Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 895: Cơ hội của Độc Hoàng đã tới




Đám người Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng tề tựu lại trong phòng, chính là lúc thương lượng chính sự.

Tiểu Cửu buộc mình phải bỏ đi cái tâm tư kiều diễm kia, hồi phục lại cơ trí, u oán nói:

- Các vị đại mỹ nhân, có vấn đề gì, cứ thoải mái nói ra.

- Phì.

Tiểu Cửu hỏi một câu không đứng đắn, khiến mọi người khóc dở cười dở.

Hồng Hạnh dịu dàng dựa vào vai Nguyệt Thần, trong mắt lại lóe lên một giọt nước mắt, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Cửu, chàng nói xem, làm sao để cứu mẹ thiếp! Bà ấy bây giờ nhất định đang bị nhốt trong nhà lao chịu khổ.

- Yên tâm đi, Định Nam Vương tuy gian ác, nhưng đối với mẹ nàng sẽ không tệ đâu, mẹ nàng nhất định không chịu khổ.

Tiểu Cửu an ủi Hồng Hạnh mấy câu, mới tự tin cười, mở bản đồ ra, chỉ cho mọi người xem, nói:

- Con trai của Định Nam vương, Ngô Đồng, dẫn đại quân, trở về Nham Đô, chỉ cần chúng ta nhân cơ hội bắt Ngô Đồng làm con tin, vậy không phải có thể dùng gã để trao đổi một cách dễ dàng sao?

- Cái này…cũng được sao?

Đôi mắt quyến rũ của Hồng Hạnh vụt sáng, dường như cảm nhận được ánh sáng trong hầm tối.

Nguyệt Thần suy nghĩ rất lâu, mới nói với Tiểu Cửu:

- Đường nhỏ ở Phúc Kiến rất nhiều, rắc rối phức tạp, sao chàng xác định được hành tung của Ngô Đồng?

Tiểu Cửu nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ ắt có cách.

Nguyệt Thần nghiêng người nhìn Độc Hoàng, khen ngợi nói:

- Không ngờ Độc Hoàng tỷ tỷ lại mang kỳ thuật trong người.

- Chút tài mọn, chỉ là dạy bảo vài con chim ưng mà thôi.

Khuôn mặt kiều mị của Độc Hoàng hiện ra chút ý cười:

- Theo ta quan sát, đêm mai, đại quân của Ngô Đồng ắt sẽ đi qua Tùng Lĩnh cách Quân Sơn chừng 50 dặm.

Nguyệt Thần liền quay sang hỏi Tiểu Cửu:

- Ngô Đồng có tất cả bao nhiều người?

Tiểu Cửu nói:

- Có hai ngàn tinh binh.

Nguyệt Thần nhíu mi nói:

- Nhưng hiện giờ chúng ta chỉ có hơn một trăm người, sao có thể chiến đấu? Lẽ nào Tiểu Cửu quên nguy hiểm ở Nham Đô rồi sao?

Tiểu Cửu nói:

- Trước khác ,giờ khác! Nham Đô vẫn là một vùng đồng bằng, canh giữ nghiêm ngặt, sao có thể xem giống nhau! Mà ở Chương Tùng Lĩnh này đường hẹp, dốc đứng, khó có thể triển khai hành quân ở quy mô lớn, người càng nhiều, cũng càng vô dụng! Huống hồ với những kỵ binh không có sự chuẩn bị, lại có Ngô Đồng trong tay, ắt có thể thành công.

Nguyệt Thần giãn mày ra, nghĩ đến hẻm núi Chương Tùng Lĩnh dốc đứng sừng sững, cũng hiểu được thành công là rất lớn, nói với Hỗ Tam Nương:

- Tam Nương năm đó chém giết trên chiến trường, vận binh có pháp, lấy yếu thắng mạnh, cướp con tin, xem ra không phải việc khó.

Hỗ Tam Nương cười:

- Sau khi Nguyệt Thần gặp được Tiểu Cửu, luôn nói những lời ngọt ngào như vậy với Tiểu Cửu.

Nguyệt Thần lại nói theo:

- Nhưng trước mắt có một vấn đề khó, chúng ta cho dù bắt được Ngô Đồng trong tay, thì có thể chạy trốn thế nào?

- Phải biết rằng, đây là địa bàn của Định Nam Vương, cho nên quân lực đều nghe theo sự điều khiển của y. Hơn nữa Ngô Đồng lại là con trai duy nhất của Định Nam Vương, nghe thấy Ngô Đồng bị bắt, nhất định sẽ giận dữ, phát động toàn bộ binh lực truy đuổi, tới lúc đó, chỉ e chúng ta có chạy đằng trời.

Hỗ Tam Nương khẽ mỉm cười:

- Sau khi bắt có Ngô Đồng, lập tức cử một đội người ngựa, giả trang làm Ngô Đồng chạy về hướng An Nam quốc, đưa chú ý tập trung xuôi về phía nam, những binh sĩ kia như rắn mất đầu, lại không có nhân vật nào trí tuệ, dưới sự gấp gáp, nhất định sẽ cho giả thành thật, đi theo khoái mã chạy về hướng nam, cho dù số viện quân kia có nhận được tin, cũng sẽ bị lời đồn mê hoặc mà chạy về hướng nam! Đợi khi bọn chúng phát hiện ra mục tiêu là giả, cũng sẽ hối không kịp.

- Tìm người giả làm Ngô Đồng? Khả thi không?

Nguyệt Thần có chút hoài nghi.

- Có nó, đương nhiên có thể lấy giả đánh tráo thành thật.

Trần Tiểu Cửu lúc đó mới lấy ra một cái mặt nạ da người trong ngực, nhìn mặt, rõ ràng là khuôn mặt của Ngô Đồng – đây là Tiểu Cửu cả đêm bảo Tư Đồ cô nương chế ra, cuối cùng cũng có tác dụng quan trọng.

Nguyệt Thần gật đầu:

- Có cái này, số binh sĩ kia nhất định sẽ mắc mưu.

Hỗ Tam Nương lại nói:

- Còn Ngô Đồng thật sự lại phải đi theo đội quân nhân mã, chạy tới Ninh Đô không một tiếng động, chỉ cần tới Ninh Đô, đại cục nhất định đã rồi.

Tiểu Cửu vỗ tay cười ha ha:

- Mẹ nuôi thật là lợi hại, khiến Tiểu Cửu khâm phục rồi, không ngờ còn nghĩ cặn kẽ hơn cả ta.

Hỗ Tam Nương gắt một cái:

- Mặt dày không biết xấu hổ, ngươi khen ta, hay là tự khen mình đấy?

Trần Tiểu Cửu cười gượng, vẻ mặt xấu hổ.

Nguyệt Thần lại nói:

- Thế Ninh Đô canh giữ chặt không? Thuộc hạ của Định Nam Vương rất nhiều người tài, cuối cùng nhất định sẽ phát hiện ra quỷ kế trong đó! Định Nam Vương bố trí ở biên cương không dưới tám vạn người, trong sự phẫn nộ, chỉ e Ninh Đô sẽ bị công phá tới nghiền nát.

Hỗ Tam Nương cười thần bí nói:

- Hoa Như Ngọc đương nhiên đã bố trí trọng binh ở Ninh Đô, vả lại sẽ tiếp ứng cho chúng ta trong vòng 50 dặm, cho dù đại quân của Định Nam Vương có đuổi tới biên cương của Ninh Đô, cũng là lao vào chỗ chết, tự tìm cái khổ. Ngọc nhi dùng binh, thật rất có phong cách của cha, không thể khinh thường.

Nguyệt Thần nghe vậy, nhíu mày suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy kế sách này rất hoàn mỹ.

Lập tức, Nguyệt Thần, Tiểu Cửu đem kế sách nói lại tỉ mỉ, chi tiết một chút, cuối cùng cũng thành một phương án hoàn mỹ.

Chỉ là, người giả mạo, sẽ dẫn những người được lựa chọn trong đại quân, xuất hiện một số khác nhau.

Trần Tiểu Cửu, Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng đều xin đi giết giặc.

- Mọi người đừng tranh cãi.

Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:

- Mọi người đừng quên, Ô Nhã của ta không phải là phàm vật, thần tuấn dị thường, ngay cả hãn huyết bảo mã, trước mặt Ô Nhã cũng phải phủ phục quỳ xuống, cho nên, chỉ cần có Ô Nhã, mệnh ta không lo, kế dẫn binh, ắt do ta tới hoàn thành.

Lời vừa nói ra, không có bất kỳ ai có thể tìm thấy lý do đầy đủ hơn để phản đối – Uy lực của Ô Nhã, mọi người đều biết.

Hơn nữa con ngựa này chỉ có Tiểu Cửu mới có thể khống chế, điều này quyết định Tiểu Cửu nhất định phải tự mình tiến lên.

Hỗ Tam Nương lại nói:

- Một mình Tiểu Cửu lên đường, không có chiếu ứng, có thể cũng không thành việc, cần phải có người phối hợp mới được.

Hồng Hạnh tranh lên nói:

- Muội đi cùng với Tiểu Cửu.

Nguyệt Thần cười nói:

- Muội dựa vào cái gì mà đi?

Hồng Hạnh nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Muội tương đối thuộc đường xá ở đây, có thể dẫn đường cho Tiểu Cửu.

Nguyệt Thần nói:

- Vậy không phải tỷ còn có tư cách hơn muội sao?

Hồng Hạnh á khẩu không trả lời được.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Ta có bản đồ tinh vi, còn cần ai dẫn đường sao?

Tuyết Tử nhìn Độc Hoàng, cười có thâm ý, dịu dàng nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ đi cùng với Tiểu Cửu đi! Độc Hoàng tỷ tỷ khinh công tốt, hơn nữa giỏi về dùng độc, thời khắc then chốt, sẽ có tác dụng lớn.

Hỗ Tam Nương dường như hiểu được ý của Tuyết Tử, cười nhìn Độc Hoàng, gật đầu:

- Độc Hoàng là người thích hợp nhất, chúng ta không nên tranh giành với muội ấy.

- Mọi người đây là…

Nguyệt Thần nhìn Tuyết Tử, Hỗ Tam Nương cười quỷ dị, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, lại nhìn nét mặt Độc Hoàng đang đỏ ửng, trong đầu phút chốc được khai sáng.

Nghĩ tới điểm tốt của Độc Hoàng với mình, nhớ tới một số chỗ của Độc Hoàng cũng tương tự với mình, lại do dự không quyết, dẫm chân tại chỗ, vội nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, muội cũng không tranh giành với tỷ, đường này, Tiểu Cửu có thể giao cho tỷ.

Câu nói này dường như có hai ý nghĩa, Độc Hoàng vốn đang đỏ bừng mặt, càng phát ra càng mềm mại.

Độc Hoàng không chịu được ánh mắt bỡn cợt của Hỗ Tam Nương, Tuyết Tử và Nguyệt Thần nhìn sang, cúi đầu cáu giận nói:

- Đều nhìn ta làm gì? Giống như mọi người đang đưa tình nhân cho ta, cho dù mọi người tranh giành với ta, cũng tranh không được, Tiểu Cửu sớm đã điều động ta rồi.

- Ồ! Đã điều động nội bộ rồi à.

Nguyệt Thần đẩy Tiểu Cửu một cái, trêu ghẹo nói:

- Nếu đã điều động rồi, còn giả bộ thương lượng với mọi người, hừ…hay là chột dạ rồi?

Trần Tiểu Cửu cười gượng hai tiếng, cũng không trả lời.

Nguyệt Thần lại dẫn Hồng Hạnh và Tứ đại hoa đán truyền lệnh xuống, để hơn một trăm giáo chúng nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị ngày mai đại chiến.

Giữa trưa ngày thứ hai, hơn một trăm giáo chúng đều tụ tập ở quảng trường.

Nguyệt Thần, Hồng Hạnh nhìn từng gọn cây ngọn cỏ trên Quân Sơn, trong mắt ngập lệ, hai người dịu dàng dựa vào vai Tiểu Cửu, Nguyệt Thần ngậm miệng, bi thương nói:

- Lần này đi, Quân Sơn nhất định bị thay đổi toàn bộ rồi, không ngờ Tà Nguyệt giáo lại bại trong tay của ta.

Tứ đại hoa đán, hơn một trăm giáo sĩ nghe vậy cũng đồng loạt khóc.

Tiểu Cửu nói:

- Không! Không phải là bại, mà là phượng hoàng niết bàn, lại dạt dào sức sống hơn.

Hắn hôn trên gương mắt đầy nước mắt của Nguyệt Thần, thề son sắt nói:

- Nguyệt Thần yên tâm, sau này ta nhất định sẽ giúp nàng xây dựng lại Quân Sơn, để Tà Nguyệt giáo phát dương quang đại trong tay nàng, lại huy hoàng tới đỉnh điểm.

- Tiểu Cửu, ta tin chàng.

Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, tứ đại hoa đán dẫn theo hơn trăm giáo chúng đi lên tổng đàn làm lễ, một hàng người, nhanh như chớp, chạy tới Chương Tùng lĩnh mai phục.

Đoạn đường hành quân của Ngô Đồng rất chậm. Gã không muốn hành quân cấp tốc, trên đường đi còn đi rất chậm, thưởng thức phong cảnh, giải quyết sự hậm hực trong lòng – bản thân mình tập hợp binh bốn phương, từ xa tới kinh thành, uy hiếp Hoàng đế Đại Yến, ý đồ cưới Thiên Vũ công chúa làm vợ, đồng thời còn tỏ rõ thủ đoạn của mình với các đại thần, tuy gọi là vang dội, nhưng lại rơi vào dập nát.

Sự thật tàn khốc khác xa so với kế hoạch.

Không chỉ không cưới được Thiên Vũ công chúa về, hơn nữa thế lực ba bên khác lại cũng theo Minh quân lột vỏ thành người lạ, thậm chí là thành kẻ thù – An Nam quốc trải qua việc này, lại quay về quy thuận Đại Yến, còn Đột Quyết, Uy quốc lại tự quét trước cửa, cũng không ai còn tâm tư liên minh với mình.

Sự tương phản to lớn đó, khiến Ngô Đồng có chút nản lòng.

Ngô Đồng không dám trở về đối mặt với sự giận dữ lôi đình của Phụ vương, cũng không muốn nghe thấy những tiếng chửi rủa chỉ trích của quần thần với gã – bởi vì đám quần thần này đều là những người cùng có ý tưởng đen tối với Phòng Linh, lúc đầu chính là phản đối mình liên kết ba bên đi sứ Đại Yến giống Phòng Linh. Lúc này bản thân mặt tro mày xám trở về, chẳng phải là ở giữa đám người bất tử đó sao?

Bọn chúng, cái đám lão già không chết này, đợi khi ta làm Định Nam Vương rồi, sớm muộn cũng sẽ dẫm các ngươi như với Phòng Linh thôi.

Vừa nhắc tới Phòng Linh, giữa trán Ngô Đồng có một ý cười dữ tợn.

Từ khi mình còn nhỏ, Phòng Linh chính là thầy giáo của mình, vô cùng nghiêm khắc với mình, nói năng thận trọng, lại luôn châm chọc mình.

Ai!

Phòng Linh giống như một tòa núi lớn, đè lên đầu mình mười mấy năm.

Kiểu bị người khác không ngừng răn dạy, không ngừng khuyên bảo, không ngừng khoa tay múa chân, những ngày tháng đó thật không dễ trôi qua, những ngày đó cuối cùng đã kết thúc rồi.

Kế hoạch của Thạch Đầu Trù rất hoàn mỹ, rất sắc bén, lập tức đã nhổ tận gốc Phòng Linh.

Phòng Linh đã thành mây khói. Sau này, ngoài Phụ vương, cũng không có ai có thể giỏi hơn mình, đây mới là uy phong của một tiểu Vương gia nên có.

Dọc đường đi Ngô Đồng nghĩ tới chuyện tốt, mặt trời xuống núi, đêm tối hiện ra, sao mọc đầy trời, vô cùng mờ ảo.

- Phía trước là nơi nào?

Ngô Đồng hỏi.

- Chương Tùng Lĩnh.

Một tên lính trả lời.

Ngô Đồng cười:

- Nhìn ra xa, phong cảnh không tồi, truyền lệnh xuống, đêm nay sẽ dựng trại nghỉ ngơi ở đây.