quặng Phỉ Thúy lớn, bây giờ mọi người đều biết.

Với một mạch khoáng quặng, mỗi năm Lý Dương có thể thu được mấy tỷ USD.

Mười năm sau, tài sản Lý Dương tích góp được nhiều hơn ông, bác cả ông để lại toàn bọ tài sản cho ông, cũng chỉ ba mươi tỷ USD.

Nhưng số tiền này chỉ là phần lớn trong tay của ông, không phải là toàn bộ, hai chị em đó ở Úc tích góp nhiều năm như vậy cũng không ít, thế lực của ông chỉ là trên pháp luật nhiều hơn một tờ di chúc, cái khác đều trong hoàn cảnh xấu.

Hôm nay hai chị em đó vẫn đang nhìn chằm chằm, còn liên hợp với phú hào địa phương nơi đó và quan thân chèn ép ông, ở bên đó ông cũng rất nguy hiểm.

Nói cách khác, ông cũng không vội lấy tiền quỹ ra, đầu tư vào trong nước, cái này thật sự chính là dịch chuyển tài sản

Vương Cường, Vương Trác và Lô Nhất Thanh càng nghe càng sửng sốt.

Đặc biệt là Vương Trác, y không ngờ Lý Dương lại có lai lịch như vậy, càng không ngờ rằng trong những người bạn học cũ của mình, có một đại nhân vật như vậy.

Kỳ thực chuyện Lý Dương nỗi tiếng, trước đây Vương Trác cũng biết, hình tượng của Lý Dương rất ít xuất hiện, y đối với chuyện này quan tâm cũng không nhiều, cũng không liên tưởng tới.

Đến lúc này y mới biết, mình mắc phải một lỗi lầm rất lớn.

- Bí thư Vương, thật ngại, tôi có chút chuyện, xin đi trước!

Lô Nhất Thanh đột nhiên khoát tay, cũng không chờ Vương Cường phản ứng, tự mình đã xoay người bỏ đi, lúc này, ông ta đã biết sơ lược về chuyện này rồi.

Quả thật có bảo bối xuất hiện, đáng tiếc đối với bảo bối này ông không có suy nghĩ gì.

Vương Trác quả thật cũng là bạn học với cháu rễ của bí thư Vương, nhưng quan hệ cũng không tốt, đã trở mặt trở thành thù, bây giờ tất nhiên ông sẽ ông ở lại đây lâu.

Người chính là hiện thực như vậy, Vương Cường nhìn sau lưng của Lô Nhất Thanh cười khổ lắc đầu.

- Anh cả, tôi nhớ ra một chuyện, có thể rất quan trọng.

Sắc măt của Vương Vĩnh Phương lại thay đổi, biến đổi chầm chậm có chút ngưng trọng, ông không phải là nhà giám định, nhưng lại là khách hàng quen thuộc của công ty bán đấu giá, trước đây lúc bác của ông còn sống, nên ông không ít lần ra mặt, giúp bác chụp một số tác phẩm nghệ thuật quan trọng.

Bởi vậy ông có quan hệ rất tốt với một số người có chút danh vọng trong nghề, đối với Lý Dương người thanh niên thần kỳ này, cũng biết chút ít.

- Chuyện gì, ông mau nói nhanh?

Vương Cường hơi sửng sốt, vội vàng kêu lên, lúc này ông còn cho rằng có chuyển ngoặt gì.

Vương Vĩnh Phương chầm chậm nói:

- Lý Dương vốn không có tiếng tăm gì, nhưng thiên bẩm lại rất cao, một lần ngẫu nhiên được lão Hà nhận làm đệ tử, trở thành đệ tử y bát của lão Hà, mới dần dần từ trong giới đồ cổ mà nổi tiếng.

- Cái này có gì?

Vương Cường tỏ ra có chút ngỡ ngàng, lịch sử thành danh của Lý Dương không có liên can gì đến ông, ông không biết em mình lúc này tại sao lại nói ra những chuyển không quan trọng thế này.

Vương Vĩnh Phương lắc đầu, dừng lại một chút, tiếp tục nói:

- Đây là không có gì, quan trọng là thân phận của ông Hà này, em biết ông ta, nhân vật đứng đầu trong giới đồ cổ trong nước, trên quốc tế cũng có danh dự rất cao, nhưng cái này không quan trọng, anh chắc biết ông ta, đồ cổ nước cộng hòa có thành tựu cao như vậy, người họ Hà chỉ có một, năm đó ông ấy là một trong số những người quyết sách.

Vương Cường sửng sờ ở đó, Vương Vĩnh Phương nói trắng ra như vậy, ông cũng không thể không hiểu.

Sắc mặt của ông dần dần trở nên trắng bệch, còn trắng hơn so với Vương Trác, ông biết tại sao ngay từ lúc đầu có thái độ như vậy, sau đó lập tức bỏ đi.

Châm chọc lần này không phải là tổ ông vò vẽ bình thường, ông cũng bắt đầu hiểu về thân phận của người thanh niên này, chỉ là càng hiểu rõ, trong lòng càng hoang mang, thậm chí có chút tuyệt vọng.

Vương Vĩnh Phương nhìn Vương Cường, sắc mặt ông cũng rất khó coi.

Kỳ thực có câu nói ông không nói, chuyển qua không nói những chuyện này, chính là năng lực của chính Lý Dương không nhỏ.

Bất luận là ở nước ngoài hay trong nước, Lý Dương đều có sức ảnh hưởng rất lớn, nhân vật không thể đắc tội, chỉ là thân thế quá lớn, làm cho mọi người bỏ quên điểm này.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ