Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Người trong phòng khách càng ngày càng nhiều, cả hai căn phòng đều mở rộng ra, người vẫn rất đông.
Lý Dương và Lưu Chấn Hoa hoàn toàn không để ý tới, vẫn luôn kể về chuyện cũ, bọn họ nói về chuyện trước đây học đại học, nói chuyện sau này của mỗi người khi chia tay, Lý Dương còn giới thiệu Vương Giai Giai cho Lưu Chấn Hoa.
Đối với Vương Giai Giai, Lưu Chấn Hoa tỏ ra rất khâm phục, liên tục khen Lý Dương có phúc khí, y cứ luôn miệng, không để ý đến Vương Giai Giai.
Đang trò chuyện, rất nhiều người lại đứng dậy, bên ngoài có mấy người vào.
Đi trước nhất, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, rỏ vẻ rất uy nghiêm, lúc nhiều người gặp ông ta, đều cười nịnh bợ mất tự nhiên.
Lưu Chấn Hoa ghé vào tai Lý Dương, nói nhỏ:
- Đây là Vương Cường cha của chú rể, năm nay bảy mươi tuổi, là một người rất có thế lực, nghe nói trong tỉnh có phe phái, tương lai còn có thể tiến thêm nữa.
Lưu Chấn Hoa tới Lật Thành chỉ có một ngày, nhưng bọn họ muốn vị Hoa Kiều về nước đó đầu tư vào bên mình, thân phận gia cảnh của Hoa Kiều và quan hệ gia đình bọn họ đều được y điều tra rõ ràng.
Y vừa nói xong, chỉ vào người bên cạnh của Vương Cường, nói:
- Người này chính là Vương Vĩnh Phương, em ruột của Vương Cường, là hào phú ở Úc, lúc nhỏ được bác của bọn họ nuôi dưỡng, bây giờ bác cả chết rồi, khối tài sản gần mấy chục triệu USD được ông ta thừa kế.
Dừng lại, Lưu Chấn Hoa lại nói tiếp:
- Ông ấy vẫn còn trẻ, hiện giờ chỉ bốn mươi ba tuổi, cho nên muốn từ từ đem tài sản chuyển vào trong nước một phần, bây giờ đã đầu tư hơn hai trăm triệu USD, còn đầu tư thêm bốn năm trăm triệu nữa, bây giờ rất nhiều người đều theo dõi ông ta.
Câu nói sau cùng của Lưu Chấn Hoa nói rất nhỏ, chuyện này thuộc công việc của y, nên không thể nói rõ.
- Thì ra là như vậy.
Lý Dương nhẹ gật đầu, bốn năm trăm triệu USD, là khoảng hai ba chục tỷ nhân dân tệ, đối với bất cứ thành phố nào mà nói đều là món tiền đầu tư hấp dẫn, huống hồ cái này vẫn chưa là tất cả, Vương Vĩnh Vương này trong tay còn có nhiều tiền mặt nữa.
Ông còn trẻ như vậy, lại là người được thừa kế, ý niệm về nước nhất định là không nhỏ, bây giờ ông giống như là cái bánh gatô lớn, hấp dẫn mọi người, mọi người đều muốn cắn một cái.
Vương Cường, Vương Vĩnh Phương cùng lên bụt đài.
Bọn họ là người lớn bên đàn trai, cũng là nhân vật chính, chú rễ vẫn chưa trở vào, nhưng cũng sắp đến, hôn lễ sắp cử hành.
Mười phút sau, tiếng pháo trong nhà hàng bắt đầu vang lên, rất nhiều người đều vỗ tay, mọi người đều nhìn ra ngoài.
Không lâu, chú rễ đẹp trai và cô dâu xinh đẹp cùng bước vào, Trần Đan không bằng Vương Giai Giai, nhưng cô mặc áo cưới lại có phong tình khác.
Chính Vương Giai Giai nhìn cô ngưỡng mộ, trong lòng đang nghĩ, mình khi nào có thể mặc chiếc áo giống thế này.
Cô dâu và chú rễ cùng chậm chậm đi vào trong, lúc đi qua bàn Lý Dương, Vương Trác tỏ ra rất kinh ngạc, còn đặc biệt dừng lại chỗ Lý Dương một chút, liếc nhìn thật sâu vào bọn họ.
Mấy ngày trước là Trần Đan có mời Lý Dương, không ngờ Lý Dương đến thật.
Cái này làm cho y có chút kinh thường Lý Dương, nhưng trong lòng lại càng thêm đố kỵ.
Ngay cả y cũng không biết tại sao lúc này ghen tị Lý Dương, chỉ là vì cô gái bên cạnh Lý Dương, thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn cô dâu của mình, là cô gái rất dễ thương.
Vương Trác vốn luôn cho mình là thiên tử nên luôn kiêu ngạo, căn bản không muốn người khác hơn mình, một chút cũng không được, bạn gái của Lý Dương đẹp hơn của mình, làm cho trong lòng y có cảm giác ghen tỵ.
Sau khi nhìn Lý Dương, trên mặt Vương Trác lộ ra nụ cười, rồi bước nhanh về phía trước.
Y là người khôn ngoan, đối với Lý Dương lại thêm không hài lòng, lúc này cũng không biểu hiện ra ngoài, bây giờ y là nhân vật chính, là chú rễ của ngày hôm nay.
Hôn lễ nhanh chóng bắt đầu, ánh mắt của Vương Trác làm cho Lý Dương có chút khó hiểu, nhưng hắn cũng không để ý nhiều như vậy, vẫn đang ngập tràn trong niềm vui sướng khi gặp lại anh em cũ.
Vương Giai Giai bên cạnh hắn cũng cũng đang cười, nụ cười có chút khinh thường.
Người dẫn chương trình rất tuyệt, là chuyên gia cố ý mời từ Trịnh Châu về, không khí buổi lễ này được y mang đến không ít không khí sinh động, ngay cả Lý Dương đang trò chuyện với Lưu Chấn Hoa cũng thỉnh thoảng ngước nhìn lên bụt đài.
Rất nhanh, toàn bộ hôn lễ nhanh chóng kết thúc, mọi người đều ngồi vào vị trí của mình, Vương Vĩnh Phương lại bắt đầu đứng lên mỉm cười, đồng thời đi thẳng lên bụt đài.
Ông vừa xuất hiện ở đó, nói chuyện ở dưới cũng nhỏ hơn nhiều.
Ở đây người quen ông không ít, biết ông là một ông thần tài, là đại gia, rất nhiều người đều muốn ông đầu từ vào họ, nếu hầu hạ được ông thần tài cho tốt, mục tiêu này cũng chắc chắn sẽ hoàn thành.
- Các vị, vì để chúc mừng ngày vui này, lần này tôi đặc biệt mang đến một quốc bảo của Trung Quốc đến từ Mỹ, để mọi người cùng thưởng thức.
Vương Vĩnh Phương cười nói, người có tiền đều thích đồ cổ, bất luận là thật hay chỉ là học đòi, trong tay họ luôn có một ít bảo bối.
Vương Vĩnh Phương có khối tài sản hàng trăm triệu nhân dân tệ, nếu nếu trong tay có báo vật cấp quốc gia, cái này cũng có thể.
Lời nói của ông, cũng gây sự chú ý của mọi người, một số người bắt đầu nhỏ tiếng bàn luận, đoán là Vương Vĩnh Phương có ý chuẩn bị tiết mục nhỏ.
Bày ra một số bảo bối để mọi người đến thưởng thức, tức chứng tỏ sự giàu có của bọn họ, còn không có vẻ tầm thường dong tục.
Vương Vĩnh Phương nói dứt lời không bao lâu, bên ngoài đi vào là một nhóm người áo đen, ở giữa có mấy người thanh niên đang đẩy một chiếc xe, tổng cộng có mười chiếc xe nhỏ, trên mỗi chiếc xe đều có tấm vải màu vàng che lại.
Mười chiếc xe nhỏ, chia ra dừng lại mở khắp nơi trong phòng khách, vừa đúng để mọi người đều nhìn thấy.
Những người mặc áo đen đó cũng phân ra đứng ở đó, mỗi người trông một chiếc xe, làm cho trong lòng mọi người đều rất nôn nóng, rất muốn biết trong chiếc xe rốt cuộc là thần bí thế nào, còn có bảo vệ đi theo.
Chiếc xe đẩy đến sau cùng, Vương Vĩnh Phương phất mạnh tay, nói vói Trần Đan:
- Mười chiếc xe này, là bảo bối chú thích nhất, hôm nay là ngày vui của cháu trai chú và cháu dâu, một hồi sau khi mọi người thưởng thức xong, cháu dâu có thể tùy ý chọn lấy một cái, làm lễ vật kết hôn chó tặng cho các cháu.
Lời nói của Vương Vĩnh Phương làm Trần Đan hơi sửng sớm, đang nhìn ông có chút đờ ra.
Người khác không biết những món bảo bối này là gì, nhưng Trần Đan lại biết rất rõ, hai ngày trước người ở trong nhà đều đã nhìn thấy qua những món bảo bối này rồi.
Nguyên nhân chính là vậy, cho nên cô ấy mới kinh ngạc như vậy, giá trị mỗi món bảo bối ở đây đều không dưới mười triệu nhân dân tệ, món quý nhất cũng có hơn năm mươi triệu, bảo bối quý như vậy, trước đây nghĩ cô cũng không nghĩ qua.
Mà trước đó, người trong nhà và Vương Vĩnh Phương cũng chưa từng nói qua chuyện này, những bảo bối triển lãm này, còn có thể tặng một món cho bọn họ làm lễ vật kết hôn, đối với Trần Đan mà nói là một chuyện rất đột ngột.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ