Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1013: Chắc chắn trúng lớn!




- San San. Không nên chán nản.

Vương Giai Giai cầm tay Hà San San nói nhỏ, Hà San San bĩu môi gật gật đầu, hai mắt ngân ngấn lệ, như sắp mưa.

- Các đồ này em mua bao nhiêu tiền?

Hà Kiệt bất ngờ hỏi một câu, đồ bỏ đi này là Lưu Cương giúp cô mang về, đến hiện nay Hà Kiệt cũng không biết Hà San San rốt cuộc tiêu bao nhiêu tiền.

Hà San San do dự một lúc, cuối cùng giơ tay, hình số sáu.

- Sáu chục ngan, coi như học phí, đồ vật không thể mua lung tung, đặc biệt là tình huống không hiểu gì cả, hiện nay làm sao có nhiều bảo bối như thế để em kiếm.

Hà Kiệt gật gật đầu, ra vẻ đã từng trải nói:

- Những lời này đều là ông và Lý Dương trước đây nói với cậu ta, lần này được cậu ta áp dụng, dạy bảo Hà San San, cũng xem như vừa học vừa áp dụng.

- Không phải là sáu chục nghìn mà là sáu trăm nghìn!

Hà San San thở hổn hển, mắt còn ngây dại, Hà Kiệt đang cười, nghe thấy lời của cô thoáng sửng sốt, lập tức lại lắc đầu.

Sáu trăm nghìn, đối với Hà Kiệt mà nói không là gì, nhưng đối với Hà San San không phải là số nhỏ.

Hà San San thích xe, nhưng người nhà cố tính không để cô chơi xe, phương diện tiền bạc kiểm soát cô chặt một chút, mấy ngày trước cô đánh cược thắng được mười triệu Hà Kiệt biết, lần này cậu ta còn mang theo mệnh lệnh của ông nội.

Tiền là của Hà San San, ông cụ có thể tin tưởng cô, mua một chiếc xe việt dã bình thường có thể, nhưng tuyệt đối không cho phép cô mua một chiếc xe thể thao, càng không cho phép xe chạy tốc độ nhanh, nếu không thì nhốt cô ở nhà không cho phép ra ngoài.

Sở dĩ ông cụ làm như vậy, thực ra vẫn là quan tâm cô, lo lắng cho cô.

Dù sao lái xe nhanh rất nguy hiểm, tính cách của Hà San San lại như vậy không thể làm cho người khác yên tâm được.

- Thanh kiếm này em mua bao nhiêu tiền?

Hà San San đang hối hận sắp khó thì đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Diệp Thanh, cô quay đầu nhìn thanh kiếm kia cũng không nghĩ như thế nào, trả lời luôn:

- Thanh kiếm này rẻ, chỉ cần ba nghìn tệ, người bán nói là thanh kiếm đồng Thương Chu, đồ rất cổ!

- Mấy chục nghìn thậm chí lên đến trăm nghìn đều bị Diệp Thanh ôm hết, đồ mấy nghìn này Hà San San không ôm hy vọng gì.

Liên tiếp bị đả kích, có thể nói đã làm cho cô nhanh chóng tuyệt vọng rồi.

- Ba nghìn tệ, không tồi, em gặp được vận may lớn rồi!

Lý Dương khẽ gật đầu, Vương Giai Giai , Hà Kiệt còn có Lưu Cương ngaarnh đầu lên, kinh ngạc nhìn Lý Dương.

- Gặp được may mắn lớn gì!

Hà San San mụ mị quay đầu lại, vừa nói xong, cơ thể cô rung lên, trên mặt còn không dám tin tưởng.

- Anh, anh nói, vật này là hàng thật, là báu vật thực sự đúng không?

Mấy giây trôi qua, Hà San San vội vàng hỏi, lúc hỏi thanh âm đều có chút kích động, dù nói thế nào, đã mua nhiều đồ như vậy, cuối cùng cũng có một thứ là hàng thật sự.

Chỉ cần là hàng thật, thế nào cũng đáng chút tiền, chắc chắn phải lớn hơn ba nghìn tệ, không chừng còn được món to.

Trong ấn tượng của Hà San San, công cụ đồng thau Thương Chu đó đều rất đáng giá, thanh kiếm đồng thau này còn được bảo tồn rất nguyên vẹn.

Lý Dương gật đầu, nói:

- Đây không phải là kiếm đồng thau Thương Chu, phải so sánh với kiếm đồng thau Thương Chu….

Ánh mắt Hà San San nhanh chóng ảm đạm, lại mím môi, không đợi Lý Dương nói xong, liền nói:

- Chẳng phải hàng thật, anh nói gì, cố ý lấy em ra đùa hả.

Tâm trạng Hà San San lúc này rất không tốt, chắc bất kỳ ai tiêu tiền oan uổng thế, mua một đống phế phẩm, tâm trạng đều không thể tốt được.

Lý Dương cười cười, lại nói:

- Tôi nói nó chưa đến Thương Chu, nhưng cũng không nói là phế phẩm, đây là một thanh kiếm đồng thau thời kì hậu Xuân Thu, hơn nữa có lai lịch rất lớn.

- Thời kỳ hậu Xuân Thu

Hà Kiệt bước lên trước một bước, Vương Giai Giai lại mở to hai mắt nhìn,Hà San San chậm dãi ngẩng đầu, miệng lặng lẽ há ra.

Thời kỳ hậu Xuân Thu, đó cũng là thứ hơn hai nghìn năm rồi, đồ cổ, chắc chắn là đồ cổ, càng không cần phải nói, Lý Dương còn có cố ý nói, thanh kiếm này lao lịch rất lớn.

- Lý, Lý Dương, lần sau anh có thể nói một mạch cho xong, anh như thế sẽ dọa chết người đó.

Hơn một phút sau, Hà San San mới tức giận kêu lên, trên mặt cô còn có chút kích động, vừa nói xong, lại không kìm được đến bên cạnh Lý Dương, vội vàng hỏi:

- Lý Dương, đầy là đồ vật của thời kỳ hậu Xuân Thu, vậy chắc chắn rất đáng giá chứ?

- Thanh kiếm đồng thau thời kỳ hậu Xuân Thu, không nhất định đều đáng giá.

Mắt Hà San San trừng lại muốn kêu to, Lý Dương lập tức giành nói trước:

- Trước hết em đừng có vội, nghe anh nói xong đã, em như thế, anh sẽ không nói cho em nghe nữa.

- Vâng, em không nói nữa, anh nhanh nói đi.

Hà San San bất mãn khoanh tay ngồi trên sô pha, Lý Dương khẽ gật đầu, nha đầu này tính cách này thực sự không hợp để giấu, thảo nào ông cụ chưa bao giờ dạy cho cô ta điều gì.

Tuy nhiên may mắn của cô ta thực sự không tốt, một đống phế phẩm như vậy, không ngờ còn thực sự để cô lượm được một vật báu.

Hơn nữa còn là bảo bối lớn.

- Lý Dương, thanh kiếm đồng này lai lịch gì, chắc sẽ không như Ngư tràng, trạm nghiêm chứ?

Hà Kiệt hỏi nhỏ, trên mặt cậu ta còn kinh ngạc, đồ vật của thời hậu Xuân Thu cậu ta biết không đúng, nhưng trong tay Lý Dương có mấy thần kiếm đều là thời đó.

Trong ấn tượng của cậu ta, Âu Dã Tử và Can Tương Mặc Ta đều là người của thời này.

- Không phải, đây không phải là thần kiếm đó.

Lý Dương lại lắc đầu, các thần kiếm đó đều là Âu Dã Tử rèn, Âu Dã Tử là Tông Sư rèn kiếm, Trạm Lô, Ngư Tràng là các tác phẩm đỉnh cao của ông, cũng có thể nói đều là các tuyệt tác của tông sư, thần khí chân chính.

Thanh kiếm đồng này rất không tồi, nhưng so với Trạm Lô, Ngư Tràng mà nói vẫn còn xem xa.

- Vậy, đây là?

Hà Kiệt lại hỏi.

- Đây là bội kiếm Ngô Vương Phù Sai

- Ngô Vương Phù Sai?

Hà Kiệt và Hà San San cùng đồng thời kinh ngạc kêu lên hỏi, Lý Dương gật gật đầu chỉ chữ khắc trên chuôi kiếm, nói khẽ:

- Nguyên liệu của thanh kiếm này rất tốt, hơn hai nghìn năm vẫn có thể bảo tồn tốt như vậy thật không dễ, mấy chữ khắc này là dùng vàng để làm, trên mặt tổng cộng có tám chữ, lần lượt là Ngô Vương Phù Sai tự khắc kiếm.

Thanh kiếm đồng này bảo tồn xem như hoàn chỉnh, chuôi kiếm và mình kiếm cùng nhau, liên tiếp mấy nơi có nhiều người xem không hiểu văn tự, người thường đều cho rằng là hoa văn, không ai cho rằng là chữ.

Thấy mọi người vẫn sững sờ, Lý Dương lại nói tiếp:

- Điểu Trùng Triện ở cổ đại là quý tộc mới có thể chữ sử dụng, là tượng trưng của thân phận, tám chữ trên Truyền Quốc ngọc tỷ chính là chữ Điểu Trùng Triện.

- Thì ra là thế, đây là đồ quý tộc sử dụng, vậy hẳn giá trị không ít ?

Hà San San cuối cùng phản ứng, lại ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong nhìn Lý Dương, đối với cô mà nói, đồ đạc là của ai, có gì tốt không quan trọng, quan trọng nhất chính là giá cả của đồ vật.

Lần này đến lượt Lý Dương sững sờ, một lúc sau, hắn mới bất đắc dĩ cúi đầu.

Hắn thưởng thức nhất là giá trị lịch sử và văn vật của thanh kiếm này, thanh kiếm này không so được với Trạm Lô, nhưng cũng là tác phẩm thượng phẩm, có thể phản ánh ra tình hình sinh sống của chư hầu bá chủ, rơi vào Hà San San này chỉ còn lại là tiền, tuy nhiên, người không hiểu để nói cũng vô ích, đối với bọn Hà San San mà nói, giá cẳ quả thực quan trọng hơn bất cứ cái gì.

Thời kỳ đồ gốm ở Hồ Bắc từng khai quật cái mâu đồng mà chính Ngô Vương Phù Sai dùng, bên trên cũng có chữ khắc loại tám chữ này, và đồ này hoàn toàn giống nhau, ngoài ra, còn từng khai quật kiếm của Việt Vương Câu Tiễn dùng, bảo tồn rất tốt đều là văn vật cấp một quốc gia, giá trị sao, thực sự không thể đánh giá.

- Theo tính toán của anh , giá trị của thanh kiếm này của em phải bảy triệu đến tám triệu, giao dịch các vật đồng thau này có hạn chế nhất định, nếu không giá cả sẽ cao hơn.

Lý Dương suy nghĩ, chậm rãi nói ra định giá của mình, giá của hắn thực ra không thấp, vật đồng thau ở nước ngoài rất sốt, nhưng trong nước vì hạn chế, giá cả cũng không cao hơn được, giá này có thể nói đã rất cao rồi.

Bảy triệu đến tám triệu!

Hà San San thốt lên, cô hoàn toàn trợn tròn mắt, ngay cả Hà Kiệt ở bên cạnh cũng ngây ngẩn ở đó.

Giá này, chắc chắn cô trước đó không nghĩ tới, đồ vật ba nghìn tệ biến thành bẩy triệu thậm chí tám triệu, tăng lên gấp bội.

Bảy tám triệu so với cô đánh cuộc trước đó thắng vẫn nhiều, tuy mười triệu đó đều là của cô, nhưng trên danh nghĩ năm triệu là thuộc về Vương Giai Giai.

- Lý Dương, thực sự đáng giá nhiều tiền như vậy sao?

Hà Kiệt không kìm được hỏi, lúc này, cậu ta không cười nhạo Hà San San nữa, trái lại còn ghen tỵ, nhớ ngày đó cậu ta lao tâm khổ tứ, mệt sống mệt chết cuối cùng mới lượm được một Dịch Hồng, tuy nói giá trị rất cao, nhưng không như Hà San San nhẹ nhàng như vậy.

- Khoảng đó, cái này nếu tuồn ra nước ngoài, giá còn cao hơn, vượt chục triệu không thành vấn đề.

Lý Dương cười cười, tuồn ra nước ngoài, lời này hắn chỉ nói mà thôi, đồ đã vào tay hắn, nước ngoài bao nhiêu tiền cũng không thể lấy được, trên người bọn họ mãi mãi không thể xảy ra việc như thế.

- Ha ha, Ha ha, em biết mà, em biết mà.

Hà San San đột nhiên hưng phấn hoa chân múa tay, trúng lớn rồi, chắc chắn là trúng lớn, dù các thứ khác đều là phế phẩm, nhưng có một thứ này là đủ rồi, thứ này khiến đầu tư sáu trăm của cô thu hoạch gấp mười mấy lần.

Nếu cô không tiêu tiền lung tung, chỉ mua một thanh kiếm này, vậy thu hoạch càng lớn.

Tất nhiên, việc này cơ bản không thể xảy ra, trừ phi Lý Dương đích thân ra tay. Cô cũng chỉ như điên cuồng mò kim đáy bể, cuối cùng mới được thanh kiếm của Ngô Vương Phù Sai.

Chỉ có thể nói, vận may của nha đầu này quá tốt, thực sự khiến cô được như ý nguyện.

- San San, thanh kiếm này của không bằng em bán cho anh đi, anh sẽ trả em tám triệu, em yên tâm, giá này chắc chắn công bằng.

Thấy Hà San San cười điên cuồng ôm Vương Giai Giai , Lý Dương lại hỏi một câu, thanh kiếm này rất tốt, không so được với Trạm Lô, nhưng cũng là tác phẩm thượng đẳng của thần kiếm, ý nghĩa tiềm tàng rất cao.

- Được, người nhà không nên khách khí như vậy, lúc nào anh trao tiền cho em?

Hà San San lập tức gật gật đầu, trên mặt vẫn như trước vẫn hưng phấn, nghe câu nói cuối cùng của cô, Lý Dương cũng không lấy làm lạ.

- Bây giờ đưa tiền luôn.

Lý Dương bất đắc dĩ lấy ra tờ ngân phiếu, Hà San San hiện nay biến thành một người mê tiền, tuy nhiên, vận may của cô thực tốt, vừa ra ngoài đã kiếm được hơn mười triệu rồi, lần trước còn có thể nói dựa vào Lý Dương, lần này đơn giản dựa vào chính cô.