Vương Phi Hổ vẫn là một viên kiêu tướng, tính theo quan chức Đại Yến là Đô Úy tứ phẩm, đi ra bên ngoài,có thể nắm giữ sự được mất của một tỉnh, quyền bính rất nặng.
Tính cách mãnh liệt của người này, sau khi bại trận, liền nghĩ tới lấy cái chết để tạ tội, dường như không còn ý niệm sống sót.
Thôi Châu Bình sớm đã có sự chuẩn bị với việc này, dặn dò thân binh chú ý tới Vương Phi Hổ, treo giải thưởng hai ngàn lượng bạc, phải tận lực bắt sống, không ngờ Vương Phi Hổ tuẫn tiết không thành, thật sự bị binh sĩ dưới trướng của Thôi Châu Bình bắt sống. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Trên đường, Vương Phi Hổ mắng Thôi Châu Bình là tên tiểu tử còn hôi mùi sữa, Thôi Châu Bình khẽ mỉm cười, cũng không để ý.
Trần Tiểu Cửu đứng ở ngoài cửa nhìn một lát, liền nhìn thấy Vương Phi Hổ hùng hổ bị ép giải lên, y cao khoảng chín thước, mặt có râu quai nón, trên cổ còn dính vết máu, dáng vẻ rất hung hăng, giống như một tên đồ tể.
Thôi Châu Bình băng vết thương lại xong, cũng đứng ở cửa nói chuyện với Tiểu Cửu.
Vương Phi Hổ nhìn Thôi Châu Bình, há miệng mắng chửi:
- Đồ không có trứng. Thằng nhóc con còn hôi mùi sữa mẹ, chỉ biết đùa giỡn ám chiêu, có năng lực, ra đây đại chiến ba trăm hiệp với ông nội đây, tên khốn khiếp nhà ngươi…
Thôi Châu Bình cười chắp tay, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Trần huynh có muốn cùng ta thẩm vấn lão đầu này không? Nghe Phòng tiên sinh nói, giữa ông ta và Vương Phi Hổ còn có chút giao tình.
- Ồ? Vậy cảm tình tốt.
Trần Tiểu Cửu nhìn bóng dáng cao lớn của Vương Phi Hổ, cười nói:
- Thôi huynh, huynh và Phòng tiên sinh, Hoa tướng quân thẩm vấn đi, ta vừa mới thoát hiểm, người kiệt sức, đâu có tâm tư thẩm án chứ?
Hắn vừa nói, vừa đi về phía hậu viên.
Thôi Châu Bình biết đám người Nguyệt Thần, Tuyết Tử đều đang ở Hậu hoa viên, cũng hiểu được hắn vội vã muốn đi là vì sao.
Trần Tiểu Cửu trước tiên về tắm rửa, ngủ một giấc thoải mái, một thời gian qua đi, còn chưa tới giờ Tý, thì đã có dục tâm.
- Giáo chủ, ngài đang nghĩ gì vậy?
Tuy còn chưa tới giờ Tý, nhưng Xuân Tuyết bận rộn cả một ngày, mệt tới ngáp hoài. Nhưng Nguyệt Thần vẫn chưa ngủ, Xuân Tuyết đang ngồi hộ pháp, cũng không nghỉ ngơi, con ngươi trong suốt, nhìn về phía Nguyệt Thần.
Lại thấy Nguyệt Thần vẻ mặt quyến rũ vô cùng, đôi mắt trong suốt, môi đỏ mọng, soi gương tới ngẩn người.
- Hồng Hạnh đâu? Sao còn chưa về? Lẽ nào còn đang làm nũng trong lòng mẹ sao?
Nguyệt Thần cong đôi my, cũng không quay đầu lại, mà hỏi.
Xuân Tuyết dịu dàng trả lời:
- Hồi giáo chủ, trong lòng tiểu thư vui mừng đang tán gẫu tâm sự với Yên Nhiên, ôm nhau mà ngủ, còn cố ý bảo tôi chuyển lời tới giáo chủ, để giáo chủ đêm nay một mình ở phòng.
- Ồ! Con bé này, thật là có lòng rồi.
Nguyệt Thần lại nhìn về phía gương, cười với Xuân Tuyết, hỏi:
- Xuân Tuyết, ta hỏi cô, cô phải thành thật trả lời.
Xuân Tuyết vội vàng quỳ xuống, nói rất có khí phách:
- Xuân Tuyết chưa từng dám lừa gạt giáo chủ.
- Ai dà, đây không phải là Quân sơn, nghi thức như thế làm gì chứ? Đứng đậy đi.
Nguyệt Thần vẻ mặt hờn dỗi, bảo Xuân Tuyết đứng dậy, lại múa máy ống tay áo trước gương, vặn vẹo eo, tạo ra nhũ sáng, môi hồng khẽ nhếch lên, hỏi nói:
- Cô nói xem, là ta đẹp, hay là Yên Nhiên đẹp?
- Hả?
Xuân Tuyết ngây người, ngượng ngùng nói:
- Giáo chủ, tôi không hiểu ý của giáo chủ?
Nguyệt Thần nhíu mày, hờn dỗi:
- Có gì mà không hiểu, cứ thành thật trả lời là được.
Xuân Tuyết cắn môi, cười đáp:
- Hồi giáo chủ, tôi và Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai vừa nhìn thấy Yên Nhiên liền lập tức ngây người, đều cho rằng, vẫn là chỉ bằng một nửa giáo chủ.
- Thật sao?
Nguyệt Thần đôi mắt quyến rũ mỉm cười:
- Các ngươi không lừa ta chứ.
- Đó là điều đương nhiên, giáo chủ không tin, có thể tìm bọn Đông Mai tới đối chất.
Xuân Tuyết nói chắc như đinh đóng cột.
- Ồ, vậy thì ta yên tâm rồi..
Nguyệt Thần lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay, hỏi:
- Ta mạnh hơn Yên Nhiên ở chỗ nào?
Xuân Tuyết nói:
- Giáo chủ thắng ở sự nhiệt tình quyến rũ, con gái của Miêu gia có mê tình như vậy, lớn mật như vậy, phụ nữ trong thiên hạ ai có thể so bì?
- Đúng rồi! Suýt quên mất, Xuân Tuyết cũng là con gái Miêu gia chúng ta.
Nguyệt Thần cười khanh khách:
- Nói rất hay, nói rất hay! Nhưng việc này cô không được truyền ra ngoài, để Hồng Hạnh nghe được, còn cho rằng ta ghen ghét với vẻ đẹp của mẹ muội ấy.
Xuân Tuyết trả lời, thầm nghĩ:
- Còn không phải là đố kỵ sao? Còn phải thêm hai từ "cho rằng" sao?
- Hội Đông Mai cũng đi nghỉ rồi, sao cô còn chưa nghỉ, xem cô mệt tới bộ dạng này, còn không mau đi ngủ đi?
Nguyệt Thần nhìn đôi mắt buồn ngủ của Xuân Tuyết, cười trêu ghẹo.
- Nếu tôi đi nghỉ, ai hầu hạ giáo chủ ạ?
Xuân Tuyết vội lấy lòng nói.
- Ta không cần cô hầu hạ, cô lui đi.
Nguyệt Thần xua tay, thúc giục nói.
- Vậy sao được? Tôi là hộ pháp của giáo chủ, hầu hạ giáo chủ là bổn phận của tôi.
Con ngươi Xuân Tuyết ra vẻ bỡn cợt, môi đỏ mọng, cố chấp nói.
- Cô còn dám lừa ta?
Nguyệt Thần đi tới trước mặt Xuân Tuyết, ngón tay xanh nhạt chỉ vào trán Xuân Tuyết:
- Ta vừa còn thấy lạ tại sao đêm nay cô lại ân cần như vậy, qua sự nhắc nhở của cô, ta mới tỉnh ngộ hoàn toàn, hóa ra cô là con gái Miêu gia chúng ta, trong xương tủy trời sinh chính là nhiệt tình khó bỏ như vậy, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai ba nha đầu đó, đâu có tâm tư to gan như vậy chứ?
- Giáo chủ! Tôi…
Xuân Tuyết bùm một cái quỳ trước Nguyệt Thần, giống như là một con chim nhỏ đáng thương:
- Tâm tư gì của Xuân Tuyết cũng không giấu được tuệ nhãn của giáo chủ, Xuân Tuyết si tâm vọng tưởng, giáo chủ xin cứ trách phạt, Xuân Tuyết tuyệt không dám oán hận.
- Cô thừa nhận rồi?
Nguyệt Thần đôi mắt quyến rũ, cười nhìn Xuân Tuyết.
Xuân Tuyết gật đầu, cắn môi, bộ dạng rất đáng thương.
- Được rồi! Đứng lên đi.
Nguyệt Thần kéo Xuân Tuyết dậy, cười khanh khách:
- Ta trách phạt cô làm gì? Bên cạnh Tiểu Cửu nhiều phụ nữ như vậy, ta đều có thể dung nạp được, chẳng lẽ không thể tha cho người mình sao?
- Giáo chủ…tôi…
Xuân Tuyết nghe khẩu khí của Nguyệt Thần, nỗi ủy khuất trong lòng đã biến thành hư ảo, nước mắt đầm đìa chảy xuống, kéo tay Nguyệt Thần, trong tiếng khóc mang theo vẻ cười:
- Giáo chủ, tôi không cần gì cả! tôi chỉ là muốn nhìn Tiểu Cửu, ở bên cạnh nhìn là được rồi.
- Nhìn nhiều cũng có ý nghĩa gì? Phải ăn vào mới có hương vị.
Nguyệt Thần nhéo gương mặt của Xuân Tuyết, cười quyến rũ nói:
- Vẫn là cô thông minh, biết ngốc nghếch chờ đợi, ba nha đầu Đông Mai kia không thông minh như cô, cũng không to gan như cô, chim kêu to có sâu ăn, câu này thật là đúng, khó được cô có tâm như vậy, ta sẽ không để cô uổng công khổ cực.
- Giáo chủ, ý của giáo chủ là…
Xuân Tuyết nghe câu nói của Nguyệt Thần, đóa mây đen đặt trong lòng đã không biết tan đi tới nơi nào.
- Còn có thể là ý gì nữa?
Nguyệt Thần véo cái mũi xinh đẹp của Xuân Tuyết, cười nói:
- Nếu đêm nay Tiểu Cửu tới chỗ chúng ta nghỉ ngơi, ta nhất định sẽ không ăn một mình, cô chỉ cần hầu hạ cho tốt là được.
- Hả? Đa tạ giáo chủ ban cho.
Xuân Tuyết vui vẻ vô cùng, lại dập đầu với Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần kéo nàng lên, dặn dò nói:
- Còn ngây ngốc đứng đó làm gì? Đi ra ngoài thông khí một chút đi, Tiểu Cửu tới, cô nhớ nhắc ta.
- Ai! Giáo chủ, Xuân Tuyết đi ngay, đi ngay đây ạ.
Xuân Tuyết giải quyết xong tâm sự, lại vui mừng khôn xiết, liền ra ngoài cửa chờ, ánh mắt ôm cây đợi thỏ, thầm nghĩ thật không dễ để dàn xếp với Nguyệt Thần, Tiểu Cửu nhất định đừng không tới, tâm tư nóng bỏng này đều đặt trên người hắn.
Đang lúc tâm tư loạn tưởng, liền nhìn thấy Tiểu Cửu xuyên qua con đường nhỏ trong rừng tới, trong lòng Xuân Tuyết cười như hoa nở, vội đi vài bước tới đón, giọng nũng nịu:
- Ai dà, Tiểu Cửu, nửa đêm rồi, sao còn chưa đi ngủ? Thật dọa người quá.
Ngoài miệng thì Xuân Tuyết nói là bị sợ hãi, bàn tay lại nắm gấu tay áo của hắn, không buông, nhắm thẳng túm vào phòng, còn cười nhẹ nhàng:
- Giáo chủ còn chưa ngủ! Huynh tới thật khéo.
Trong đôi mắt quyến rũ còn như chảy nước, đâu có vẻ nào là sợ hãi?
Nguyệt Thần nghe thấy Xuân Tuyết dịu dàng nói chuyện với Tiểu Cửu, vội chạy vào bàn trang điểm, cầm gương đồng soi, vén mấy cái tóc thưa thớt trên trán lại, cảm thấy mái tóc tinh xảo, dung nhan tươi đẹp, lúc này mới đi ra cửa, đôi mắt quyến rũ như tơ, nghiêng mắt nhìn Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Chậc.. bị phu nhân phòng nào đuổi đi, đêm hôm khuya khoắt, chạy tới chỗ ta không đi vậy? Xuân Tuyết, còn không mau đuổi ra ngoài đi, …
Xuân Tuyết đâu có thể nghe lời của Nguyệt Thần chứ? Vui vẻ bưng trà thơm lên cho Tiểu Cửu, liếc mắt đưa tình với Tiểu Cửu vài lần, mới lui ra bên ngoài, đóng cửa lại, bàn tay nhỏ còn đặt trên lồng ngực, kìm nén trái tim đang nhảy loạn.
Lại nghĩ tới giáo chủ vừa rồi giận dỗi, thật là "dối trá", nửa đêm rồi còn không ngủ, chẳng phải là đợi Tiểu Cửu tới ôn tồn sao? Lại cứ miệng lưỡi lợi hại như vậy?
Nàng ghé trên cái bàn bên ngoài phòng, hai tay chống cằm, tai lắng nghe, phải nghe xem khi giáo chủ đại nhân ở trên cao cưỡi trên người Tiểu Cửu, sẽ trở thành bộ dạng thế nào.
Lại còn tâm tư không chịu thua: Võ công của giáo chủ tuy cao minh hơn mình không biết bao nhiêu lần, lẽ nào năng lực hầu hạ Tiểu Cửu trên giường, cũng cao hơn một bậc sao?
Ta không tin! Cùng là con gái Miêu gia, phải so sánh mới biết được.
- Xa xa nhìn thấy phòng tỷ tỷ vẫn chưa tắt đèn, đoán tỷ tỷ còn đang trong khuê phòng tịch mịch, Tiểu Cửu vội tới hiện thân.
Trần Tiểu Cửu nói một chút cũng không mờ mịt, Nguyệt Thần rõ ràng lớn mật, phong tình quyến rũ, thích nhất chính là nói thẳng, che giấu, ngược lại còn ảnh hưởng tới tư tưởng.
Thấy trang dung xinh đẹp của Nguyệt Thần, đôi môi đỏ mọng, con ngươi đầy quyến rũ, mang theo ý câu người, bụng không kìm nổi khô nóng, giống như bị đốt lửa, sáng quắc cháy lên.
- Ngươi cũng thật là vô lương tâm, cũng biết tỷ tỷ đang đợi ngươi?
Nguyệt Thần cắn môi, con ngươi nóng như điện, nóng bỏng nhìn chằm chằm Tiểu Cửu, dường như muốn hòa tan trái tim Tiểu Cửu, chăm chú nhìn rất lâu, mới làm nũng bóp eo Tiểu Cửu, dịu dàng làm nũng như cặp vợ chồng bình thường:
- Ngươi lưu lạc thiên hạ lâu như vậy, cũng không biết tằng tịu với Độc Hoàng bao nhiêu lần, tỷ tỷ chính là nhớ ngươi, cũng không nỡ tìm ngươi cho đỡ nhớ, Độc Hoàng không thương cơ thể của ngươi, tỷ tỷ vẫn thương xót.
Những lời này mạnh dạn tới cỡ nào, khiến tà hỏa trong lòng Tiểu Cửu bốc cháy.
Nhìn gương mặt phong tình vạn chủng của Nguyệt Thần, cảm nhận được lửa nóng toát ra từ đôi mắt của Nguyệt Thần, bàn tay Tiểu Cửu không kìm nổi mà sờ lên cặp mông đầy đặn của Nguyệt Thần, cười nói:
- Ta đâu có tằng tịu với Độc Hoàng chứ? Cả đường ngoài thoát mạng, chính là nhớ Nguyệt Thần tỷ tỷ, cho dù là muốn tằng tịu, cũng phải tằng tịu với Nguyệt Thần tỷ tỷ.