Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
- Không được, Vĩnh Phương, lễ vật này của em rất quý.
Vương Cường đứng lên, ra sức khoát tay, ngay cả ông cũng không biết anh em nhà mình đột nhiên có quyết định như vậy.
Giá trị của những món đồ này chính ông cũng biết rất rõ, lúc đầu Vương Vĩnh Phương còn nói qua với ông, phải giữ lại mấy món, làm bảo khố gia truyền chân chính, để lưu truyên cho con cháu Vương gia sau này.
- Anh, đây là lễ vật em tặng cho cháu trai và cháu dâu, ông không thể phản đối, cũng phản đối không được.
Vương Vĩnh Phương cười ha hả, không để ý tới quay qua ngoài vẫy tay, một người mặc áo đen đang giữ chiếc xe ở ngoài, lập tức kéo miếng vải màu vàng trên chiếc xe xuống.
Dưới tấm vải màu vàng, là hộp thủy tinh trong suốt, có mấy cái hộp, còn phát ra ánh sáng chói mắt.
- Xôn xao
Bảo bối vừa được mở ra, xung quanh lập tức trở nên ồn ào, những món bảo bối này đều có vẻ cao quý, chất khí xa hoa, cho dù là người không hiểu, cũng có thể nhìn ra sự phi phàm khác thường trong đó.
Rất nhiều người đều bàn bạc nhỏ tiếng, giọng của mỗi người bọn họ đều không lớn, nhưng những người này đều cùng nói, cũng làm cho cả phòng khách vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều xôn xao bàn luận.
Rất nhiều người còn chỉ và món đồ trong hộp thủy tinh đó, nhỏ tiếng biểu đạt quan điểm của mình.
Còn có một số người nhìn Vương Trác và Trần Đan ngưỡng mộ, những bảo bối này thoạt chừng rất đẹp, còn có bảo vệ đang canh giữ, giá trị nhất định không thấp, thấy cái kệ của Vương Vĩnh Phương, là món quà mà Vương Vĩnh Phương tặng cho bọn họ.
Ngay chính cả Lưu Chấn Hoa trong lòng cũng rất cảm thán, sau khi Vương Vĩnh Phương về nước rất kiêu ngạo, chính thân phận này mới gây sự chú ý những người này, đều quanh lấy ông.
Chỉ là y cũng chưa thấy những bảo bối này của Vương Vĩnh Phương.
Quay đầu lại, Lưu Chấn Hoa vừa nghĩ tới câu nói lúc nãy chợt sửng sốt, vội vàng hỏi:
- Anh cả anh sao vậy?
Lý Dương ở bên cạnh y lúc này cũng chau mày lại, nhìn chằm chằm vào món đồ trên chiếc xe, đó là đôi bông tai thanh hoa, vô cùng đẹp, quả thật là Quan Diêu Kiền Long.
Món đồ sứ này, giá trị không dưới mười lăm triệu.
Hấp dẫn Lý Dương không phải là giá trị của món đồ sứ này, mà chính là lai lịch món đồ sứ này, đôi bông tai này Lý Dương đã thấy qua một lần, hơn nữa còn là thấy ở Phiếu Thành, nhưng lúc đó hắn không hiểu nhiều về món đồ sứ này.
Đôi bông tai này, là sứ Thanh Hoa khai quật ở trường học cũ của Lý Dương, sau đó thì bị đánh cấp, bán ra nước ngoài sau đó không thể tìm lại được.
- Tôi không sao!
Lý Dương nhẹ lắc đầu, món bảo bối này xuất hiện ở đây, làm hắn rất bất ngờ mấy món bảo bối này đều là đồ sứ tinh phẩm thất lạc ở nước ngoài, lúc đầu viện trưởng Hoàng chính là tìm rất lâu nhưng không được và trở thành một nỗi tiếc nối lớn nhất của ông.
Người xung quanh vẫn còn đang bàn tán, mười món bảo bối, hoàn toàn đều là bảo bối quan trọng.
Trong đó có một tượng Phật bằng vàng rồng giữa đời nhà Thanh rất đặc biệt, đây là tượng Phật trong truyện cổ, toàn thân đều là vàng, lại vô cùng hoàn chỉnh, dưới ánh đén phản chiếu ra ánh sáng rất chói mắt.
Ngoài ra còn có mấy món khác mạ vàng, cũng thu hút tầm nhìn của mọi người.
Người ở đây phần lớn đều không hiểu đồ cổ, đối với bọn họ mà nói, toàn thân này đều là vàng, món đồ lại rất đẹp nhất định phải xem nhiều một chút, nên càng hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Trên mặt Vương Vĩnh Phương đang nở nụ cười đắc ý, Vương Cương lắc đầu, không gì kiên trì.
Vương Trác lại ngẩng cao đầu kiêu ngạo, dò xét xung quanh, mười món bảo bối này là của chú y, nhưng của chú y cũng giống như của ông lờn của y, đều không có con trai, trước mắt Vương Vĩnh Phương chỉ có một đứa con gái.
Người nhà họ Vương bọn họ, quan niệm truyền thống đều rất cao, Vương Trác là cháu lớn, địa vị cũng hơn hẳn.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao trong hôn lễ cua Vương Trác tạo thế cho y, mười món bảo bối này đều bài ra ở đây, cộng thêm lời nói của y trước đó, càng làm tăng thêm oai lực cho y.
Vương Trác ngẩng đầu nhìn xung quanh, y vẫn còn đứng trên bụt đài, lúc này chỗ này là cao nhất.
Y giống như là vương tử chí cao, tất cả người dưới đài đều là thần dân của y, cảnh này càng làm cho Vương Trác càng thêm khoái chí.
Chân mày của y đột nhiên chau lại giật một cái.
Ở dưới đài, y nhìn thấy Lý Dương, đúng lúc chân mày của Lý Dương cũng đang chau lại, đang nhìn chằm chằm vào một chiếc xe đẩy, chỗ này của y, có thể nhìn thấy nét mặt của Lý Dương rất rõ.
Không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ như vậy, trong lòng Vương Trác rất khó chịu.
Tất cả mọi người đều cảm thán, đều khen ngợi những món bảo bối giá trị liên thành này, cũng đều đang ngưỡng mộ y có một ông chú có tiền, còn Lý Dương lại chau mày như vậy, làm y có cảm giác như bị khinh thị.
Đây chính là cảm giác không thích nhất của y.
Chân mày của Vương Trác cũng ngưng kết lại một chỗ, tâm tình tốt của ban đầu, lúc này chợt biến mất, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Lý Dương.
- Lưu Cương
Lý Dương suy nghĩ một hồi, đột nhiên vẫy tay gọi Lưu Cương.
Phát hiện đồ sứ bị đánh cắp, bất luận thế nào Lý Dương cũng phải đem chuyện này nói với ông cụ, Vương Vĩnh Phương này thân phận đặc biệt, lại là Hoa Kiều về nước, chính Lý Dương cũng không dễ xử lý chuyện này.
Món đồ sứ này, nghiêm túc mà nói chính là tang vật.
Nhưng tang vật đã bị mất ở nước ngoài, ở nước ngoài không biết lai lịch ít nhiều thủ tục, nói không chừng đã tẩy trắng rồi, khả năng này rất lớn, vết sơn trên mặt đồ sứ này đã nói rõ vấn đề.
Huống hồ, Trung Quốc có những đồ sứ đã bị trộm bán ra nước ngoài, món đồ này cũng có khả năng này.
Chuyện như vậy, khi xử lý rất phiền phức.
Suy nghĩ một hồi, Lý Dương lại thở dài, chuyện này thêm phiền phức cũng không thuộc hắn lo, chuyện viện trưởng Hoàng lo, thì cứ giao cho viện trưởng Hoàng là được.
Chí ít, có tin tức của đồ sứ chính là chuyện tốt.
Nghĩ tới đây, Lý Dương lại quay đầu nhìn vào chín món bảo bối khác.
Vương Vĩnh Phương vận khí rất tốt, những món bảo bối này tính ra không phải tất cả là ông mua, có những món trên thị trường cũng chưa thấy qua.
Chín món này, đều là đồ thật, không giống như một số nhà giàu mới nỗi, tranh mua lỗi thời, toàn bộ mua đều là đồ giả đồ dỏm.
Trong chín món bảo bối, có năm món có liên quan với Phật, chiếm hơn phân nữa, không biết Vương Vĩnh Phương này tin Phật hay là bác của ông tin Phật, mấy món có liên quan với Phật này đều là đồ tốt nhất.
Tượng Phật bằng vàng đó là vàng đúc thật, chí bảo quan trọng chùa miếu đặt ở phía tây để tránh tà ác chính là tượng Phật bằng vàng đó, giá thị trường cũng không dưới ba mươi triệu.
Nhưng tốt nhất lại là món đồ sứ, một bình nguyên thanh hoa tứ phương, giá trị trường cũng trên năm mươi triệu, trong hội đấu giá, nếu có trả giá, cũng có thể có giá cao hơn.
Mười món bảo bối, mỗi món đều rất đẹp Lý Dương cũng thầm khen ngợi, hôn lễ lần này quả thật đến không uổng, trước là gặp được bạn bè thất lạc lâu năm, sau lại nhìn thấy mấy tác phẩm nghệ thuật rất tốt rất đẹp.
Hôn lễ tiếp tục, kéo dài đến giữa trưa bảo bối triển lãm một hồi, Vương Vĩnh Phương dẫn Vương Trác và Trần Đan đi ra, để bọn họ lựa chọn tùy thích.
Vương Trác và Trần Đan cuối cũng cũng không từ chối.
Vương Vĩnh Phương trước đám đông nói đem tặng cho bọn họ một món bọn họ cũng không thể nhận trước, không nể mặt Vương Vĩnh Phương thì không được.
Cuối cùng bọn họ chọn một món tượng Phật Quan Âm màu kim phấn, tượng Phật Quan Âm này giống như tác phẩm thời Khang Hi, chế tác hoàn mỹ, là tinh phẩm hiếm có, giá trị cũng trên mười triệu.
Tỏ ý của Vương Vĩnh Phương rất lớn, tượng Phật Quan Ậm lúc nữa sẽ được bọn họ thỉnh về nhà, phù hộ cho hai vợ chồng họ sau này bình an, giương cánh bay lượn.
Món ăn phong phú thịnh soạn được bày ra, chính Vương Trác cũng là cán bộ trẻ của cấp khoa, ba là bí thư huyện ủy, hơn nữa còn có gốc, chú có rất nhiều tiền, tiệc cưới tất nhiên sẽ không kém bạn bè, tiệc cưới tuyệt đối đạt tiêu chuẩn siêu sao.
Bọn Lý Dương, Lý Thành đều ngồi cùng một chỗ, mấy người xung quanh đều không quen Lý Dương, đương nhiên quen Lý Thành, hiệu trưởng trung học tư nhân tốt nhất Lật Thành, cũng xem là người nổi tiếng của huyện thành nhỏ.
- Vương tiên sinh, thuyền ngọc của ngài quả thật rất đẹp, cho chúng tôi quan sát thế là đủ rồi.
Lưu Chấn Hoa đột nhiên đứng lên, Vương Vĩnh Phương đang cầm chén rượu kính cẩn, đây là tập tục của quê nhà, trong tiệc cưới, trưởng bối của chú rễ lần lượt đi đến mỗi bàn, cảm ơn sự có mặt của mọi người.
Vương Vĩnh Phương và Vương Cường lần lượt đang kính rượu, đúng lúc Vương Vĩnh Phương đi tới trước bàn của bọn Lý Dương, Lưu Chấn Hoa tròn mắt, đứng lên, nói ra những lời khen tặng trước.
- Ha ha, tiểu Lưu cậu cũng biết nói chuyện!
Vương Vĩnh Phương cười lớn, người bên cạnh lập tức cầm chén rượu và bình rượu, rượu của Vương Vĩnh Phương rót mọi người đều không dám không uống, đây chính là chỗ tốt của thế lực.
Lưu Chấn Hoa là người đầu tiên bắt chuyện, Vương Vĩnh Phương nâng chén với y đầu tiên.
Đón lấy rượu của Vương Vĩnh Phương, Lưu Chấn Hoa tỏ vẻ được yêu thích mà lo sợ, nói ra những lời nói dễ nghe, lãnh đạo cách y không xa còn lẵng lẽ gật đầu, lần này dẫn theo Lưu Chấn Hoa thật là đúng rồi, một thằng nhóc rất năng động.
Những người khác còn lại trên bàn nhìn Lưu Chấn Hoa ngưỡng mộ, mỗi người bọn họ, đều muốn tạo quan hệ với Vương Cường và Vương Vĩnh Phương, có thể bằng cách này hay cách khác.
- Chú!
Cách đó không xa, Vương Trác bỗng nhiên đi lại, vốn không cần chú rễ kính rượu, nhưng khách hôm nay quả thật quá đông, đặc biệt là một số lãnh đạo thành phố cũng đến, Vương Trác buộc phải đi chiêu đãi, y cũng có thể bận rộn theo.
- Cục trưởng Vương, chúc mừng, chúc mừng...
Vương Trác đi tới, người khác trên bàn lập tức chào hỏi y, Lý Thành cũng không ngoại lệ.
Cái bàn này phần lớn đều là người người bản địa Lật Thành, đều là người có máu giáo dục, có mấy người giống như Lý Thành, đều mở trường học tư, mấy người này không giống đều mở nhà trẻ.
Nhà trẻ, so với trường học dễ hơn một chút.
Vương Trác cười cười với bọn họ, lại có cố ý nhìn Lý Dương, đột nhiên hỏi:
- Bạn học cũ, không biết cậu thấy mấy món bảo bối của chú tôi thế nào?
Câu hỏi của Vương Trác đều làm mọi người có chút sửng sốt, Lý Thành thì chao mày lại.
Danh tiếng của Lý Dương ở bên ngoài, người trong nhà cũng không có nói ra ngoài, cho dù bây giờ một số chuyên gia cấp đỉnh nổi tiếng quốc tế biết Lý Dương là người Lật Thành, cũng không biết hắn là em ruột của y.
Điểm này Lý Thành rất chắc chắn, y cũng có thể khoe trước mặt bạn học, nhưng vì những người bạn học cũng không phải là người địa phương, cũng có thể giữ bí mật cho y, y vốn cũng chưa bao giờ nhắc tới.
Lý Thành lúc này, còn cho rằng Vương Trác biết thân phận của Lý Dương rồi, cố ý hỏi vậy chứ.
- Rất tốt!
Lý Dương mỉm cười gật đầu, rất tốt đã là đánh giá rất rất cao của hắn rồi, đồ Lý Dương nhìn thấy rất nhiều, đánh giá cao của hắn cũng hoàn toàn không thể.
- Rất tốt? Vương Vĩnh Phương thần sắc hơi biến đổi.
Những bảo bối này của ông, mang về nước không chỉ lấy ra ở đây, đã từng được bạn bè trong nước xem qua, mỗi lần xem những món bảo bối này của ông bất luận là nhà giàu hay chuyên gia đồ cổ, hay chuyên gia giám định bất luận thân phận gì đều không ngừng khen ngợi.
Rất ít người dùng hai từ này bình phẩm.
Nhìn dáng vẻ tùy tiện của Lý Dương, trong lòng Vương Trác không biết thế nào nổi giận nhìn Lý Dương, lại nói thêm:
- Bạn học cũ, nói ra dễ dàng như vậy, có phải đã từng nhìn thấy qua bảo bối tốt hơn không?
Lý Dương ngẩng đầu, nhìn y kinh ngạc.
Vương Vĩnh Phương cũng quay đầu lại, mi mắt hơi giựt nhẹ, Vương Trác đang gọi bạn học cũ, nhưng ai nghe thấy những câu nói này của y đều nhắm vào Lý Dương.
Vương Giai Giai vẫn đang nhìn Vương Trác trước mặt lạnh lùng.
Kỳ thực khẩu khí nói chuyện của Vương Trác, và lúc bọn họ gặp lần đầu tiên gặp mấy ngày trước không khác biệt lắm, nhưng lúc đó chỉ có bốn người bọn họ trong này lại đông người như vậy, ý nghĩa sẽ không giống nhau.
- Cũng thấy qua một số!
Lý Dương sờ sờ cái mũi hắn cũng cảm nhận được cố ý của Vương Trác đối với hắn, sự cố ý này lại làm cho hắn không hiểu sao cả.
Trước đây hai người chưa từng qua lại, cho dù lúc đi học cũng không có mấy ngày chỉ là ngẫu nhiên gặp thông qua Trần Đan, cũng không có qua lại gì với Vương Trác.
Trong tình huống này, Lý Dương quả thật không hiểu cố ý của y rốt cuộc là từ đâu mà có.
- Thấy qua một ít!
Vương Trác há to mồm ngạc nhiên, ngay cả Vương Vĩnh Phương bên cạnh cũng nhìn Lý Dương kinh ngạc.
Ngoại trừ Lý Thành và Vương Giai Giai ra, trong mắt mọi người đều có chút khó tin, những món bảo bối của Vương Vĩnh Phương đem ra là rất tốt, giá trị khác cũng đã có người thảo luận nhỏ tiếng rồi.
Mấy món này, đều là bảo khố có giá trị trên mười triệu, người bình thường không thể thấy tùy tiện, rất nhiều người hôm nay đều là tận mắt thấy qua lần đầu tiên.
Càng không cần nói, càng tốt hơn so với những bảo bối này.
- Là trên TV sao?
Vương Trác đột nhiên nói ra một câu, còn mang chút không đáng, lúc y nói, ánh mắt lại nhìn Vương Giai Giai không tự nhiên.
Thật là một cô giá rất đẹp rất đáng yếu, cũng chính là loại Vương Trác thích nhất, lúc này, trong lòng Vương Trác đang tìm cách làm quen với cô gái này.
Cũng bởi vì điểm này, mới làm y nhìn Lý Dương không thuận mắt, vừa nhìn thì đã đố kỵ Lý Dương.
Đàn ông vì đàn bà mà sinh lòng đố kỵ, là chuyện hoàn toàn không thể giải thích, đặc biệt Vương Trác là một người cao ngạo, từ trước đến giờ luôn cho rằng đồ thuộc về mình phải là tốt nhất, sự đố kỵ này cũng càng tăng thêm.
- Thì xem là những thứ đó trên TV đi, nhưng so với những thứ trước mắt còn tốt hơn nhiều.
Nói lần này chính là Vương Giai Giai, Vương Giai Giai vẫn luôn dựa vào người của Lý Dương, nhìn Vương Trác không lương thiện.
- Khẩu khí hay!
Mặt của Vương Vĩnh Phương biến sắc mạnh, nói thẳng một câu.
Giọng của ông không lớn, nhưng người trên bàn đều nghe thấy, bây giờ lại là đang hôn lễ, Vương Vĩnh Phương cũng không dám nỗi nóng.
- Khẩu khí lớn sao?, không hẳn vậy, nên nói là có một số người kiến thức nông cạn mới đúng.
Vương Giai Giai mỉm cười, lúc nói còn tỏ vẻ rất đáng yêu, mang một vẻ đẹp khác thường.
Vương Trác đúng lúc nhìn thấy cô, bỗng nhiên có chút đờ ra, đố kỵ trong lòng với Lý Dương càng tăng thêm nhiều.
Mắt của Vương Vĩnh Phương càng mở trừng to ra, người khác trên bàn đều nhìn bọn họ khó tin, Vương Vĩnh Phương không có quan chức, nhưng lại là một Hoa Kiều về nước, còn là Hoa Kiều có tiền.
Quan trọng nhất là, bên cạnh Hoa Kiều này còn có mấy quan trường tân tinh, là người không thể đắc tội.
Một số người bắt đầu dần dần bỏ đi, cho dù là người có quan hệ rất tốt với Lý Thành, lúc này cũng không tới đây đối mặt, không dám nói chuyện thêm với y.
Lúc này người ở bên cạnh Lý Dương cũng chỉ có Lưu Chấn Hoa.
Kỳ thực Lưu Chấn Hoa cũng có chút do dự, nhưng cuối cùng y vẫn ở lại, lúc đầu y cũng cố gắng giữ hình tượng trước mặt Vương Vĩnh Phương, nhưng sau cùng y cũng không quản nhiều như vậy.
- Kiến thức nông cạn, có thú vị!
Vương Vĩnh Phương nỗi giận cười, liếc nhìn bọn Lý Dương thật sâu, tiếp theo nói gì cũng không nói, cầm lấy chén rượu bỏ đi.
Xung quanh có không ít người ở bản nhỏ đều chú ý bọn họ, Vương Vĩnh Phương càng thêm tức tối, cũng không thể bộc phát ra ở đây, bằng không sẽ ảnh hưởng đến hôn lễ.
- Anh cả, chị dâu đây là? Vương Vĩnh Phương vừa đi, Lưu Chấn Hoa lập tức lộ vẻ khổ sở.
Y nhận thấy, Vương Giai Giai công nhiên chọc giận Vương Vĩnh Phương, căn bản là biểu hiện của điên cuồng, y lần này trở về nhất định sẽ bị mắng cho một trận.
Cho dù bị lãnh đạo mắng, y cũng không hối hận, ban đầu chia tay với mấy anh em tốt nhất, mất đi liên lạc, cái này mới là chuyện làm y hối hận rất lâu.
Bị lãnh đạo mắng, cũng không thể vì chuyện này, cũng không có gì là quá.
- Cậu ba, không sao, cậu yên tâm đi!
Lý Dương vỗ vỗ vào vai của y, cười ha hả nói, hắn không phải trấn an Lưu Chấn Hoa, với thân phận và gia cảnh của Vương Giai Giai, một Vương Vĩnh Phương thật không đáng bọn họ để mắt tới.
Càng không cần nói, hôm này là bọn họ khiêu khích mình trước, hơn nữa lời nói của Vương Giai Giai cũng không có gì sai, bảo bối của bọn họ, quả thật còn tốt hơn so với trên TV, rất nhiều món ở trên TV cũng không có.
Tiệc cưới tiến hành rất nhanh, chuyện lúc nãy chỉ là một khúc nhạc đệm, sau khúc nhạc đệm này, những người khác ở bàn Lý Dương cũng ra về, một cái bàn lớn, cuối cùng chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Lúc này Lý Thành cũng luôn lắc đầu, cảm thán người bây giờ đều quá hiện thực.
Những người hiện thực này lại không biết, cô gái bọn họ không muốn ở chung bàn có một gia cảnh rất to lớn, cũng chính vì nguyên nhân như vậy, Lý Thành không có chút lo lắng về chuyện này.
Lý Dương cũng không làm sao để ý, hào phú mười mấy trăm triệu USD là rất lợi hại, nhưng hắn cũng thấy qua rất nhiều rồi.
Trải qua mấy năm nay, cũng làm hắn rõ, người có tiền thật sự đều có bảo vật, rất ít khoe ra bên ngoài, chính gia tộc của Sang Dala, tổng tài sản cũng cá mấy trăm triệu USD, tuyệt đối không thua những này, Vương Vĩnh Phương nếu mạnh, nhưng từ trước giờ trước giờ bọn họ chưa từng kênh kiệu.
Còn có Lâm Lang, chính là người nắm giữ tập đoàn tài chính hàng trăm triệu, cũng là người Hoa, nhưng ứng xử của của Lâm Lang cũng kênh kiệu không thua gì Vương Vĩnh Phương.
Trên bàn không có người khác, chỉ còn bọn họ, đúng lúc có thể an tâm ăn bữa cơm này.
Nói, tiêu chuẩn của buổi tiệc cưới này quả thật không thấp, có rất nhiều món có mùi vị rất ngon, không có người khác, mấy người bọn họ cũng không dám khai phóng.
Tiệc cưới rất nhanh được kết thúc, rất nhiều người đều đã đi khỏi, bọn Lý Dương cũng đứng dậy, chuẩn bị đi ra.
Còn chưa đi ra ngoài, đối mặt rồi đi tới mấy người này, Vương Vĩnh Phương đi tới trước nhất là Triệu Vĩnh, bên cạnh ông là chú rễ Vương Trác.
- Cô gái, có thể giải thích một chút không, kiến thức nông cạn là có ý gì?
Vương Vĩnh Phương đích thân đi đến trước mặt bọn Lý Dương, khách trong phòng khách lúc này đi hơn phân nữa, phần lớn người còn lại là người mình, làm ông cũng không có kiêng kỵ, trực tiếp hỏi Vương Giai Giai.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ