Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Cái chữ này, dường như làm hắn nhìn thấy được tương lai.
Hắn nhìn thấy, tên của mình được người ta viết vào sách sử, mỗi người khi nhắc đến tên mình đều tỏ ra rất kính ngưỡng, sung bái, thậm chí có những nơi còn tạc tượng mình.
Hắn không biết đây là chuyện lúc nào, nhưng hắn lại rất rõ, chuyện này xảy ra trong tương lai, mấy trăm năm sau.
Lúc đó mọi người đối với hắn, giống như bây giờ hắn đối với Vương Hi Chi
Đó là một sùng kính tận đáy lòng.
Lý Dương đột nhiên khẽ thở dài, ổn định lại tinh thần.
Tương lai mà hắn nhìn thấy đương nhiên không phải là thật, chỉ là mộtsự mong chờ trong lòng của hắn, có lẽ là một loại chờ đợi rất sâu trong lòng, nằm rất sâu trong lòng Lý Dương, cũng muốn mình trở thành một đại tông sư lưu danh thiên cổ.
Điểm này, cũng là nguyện vọng của Vương Hi Chi, ông đem nguồn tình cảnh này, viết vào cuốn thiếp văn thư pháp này, cuối cùng của chương văn, loại tâm thái này sau này nhìn thấy, rõ ràng không thể nghi ngờ.
Cũng chính là loại tình cảm này, kích phát đồng cảm của Lý Dương.
Mỗi người, đều có nguyện vọng như vậy, người có dã tâm lớn không giống nhau, bằng lòng nỗ lực, bằng lòng cố gắng, nhìn không thấy hy vọng thì từ bỏ.
Người, nếu không thể lưu danh muôn đời, thì tốt nhất để tiếng xấu muôn đời.
Câu nói này, cũng chỉ đích danh tâm trạng của mọi người, đáng tiếc là, tất cả mọi người đều đem nguyện vọng này chôn chật tận đáy lòng, cuối cùng không có lưu danh muôn đời, cũng không có tiếng xấu muôn đời, trải qua cuộc đời âm thầm lặng lẽ không có tiếng tăm.
Nhưng Vương Hi Chi không giống, ông làm được rồi, cái tên Thư Thánh Vương Hi Chi, không chỉ lưu truyền tới bây giờ, mà còn lưu truyền đến tương lai, chỉ dựa vào cuốn thư pháp này, không biết bao nhiêu năm đcũng không ai có thể vượt qua Vương Hi Chi.
Người đứng đầu trong giới thư pháp, bảng chữ này trước khi bị siêu việt, vĩnh viễn thuộc về ông.
Cái này làm trong lòng Lý Dương, dâng lên một thứ tình cảm là sự ao ước và ngưỡng mộ sâu sắc, Vương Hi Chi trong lòng hắn, là một vị tiền bối ngàn năm đời đời kính ngưỡng.
Cảm giác này chính Lý Dương cũng rất kỳ lạ, đố kỵ kính ngưỡng người xưa, cơ hồ có chút hoài nghi vô sự kiếm chuyện.
Sang Dala cũng nhìn thấy câu cuối cùng, cảm giác của y lai không giống với Lý Dương.
Dã tâm của y rất lớn, y nhìn thấy mình trở thành tộc trưởng gia tộc, thống lĩnh gia tộc đi chiếm lĩnh bốn đại gia tộc khác, chiếm đoạt quân chính phủ, chiếm đoạt thế lực vũ trang khác, thống nhất Myanmar, trở thành vua chí cao vô thượng Myanmar.
Dã tâm của y, so với Lý Dương càng không bình thường, nhưng thật khiến y làm được rồi, trong lịch sử của Myanmar, tên của y sẽ mãi lưu truyền.
Cũng lưu truyền thiên cổ.
Dưới sự kích thích của chữ “chi” này, trong lòng Sang Dala cơ hồ lại tăng thêm không ít ý chí chiến đấu.
Xem hết của cuốn văn, Sang Dala tỏ ra mông lung, ý nghĩ không rõ ràng.
Nhưng có một điểm hắn đã có thể quả định, bảng chữ mẫu này, chính là Trung Quốc ngàn năm lưu truyền, hơn nữa Lan Đình Tự thiên cổ thất truyền đã rất lâu, hắn không giống các chiến sĩ đó, đơn thuần chỉ là cảm thụ, ít nhất hắn có thể hiểu được phần nội dung.
Đối với bảo bối như thế này, Sang Dala cũng vô cùng thán phục.
Lúc Sang Dala đang cảm thụ, ánh mắt của Lý Dương cuối cùng lại nhìn vào cái chữ cuối cùng của bảng chữ.
Ở chỗ này có chữ “chi” cuối cùng, chữ của Vương Hi Chi.
Cái chữ này, là chữ thứ hai mươi mốt, hiện ra rõ nhất, trong chữ này lộ ra sự tự tin vô cùng mãnh liệt.
Đang cảm thụ cái chữ này, Lý Dương dường như đi tới giới tuyến của trời, đang đứng ở đỉnh núi cao nhất, nhìn xuống trời đất bao la, gào thét vô cùng sảng khoái.
Đây chính là một tự tin muốn thống trị thiên hạ, cũng là sự dũng cảm độc tôn.
Nhắm mắt lại, Lý Dương thở dài ra.
Từ lúc mở cuốn trục quyển ra cho tới bây giờ, thời gian trôi qua khoảng hai mươi phút, hơn ba trăm chữ, xem hai mươi phút, tốc độ này có thể xem là chậm như ốc sên bò.
Nhưng Lý Dương thậm chí cảm giác mình xem nhanh, sau khi xem xong, hắn cùng muốn xem lại.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kềm chế được, ở trong này không phải là nơi thích hợp thưởng thức tỉ mỉ thiên hạ đệ nhất thiếp, bây giờ bảo bối trong tay hắn, sau này có cơ hội sẽ xem lại.
Hơi thở dài, Lý Dương từ từ ngẩng đầu lên, đi ra ngoài.
-Anh Lý
Lưu Cương gọi nhỏ, sau khi vừa mới bắt đầu bị chấn trụ thì không có tiếp tục xem bảng chữ nữa, bọn Triệu Khuê Triệu Vĩnh đều giống như vậy, đối với bọn họ mà nói, nhiệm vụ mới là quan trọng.
-Lưu Cương, sau khi quay về lập tức liên lạc với ông cụ, chúng ta lập tức quay về nước.
Lý Dương nhẹ gật đầu, lần này tới Myamar vốn là nhìn lão Trác lần cuối, không ngờ lão Trác bệnh nặng không chết, hắn còn thu hoạch được nhiều như thế này.
Lưu Cương đáp lời, y hiểu ý của Lý Dương.
Thu hoạch lần này của bọn họ, thật là không nhỏ, Tùy Hầu Chau, Lan Đình Tự, những cái này đều là chí bảo nhất đẳng.
Hai món bảo bối này, chính là hai loại, Tùy Hầu Châu đại diện cho tất cả các loại châu báo, còn chính thật là thiên tài địa bảo, bảo bối của trời sinh, không phải do người làm.
Ánh sáng của nó nhu hòa, ban đêm có thể phát ra ánh sáng thần kỳ, không có châu báo nào có thể sánh được.
Còn Lan Đình Tự, càng thần kỳ hơn, đây là tác phẩm của nhất đại tông sư, nhưng cảnh giới thư pháp của nó vượt hơn cả bình thường, cảnh giới của nó làm cho người không hiểu gì về thư pháp đều cảm nhận được, thậm chí người không biết chữ có thể cảm nhận được.
Chữ này là hoàn toàn dùng tinh thần viết ra, nguồn tinh thần này mãi mãi ở trong những chữ này, giao lưu tinh thần không cần văn tự giải thích, sau khi mỗi người xem qua, đều có thể nghiệm của mình.
Bảo bối như vậy, để ở bên ngoài tuyệt đối là đêm dài lắm mộng, sớm đem về nước mới làm người ta yên tâm, liên lạc với ông cụ, lập tức về nước, là phải đem bảo bối này về nước an toàn.
Mà bảo bối như vậy, một khi về nước, muốn ra nước ngoài thì rất khó khăn.
Sang Dala cũng xem qua một lượt, y cũng cố gắng kềm chế ác tính trong lòng, và không nhìn nữa.
Một số chiến sĩ cũng đều sực tỉnh, trong lòng bọn họ âm thầm khen ngợi, tới bây giờ bọn họ không biết bảng chữ này là gì, nhưng bọn họ lại hiểu được ý nghĩa trong bảng chữ này.
Rất kỳ lạ, một chuyện không thể xảy ra, lại đang xảy ra thật sự như vậy đó.
-Lý tiên sinh, chúc mừng ngài.
Sang Dala đi tới bên cạnh Lý Dương, nói một câu rất thành khẩn, nói như thế hôm nay là lần đầu tiên y nói ra, nhưng mỗi lần tuyệt đối đều là thật tâm.
Y thật sự là ngưỡng mộ Lý Dương, thậm chí còn có chút ghen tỵ, bảo bối thế này, không ai không muốn có.
Nhưng bây giờ Lý Dương đối với bọn họ có tác dụng càng lớn, thế lực sau lưng Lý Dương không nhỏ, vì gia tộc, vì chính y, cũng vì tương lai, y tuyệt đối không thể không có cách khác.
Nhưng giúp đỡ lần này, cũng để Lý Dương nợ y một nhân tình, càng có lợi cho phát triển tương lai sau này của y.
Về phần những bảo bối này, sau này có cơ hội nhất định đến Trung Quốc, tìm Lý Dương, nghe nói trong tay Lý Dương còn có không ít bảo bối tốt khác, tới lúc đó phải xem cho thật kỹ. bảo bối thế này, xem nhiều cũng là một hưởng thụ.
-Cảm ơn, sau này có chuyện gì, anh cứ liên lạc trực tiếp với thôi thì được rồi.
Lý Dương mỉm cười gật đầu, đây là một lời cam kết, nhân tình này Lý Dương nhớ rõ, đợi Lý Dương quay về ít nhất cũng giúp Sang Dala một lần
Trên mặt Sang Dala cũng đang cười, tạo ra thế lực nhiều như vậy, không phải là vì cái này.
Có được giao tình lần này, chí ít tướng quân Kuba muốn dựa hơi Lý Dương cũng không dễ, trong thời gian tới phải giữ tốt mối quan hệ này, đợi y chính thức trở thành người nắm quyền gia tộc, quan hệ giữa y và Lý Dương càng trở nên bền chặc.
Trong tình hình đổ quặng rất khó khăn, có đại sư đổ quặng như Lý Dương giúp đỡ, ưu thế của bọn họ không chỉ bao nhiêu đây.
Bọn chiến sĩ từ từ tỉnh lại, không muốn tỉnh , cũng bị người bên cạnh gọi cho tỉnh.
Bọn họ đều có chút thẹn thùng, đều này làm cho bọn họ thấy mình có chênh lệch với bọn Triệu Vĩnh, mọi người đều khống chế được mình, vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ, còn bọn họ bị mê hoặc thất thần.
Lý Dương chậm rãi đi tới trước quan tài thủy tinh, cẩn thận cầm quyển trục lên lần nữa.
Sau khi cầm quyển trục lên, rất nhiều chiến sĩ đều nhìn lên tay Lý Dương đều mê hoặc, tham muốn trong mắt những người này muốn khống chế nhưng không làm được.
Nhưng đây cũng là chuyện rất bình thường, bất cứ ai nhìn thấy bảo bối này, không có cách nghĩ đó mới không bình thường.
Có nghĩ gì cũng không sao, dù sao cũng đừng làm thật, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lý Dương muốn sớm đem bảo bối về nước, ở trong này, lỡ có người không kềm chế được sự ham muốn này, nhất định là rất nguy hiểm.
-Lý tiên sinh, đồ ở trong này, có cần chúng tôi giúp ngài mang ra ngoài không?
Sang Dala chỉ vào những đồ bồi táng khác trong nguyệt mộ, những món đồ này giá trị không thấp, dù sao cũng là ngôi nhà cuối cùng của một hoàng đế chuẩn bị cho mình, đồ xa hoa quý giá tuyệt đối không ít.
-Ngài yên tâm, mỗi một món đồ tôi đều ghi vào sổ sách, người của ngài có thể ở lại giám sát.
Sang Dala lại nói, sợ Lý Dương hiểu lầm.
Bảo bối lớn nhất cũng có thể bỏ, những món đồ này tất nhiên hắn không để mắt tới, nhưng một số vàng bạc ngọc và đổng cổ, Sang Dala không có hứng thú với đồng cổ, vàng bạc thì không bằng nguyên thạch đổ thạch trong nhà.
Lý Dương khẽ cười gật đầu, nói:
-Sang Dala, tôi không có không tin anh, thôi thì làm phiền mọi người một lần.
Những thứ này, Lý Dương không đặc biệt để ý.
Kỳ thật những món đồ này giá trị không thấp, món đồ nhỏ bình thường cũng có thể đáng giá trên mấy chục ngàn, tốt một chút cũng phải cả triệu hoặc mấy chục triệu, tổng giá trị sẽ không thấp.
Chỉ là Lý Dương nghĩ không phải là giá trị kinh tế của nó, mà là giá trị văn vật.
Những món đồ này, đều là văn vật của Trung Quốc, Lý Dương vẫn muốn đem chúng trở về.
Về phần những chiến sĩ giúp đỡ này, Lý Dương trở về còn có thể tiếp tục thưởng thêm cho bọn họ, thêm gấp đôi cũng không sao.
Lưu Cương trong huyệt mộ tìm được cái gương bằng vàng, đem Tùy Hầu Châu bỏ vào đó, lại dùng vải bao lại, cầm trong tay rất cẩn thận.
Lan Đình Tự, được chính Lý Dương đích thân mang đi, Lý Dương đang cầm rất cẩn thận, Triệu Vĩnh và Triệu Khuê đều vội vàng đi theo hắn, bảo vệ sự an toàn cho hắn và món bảo bối đó.
Rời khỏi huyệt mộ, Lý Dương và Sang Dala đi ra trước.
Những bảo bối đó trong nguyệt mộ, mãi thua xa hai món bảo bối trong tay hắn, Lý Dương ở lại giúp Lý Nhị và Mã Lương, những người khác theo hắn đã trở về trang viên của Sang Dala trước.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ