Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 817: Song trùng kinh hỉ




Ba ngày sau, Trần Tiểu Cửu đang ở trong nhà cùng Đan Nhi chơi đùa, hắn tai thính mắt tinh, liền nghe trước cửa có tiếng xe ngựa dừng chân, trong lòng hết sức tò mò.

Chợt thấy Song Nhi liền đó chạy lại, cười tươi như hoa, ôm cánh tay hắn kéo ra ngoài, híp mí cười nói:

- Tiểu Cửu ca, có kinh hỉ nha! Huynh nhanh đi theo muội ra ngoài.

- Ôi chao, sáng sớm ra, lấy đâu ra nhiều niềm vui bất ngờ như vậy?

Trần Tiểu Cửu bị Song Nhi kéo tới cửa, vẻ mặt mờ mịt, khi thấy một gã lạnh lùng diễm lệ từ trên xe ngựa đi xuống, hai mắt không khỏi mở to, hưng phấn đi lên, ôm lấy nữ nhân diễm lệ kia, lại hôn tới, kêu rên ầm ĩ:

- Mị nhi, sao nàng lại tới đây? Ha ha… Nàng có phải nhớ ta rồi hay không? Cũng không báo trước cho ta một tiếng.

- Ai nhớ chàng? Đừng… đừng ở bên ngoài hôn ta, bị người ta thấy được, ta làm sao chịu nổi? Thì ra chàng có thể làm ra những chuyện hoang đường như vậy.

Chu Mị Nhi bị Tiểu Cửu hôn khiến trong lòng lửa nóng, muốn đem hắn đẩy ra, nhưng lại luyến tiếc, đành theo đó dựa vào lồng ngực của hắn, dùng bàn tay nhỏ bé chống đỡ hắn tiếp cận tới mặt, gắt giọng:

- Ta là tới đây bắt gian, làm sao có thể báo trước cho ngươi chứ?

- Bắt gian? Mị nhi, lời này từ đâu ra?

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc.

Mị nhi chỉ Đan Nhi đang ngửa mặt nhìn trời, sẵng giọng:

- Đan Nhi viết thư cho ta, nói ngươi thông đồng với Lý Nhạc Thanh? Không dám mang nàng ta về nhà, lại đem nàng ta tới Diệp phủ rồi hả? Nhàn rỗi không có chuyện gì muốn đi chơi đùa, ngươi dám nói không có chuyện này sao?

- Mị nhi, nào có chuyện này? Nàng đừng nghe Đan nhi nói bậy bạ! Người ta chính là nha hoàn nấu thuốc ở Diệp phủ, cùng ta không có nửa điểm quan hệ.

Trần Tiểu Cửu hung hăng trợn mắt liếc Đan Nhi một cái, lặng yên không tiếng động dùng khẩu hình môi nói với nàng:

- Xem đêm nay ta trừng trị nàng thế nào?

- Bại hoại, còn muốn trừng trị ta sao?

Đan Nhi xông lại tức giận trùng trùng đẩy Tiểu Cửu một phen, kéo cánh tay Mị nhi, gắt giọng nói:

- Mị nhi tỷ tỷ, ta mới không lừa tỷ đâu! Tiểu Cửu không có việc gì chạy đến Diệp phủ ở mấy ngày, ta không tin trong nhà có lão bà thơm ngát hắn không ôm ngủ, chẳng lẽ đi Diệp phủ cô đơn để nghỉ ngơi? Ngươi muốn lừa quỷ sao?

Không thể không nói, Đan Nhi cô gái nhỏ này rất thông minh!

Trần Tiểu Cửu cười lại đem Mị nhi kéo lại, ngượng ngập cười nói với Đan Nhi:

- Đêm nay ta không ức hiếp nàng, ta nhất định ức hiếp Mi nhi đấy.

Nói chuyện cũng không để ý tới vẻ mặt của Chu Mị Nhi, liền ôm nàng vọt vào trong phòng ngủ.

Song Nhi nhìn Tiểu cửu vội vã lao đi, nghiêng mặt, kinh ngạc nói:

- Tiểu Cửu làm gì vậy? Vội vã như thế?

Đan Nhi tức giận đến trợn mắt:

- Hắn còn có thể làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật. Quá dâm!

Trần Tiểu Cửu ôm Mị nhi vào phòng ngủ, quay người chốt cửa, đem nàng đặt lên trên giường, mê mẩn đè lên người nàng, gõ vào trán nàng hỏi:

- Mị nhi, nàng có nhớ ta không?

Mi nhi ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Tiểu Cửu, tim đập loạn nhịp, ôm cổ hắn, nhắm mắt lại hờn dỗi:

- Chàng còn biết hỏi sao! Chán ghét chết rồi…

- Vậy là trong lòng nàng nhớ ta? Hay là … nơi này nhớ ta?

Bàn tay to của hắn trượt xuống bụng nàng, lại chạy vòng quanh đùi nàng.

Mị nhi đỏ mặt, nũng nịu hôn Tiểu Cửu, cọ cọ cằm hắn:

- Nhớ! Đều nhớ…

Trần Tiểu Cửu đắc ý cười to, bàn tay linh hoạt cởi bỏ quần áo của nàng, liền lộ ra một khối xinh đẹp mị hoặc, thân thể mềm mại áo ngực nhỏ xinh đẹp, hắn vươn người nhào tới.

Chỉ chốc lát, trong phòng vang lên âm thanh ư …a …mê hồn đoạt phách.

Sau nửa canh giờ, đôi mắt Mị nhi quyến rũ mê ly, vẻ mặt thỏa mãn ghé vào trên người Tiểu Cửu, tay nhỏ bé ở trên lồng ngực vẽ loạn vài vòng, yêu kiều nhẹ nhàng nói:

- Chàng vẫn háo sắc như vậy, cũng không biết thương hương tiếc ngọc, làm đau ta.

Trần Tiểu Cửu thần sắc mê mẩn nói:

- Là ta càng lúc càng thêm lớn mạnh, Mị nhi càng ngày càng chặt chẽ mới đúng.

- À! Mị nhi, nàng tới kinh thành làm gi? Cũng không phải vì nhớ ta mà tới chứ? Hay tới bắt gian thật sao? Nàng chắc còn có nguyên nhân gì khác chứ!

Còn không phải đều vì chàng sao?

Chu Mị Nhi kiều oán nói:

- Ta tuy nhớ chàng, nhưng mới vài ngày như vậy, thế nào cũng có thể nhịn được. Nhưng ca ca truyền tin đến, nói chàng cần số lượng lớn tơ lụa, đồ sứ, có chỗ trọng dụng. Ta lo lắng, đành tự mình đi tđến, cũng thuận tiện hỏi nguyên nhân rõ ràng.

- Những chuyện trong nhà, đều hiểu rõ ràng sao?

Trần Tiểu Cửu vuốt tóc nàng, mỉm cười hỏi.

Chu Mị Nhi nói:

- Tiểu Đường muội muội tài giỏi vô cùng, mọi chuyện cần thiết đều có thể dạy nàng xử lý đó.

Hai người đang trò chuyện, liền nghe Song Nhi gõ cửa, e thẹn dịu dàng nói:

- Tiểu Cửu ca, Mị nhi tỷ tỷ, các người… xong chưa? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Mị nhi xấu hổ chui vào trong chăn, che đầu lại, dùng sức ngắt thịt nơi thắt lưng của Tiểu Cửu, u oán nói:

- Đều tại chàng, ta thật sự không còn mặt mũi nhìn người khác.

Trần Tiểu Cửu lười biếng đáp lại:

- Song Nhi, có chuyện gì vậy? Ta cùng Mị nhi còn chưa xong.

- Ta biết ngay vẫn chưa thể xong mà!

Song Nhi cười khanh khách, do dự một chút mới nói:

- Vốn ta cũng không muốn quấy rầy chuyện tốt của hai người, nhưng Viên Hải của Lễ Bộ đã tới, đang chờ ở đại sảnh muốn gặp Tiểu Cửu ca. Ta không biết có chuyện gì, cho nên…

Trần Tiểu Cửu do dự một chút, mới hỏi:

- Viên Hải đi một mình sao?

- Chỉ có một mình ông ta!

Song Nhi đáp lại.

Trần Tiểu Cửu liền nói:

- Đuổi ông ta đi, có chuyện gì bảo ông ta đến Quốc Tử Giám tìm ta. Nếu ông ta không đi, bảo Đan Nhi thiến ông ta đi.

- A! Ô, được!

Song Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, liền trở về tiễn khách.

Mị nhi khuôn mặt trắng mịn từ trong chăn thò ra, vuốt ngực hắn, hưng phấn nói:

- Tiểu Cửu thật lợi hại, ngay cả đại quan Lễ Bộ cũng dám thiến sao?

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Nàng không hiểu, tên nhãi này một mình tới, điều kiện xuất ra quá nhỏ, không lọt được vào mắt ta, chỉ có chờ cá lớn mắc câu mới được.

Mị nhi bỡn cợt cười:

- Chàng vẫn giả dối như vậy đi.

- Ta không chỉ giả dối như vậy, ta còn trở nên rất cường tráng nha.

Trần Tiểu Cửu cười ha hả, vươn người đánh tiếp, lại đem Mị nhi đặt dưới thân mình.

- Viên đại nhân, tướng công nhà ta nói, hiện tại không tiện gặp ngài. Có chuyện gì, ngài tới Quốc Tử Giám tìm chàng, hiện tại mời ngài trở về.

Song Nhi bất kể đối với ai, đều ôn nhu khách khí như vậy.

- Cái gì? Trần Tiểu Cửu không ngờ không đến gặp ta? Ta đường đường là lễ Bộ thượng thư, hắn thật kiêu ngạo, dám mạo phạm tới ta, ta…

Viên Hải tức giận vỗ bàn, bày ra quan uy.

Tuy nhiên lời còn chưa nói hết, liền nghe "vù" một tiếng, một thanh kiếm sắc mang theo hàn quang, lướt qua đỉnh đầu, xuyên qua mũ quan của y ổn định gắn lên tường.

Đan Nhi hiện ra bóng dáng lạnh lùng diễm lệ bước ra trước mặt Viên Hải, rành rọt từng chữ:

- Ngươi là cái thứ gì? Nhà ta cũng không lưu lại ngươi. Cút ngay, ngươi lập tức cút ngay, bằng không ta lập tức thiến ngươi.

- Ai nha! Đừng… đừng giết ta!

Viên Hải cũng không dám đùa giỡn với uy phong đại nhân. Mũ quan cũng không cần, thân mình run rẩy xoay người chạy khỏi sảnh, lên kiệu trong lòng run sợ rời đi.

Ngồi trong kiệu vẫn còn nghĩ ngợi, người phụ nữ này ban đầu ôn nhu đáng yêu như vậy, thế nào đột nhiên lại biến thành Sát thần?

Viên Hải sao nghĩ được đó là chị em song sinh, hình dạng giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược.

Trần Tiểu Cửu bày ra uy phong, cũng không phải chỉ muốn ức hiếp Viên Hải, ngược lại hắn muốn cho Thừa tướng xem.

Hắn muốn Tiêu Thừa tướng hiểu, mình không phải kẻ dễ dàng đi vào khuôn khổ, điều kiện trao đổi, nếu có thể thỏa mãn tâm ý hắn mới được.

Buổi sáng thứ hai, Tiêu Thừa tướng quả nhiên xuất hiện tại Quốc Tử Giám, Viên Hải giống như gặp cảnh khốn cùng, đi theo hầu bên cạnh Tiêu Thừa tướng.

Trần Tiểu Cửu biết Tiêu Thừa tướng tới "tặng lễ" liền không tiếp tục trì hoãn nữa.

Đưa Tiêu Thừa tướng mời tới phòng, hắn cười nói:

- Tiêu Thừa tướng đại giá quang lâm, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng vậy?

Hắn tuyệt không liếc mắt qua Viên Hải một cái, cũng không mời y ngồi, quả thực coi y giống như không khí.

Viên Hải mặt lạnh, hừ giọng nói:

- Trần Tiểu Cửu, ngươi không phải muốn tiến vào Lễ Bộ sao? Ta hiện tại cho ngươi một cơ hội, hiện tại Lễ Bộ đang thiếu một người thông dịch, nể mặt mũi Tiêu Thừa tướng, ngươi muốn đến liền đến, ta giữ ngươi lại, nếu không muốn đến…

- Không biết xấy hổ.

Trần Tiểu Cửu nghe được nổi giận, tiến lên một cước đem Viên Hải đá ngã ra đất, mặt lạnh, chỉ thẳng vào y gằn giọng:

- Cút, lập tức cút xa một chút, đừng để ta nhìn thấy ngươi. Nếu không, đừng trách ta làm ra việc gì quá hạn với ngươi.

- Tiêu Thừa tướng, ngài xem… Hắn dám công nhiên tấn công mệnh quan triều đình…

Viên Hải đứng lên, gương mặt ục ịch bị cào xước, trông thực đáng thương.

- Cút! Cút cho ta!

Tiêu Thừa tướng trong lòng giận dữ, đem Viên Hải mắng không thôi.

Trong lòng bi ai nghĩ tên này thật là bùn lầy mục nát mong gì đỡ được tường rào sắc bén, khinh địch như vậy đã chọc giận đến Trần Tiểu Cửu, tiến tới động động thủ vào hắn.

Đây là Tiểu Cửu bày ra uy thế phủ đầu, lấy quyết tâm này đổi lấy lợi ích lớn hơn.

Tiêu Thừa tướng tính toán một lát, mới nói:

- Trần công tử, Viên đại nhân vừa rồi hơi lỗ mãng rồi, tuy nhiên, hiện tại triều đình quả thật cần thông dịch kết nối với người nước ngoài, không biết Trần công tử có thể góp sức không? Cũng là vì triều đình lập thêm nhiều công huân, cái đó… Về phần an toàn của ngươi, bản tướng có thể phái cao thủ bảo vệ ngươi, tính mạng không cần lo nghĩ.

Trần Tiểu Cửu khoát tay áo, lắc đầu nói:

- Tiêu đại nhân rõ ràng vẫn vì chuyện này mà đến, việc này… Ta là người thoải mái, sẽ không luồn cúi quanh co, liền nói thẳng với ngài.

Tiêu Thừa tướng mày nhíu chặt: Lão thề, cuộc đời lão lời này là lời giả dối nhất mà lão nghe được.

Trần Tiểu Cửu ngồi xuống, thảnh thơi vắt chéo chân, tùy ý nói:

- Bởi vì cái gọi là ngồi ở vị trí nào thì suy nghĩ việc của vị trí đó. Chuyện giao dịch cùng người nước ngoài, toàn quyền nằm trong sự quản hạt của Lễ Bộ, ta thân là một học sĩ của Quốc Tử Giám, sao có thể nhúng tay vào chuyện của Lễ Bộ? Đây chẳng phải không trâu bắt chó đi cày, chen ngang vào việc của người khác sao?

- Lại nói Viên Hải kiêu ngạo như vậy, có lẽ là kiêu ngạo từ trong máu. Chuyện này trong mắt y vốn nhỏ như con kiến, không đáng để lo nghĩ, trái lại Tiêu Thừa tướng cũng quá mức yêu thích rồi.

Tiêu Thừa tướng cũng biết Tiểu Cửu sẽ há mồm sư tử nói câu "ngồi ở vị trí nào thì suy nghĩ việc của vị trí đó" hoàn toàn là để cho mình nghe.

Ẩn ý trong đó, hắn vừa muốn có thân phận, danh chính ngôn thuận tiến vào Lễ Bộ, yêu cầu chức quan lại không thể thấp hơn – nguyên nhân một cước đã đem Viên Hải, bởi chức quan Viên Hải cấp cho hắn quá nhỏ, không lọt vào pháp nhãn của hắn?

Tiêu Thừa tướng do dự, ẩn ý dò xét:

- Trần công tử, Lễ Bộ hiện tại thật ra khuyết một chức Lễ Bộ phó Thị lang, Trần công tử đại tài, vừa lúc nhậm chức đi.

Trần Tiểu Cửu vẫn một bộ dạng thản nhiên, cười hì hì nói:

- Ta cuộc đời không thích chức vị, nhưng cái không thích nhất cũng là một chức quan phía trước có thêm chữ "Phó", ha ha…. Tiêu Thừa tướng, ngài đây là ép buộc ta, ta khó có thể tòng mệnh!

Tiêu Thừa tướng rốt cuộc hiểu được tâm tư của hắn: thằng nhãi này, quả nhiên là tên khốn kiếp ăn tươi nuốt sống!

Lão nhìn Tiểu Cửu vẻ mặt mây trôi nước chảy, cũng biết chính mình đã bị Trần Tiểu Cửu phá ra điểm mấu chốt, trong lòng buồn bã mất mát, bất đắc dĩ gật đầu, mất tinh thần nói:

- Ta nhớ Lễ Bộ thị lang Quách Thanh, vì lý do sức khỏe đã cáo quan ba lượt, muốn cáo lão hồi hương nhưng chưa lựa chọn được người kế nhiệm thích hợp. Bởi vậy đều bị Hoàng thượng, ta cùng Diệp đại nhân phủ quyết.

- Hiện tại có Trần công tử thanh niên tài tuấn gia nhập Lễ Bộ, ta nghĩ Quách đại nhân rốt cuộc có thể được như ý nguyện, có thế cáo lão hồi hương rồi.

Quách Thanh, cũng là người tin tưởng ủng hộ Tiêu Thừa tướng, đem ông ta cáo lão hồi hương, chắc hẳn lão Tiêu sẽ đau lòng mấy ngày?

Trần Tiểu Cửu trong lòng âm thầm đắc ý, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt, chỉ thở dài, khó xử nói:

- Tiêu đại nhân nâng đỡ như vậy, Trần mỗ chỉ có thể thuận theo yêu cầu của ngài. Ai… Thật tâm ta vẫn không muốn làm quan!