- Tiểu Cửu, ta muốn đi theo Bình Xuyên Kỷ Phu về, cũng để giám sát nhất cử nhất động của y, ngộ nhỡ y lừa gạt, ta cũng có thể dễ dàng ứng phó.
Sau khi trở về phủ, Tuyết Tử vểnh môi mọng mê người lên, cầu khẩn Trần Tiểu Cửu, dáng vẻ đã quyết.
- Không được! Không được.
Trần Tiểu Cửu cũng không để ý tới đôi mắt chua chát của Hoa Như Ngọc, Đan Nhi đang nhìn mình, phóng khoáng kéo tay Tuyết Tử, cân nhắc nói:
- Nàng xinh đẹp như vậy, đứng trước mắt Bình Xuyên Kỷ Phu liền tỏa sáng, sẽ làm rối loạn tâm trí của y.
Tuyết Tử bật cười:
- Đây chính là lý do huynh không để ta đi sao?
Đan Nhi bĩu môi khinh thường, hai má đỏ ửng, xoay sang một bên, tức giận đập bàn, hừ nói:
- Tiểu Cửu chàng cũng không ngại nói những điều đó sao? Chàng cứ nói thẳng ra là không nỡ để Tuyết Tử tỷ tỷ đi là được rồi, còn nói những thứ vô dụng đó làm gì?
- Ạch…cái này.
Trần Tiểu Cửu gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Đan Nhi nói rất đúng, ta chính là không nỡ để Tuyết Tử đi, cái đó…Tuyết Tử, trước tiên đừng đi đã, được không?
Tuyết Tử bị ánh mắt u oán của Đan Nhi, Hoa Như Ngọc, Chu Mị Nhi, Song Nhi nhìn lại, khuôn mặt ửng đỏ, trong lòng lại vui mừng, khó xử nói:
- Nhưng ta không về, lẽ nào Bình Xuyên Kỷ Phu sẽ một mình quay lại sao? Đó có phải là hơi nguy hiểm không?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta sẽ phái một người đắc lực đi theo.
Hắn sai người gọi quân đoàn Anh Mộc vào, nói với họ:
- Bây giờ có một nhiệm vụ quan trọng giao cho các ngươi, các ngươi dám nhận không?
Anh Mộc cười ha ha, vuốt mái đầu tóc đỏ, dõng dạc nói:
- Quân đoàn Anh Mộc chúng ta ngoài sợ Cửu ca ra, còn sợ được ai chứ? Khụ, khụ…, cái đó, ta cũng đầy sự kính ngưỡng với Hoa tướng quân.
Thấy sắc mặt Hoa Như Ngọc không tốt, Anh Mộc cũng ý thức được lời nói khoác lác của mình, vội vàng ngượng ngùng sửa chữa.
Cao Cung lén liếc nhìn Đan Nhi, rống lên cười:
- Trong lòng ta cũng vô cùng sợ Đan Nhi tẩu, Đan Nhi tẩu hét một tiếng, ta sợ tới hai chân run lẩy bẩy, tè ra quần.
Đan Nhi vốn sa sầm nét mặt, dáng vẻ chán nản, lại bị Cao Cung nịnh bợ làm cho tức cười, hờn dỗi trừng mắt nhìn gã, sẵng giọng:
- Đâu cần ngươi tới sai bảo? Kiểu ăn nói này ta nghe thêm một lần nữa, sẽ cắt lưỡi ngươi.
Nghe Cao Cung nịnh nọt mình, lại nghĩ tới việc trước đây bị Cao Cung ngộ nhận là đại tẩu, trong lòng Đan Nhi vừa ngượng ngùng vừa thấy ngọt ngào, thầm nghĩ, thằng nhãi này thoạt nhìn giống như một quả bí lùn, con mắt nhìn người thật không phải bình thường.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Được! Ta biết các ngươi sẽ như vậy, mọi người chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai, các ngươi mang theo đội quân tâm phúc, trở về Uy quốc cùng với Bình Xuyên Kỷ Phu, giám sát y tìm Nội thân vương Thế tử về, vạn nhất không được để xảy ra sai sót gì.
- Hả? Đi Uy quốc?
Anh Mộc do dự một lát, mới nói:
- Cửu ca yên tâm, nhiệm vụ này, ta nhất định hoàn thành thuận lợi.
- Tốt lắm! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu vỗ vai Anh Mộc, đắc ý nói:
- Đợi sau khi các ngươi vào Uy quốc, có thể độc dương một phía rồi.
Quân đoàn Anh Mộc đương nhiên rất mừng.
Tuyết Tử do dự nói:
- Quân đoàn Anh Mộc tuy vũ dũng, nhưng bọn họ không quen với phong thổ, cũng không thông thạo tiếng của chúng ta, có thể sẽ chịu thiệt thòi?
- Còn có gì khó?
Trần Tiểu Cửu quay đầu nói với Lan Lan, Không Không:
- Hai vị tiểu muội muội, các muội cũng không có việc, thì đi cùng với quân đoàn Anh Mộc giám sát Bình Xuyên Kỷ Phu, thế nào? Nam nữ phối hợp, làm việc hòa hợp, quân đoàn Anh Mộc ai cũng vũ dũng, các muội nếu không có tình lang, có thể chọn ra một trong năm người họ! Bọn họ đều là đại tướng tâm phúc của ta, tiền đồ tương lai không thể lường được.
- Hai vị muội muội coi xem, cơ thể bọn họ rắn chắc biết bao, còn rắn chắc hơn cả Cửu ca, làm sứ giả hộ hoa, sức lực có thừa.
Trần Tiểu Cửu không đứng đắn, nói chính sự, lại kéo chuyện bên lề vào, chỉ khiến Lan Lan, Không Không quẫn vô cùng, nhìn ánh mắt mong đợi của Anh Mộc bắn tới, cúi đầu, lén nhìn Tuyết Tử, u oán nói:
- Vẫn phải xem tiểu thư phân phó thế nào.
Tuyết Tử suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Chủ ý này của Tiểu Cửu rất hay, các ngươi có thể dẫn đường cho Anh Mộc, cũng có thể dạy họ ít ngôn ngữ của chúng ta, sẽ tiện giao tiếp hơn một chút. Hơn nữa, các ngươi trở về, một khi có vấn đề, có thể cầu xin sự giúp đỡ của sư môn, đảm bảo không xảy ra sai sót.
Lan Lan, Không Không gật đầu:
- Vậy nô tỳ nghe theo tiểu thư.
Liếc thấy ánh mắt tham lam của Anh Mộc và Cao Cung nhìn tới, hai má càng thêm ửng đỏ.
Trần Tiểu Cửu sắp xếp xong xuôi mọi việc, để đám người Anh Mộc quay về chuẩn bị hành lý, mới nói với Tuyết Tử:
- Không còn sớm nữa, nàng cũng nghỉ ngơi đi! ta còn có việc phải thương lượng với Hoa tướng quân.
Tuyết Tử hơi sửng sốt, cắn môi, cúi đầu, thủ sẵn ngón tay, nỉ non nói:
- Thế ta phải đi nghỉ ở đâu? Bằng không…ta về dịch quán?
À?
Trần Tiểu Cửu ngây ngươi một chút, nhìn Tuyết Tử, lại nhìn sang Hoa Như Ngọc và Đan Nhi.
Đan Nhi tuy nhỏ nhen, nhưng sau khi có "giao tình" với Tuyết Tử, trong lòng đã bình thường trở lại nhiều, phóng khoáng nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ về dịch quán làm gì? Đêm nay ở cùng với muội, tỷ muội chúng ta tâm sự.
Lời này nói ra, suýt nữa khiến cho cằm của Tiểu Cửu dán vào cô nàng này, khi nào lại xưng hô với Tuyết Tử là tỷ muội rồi?
Tuyết Tử trong lòng vui mừng, hưng phấn, đôi mắt tỏa sáng, dặn Lan Lan, Không Không trở về thu dọn hành lý, mới kéo tay Đan Nhi, vui vẻ nói cười đi vào phòng ngủ.
Tất cả mọi người rời đi, trong sảnh chỉ còn sót lại Hoa Như Ngọc và Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu vừa rồi còn muốn hỏi Hoa Như Ngọc về việc của Viên Lập xử lý thế nào, lại thấy Hoa Như Ngọc xông lên, đá vào mông mình một cái, nỉ non nói:
- Đồ khốn khiếp chàng có phải được voi đòi tiên không? Tuy Tuyết Tử và chàng thân mật, nhưng chàng lén lút với nàng ấy là được rồi, sao có thể giữ nàng ấy qua đêm trong phủ? Có phải chàng bị váng đầu rồi không?
- Nàng ấy cùng về Uy quốc với Bình Xuyên Kỷ Phu, vẫn là một việc bình thường nhất, chàng lại vì muốn quấn quít với nàng ấy, ngăn cản từ trong, lại dung túng cưng chiều, giữ nàng ấy trong phủ! Tuyết Tử là Hoàng tộc Uy quốc, lẽ nào chàng còn si tâm vọng tưởng, muốn cưới muội ấy về? Thật không có tiền đồ.
Nhìn dáng vẻ giận dữ của Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu thần bí cười, ngồi lên ghế, có thâm ý nói:
- Đều là phụ nữ tóc dài, kiến thức ngắn, cho dù Hoa muội muội thân là Đại tướng quân, nhưng kiến thức vẫn rất nông cạn.
- Chàng nói láo.
Hoa Như Ngọc nhìn dáng vẻ thần thần bí bí kia của Trần Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Chàng lải nhải như vậy làm gì? Chàng khai thật cho ta. Ta muốn xem chàng có thể tìm ra lý do gì để biện hộ cho sự tham lam của mình, nói không được, ta quyết không tha cho chàng.
- Ai! Đây là lần đầu tiên ta dùng cảm tình để bắt nạt người phụ nữ của mình, trong lòng thực rất áy náy.
Trần Tiểu Cửu thở dài một tiếng, từng chữ một nói:
- Hoa muội, ta chỉ hỏi nàng, nàng cho rằng ta thực tâm sẽ dốc toàn lực giúp Bình Xuyên Kỷ Phu ngồi trên ngai vàng sao?
Hoa Như Ngọc nói:
- Đương nhiên không thể, ta đâu có ngốc như vậy chứ.
Trần Tiểu Cửu lại hỏi nói:
- Vậy nàng cho rằng tại sao ta làm như vậy?
Hoa Như Ngọc nói:
- Đương nhiên là chàng muốn giúp đỡ Tuyết Tử muội muội yêu thương của chàng nắm quyền một lần nữa.
Nói tới đây, đôi mắt quyến rũ của nàng khẽ nháy nhẹ, chợt ngây người ở đó.
- Hoa muội muội, cuối cùng nàng cũng hiểu rồi.
Trần Tiểu Cửu mang theo chút ưu tư trên khuôn mặt, thở dài nói:
- Nàng cho rằng ta thật sự sẽ chân chính giúp Tuyết Tử và đệ đệ của nàng ấy nắm giữ thế cục trong tay sao?
- Vậy ý của Tiểu Cửu là…
Hoa Như Ngọc mơ hồ hiểu được tâm tư của Tiểu Cửu, nhưng cụ thể lại không rõ mục đích thật sự của Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta làm việc là có mục đích, Tuyết Tử ở lại đây có lợi ích lớn, đó chính là: Chỉ cần Anh Mộc tìm ra Nội thân vương Thế tử, còn có thể hộ tống tới tay Tuyết Tử, vậy không phải tương đương với việc Nội thân vương Thế tử bị khống chế trong lòng bàn tay của chúng ta sao?
Nhắc tới đây, Hoa Như Ngọc với bừng tỉnh, ngây người một lát, mới thở dài, khâm phục nói:
- Tiểu Cửu, chàng thật thâm hiểm, chỉ là, có phải có chút ám muội không?
- Trong thiên hạ đâu có việc sáng rọi như vậy à?
Ôi.
Chỗ Trần Tiểu Cửu, trong lòng vô cùng nặng nề, ôm Hoa Như Ngọc vào lòng, lấy râu cọ lên hai má mềm mại của nàng, thở dài nói:
- Ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng thời cục chính là diễn biến như thế, ta chưa từng nghĩ nhất định phải đối với Nội thân vương Thế tử và Tuyết Tử như thế nào, ít nhất ta còn sống, sẽ chăm sóc tốt cho họ.
- Nhưng, quyền chủ động là phải nắm trong tay, có thể tiến, cũng có thể lui, chỉ có thể than một tiếng, ai bảo Tuyết Tử là công chúa của hoàng thất Uy quốc chứ? Tạo hóa thật trêu ngươi.
Hoa Như Ngọc ôm chặt cổ Tiểu Cửu, cũng cảm thấy lo lắng cho vận mệnh của Tuyết Tử, cẩn thật nói:
- Lẽ nào Uy quốc có thể khiến chúng ta e ngại vậy sao?
Trần Tiểu Cửu gật đầu một cái rất mạnh.
Không nói trước Thôi lão tổ gần như đã dự đoán được cục diện mạnh mẽ trong tương lai của Uy quốc, trăm phần trăm sẽ tạo ra một đại họa, đơn thuần chỉ dựa vào sự hiểu biết và nghiên cứu của mình với Uy quốc, cũng biết hoa cúc tay trái này, danh tộc tay phải này, sẽ làm ra những việc giết chóc thế nào đối với nước khác.
Cho nên, rất nhiều việc nhất định phải quyết tâm làm, bằng không cuối cùng sẽ tạo ra đại họa, mà Nội thân vương Thế tử bị nắm giữ trong tay chúng ta, ít nhiều cũng sẽ có hiệu quả vào thời khắc then chốt.
Đương nhiên, cuối cùng duy chỉ có cái long mạch giấu ở cốc tử vong kia, mới có thể xóa sạch được sự khát máu trong xương tủy của họ.
Ngoài ra, không còn phương pháp khác.
Đề tài này có chút trầm trọng, còn việc của Thôi lão tổ tuyệt không thể nói với người ngoài, chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.
Trần Tiểu Cửu cùng Hoa Như Ngọc phân tích lợi hại xong, mới hỏi về việc Viên Lập xử lý ở Bộ Binh thế nào.
Hoa Như Ngọc cười khúc khích, lắc eo, vui vẻ nói:
- Tiểu Bạch công tử và Diệp Ngâm Phong, hai người này thật là lợi hại, thiếp lần đầu tiên thấy hai người này phối hợp ăn ý như vậy.
- Rút cuộc xảy ra chuyện gì?
Trần Tiểu Cửu cũng tò mò.
Hoa Như Ngọc nói:
- Tiểu Bạch công tử và Diệp Ngâm Phong đi vào đại sảnh bộ Binh, lần lượt chia nhau cùng Viên Trác Kiến và Tiêu thừa tướng so cứng so mềm.
- Tiểu Bạch công tử vẻ mặt âm trầm, mệt mỏi, không nói câu nào nhìn Viên Trác Kiến, liền khiến Viên Trác Kiến sợ tới ấp úng, rắm cũng chưa phóng ra.
- Còn mồm miệng sắc bén của Diệp Ngâm Phong cũng liều mạng như chàng, vẻ mặt ung dung, vuốt râu tám chuyện thiên nam địa bắc với Tiêu thừa tướng, cuối cùng không ngờ nói tới việc nội khố, Tiêu thừa tướng vô cùng sợ hãi đối với vấn đề nội khố, ngoan ngoãn bại trận, không dám biện bạch thêm nữa.
- Ta đoán chính là vậy.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, cười ha ha:
- Hi vọng hai quái nhân này có thể hợp tác vui vẻ với nhau, đừng có luôn khiến ta bị kẹp ở giữa, khó xử vô cùng.