Trần Băng im lặng nằm trên giường, tuy thân thể hắn mệt mỏi, mắt cũng mỏi cứ nhắm nghiền lại, nhưng trong lòng thì lại như sông cuộn biển ngầm vậy, không thể nào ngủ được.
Tính cách ngang bướng của Đan Nhi, sự tao nhã của Diệp Ngâm Phong, sự lõi đời của Chung Việt, sự ngây thơ của Phan An, mối quan hệ giữa ba người Trương Tôn Kiến, Lý Phách Thiên, Long Đại, vân vân, đều cứ hiển hiện trong đầu hắn, hơn nữa bối cảnh thần bí của bốn vị hoa đán và Hồng Hạnh cô nương càng khiến hắn không tài nào lý giải được.
Một Túy Hương Lầu cỏn con, không ngờ chỉ trong một thời gian như vậy mà tụ tập được những nhân vật tên tuổi và thần bí như vậy, xem ra thế lực của Phan gia cũng không phải là hư danh.
Điều làm hắn lo lắng nhất hiện tại chính là vụ án liên qua tới Long Nhị kia.
Tuy hắn đã chuẩn bị mọi thứ đâu ra đó rồi, cũng đã bày mưu tính kế cho tên Củi khô kia rồi, nhưng hắn không biết tên Củi khô kia quán triệt mọi việc thế nào nữa.
Tên Củi khô lưu lạc trên giang hồ đã nhiều năm, nên các thủ đoạn được vận dụng rất linh hoạt và giảo quyệt, cưỡng ép lợi dụng Củi khô chỉ là một mặt thôi, cứ nghĩ tới để giải quyết ổn thỏa việc này thì cũng là một nhân vật không tồi đâu.
Nhưng, từ lúc ở Túy Hương Lầu nhìn thấy mối quan hệ giữa Long Đại, Lý Phách Thiên, Tôn Kiến, Trần Tiểu Cửu đột nhiên cảm thấy sự việc không hề đơn giản như hắn tưởng tượng.
Sự kiêu ngạo của Long Đại, sự giàu có của Lý Phách Thiên, và sự âm trầm của Tôn Kiến, tập hợp với nhau, dựa vào thực lực và bối cảnh của bọn họ, sẽ bộc phát ra một sức mạnh rất lớn.
Nhất là tên Tôn Kiến kia, hắn dường như người phát ngôn của cha hắn Tôn Khoa, người đại diện cho thái độ của Tôn Khoa, hễ những chuyện Tôn Khoa thấy không tiện để ra mặt thì đương nhiên Tôn Kiến phải là người xuất đầu lộ diện rồi.
Một khi đã có một nhân vật quân phủ hỗn tạp trong đó, cán cân sẽ bị nghiêng một cách nghiêm trọng, vụ việc của Long Nhị sẽ dẫn tới sự thắng bại rất khó lường.
Trong lòng Trần Băng cười lạnh lùng, trong đầu hắn lại hình thành một mưu kế nham hiểm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Quan quan tranh đấu, là lực lượng trọng yếu để chế khắc thế lực của Tôn Khoa.
Trong đầu hắn lại hiện lên những hình ảnh đấu đá giữa Chung Việt và Tôn Kiến, Chung Bân và Tôn Khoa.
Xem ra Chung Việt mới chính là người có thể giúp mình được.
Trần Tiểu Cửu ngẫm nghĩ này nọ, một cục diện rất lớn đang hình thành trong đầu hắn, hắn ngáp một cái, cuối cùng cũng yên tâm mà đi ngủ rồi.
Hôm sau, mới sáng sớm hắn đã đi ra ngoài, vẫn tới chỗ nghĩa địa mà hôm vừa rồi hẹn với Anh Mộc, nhìn từ xa xa, đã tháy Anh Mộc và Cao Cung đã đợi hắn ở đó rồi, hai người một cao một thấp, một cường tráng một béo phì, đứng cạnh nhau đúng là hơi kệch cỡm.
Hai người họ nhìn thấy bóng dáng của Trần Tiểu Cửu, liền vội vãng tiến tới nghênh đón, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kích động.
Thần thái của Anh Mộc rất sáng láng, vẻ rất mạnh mẽ tiến tới vỗ vào ngực Trần Tiểu Cửu, sau đó giơ ngón tay cái lên, trong lời nói có chút hưng phấn nói:
- Cửu ca, đại sự đã thành, huynh đúng là tài ba đó.
- Hố hố hố...
Cao Cung lại cười điệu cười như đặc thù của riêng hắn nói:
- Cửu ca, loạn cả trời đất rồi, huynh có biết hiện tại Hàng Châu loạn như thế nào không, dường như hỗn loạn như mội nồi cháo được nguấy đều rồi.
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy thần sác kích động của hai người, trong lòng cũng cảm thấy rất yên lòng, xem ra tên Củi khô này làm việc cũng rất ổn đó chứ, hắn cười ha hả vỗ vào vai Anh Mộc nói:
- Cụ thể xảy ra chuyện gì, ngươi cứ bình tĩnh mà nói.
Anh Mộc thoải mái nói:
- Sau khi tên nhãi Củi khô vác Long Nhị đi, liền vác hắn tới những bách tính đã bị hắn ức hiếp đi một vòng, trong đó có một cô gái bị Long Nhị cưỡng hiếp, có một người bị Long Nhị giết mất đứa con trai, có người từng bị Long Nhị đào phần mộ của tổ tiên lên, lúc đầu những người đó thấy tên Củi khô hừng hực khí thế mang theo rất nhiều người tới, đều cảm thấy rất sợ hãi, cho rằng Long Nhị lại đến làm càn rồi.
- Thanh danh của tên Củi khô cũng chỉ là hư danh thôi, tiếng xấu thì đồn khắp nơi, là một con chó săn mà ai thấy cũng đều căm ghét, hắn đi tới đâu cũng đều nghe thấy những tiếng chửi bới, bách tính nhìn thấy hắn như nhìn thấy một con ruồi bọ đáng ghét vậy.
- Nhưng không ngờ những việc làm này của Củi khô lại khiến bọn họ kinh ngạc không thể hiểu nổi, khi bọn họ nghe nói tên Củi khô đã biết hối cải làm người chân chính, đánh cho Long Nhị thừa sống thiếu chết rồi, trừ hại cho dân lành, trên khuôn mặt của mọi người không thể hiều đang xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể tin nổi tên Long Nhị và hắn đều xỏ chung một đôi tất thế mà hắn lại có thể cải tà quy chính, nhưng khi thấy toàn thân Củi khô đều là máu của Long Nhị và vác Long Nhị đi bêu rếu như vậy, bọn họ mới thực sự tin rằng Củi khô đã thay đổi tính nết, mọi người đều hoan hô tán thưởng, thầm khen tên Củi khô cuối cùng cũng đã nhận biết được bến lương thiện mà quay đầu về, làm được một việc tốt cho bách tính.
Trần Băng nghe tới đây, trong lòng thầm cười lạnh lùng, đây chính là diệu kế mà hắn đã dạy Củi khô để lấy lòng người khác, xem ra tên Củi khô này vận dụng cũng rất tốt. Hắn cười ha hả hỏi:
- Vậy tiếp theo ra sao!
Cao Cung vội đẩy Anh Mộc sang một bên rồi cười hô hố nói:
- Tiếp theo thì càng náo nhiệt rồi, bách tính hoan hô nhảy nhót, pháo đốt ầm ầm, dân chúng vui mừng như mừng năm mới vậy, khi mọi người biết tin tên Củi khô này là người đứng ra xử lý tên Long Nhị này, thì bao nhiêu sự sỉ nhục rồi căm phẫn hắn tan biến hết, thay vào đó trước mắt mọi người hắn như một vị đại anh hùng. Thân phận tên nhãi này một lúc lên mây xanh, ta còn khâm phục không được nữa là.
Ngươi hâm mộ cái đít à, đừng thấy hiện giờ bách tính đang tung hô hắn lên mây xanh, nhưng không cần bao lâu nữa, hắn cũng sẽ phải chui vào ngục tối mà thôi.
Tất cả những điều này đều nằm trong dự tính của Trần Tiểu Cửu hết, điều hắn muốn chính là kết quả như vậy, vì bách tính mà trừ ác thì đúng là anh hùng rồi.
- Vậy sau này thế nào nữa? Có phải tên nhãi Củi khô này đã khóc rồi không?
Trần Tiểu Cửu quan tâm tới màn kịch hấp dẫn sau này cơ, đó mới chính là thời khắc khảo nghiệm tài năng và chút thủ đoạn của hắn.
- Cửu ca huynh đoán quá chuẩn luôn, sau đó tên nhãi Củi khô này quả thật đã khóc, đúng là khiến người khác thấy ghê tởm!
Bộ dạng coi thường của Cao Cung nói:
- Một đại nam nhân, điều không nên làm nhất đó chính là khóc, cái tên nhãi Củi khô này đúng là không phải là nam nhân rồi, khóc gì mà nước mắt nước mũi đầm đìa, chẳng giống một người có khí khái như ta gì cả!
Cao Cung tự tin nói.
Trần Tiểu Cửu vỗ vỗ vai Cao Cung, bật cười, cái tên chày gỗ này, không ngờ lại coi thường " khóc" như vậy.
Tên Củi khô không khóc lúc này thì sau này không có cơ hội để khóc nữa đâu, lúc này không khóc thì khóc lúc nào nữa? Tiểu tử tóc đỏ dò hỏi:
- Tiếp theo thì sao?
- Bách tính liền hỏi hắn, vì sao lại khóc như vậy, Củi khô vừa khóc vừa nói, hắn dẫn theo rất nhiều người đánh cho Long Nhị trọng thương như vậy, tuy đã trừ được một kẻ ác ôn cho bách tính, nhưng quan phủ sẽ không tha cho hắn đâu, nhất định sẽ chặt đầu hắn, hơn nữa còn để hắn chết không có chỗ chôn, hắn tới đây là để nói lời cáo biệt với mọi người! Ngoài ra bảy tên khác thấy Củi khô diễn như vậy cũng ào lên khóc, khiến cảnh tượng lúc đó rất thê thảm.
Cao Cung tiếp tục nói:
- Bách tính vừa nghe xong, bỗng chốc ồ lên, lòng đầy căm phẫn, nhất là những người từng bị Long Nhị ức hiếp càng thêm phẫn nộ hơn, đều kêu oan, Củi khô vì làm một việc tốt cho bách tính, làm sao lại bị chặt đầu chứ? Mọi người một truyền mười, mười truyền trăm, trong một khoảng thời gian, trong suốt đường to ngõ nhỏ đều tập trung rất nhiều người, cuối cùng mọi người thương lượng được một chủ ý, cùng với Củi khô tới quan phủ để nói chuyện. Sau đó bách tính tháp tùng Củi khô và bảy tên kia chạy tới quan phủ.
Làm tốt lắm, Trần Tiểu Cửu xua tay, rồi lại lau chút mồ hôi trên trán, đoạn này là đoạn hay nhất trong toàn vở kịch, chỉ cần đoạn này diễn tốt, ngoài ra những chỗ khác có chỗ không đạt thì cũng không ảnh hưởng gì.
Ý dân mạnh hơn ý trời, chỉ cần lão bách tính thống nhất ý kiến, cùng nhau ủng hộ, thì sức mạnh đó sẽ mạnh lên gấp bội, chỉ cần bảo đảm điểm then chốt này, trận chiến này tuy rằng chưa chắc đã thu được đại thắng lợi, nhưng ít ra cũng bảm đảm được phần hòa.
Đây chính là sức chiến đấu mạnh mẽ nhất trong truyền thuyết.
Tuy Củi khô là tên lưu manh xấu xa, nhưng cũng là một kẻ có tài, trong lòng Trần Tiểu Cửu càng ngày càng thích tên Củi khô này rồi đó.
Cao Cung đang định tiếp tục nói, Anh Mộc liền tiến tới đẩy sang một bên nói:
- Cửu ca, sự tình tiếp theo càng hấp dẫn hơn!
- Ố? Ngươi nói xem nào!
Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ hỏi.
- Hàng ngàn người hộ tống Củi khô và đám kia đi, và lôi theo tên bán sống bán chết Long Nhị tiến thẳng tới thông phán phủ, khiến phủ thông phán đông nghịt người, lần này khiến vị La thông phán mới lên nhậm chức này phải sợ hãi giật mình, thấy trong tay bách tính đều cầm cáo trạng của Long Nhị, lại nghĩ tới thế lực của Long Nhị và Long Đại ở Hàng Châu này, hắn nói thế nào cũng không dám thẩm cái vụ án này, đẩy gánh nặng này sang cho Hàng Châu Đồng tri phủ.
Đồng Tri Tương thấy đám người khí thế rất mãnh liệt, cũng thấy sợ hãi và bất ngờ, hai chân cứ run lên bần bật, không dám tiếp cáo trạng, rồi lại đem vụ án đẩy sang cho phụ đệ đại nhân Tôn Khoa.
- Ố? Tôn Khoa sao?
Trần Tiểu Cửu nghe tới đây, biết là thời khắc quan trọng đã tới rồi, vội vàng tiến tới hỏi:
- Rốt cuộc Tôn Khoa thẩm vụ án này thế nào? hắn có bắt giam Long Nhị không vậy?
- Phủ Doãn đại nhân Tôn Khoa thấy người đang như kiến thế này, lại nghe thấy tiếng gào thét kêu oan của bách tính, hắn tức giận lôi đình, nói là sẽ lấy lại công đạo cho bách tính Hàng Châu này, lão bách tính đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
- Tiếp theo thì sao?
Trần Tiểu Cửu vội vàng hỏi.
- Nhưng hắn lại nói Chung Bân, Chung đại nhân là quan phụ mẫu của Hàng Châu, vụ án lớn như thế này phải để tri phủ đại nhân đích thân thẩm vấn, hắn không tiện nhúng tay vào.
Anh Mộc kể rất sinh động.
Trần Tiểu Cửu nghe tới đây, trong lòng có chút chán nản, đồng thời thầm khâm phục, gừng càng già càng cay, tên Tôn Khoa đúng là cao thủ chính trị già đời, đã bộc lộ rõ thái độ của mình rồi, lại được lòng dân nữa, lại đem gánh nặng đó đá sang địch thủ của mình là Chung Bân, mà không hề tổn hại tới mối quan hệ giữa hắn và Long Đại, đúng là một viên gạch ném trúng ba con gà con, trong lúc bối rối như vậy mà hắn lại nghĩ ra được cái kế sách này, quả nhiên là không dễ đối phó rồi.
- Ngươi nói tiếp đi!
Trần Tiểu Cửu lại nói.
- Sau đó, hàng ngàn bách tính hô hào tiến tới phủ đệ của tri phủ đại nhân, sau khi tri phủ đại nhân Chung Bân tỉ mỉ thẩm vấn tình tiết vụ án, liền bắt Long Nhị và đám người của Củi khô lại, lập tức khiến lão bách tính tức giận chửi mắng loạn lên, yêu cầu tri phủ đại nhân Chung Bân lấy lại công bằng cho Củi khô, Chung Bân nói năng rất có khí phách, nói hắn phải thẩm tra tình tiết vụ án đã, mong lão bách tính cứ yên tâm, nhất định hắn sẽ lấy lại công đạo cho bách tính.