Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Nhìn theo thiếp văn, Lý Dương cũng cảm nhận được một loại cảm giác khác.
Chậm rãi, Lý Dương xem qua sáu chữ, chữ “chi” sáu chữ màu vàng, mỗi chữ không giống nhau, nhưng có thể làm cho thiếp văn tương liên thần kỳ hoàn mỹ, cuối cùng làm hắn cảm nhận được sáu loại cảnh giới không giống nhau.
Không nói khác, đơn giản chính là điểm này, cuốn thư pháp này xứng đáng gọi là thần pháp, thiếp đệ nhất thiên hạ chân chính.
Nhắm mắt lại, Lý Dương tỉ mỉ cảm nhận dư vị của sáu chữ này, sáu chữ, sáu loại biến hóa, những biến hóa này giống như đưa Lý Dương đến xung quanh Lan Đình năm đó, cảm thụ một tình cảm tao nhã của người khách cổ đại.
Qua một hồi, hắn mới mở mắt ra, tiếp tục nhìn.
Nhìn thấy mỗi chữ phía dưới, mỗi một chữ đều có dư vị tinh tế, rất nhanh, Lý Dương gặp được chữ thứ bảy.
Tâm thần lại run lên, cái chữ này làm cho Lý Dương có cảm giác không hoàn toàn giống nhau, hắn hình như nhìn thấy mấy người bạn tốt lúc còn nhỏ của mình, rồi nhìn thấy Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt, cuối cùng là Lý Xán, bọn người Trần Lỗi đang cười chạy về phía mình, mấy người còn chơi vật lộn với nhau rất vui vẻ.
Loại cảm giác này, là một loại cảm giác hữu tình
Rất ấm áp, rất thoải mái, bi thương trước đây lúc này không còn sót lại chút nào, tâm tình biến hóa rất nhanh không thể tưởng tượng, nhưng lúc này Lý Dương hoàn toàn không để ý đến những cái này, hắn đang đắm chìm vào trong cuốn thư pháp.
Một câu đơn giản, mấy từ đơn giản, sự hấp dẫn của màu vàng, làm cho người ta cảm nhận được hàm ý của câu nói này, cảm nhận được tâm tình của Vương Hi Chi lúc viết mấy chữ này.
Hít một hơi thật sâu, Lý Dương tiếp tục nhìn
Đã là bảy chữ rồi, tổng cộng có hai mươi mốt chữ trong cuốn thần pháp này, hai mươi mốt chữ này, cũng là chỗ mà Lý Dương cho là hư hoại.
Hai mươi mốt chữ này, đều giống nhau, đều là chữ “chi”
Thứ tám, thứ chín.
Hai chữ “chi” này, giống như Lý Dương suy đoán, vẫn có cảm giác hoàn toàn không giống nhau, một chữ một cảnh giới, một chữ một thể ngiệm, lúc này đã hoàn toàn sùng kính Thư Thánh.
Tông sư, nhất đại tông sư, quả nhiên không phải là nhân vật đơn giản.
Sang Dala vẫn đang mở to mắt, y đang nhìn vào từng chữ như cứng nhắc, có những chữ y không hiểu, cũng không hiểu được ý nghĩa, y chỉ có thể cảm nhận được, những chữ này viết rất đẹp, thật rất đẹp, làm người xem có một tình cảm phát ra từ nội tâm, nhưng cụ thể ở đâu, y lại không nói rõ.
Sang Dala quan tâm nhất, là mấy chữ màu vàng, mỗi chữ không giống nhau, mang đến cho y những ý cảnh không giống nhau.
Y cũng cảm nhận được cái niềm vui trong Lan Đình Tự, cảm nhận được bạn bè của mình, người nhà và ấm áp.
Nhưng y cảm nhận sâu sắc hơn Lý Dương, ở chữ thứ bảy, y và Lý Dương có khác biệt, y nhìn thấy một người, đáng tiếc chỉ là hình ảnh không rõ, cái Lý Dương cảm nhận được là niềm vui, còn y cảm nhận được là sự sợ hải lo âu.
Trước mặt của y phảng phất một lớp khói, y xua tan đi lớp khói, y không ngừng quơ hai tay, ra sức chạy về phía trước, muốn biết người này là ai.
Cuối cùng, y xua tan được, cũng chạy tới, cuối cùng y nhìn rõ, y nhìn thấy một khuôn mặt đang cười, rất hồn nhiên.
Nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng Sang Dala nhất thời run lên, y không vui, không cao hứng, mà là đau nhói.
Lúc này, khuôn mặt trước mặt là quen thuộc như vậy, Sang Dala nhớ, đây là người bạn cùng chơi tốt nhất trước đây lúc y chính tuổi, là cháu của một vị lão bộc, suốt cả ngày đều chơi đùa với nó.
Sang Dala lúc đó, không muốn kế thừa gia tộc, không muốn dùng tâm kế đối phó người khác, y cùng một bạn cùng chơi này, lén ra hồ nước sau hoa viên, lén bắt chim, hưởng thụ cuộc sống của những đứa trẻ bình thường.
Nhưng tất cả những cái này, sau khi y tám tuổi thì đã thay đổi rồi.
Sang Dala còn nhớ, đó là buổi chiều một ngày, hai người hẹn nhau, lén trốn ra đi tới con đường của thành phố Táng Diện chơi, Sang Dala áo cơm không lo, lại luôn sống trong trang viên nên y giống như con chim nhỏ sổ lồng.
Y khao khát đi ra ngoài.
Hai người rời khỏi trang viên thành công, nhưng chưa tới đường cái thì bị bắt về.
Sang Dala là thành viên trực hệ quan trực gia tộc, người bạn đó chỉ là một người bình thường, phải biết Sang Dala một mình rời khỏi nhà, năm đó tướng quân Thornton vừa đảm nhận quản lý gia tộc tức giận tím mặt, lập tức hạ lệnh xử tử người bạn đó.
Gia tộc Sang Dala lúc đó giống như có kẻ thù, hai đứa trẻ đơn độc đi ra ngoài nguy hiểm như vậy, một khi xảy ra chuyện hậu quả không thể lường.
Mà trong mắt rất nhiều người, Sang Dala là bị sự đầu độc của đứa trẻ đó, mới muốn chạy ra ngoài.
Không ai cho rằng đây là lỗi của Sang Dala, nhưng chính y hiểu, lần này chạy ra ngoài, người làm ra kế hoạch đó chinh là y.
Đáng tiếc, đối mặt phẫn nộ của người chú, cùng với xung quanh gia tộc rất nhiều thành viên khác, người bạn cùng chơi bên cạnh y bị đem ra ngoài, nhìn ông nội của người bạn cùng chơi không ngừng dập đầu cầu xin, cuối cùng cũng không được gì.
Sau lần đó, tính cách của Sang Dala cũng thay đổi, y cũng không có bạn, y khao khát quyền lực, mong muốn nắm quyền gia tộc, y từ từ làm cho chú thích mình, đồng thời bày ra quyền lực của mình, cuối cùng, y làm được rồi. Chính là tiếp xúc với Lý Dương, cũng đang mang lòng lợi ích này, mục đích của y, là muốn nắm quyền gia tộc.
Giờ khắc này y mới hiểu, y muốn nắm quyền gia tộc, chỉ là muốn mình trở thành người đứng đầu của gia tộc, có thể khống chế vận mệnh của mình, không muốn nhìn thấy bạn bè bị xử tử, mà mình lại bất lực, đứng một bên hèn yếu.
Khuôn mặt này, là người bạn duy nhất mà y có.
Sang Dala không kềm được nhắm mắt lại, nơi khóe mắt từ từ chảy ra hàng lệ, cảnh giới cảm nhận được trên chữ này, làm Sang Dala vạch ra một con đường mà chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không muốn nhớ tới vết thương này.
Đơn giản từ điểm này mà nói, Sang Dala cũng là một người đáng thương, y không có một người bạn, là một người cô độc chân chính.
Sang Dala lại mở mắt ra, y len lén lau khô nước mắt, rồi từ từ nhìn tiếp.
Cuộc sống hiện thực sớm làm y biết, người trong gian hồ thân bất do kỷ, đây chính là con đường chính y chọn, y chỉ có thể đối mặt, khi y chân chính nắm quyền gia tộc, y sẽ giải oan cho người bạn cùng chơi lúc nhỏ của mình, nhưng người bạn cùng chơi này không thể quay về.
Mấy chiến sĩ sau lưng y, cũng đều thất thần khác nhau, nhưng rất nhiều người đều đang cười, bọn họ không giống như Sang Dala, bọn họ có rất nhiều bạn bè, cũng có mấy người gọi là tri âm, người bạn chân chính đỡ đạn cho bọn họ.
Tình cảm của bọn họ, càng thêm đơn thuần chất phác.
Cho nên trên chữ “chi” thứ bảy, cảm nhận của bọn họ và Sang Dala hoàn toàn không giống nhau, từ tài phú của tình bạn mà nói, Sang Dala là người nghèo ngu ngốc, và bọn họ mới là người giàu có.
Lý Dương nhìn thấy chữ thứ mười.
Chữ thứ mười, các chữ không giống nhau, hình dạng viết không giống nhau, cảnh giới mang đến cũng không giống nhau.
Trên chữ này, hắn cảm nhận được một loại phóng khoáng, một loại phóng khoáng hoàn toàn quên đi mình, chữ “chi” này, trong mắt Lý Dương còn đẹp hơn so với chín chữ trước.
Nguồn phóng khoáng này rất tự nhiên, thậm chí thời gian không ngừng trôi qua, làm cho người ta không kềm được mà chìm đắm trong đó.
Mười một, mười hai mỗi chữ “chi” nhìn thấy, trong lòng Lý Dương phát sinh ra một loại biến hóa, và cảm nhận của toàn bộ thiếp chữ cũng có biến hóa, không giống như trước kia.
Chính là như vậy, nhìn thấy một chữ màu vàng, thì cảm nhận được Lan Đình Từ hoàn toàn mới.
Đây không phải là một bộ chữ mẫu, mà biến hóa thành hai mươi bảng, Lý Dương đang đứng dưới hai mươi bảng chữ mẫu thưởng thức, mỗi bảng chữ mẫu đều là vang dội cổ kim.
Hơn hai bảng thần tác, chỉ nghĩ ngợi, thì biết có nhiều kinh khủng.
Nhiều như vậy thì hợp thành một chỗ, chẳng trách cái bảng chữ này là người xưa đều vô cùng kính thán, được gọi là thiên hạ đệ nhật thiếp xưa nay không ai có thể sánh.
Danh hiệu đệ nhất thiên hạ này, hoàn toàn xứng đáng.
Lý Dương chầm rãi tiếp tục nhìn, bảng chữ này, hắn mới xem hơn phân nữa, cũng hơn mười mấy phút, mỗi chỗ ở trong này, người thưởng thức chữ đều không cảm nhận sự trôi qua của thời gian, bọn họ đều đắm chìm trong đó, bị cảnh giới của cuốn thư pháp này chấn động.
Mười ba, mười bốn, mười lăm
Lý Dương lại nhắm mắt lại, tường tận tinh tế, một chữ một cảnh giới, Vương Hi Chi dùng hai mươi chữ “chi” thần kỳ, xâu xuyên khắp thiếp văn, cho dù là người không hiểu thư pháp, cũng có thể thông qua những chữ này hoàn toàn thể nghiệm được cảnh giới trong đó.
Chỉ điểm này, làm đông đảo người sau đeo đuổi chạy theo.
Mười sáu, mười bảy, thiếp văn tới đoạn cuối cùng, Lý Dương cơ hồ cũng cảm nhận được một nguồn cảm khái xuất phát từ Vương Hi Chi, một tác phẩm xuất sắc, bị cảm động bởi nội dung câu chuyện trong này.
Lý Dương phảng phất đang mặt áo dài nam, đang đứng bên cạnh dòng nước, bình phẩm kích ác tình trong những đoạn văn này.
Đương nhiên, đây chỉ là một cảm giác, tài hoa của Lý Dương vẫn chưa thể tới trình độ này.
Mười tám, mười chín.
Hắn đã nhìn tới cuối cùng của quyển trục, trong này có một cảm thán khó hiểu, Lý Dương đột nhiên nghĩ tới, thành tựu hắn hiện có là rất tốt, bảo bối có được cũng rất nhiều, nhưng đến lúc hắn không còn, vận mệnh của những bảo bối này sẽ như thế nào?
Có lẽ, mấy trăm năm, thậm chí mấy vạn năm sau, Trung Hoa lại vắng vẻ, lúc bị người ức hiếp, vận mệnh của những bảo bối này như thế nào?
Có thể, lúc đó chúng sẽ đối mặt với một tai họa, lại bị mất tích chôn dấu lần nữa, đợi người sau này có duyên, lại tìm chúng ra, lại xuất hiện nhân gia.
Cũng có khả năng, tự bọn chúng sẽ ở trong đó lộn xộn tổn thất, trở thành khúc ca buồn làm người sau vô cùng đau buồn.
Vừa nghĩ tới có khả năng này, trong lòng Lý Dương có cảm giác đau đớn mơ hồ, loại cảm giác này làm cho hắn không thích.
Đáng tiếc những cái này đã không phải hắn có thể khống chế, những bảo bối này nếu đã phát hiện, thì chỉ có thể mang đi, tiếp tục để ở chỗ này trừ phi để chúng ngoại trừ để nó long đong ra, cũng không phải là an toàn.
Dù sao, người biết chỗ này không ít, hắn không thể giết người diệt khẩu.
Đối với chuyện tương lai, Lý Dương không thể không chế, chỉ có thể gửi ở các nước lớna, các nước lớn luôn lớn mạnh, chuyện này rất khó xảy ra.
Trong hoảng hốt, Lý Dương nhìn thấy chữ “chi” thứ hai mươi, tất cả nội dung trong bảng thiếp tự, một chữ “chi” cuối cùng.
Nhìn thấy chữ này, cơ thể hắn lại chấn động thêm lần nữa.
Mắt của hắn từ mở to ra, trong mắt có một nguồn kích động, cơ hồ có một sư khao khát.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ