Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 968: Tiêu tiền như nước




- Tiểu Cửu! ha ha… sao ngươi lại tới đây? Ôi chao! Ngươi xem ta rất vội, ngươi trở về ta cũng chưa tới gặp được ngươi, còn muốn ngươi tới tìm ta, thật không có nghĩa khí!

Trư Ngộ Năng cười ha ha, đi tới ôm chầm lấy Tiểu Cửu.

Một cỗ hương vị đầy mỡ đập vào mặt hắn.

- Ai ôi! Cái thứ đen sì này là vật gì hả?

Trần Tiểu Cửu một tay đẩy Trư Ngộ Năng ra, một tay bịt mũi, lại nhìn Trư Ngộ Năng, hoảng hốt.

Cái này… Trư Ngộ Năng ngày trước vẫn trắng nõn đây sao?

Trư Ngộ Năng giờ vẻ mặt đen đóa, hai má thô ráp, trên tay dính đầy dầu mỡ, dầu đen, chợt thoáng nhìn qua thật giống dáng vẻ của người lao động.

Càng khác hơn, trông gã gầy hơn! Vòng ro ước chừng gầy hơn một vòng, cái này đối với một kẻ tham ăn giỏi ngủ như Ngộ Năng mà nói, gần như là việc không tưởng được.

- Ngộ Năng, ngươi thế nào lại gầy đi nhiều như vậy?

Tiểu Cửu chậc chậc tán thưởng:

- Có phải hay không ngươi mỗi ngày đều bị lão bà hành hạ. Người ta đối xử không tốt với ngươi, không cho ngươi ăn cơm mới khiến ngươi trải qua nhiều đau khổ như vậy ư? Phải chăng lão bà ngươi chê ngươi béo, đối với việc về đêm chỉ hừ hừ lấy lệ, không hề có chút động lực? Ha ha… Tiểu Cửu ta truyền cho ngươi vài chiêu, bảo đảm ngươi sinh long hoạt hổ.

- Vô nghĩa!

Trư Ngộ Năng hung hăng lườm hắn mới nói:

- Còn không phải bị thứ đồ này mê hoặc?

Gã tùy tay chỉ ra hướng chiếc thuyền bên bờ sông, vẻ mặt dương dương đắc ý.

- Hả? Cái đó là cái gì?

Trần Tiểu Cửu đi tới, liền nhìn thấy một chiếc thuyền lớn đang ở trên sông xoay vòng tròn. Kỳ lạ hơn là trên thuyền chỉ có hai người nước ngoài khắp nơi vẽ cái gì, đầu thuyền bốc lên hơi nóng, một lúc sau còn cất ra âm thanh gào khóc. Bầu không khí bạo nổ tựa như sấm nhân.

- Ha ha… Tiểu Cửu, ngươi đoán đó là cái gì?

Trư Ngộ Năng vẻ mặt đắc ý:

- Ta lần này đi sứ Tây Dương vừa mới trở về, không chỉ mang theo súng kíp, hỏa dược, còn mang được về đồ chơi vừa ý, cái này ta mất ba trăm ngàn lượng bạc đó! Quả thực khá đắt, nếu không phải lão bà Mary của ta nhất định muốn, xông ra làm nũng ta mới không ngốc đến nỗi bỏ ra ba trăm ngàn lượng để mua đống sắt nát vụn kia đâu.

- Cái đó ngươi để đâu?

Trần Tiểu Cửu nhìn thứ kia xoay tròn trong nước, khóe miệng nổi lên ý cười.

- Cái đó về sau lại nói, Trư Ngộ Năng ta nổi tiếng yêu thương lão bà, cho dù lợi dụng rác rưởi cũng không người nào có thể địch nổi.

Trư Ngộ Năng nhướn mày nháy mắt nói:

- Ta đem đống sắt vụn này trở về đưa cho bằng hữu của Mary, ngươi đoán sẽ thế nào? Đống sắt vụn này không ngờ còn có thể sinh ra động lực, ngươi nhìn thuyền kia, đã có thể dựa vào đống đồ hư hỏng đó mà lướt đi, ngẫm lại cũng không thể tin được, ha ha… Tiểu Cửu, có phải ta rất lợi hại hay không, không ngờ biến phế thải thành bảo bối? Ta mỗi ngày nghiên cứu cái đồ chơi này đến mất ăn mất ngủ, thật sự rất thú vị đó.

- Cái gì mà biến phế thải thành bảo vật? Thứ kia vốn chính là bảo bối đó!

Trần Tiểu Cửu nín nhịn kích động muốn đạp cho Trư Ngộ Năng một cước, khinh bỉ nói:

- Ngươi cho rằng lão bà người Tây Dương của ngươi là đồ ngốc ư, ba trăm ngàn lượng bạc mua một đống sắt vụn, ai tin?

- Ha ha… Không tin thì thôi, đến đây nói ta cái gì chứ?

Trư Ngộ Năng ngượng cười, kích động suy sụp úp mặt vào lòng bàn tay đen dầu, nói:

- Mary bảo, chỉ cần cho nàng ít thời gian, nàng và bằng hữu của nàng có thể sửa chữa đống sắt vụn này, từ đó kéo tới một hồi biến đổi. Hừ, những lời này ta vốn không tin, chỉ có điều thứ đồ chơi này chơi rất tốt, dùng nước sôi có thể sinh ra động lực, hơn nữa động lực cực lớn, ha ha… Tiểu Cửu, ngươi chẳng phải tự xưng kiến thức rộng rãi sao? Ta đố ngươi, thứ đồ chơi này gọi là cái gì, ngươi có thể nói ra, ta sẽ quỳ xuống gọi ngươi một tiếng “ông nội”.

- Máy hơi nước!

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt bỡn cợt đầy ý cười, nhìn bộ mặt ngăm đen của Trư Ngộ Năng:

- Máy hơi nước đúng hay không? Ngươi vẫn là không chơi xấy đó chứ.

Xong rồi! Xong rồi! Chính là nó rồi…

Trư Ngộ Năng vui quá hóa buồn, vẻ mặt đau khổ:

- Tiểu Cửu, ngươi thế nào ngay cả thứ đồ chơi này cũng biết! Trận đánh cuộc này ta nợ ngươi có được không?

- Thôi đi, ngươi đừng quỳ, nghe nói lần này ngươi mang về mười ngàn cây súng kíp? Hết thảy lấy đưa cho ta là được rồi, còn có hỏa dược, hết thảy cũng cho ta, một thùng cũng không thể thiếu, thứ này cũng không thể mang dùng, ngươi cất giấu có lợi gì?

- Được! Hết thảy cho ngươi, vốn chính là đưa cho ngươi, ta cũng không đau lòng.

Trư Ngộ Năng kéo Tiểu Cửu nói:

- Đi! Chúng ta lên trên thuyền ngồi một chút, nhìn thuyền hơi nước rốt cuộc có cảm giác gì.

Trần Tiểu Cửu đi vào trên thuyền, nhìn tận mắt Mary và một người nước ngoài đang vẽ vẽ, tranh luận mặt đỏ tới mang tai, dường như đang thảo luận dùng cái gì cho thật tốt.

Trần Tiểu Cửu đối với máy hơi nước hiểu biết chỉ dừng trên sách vở, chân chính cấu tạo bên trong hắn cũng không biết nhiều.

Nhưng, dựa vào nhận thức vào thời đại của hắn, hắn hoàn toàn có thể phát biểu một vài điều ý nghĩa, có kiến giải dự đoán tương lai, đưa ra ý kiến để bọn họ tham khảo.

Nhìn ha hai người tranh luận mặt đỏ tai hồng, Tiểu Cửu nói:

- Cái này chẳng phải là nồi hơi sao? Đơn giản nhất có thể sử dụng củi làm nhiên liệu, nhưng sẽ không chịu được khảo nghiệm lâu dài, nhiệt lượng cung ứng không ổn định, lấy than đá, dầu mỏ làm chất đốt, động lực có được thật lớn, hơi nước tăng mạnh, thúc đẩy chuyển động của pít–tông, so với nhiên liệu bằng củi càng bền bỉ hơn.

Ôi! Chúa ơi!

Mary kinh ngạc mở to mắt, dùng Hán ngữ cứng nhắc nói:

- Không nghĩ tới Trần đại nhân cũng hiểu biết về máy hơi nước? Về than đá chúng ta hiểu được, nhưng dầu mỏ là cái gì? Pittong chuyển động là cái gì? Trần đại nhân có thể nói lại không, ta chưa hiểu lắm.

Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi!

Hắn rất muốn nói với Mary, ngươi và Trư Ngộ Năng ở trên giường chính là kiểu vận động như thế đó, nhưng nhìn Trư Ngộ Năng bày ra gương mặt đen kịt, cuối cùng vẫn không trêu đùa gã nữa.

Đối với máy hơi nước Trần Tiểu Cửu cũng không hiểu nhiều, nhưng nhờ có trí nhớ vô song, hắn đã thuật lại nguyên văn không thiếu một chữ những điều đã đọc được, khiến Mary và người nước ngoài kia kinh ngạc trợn mắt há mồm, liên tục kêu to.

- Trần đại nhân, ngươi rất lợi hại. Chúng ta yêu ngươi…

Mary ôm Tiểu Cửu, nhón chân về phía trước tặng hắn một nụ hôn.

- Ngươi là đàn bà đã có chồng!

Trư Ngộ Năng nhất thời nổi trận lôi đình, chỉ vào Mary quát:

- Ngươi cút trở lại, ngươi đang làm gì, đây là Đại Yến chứ không phải Âu châu, ít làm những chuyện điên khùng khiến ta mất mặt.

Mary liếc nhìn Trư Ngộ Năng một cái, không ngờ xám xịt bỏ đi.

Ôi chao!

Ngộ Năng còn có bản lĩnh này ư?

Trần Tiểu Cửu không khỏi nhìn gã với cặp mắt khác xưa.

- Đi! Tiểu Cửu, đã lâu không gặp, chúng ta phải đi uống vài chén.

Trư Ngộ Năng phát tiết chí khí bá vương, cảm thấy có chút mặt mũi, lôi kéo Tiểu Cửu ra ngoài.

Tiểu Cửu ra tới cửa chính viện Truy Nguyên, liền nhìn thấy Bình Xuyên Kỷ Phu đứng ở cửa, hướng hắn chào hỏi:

- Quốc công đại nhân! Quốc công đại nhân, rốt cuộc đã tìm được ngài.

- Ồ! Hóa ra là Bình Xuyên thế tử!

Tiểu Cửu cười hướng về phía Bình Xuyên Kỷ Phu chào hỏi, nói:

- Bình Xuyên thế tử thế nào lại nhàn hạ rảnh rỗi như vậy, không ngờ còn tới Truy Nguyên viện du ngoạn? Ta cũng không thanh nhàn được như thế tử, vẫn phải xã giao, thị sát viện phủ … vội đến nỗi chân vắt lên cổ, thật sự ưu phiền! Thật sự ưu phiền! Ngươi đi đâu đó, nơi này không có Tịnh muội, chỉ có một đám người Tây Dương, có ai nhàn hạ thoải mái tới bờ sông du ngoạn đâu.

Bình Xuyên Kỷ Phi trong lòng đem Tiểu Cửu khinh bỉ một trận, lại không dám thẳng mặt nói ra, đành nở nụ cười nói:

- Hưng Quốc công một lòng vì nước, ngày đêm vất vả làm việc, thật khiến cho mọi người ngưỡng mộ! Ai… Thật không biết làm thế nào để biểu lộ lòng ngưỡng mộ của mình tới Hưng Quốc công… Ah… Đây chẳng phải đã trưa rồi sao? Không bằng ta làm chủ mở tiệc chiêu đãi Hưng Quốc công, không biết người có cho ta vinh dự này hay không?

- Ôi chao! Có thể được Bình Xuyên thế tử thịnh tình mời, thật rất cao hứng, nhưng…

Trần Tiểu Cửu nhíu mi khó xử nói:

- Ta đang muốn chiêu đãi viện sĩ Truy Nguyên viện, hôm nay thật không thể phân thân, chỉ có thể cảm tạ mỹ ý của Thế tử, chúng ta chẳng bằng hẹn ngày khác tụ họp, ngày khác tụ họp.

Đối mặt với Bình Xuyên Kỷ Phu lòng như lửa đốt, Tiểu Cửu vẫn kiên nhẫn, bình lặng thả câu, chính là muốn có người nguyện ý mắc câu.

- Quốc công đại nhân, cái đó cũng không sao, toàn bộ viện sĩ kia ta cũng xin mời. Đều là người một nhà cả, khách sáo gì chứ?

Bình Xuyên Kỷ Phu sao có thể buông tha cơ hội lần này? Tiêu tốn chút bạc, còn không phải việc nhỏ ư?

Trư Ngộ Năng sớm đã lĩnh hội được tâm tư của Tiểu Cửu, cười hì hì nói:

- Thế tử đã thịnh tình khoản đãi như vậy, chẳng bằng đi Minh Nguyệt lâu, thế nào?

- Được! Liền đi Minh Nguyệt lâu.

Bình Xuyên Kỷ Phu mời được Tiểu Cửu, trong lòng cao hứng, đâu quản tiệc rượu được bày ở chỗ nào? Người dự tiệc, nhiều tới khiến Bình Xuyên Kỷ Phu nhổ nước miếng lớn.

Ngoại trừ Viện trưởng Trư Ngộ Năng, còn có hai vị phó Viện trưởng Thôi Nguyên Sơn và Khổng Nghi Tần, hơn hai mươi viện sĩ người nước ngoài, lại còn hơn năm mươi vị kỹ thuật tinh anh thuộc các ngành nghề, có người nghiên cứu công trình trị thủy thủy lợi, có người nghiên cứu vũ khí súng ống, có người tinh thông xe sợi canh cửi, còn có thợ rèn, hơn nữa có cả đám học đồ, học sinh. Tính toán sơ qua cũng phải đến hơn hai trăm người.

Đám người này tề tụ ở Minh Nguyệt lâu, liền khiến Bình Xuyên Kỷ Phu đau lòng không nhếch nổi miệng: nhiều người thế này phải tiêu mất bao nhiêu bạc đây.

Trần Tiểu Cửu nhìn ra khó xử của Bình Xuyên Kỷ Phu, cười nói:

- Bình Xuyên thế tử, ý tốt của ngươi ta nhận, bữa cơm này vẫn là ta mời đi.

Bình Xuyên Kỷ Phu vừa nghe liền biết Tiểu Cửu không hài lòng, vội nói:

- Năm sông bốn biển đều là bằng hữu, tốn ít bạc tính là gì chứ? Bữa cơm này! Ta mời.

Lòng y đau muốn chết, gần như cắn răng thốt ra được những lời này, nhưng đắc tội với Trần Tiểu Cửu, thì chết sẽ thảm hơn.

Lời này vừa nói xong, Phan Tường, ông chủ Minh Nguyệt lâu vui mừng muốn chết.

Tiểu Cửu âm thầm cùng gã chào hỏi qua, rượu tốt thức ăn ngon đều được đưa lên, tất cả đã có Bình Xuyên Kỷ Phu cam tâm tình nguyện thanh toán.

Phan Tường cứ chiếu theo bàn tiệc rượu mười vạn lượng bạc đánh xuống, một bên còn liều mạng khen tặng Bình Xuyên Kỷ Phu:

- Thế tử thật sự hào phóng, Phan mỗ vô cùng kính nể.

- Thất kính! Thất kính!

Bình Xuyên Kỷ Phu đành nhe răng nhẫn nhịn nuốt đau xót vào bụng.

Trần Tiểu Cửu ngồi nơi chủ vị, cùng đám người này uống ba chén rượu, lại nói lời cổ vũ mọi người…, cũng công bố đến quy trình thưởng tiền, liền khiến đám viện sĩ này hưng phấn gào khóc, càng không ngừng hô lớn:

- Quốc công thánh minh! Quốc công thánh minh.

Những người này tuy rằng đã thành viện sĩ, vốn trước đây chỉ là công nhân kỹ thuật địa vị thấp kém.

Có người là thợ rèn, là thủy thủ, có người là thợ dệt, mở khóa… Tóm lại đều là nghề nghiệp thấp kém.

Nhưng sau nhờ Tiểu Cửu mạnh mẽ bồi dưỡng, giao cho bọn họ thân phận mới, vẻn vẹn từ phút này, liền khiến bọn họ ghi nhớ công ơn của hắn trong lòng.

Những người này hơn phân nửa là người dân dã, uống rượu có thể nho nhã ư?

Một đám hỗn loạn, gào thét nhăng cuội!

Hai mươi mấy người nước ngoài kia được vài ly rượu vào bụng liền lộ ra chân tướng, ngửa mặt lên trời hét lớn … ngao…ooo, nào có dáng vẻ thân sĩ.

Đám mãng phu thô lỗ, nhưng cùng với người nước ngoài kết thành một khối, thật hòa hợp.

Trần Tiểu Cửu nhìn hơn hai trăm người này, trong lòng cảm khái muôn vạn, muốn cùng bọn họ luận chút văn hóa, tu dưỡng, dân sinh, thực vô dụng, nhưng lại có thể nghĩ ra được, tương lai Đại Yến sau này nhất định cần sự đẩy mạnh tạp học của đám mãng phu này, tuy rằng không thực tế, nhưng cũng là những công thần lớn nhất trong guồng quay thúc đẩy lịch sử.

Hắn đang miên man bất định, đã thấy Bình Xuyên Kỷ Phu nâng chén rượu hướng phía mình đi tới, đảo mắt, nghẹo đầu, tức thì “say” đổ xuống bàn.