Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 808: Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai




Trần Tiểu Cửu coi như không nghe thấy chỉ giáo của lão Hoàng đế, cũng tuyệt đối không thể cùng Thiên Vũ công chúa bùng cháy.

So với tất cả mọi người hắn xem bệnh tình của Thiên Vũ càng thêm hiểu biết, cũng không ai có thể hơn hắn càng thêm quý trọng trái tim yếu ớt kia!

Trần Tiểu Cửu tới bên cạnh Thiên Vũ, đem việc hôn sự cùng của Ngô Đồng con của Định Nam Vương đã được lão Hoàng đế tạm thời gác lại, nói cho Thiên Vũ để an định tâm thần của nàng, giúp nàng phá tan phiền muộn.

Thiên Vũ công chúa hết sức vui vẻ, ôm lấy cánh tay của hắn, ngọt ngào cười nói:

- Tiểu Cửu ca, huynh thật tốt, có huynh giúp Thiên Vũ, Thiên Vũ cái gì cũng không sợ!

Thiên Vũ công chúa được giải tỏa khúc mắc, liền khôi phục lại dáng vẻ ngây ngô khờ khạo, dặn dò cung nữ chuẩn bị rượu và thức ăn.

Ánh nến vương vít, tản ra hương vị rực rỡ!

Tiểu Cửu và Thiên Vũ hai người tận tình hưởng thụ bữa tối đầy lãng mạn này.

Nhìn Thiên Vũ công chúa sóng mắt long lanh nhu hòa, khuôn mặt đỏ hồng dịu dàng mê ly, trong lòng Tiểu Cửu âm thầm quyết định, nhất định phải nhanh chóng tìm được linh đan diệu dược trị liệu cho nàng.

Ba ngày sau, lượt phỏng vấn khoa thi bác học hồng nho đã chính thức mở màn!

Khiến mọi người cảm thấy phấn chấn không hiểu chính là, Hoàng đế bệ hạ của Đại Yên hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, lại có thể đích thân tới Quốc Tử Giám cùng các vị đại nho ngâm thơ làm phú.

Vinh quang tột bậc này khiến hai mươi vị bác học đại nho kia mừng rỡ như điên – bất luận có thể đạt được hay không đạt được chức vị bác học hồng nho. Chỉ cần có thể cùng Hoàng thượng cùng ngồi nói chuyện suông cũng đã khiến các đại nho kích động không ngừng.

Tiêu Thừa tướng đối với tin tức này lại cảm thấy vô cùng khó xử. Lão vốn đã làm tốt khúc quan trọng, muốn động viên mười chín kẻ tài tử kia trước tiên đem Tiểu Cửu bày vào một bàn cờ, như vậy có thể đảm bảo danh hiệu bác học hồng nho sẽ nằm trong tay mình.

Nào ngờ lão Hoàng đế đột nhiên đích thân giá lâm, làm rối loạn toàn bộ sắp xếp của y, khiến y không thể giơ đuốc cầm gậy kêu đám đại nho triển khai vật lộn với Tiểu Cửu.

Tiêu Thừa tướng không có cách nào, đành phải vụng trộm đem những đại nho này vào truyền lệnh, bảo bọn chúng tùy cơ hành động.

Trần Tiểu Cửu cũng sớm phát hiện ra âm mưu trong đó, nhưng hắn tuyệt không để ý, đối với hắn mà nói, đây chỉ là một cuộc chơi đùa.

Ở trong trò chơi bất kể mình thua hay thắng, đều không quan trọng. Quan trọng là… bất kể mình thắng hay thua, lão Hoàng đế đều đã nghĩ ra một danh hiệu, để cho mình hợp tình hợp lý tiến vào bác học hồng nho.

Trong trò chơi này, một đám hồ đồ nhất chính là Tiêu Thừa tướng mà thôi!

Tới gần giữa trưa, Quốc Tử Giám đã chật kín người, Quốc Tử Giám vốn dĩ có mấy trăm học giả tồn tại, lại có thêm Tiểu Cửu và hai mươi đại nho đang đấu tài đã vào chỗ.

Mười người bình thẩm cũng đã đến đầy đủ, Diệp Ngâm Phong, Tiêu Thừa tướng cũng không ngờ là một trong các thành viên Bình thẩm, điều này khiến Tiểu Cửu vô cùng kinh ngạc.

Chợt nghe ba tiếng pháo vang lên, thanh âm bén nhọn uể oải của viên công công vang lên.

Mấy trăm đại nho vẻ mặt kích động, vội vàng đứng lên, chỉ có Tiểu Cửu ở cuối cùng còn lười nhác ngồi trên mặt đất, không muốn đứng dậy.

Lão Hoàng đế tuy rằng thân mang trọng bệnh, nhưng sau khi dùng linh đan dược diệu, vẫn tỏ ra được phong thái uy nghiêm vô thượng.

Ông ta sầm mặt, từ đại môn long hình hổ bộ bước vào.

Các đại nho tâm thần kích động, vội vàng quỳ xuống dập đầu, nín thở hô vang:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Trần Tiểu Cửu tên này vàng thau lẫn lộn, ngồi chỗ kia vờ vịt thở dài.

Cũng may các đại nho đều là kinh sợ phát ra từ phế phủ, không ai chú ý tới sự "bất kính" của hắn đối với Hoàng thượng.

Tiêu Thừa tướng nội tâm đa dạng, ngược lại đang rình rập nhìn vào hành động to gan lớn mật của hắn.

Đang lúc mọi người nín thở qua đi, Trần Tiểu Cửu cũng theo đó vụng trộm đứng dậy.

Tiêu Thừa tướng tức giận bừng bừng, xoay người nói với Trần Tiểu Cửu:

- Trần công tử, Hoàng thượng giá lâm, ngươi vì sao lại ngồi thay quỳ? Định lừa dối Hoàng thượng chăng?

Tiêu Thừa tướng lại chắp tay hướng về phía Hoàng đế nói:

- Hoàng thượng, Trần Tiểu Cửu kiêu ngạo như thế, coi thường Hoàng thượng, coi thường Đại Yến, chiếu theo luật pháp Đại Yến, tội lớn phải tru di cửu tộc…

Lão Hoàng đế trong lòng thầm oán giận Trần Tiểu Cửu làm cho mình khó xử, cũng mặt lạnh nói với hắn:

- Ngươi thật to gan, thấy Trẫm vì sao không quỳ? Nếu như ngươi giải thích không thỏa đáng, Trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi.

Trần Tiểu Cửu phản ứng thần tốc, vội hỏi lại Hoàng thượng:

- Hoàng thượng trước tiên chuyến này tới, là muốn làm chuyện gì?

Lão Hoàng đế đáp lại:

- Cùng danh sĩ Đại Yến ngồi nói chuyện suông, mở mang chút kiến thức.

Trần Tiểu Cửu quay sang các đại nho cười quỷ dị nói:

- Các vị đại nho, các người có thể nghe thấy lời của Hoàng thượng chăng? Nếu là ngồi nói chuyện suông, vậy không ngồi thì như thế nào mà đàm luận đạo lý? Mà các ngươi cố tình theo khuôn phép cũ, quỳ lạy Hoàng thượng, chẳng phải ngỗ nghịch với tâm tư của Hoàng thượng rồi chăng?

Lời nói sắc bén như vậy, khiến tất cả các tài tử đều rất đỗi kinh ngạc!

Tiêu Thừa tướng thoáng cái bị Tiểu Cửu ép tại đó, sắc mặt âm tình bất định, tâm địa cảm thấy người này thật đáng sợ.

Nhưng nhìn nụ cười tán dương trên mặt Hoàng thượng, tựa hồ như đối với hành động nghịch biện của hắn không có chút căm tức, lập tức thức thời đoán được, chính là mình có chút nóng vội, vẫn là chậm hơn so với hắn một bước. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Sau khi Hoàng đế mỉm cười, liền cấp cho Tiểu Cửu một bậc thang:

- Trần công tử nói rất phải! Các vị danh sĩ, hôm nay các ngươi không cần coi Trẫm là Hoàng thượng, hãy coi Trẫm như một gã học trò ở trong trường là được, nếu không, Trẫm tham gia khoa thi bác học hồng nho này còn có ý nghĩa gì đâu?

Lời lão Hoàng đế nói mặc dù vô cùng thân thiết, nhưng ngoại trừ Tiểu Cửu, đâu ai dám thực sự đem Hoàng thượng coi như học trò?

Tiêu Thừa tướng vội vàng nghênh đón Hoàng thượng lên ngồi vị trí chủ trì, mình cùng Diệp Ngâm Phong chia nhau ngồi ở hai bên, ý là phục tá đắc lực.

Trải qua một phen trấn an hỗn loạn, đám đại nho rốt cuộc một lần nữa sắp xếp vào chỗ ngồi xong xuôi, mà khoa thi bác học hồng nho cũng chính thức bắt đầu.

Tiêu Thừa tướng cất cao giọng nói:

- Các vị đại nho, cửa thứ nhất này tỷ thí "tiếp long thi", nếu không đối được câu của người trước, đương nhiên sẽ bị loại, liên tục cho đến khi chọn ra được mười người thắng cuộc mới thôi!

Các đại nho đều hiểu được quy củ này,đây vốn là trò chơi đấu thơ của các tài tử sau khi uống rượu, lấy sự linh động, phát tán, nhanh trí mà danh tiếng vang xa.

Tiêu Thừa tướng liền sau đó cho các đại nho rút thăm, cuối cùng đến lượt Trần Tiểu Cửu, chỉ còn lại một cái, Tiểu Cửu cũng lơ đễnh, mở ra vừa nhìn đã cười cười:

- Tiểu Cửu rút thăm cuối cùng, lại ngẫu nhiên rút vào đề đầu tiên, đây rốt cuộc là hậu phát chế nhân, hay là cái sau vượt cái trước đây? Thật là điềm tốt!

Tiêu Thừa tướng cũng mang vẻ mặt tràn đầy ý cười chào đón, nhưng trong lòng nghĩ: người sau vượt người trước? Trong chốc lát ngươi sẽ biết được sự lợi hại của ta.

Diệp Ngâm Phong nhìn ra được mưu mẹo trong đó, liên tục hướng Trần Tiểu Cửu ra hiệu!

Tiểu Cửu lại làm như không thấy, đứng dậy, cười nói với Tiêu Thừa tướng:

- Nếu Tiểu Cửu đoán không nhầm, cửa thứ nhất này nhất định là Tiêu Thừa tướng ra đề mục đi?

Tiêu Thừa tướng nhất thời rơi vào cứng ngắc!

Đám đại nho đứng ngoài cũng từ trong lời nói của Tiểu Cửu hiểu rõ được điều gì – bởi vì rút thăm như ý quả thực quá trùng hợp.

Làm sao một gã rút thăm cuối cùng lại ngẫu nhiên lấy được số thi đầu tiên, việc này nghe ra giống như được sắp đặt xong xuôi từ trước đó rồi.

Tiêu Thừa tướng dùng vẻ tươi cười che dấu sự bối rối của mình, cất cao giọng nói với mọi người:

- Có thể ra đề cho Trần công tử - Văn khúc tinh lâm phàm – chơi thơ nối Tiêu mỗ là kẻ vụng về kém cỏi cảm thấy muôn phần vinh hạnh, liền đó Tiêu mỗ liền tung gạch nhử ngọc!

Trần Tiểu Cửu hai đầu lông mày hiện ra vẻ tự tin tuyệt đối, từng chữ nói ra:

- Khẩn cầu Tiêu Thừa tướng lập tức ném gạch, không cần e ngại đập chết Tiểu Cửu, ta còn có thể đứng tiếp được …

Các đại nho cười ha ha, Trần Tiểu Cửu trả lời hài hước và đáng suy ngẫm, ngôn ngữ tựa hồi đối với Tiêu Thừa tướng học vấn thâm sâu cũng không thể xem thường.

Tiêu Thừa tướng tức giận đến ngũ tạng bốc lên, phong nhãn về triều đình Đại Yến, mặc dù năm đó diện mạo rừng nước, mặc dù Lâm tướng quốc năm đó, hay Diệp Các lão tuổi thọ đến giờ, thậm chí là Diệp Ngâm Phong sớm bộc lộ tài năng, cũng không ai dám đối chọi với một thân học vấn đầy mình của lão với thái độ coi thường không thèm để ý như vậy.

Trần Tiểu Cửu đặc biệt phá lệ câu trả lời hoàn toàn chọc giận Tiêu Thừa tướng.

Tiêu Thừa tướng trong lòng cười lạnh, chỉ vào một đôi chim yến đang ríu rít dưới mái hiên, trên mặt mỉm cười, ra đề mục:

- Thiên nam địa bắc, **** nhạn. Mời Trần công tử tiếp.

Các tài tử đã dự liệu được Tiểu Cửu bộc lộ tài năng, đã chọc giận Tiêu Thừa tướng, cũng nghĩ được Tiêu Thừa tướng sẽ xuất ra một vài bản lĩnh ứng đối khiêu khích Tiểu Cửu!

Nhưng, các đại nho cũng không ngờ Tiêu Thừa tướng đưa ra một đề mục xảo quyệt như vậy!

Xem cuộc chiến này các đại nho cẩn thận suy tư, nếu muốn trong thời gian ngắn, ở trong cảnh ý nói lên tình cảm, đối lại câu thơ này khó khăn tương đối lớn!

Ít nhất đám đại nho đứng ngoài minh tư khổ tưởng, lại không cách nào tìm được một câu thơ cho xứng tầm!

Trần Tiểu Cửu cũng suy nghĩ trong một thời gian ngắn ngủi…

Tiêu Thừa tướng nhìn tất cả mọi người vì một câu thơ đề của mình mà lâm vào trầm tư, trong lòng vô cùng đắc ý.

Nhất là nhìn vẻ mặt Trần Tiểu Cửu cau có, bộ dáng suy tư thống khổ, Tiêu Thừa tướng tâm tình thư sướng bội phần.

Tất cả những việc này, đều là kiệt tác hay do Tiêu Thừa tướng An Nam Tú bài, bao gồm cả câu đối của đề ra, đều là do mình chuẩn bị rất tỉ mỉ.

Mục đích của việc này đúng là muốn cho Trần Tiểu Cửu ở trong thời gian cực ngắn không nghĩ được ra đáp án, sau đó xấu hổ xám xịt mà đi xuống.

Về phần đám tài tử còn lại ai có thể trúng bác học hồng nho, đối với Tiêu Thừa tướng mà nói, đều là thuận theo lòng người mà thôi.

Tiêu Thừa tướng nhìn chằm chằm vào gương mặt cau có kia của Trần Tiểu Cửu, lại như tắm gió xuân mà nói:

- Trần công tử, ngài là Văn Khúc tinh lâm phàm, tiếp được hòn gạch Tiêu mỗ ném ra, còn chẳng phải quá dễ dàng sao? Hiện tại đã đến giờ rồi, mời Trần công tử đối.

Trần Tiểu Cửu gian nan ngẩng đầu, nhìn Tiêu Thừa tướng, cặp mắt hàm chứa tức giận, mây trôi nước chảy nói:

- Thiên nam địa bắc, **** nhạn.

- Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai!

Trần Tiểu Cửu vừa đọc khỏi miệng, đám đại nho vỗ tay như sấm – bọn họ đều là đại nho tinh thông, từ bên trong một câu thơ liền có thể hiểu được học vấn thực sự của Tiểu Cửu.

Tiêu Thừa tướng sắc mặt biến đổi – lão thực không thể nghĩ được Trần Tiểu Cửu giống như có thần trợ giúp, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy thực sự có thể đối được câu đề y vô cùng đắc ý như vậy.

Trần Tiểu Cửu khinh thường nhìn sắc mặt khổ sở của Tiêu Thừa tướng đang bày ra, nói với vị đại nho bên cạnh:

- Vị đại gia này, đến lượt ngươi rồi…

Vị đại gia mập mạp bên cạnh Tiểu Cửu nghe xong trương ra sắc mặt đỏ bừng, giống như đít con khỉ, ăn phải ớt bị bỏng cay vậy.

Hết thảy đây, ngoài vị mập mạp này – Tiêu Thừa tướng đã an bài ổn thỏa, cũng trước tiên đem câu đối thứ hai nhớ kỹ, sau khi Tiểu Cửu đáp không được, liền lập tức đón lấy, vừa có thể khiến cho Trần Tiểu Cửu nhục nhã, vừa có thể khiến cho cuộc tỷ thí tiếp tục.

Nhưng kế hoạch biến hóa khôn lường, ai biết được Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên nổi tiếng, đã đem câu thứ hai trả lời xong, mà chính mình chỉ có thể đối được một câu "Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai".

Chính là tất cả đại nho, tài tử cũng có thể nhận ra được, có thể nháy mắt nghĩ được ra vế đối hay như vậy, gần như không có khả năng.

Vị mập mạp này coi như có vài phần tự biết mình.

Trải qua thời gian bối rối ngắn ngủi, đành phải đỏ mặt, đầy hổ thẹn mà nói:

- Tại hạ… tại hạ bái phục!

Nói rồi lui về sau một bước, xem như nhận thua.

Trần Tiểu Cửu cười lại hỏi:

- Vị tài tử kế tiếp mời đối!

Vị tài tử gầy kia trầm ngâm nửa ngày, nói:

- Ta cũng đối không ra!

Xong cũng xám xịt rời khỏi !

Sự tình xuất hiện làm người ta nghẹn họng trân trối, tất cả tài tử phía sau Trần Tiểu Cửu đều đáp không ra, mà ngay cả Triệu Văn Thái cũng bày ra nét mặt già nua bừng đỏ, cuối cùng chỉ có thể lấy trầm mặc để ứng đối!

Mọi người không nghĩ tới, Trần Tiểu Cửu dùng một câu thơ "tuyệt sát" khiến cho trò chơi "tiếp long thi" (đối thơ liên tục) không thể tiếp tục, đem đám tài tử ngạo mạn này lên đoạn đầu đài.

Đây sẽ là câu chuyện kỳ văn, đương nhiên sẽ truyền khắp thiên hạ.

Mấy trăm tài tử trong sân bạo phát tiếng vỗ tay như sấm