- Tôn công công, lưỡi ông không có xương, có thể không nói đạo lý, ngậm máu phun người như vậy sao? Rõ ràng là con chó ngao kia cắn ông, sao ông dám vu oan cho ta?
Tiểu Cửu nhanh mồm nhanh miệng, khiến Tôn công công há miệng mắc quai, cũng thấp hơn miệng lưỡi tam tấc không nát của Tiểu Cửu.
Tôn công công vừa tức vừa đau, chỉ vào "Tiểu Cửu" đang thè lưỡi, nổi giận nói:
- Người đâu, bắt con chó kia lại cho ta, dùng gậy đánh chết, làm thịt.
Mấy thái giám không biết võ công không có cách nào, đành rút đao ra, chạy về phía "Tiểu Cửu".
- Các ngươi dám?
Trần Tiểu Cửu trừng mắt lên, khí thế khiến người ta sợ hãi:
- Đây là khuê phòng của Thiên Vũ công chúa, sao có thể tùy tiện cho các ngươi động đao động thương ở đây chứ? Vi phạm quy tắc trong cung, là sẽ bị mất đầu đấy.
Mấy thái giám quả nhiên bị tiếng hô của Tiểu Cửu làm cho dừng lại, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, không biết có nên xông lên giét chó không.
Trần Tiểu Cửu nhìn gương mặt vặn vẹo của Tôn công công, cười mà như không cười nói:
- Tôn công công, ông tuổi cũng đã cao như vậy rồi, hà tất phải đi chấp nhặt với một con chó?
Tôn công công giận dữ nói:
- Nó cắn ta? Lẽ nào là cắn không? Không được, ta nhất định phải lấy lại danh dự, không thể bị chó cắn oan được.
- Vậy cũng được.
Trần Tiểu Cửu gọi "Tiểu Cửu" tới bên cạnh, xua tay với Tôn công công nói:
- Con chó này không phải cắn Tôn công công sao? Vậy Tôn công công có thể cắn nó hai miếng, như vậy, còn không công bằng sao? ha ha.
- Oa, bắt nạt người quá đáng.
Tôn công công lớn tiếng rít gào:
- Đem con chó này đi đánh chết cho ta.
Các thái giám vung đao, vẫnmuốn xông lên. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Tiểu Cửu chỉ vào bọn họ, gầm lên:
- Các ngươi lui xuống, đừng có mà không biết nể mặt! Tôn công công ông giữ cửa chính, vô duyên vô cớ ngăn cản ta vào xem bệnh cho Thiên Vũ công chúa, mục đích là gì? Con chó này lại là do Thiên Vũ công chúa nuôi, trung thành bảo vệ chủ, giận, cắn ông một miếng, cũng là việc nên làm.
- Huống chi đánh chó phải ló mặt chủ, lão thái giám ông tại sao lại làm khó cho Thiên Vũ công chúa, rút cuộc là ai cho ông cái gan lớn như vậy, dám rút đao khiêu chiến với Thiên Vũ công chúa? Mau nói ra cho ta xem.
Trần Tiểu Cửu hùng hổ, chỉ vào mũi Tôn công công, phẫn nộ quát:
- Nói, chủ nhân sau lưng của các người là ai? Chọc giận ta, ta thi pháp thu hắn lại, để hắn vĩnh viễn không thể siêu sinh, xuống mười tám tầng địa ngục chịu nỗi khổ đày ải.
Tất cả thái giám đều bị ngữ điệu của Tiểu Cửu làm cho sợ hãi: chó của Thiên Vũ công chúa, luận về thân phận gần như cũng ngang ngửa với các thái giám.
Mà trong ngữ khi này lọt vào tai của Hoàng Thái phi, cũng không khỏi khiến bà ta đột nhiên biến sắc.
Tên tiểu tử khốn khiếp này, rõ ràng biết ta là chủ nhân của Tôn công công, không ngờ còn dám chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ngay trước mặt hòa thượng mà mắng con lừa ngốc, đây hẳn là có gan lớn biết chừng nào.
Sắc mặt Hoàng Thái Phi lạnh xuống, nói với đám thái giám kia;
- Trong khuê phòng của Thiên Vũ công chúa, cũng dám làm xằng làm bậy vậy sao? Các ngươi vô lễ, lui xuống cho ta, tự tay vả vào miệng hai mươi cái, mặt không đổ máu, không được ngừng.
Tiếp theo, trong khuê phòng lại vang lên tiếng bùm bùm tự vả vào miệng của các thái giám.
Trần Tiểu Cửu thấy cảnh tượng như vậy, cũng đoán Hoàng Thái Phi này là chưa qua thời kỳ mãn kinh, không ngờ lại tàn độc với người của mình như vậy.
Đánh người mình để thị uy với ta sao? Ha ha, ta nhất định là sẽ để cho người đàn bà bà thất vọng.
Hoàng Thái Phi lạnh lùng nhìn Trần Tiểu Cửu, chất vấn:
- Ngươi rút cuộc là ai? Ngươi thấy bổn cung, tại sao không quỳ?
Trần Tiểu Cửu âm trầm cười:
- Ta là Đại tế ti của ngũ quỷ, phong thư thiên thần, có thuật ngũ quỷ, cả đời không thể quỳ, Thiên thần sẽ nổi giận, sẽ nguyền rủa, quỳ ai người đó chết, cho nên không dám quỳ trước mặt Hoàng Thái Phi.
Hoàng Thái Phi khinh thường nói:
- Nói xằng nói bậy, ai tin ngươi chứ?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha:
- Nếu Hoàng Thái Phi không tin lời của ta, ta sẽ quỳ trước Hoàng Thái Phi, nếu Hoàng Thái Phi xảy ra chuyện gì, cùng lắm ta đền mạng cho Hoàng Thái Phi.
Nói xong, định quỳ xuống trước mặt Hoàng Thái Phi.Sưu tầm by Jiuzhaigou
Hoàng Thái Phi thật ra vẫn quan sát đôi mắt của Trần Tiểu Cửu, bà ta phát hiện ánh mắt hắn dường như không hề bận tâm, không có chút khiếp đảm.
Hơn nữa tư thế giơ tay nhấc chân dường như của cao nhân, tản mạt ra uy lực.
Câu nói " quỳ ai người đó chết" của Trần Tiểu Cửu, tuy nghe là chuyện cười, nhưng thấy Trần Tiểu Cửu thực sự muốn quỳ trước mặt mình, Hoàng Thái Phi bỗng cảm thấy một cỗ hàn ý âm trầm đánh tới, khiến cổ mình lạnh, kinh sợ.
Mà vẻ mặt âm trầm này chính là Tiểu Cửu cố ý phát ra sát khí.
Trong lòng Tiểu Cửu đã quyết định xong, nếu bà ta thực sự muốn mình quỳ, thì sẽ trực tiếp thần không biết quỷ không hay giết bà ta, sau đó nghĩ cách khác, xe tới trước núi ắt có đường.
Nhưng, theo sự phỏng chừng của hắn, bà ta sẽ không dám đánh cuộc với tính mạng của mình, lão nương này đùa giỡn tâm cơ mới được, bản lĩnh liều mạng, còn cách nhau xa.
Hoàng Thái Phi quả nhiên bị sát khí trên người Tiểu Cửu phát ra làm trấn động, vội vàng linh hoạt né tránh, khống chế sự hoảng loạn trong lòng mình, nói:
- Bổn cung là người biết lý lẽ, tôn trọng người tín ngưỡng, nếu Đại tế ti theo tín ngưỡng thiên thần, không thể quỳ trước ai, vậy không cần miễn cưỡng nữa.
Trần Tiểu Cửu lại sa sầm nét mặt như cũ:
- Hoàng Thái Phi quả nhiên linh hoạt, vừa rồi suýt nữa Hoàng Thái Phi mất mạng.
Một tiếng đe dọa khiến Hoàng Thái Phi gần như tin là thật.
Tư Đồ thấy Tiểu Cửu dọa Hoàng Thái Phi như vậy, cảm thấy thú vị, tiến lên, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Cửu thối, ngươi rất biết diễn trò.
Trần Tiểu Cửu nhướn mày nói:
- Đều là học của sư huynh cô.
Lúc này hắn hoàn toàn chiếm thế chủ động, đứng thẳng lên, nói với Tôn công công:
- Ông nói, tại sao ông lại ngăn cản ta? Chủ nhân sau lưng của ông là ai? Ông dám không nói với ta, ta sẽ quỳ chết ông.
Tôn công công không dám kêu đau, thấy Tiểu Cửu muốn quỳ trước mình, vội vàng gào lên:
- Ngươi...ngươi đừng quỳ, là Hoàng Thái Phi bảo ta làm như vậy, chủ nhân của ta là Hoàng Thái Phi, là Hoàng Thái Phi à.
Hoàng Thái Phi đột nhiên biến sắc, ngoái đầu trừng mắt nhìn Tôn công công, khiến Tôn công công sợ tới mức ngậm miệng lại.
Trần Tiểu Cửu kiến thức bác học, đâu có thể bị sự uy nghiêm của Hoàng Thái Phi hù dạo, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói:
- Hoàng Thái Phi, tại sao bà ngăn cản chúng tôi? Lẽ nào sợ bệnh của Thiên Vũ công chúa khỏi hẳn sao?
Lúc này Hoàng Thái Phi đã điềm tĩnh lại, khoé miệng cười gian trá:
- Đây là lời gì chứ? Bổn cung là Hoàng Thái Phi, luôn xem Thiên Vũ công chúa như cháu gái, cháu gái gặp nạn, ta sao không buồn khổ chứ?
Lại quay đầu nói với Thiên Vũ công chúa:
- Thiên Vũ, cháu nói mấy ngày nay, thái y xem bệnh cho cháu có bao nhiêu? Trong lòng cháu hẳn là hiểu?
Thiên Vũ công chúa dịu dàng nói:
- Sự yêu thương của Hoàng Thái Phi đối với Thiên Vũ, Thiên Vũ ghi tạc trong lòng, không dám quên.
Hoàng Thái Phi cười đắc ý, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Ngươi nghe thấy rồi chứ? Bổn cung đối với Thiên Vũ công chúa là vô cùng tốt đấy, Bổn cung là người tốt.
Trần Tiểu Cửu thở phì phì đáp lại:
- Nếu ta nhớ không nhầm, bệnh tình của Thiên Vũ công chúa gầy yếu, thái y trong Hoàng cung bình thường, nhiều năm trước sớm đã bó tay với bệnh tình của Thiên Vũ công chúa rồi, Hoàng Thái Phi vẫn cố chấp sai thái y xem bệnh cho Thiên Vũ công chúa, có thể thấy Hoàng Thái Phi là quan tâm Thiên Vũ công chúa biết bao.
Lúc này lại dùng biện pháp mềm dẻo để cắm vào ngực Hoàng Thái Phi, suýt nữa khiến bà ta sặc khí: Đồ khốn khiếp này rút cuộc là ai? Miệng lưỡi sắc bén như vậy, thật không thể coi thường được.
Một nữ lưu như Hoàng Thái Phi, kiềm chế vẫn là hơi kém, liền mỉa mai trả lời rằng:
- Nếu ngay cả Thái y cũng không chữa được, lẽ nào các ngươi có thể chữa được? Nói cho ngươi biết, sở dĩ Bổn cung sai Tôn công công ngăn cản các ngươi, chính là vì các ngươi là tà ma ngoại đạo, giả thần giả quỷ, sao có thể trị được bệnh cho Thiên Vũ công chúa? Thiên Vũ công chúa ngộ nhỡ có sơ xuất gì, Bổn cung không phải thiếu mất một đứa cháu sao?
- Ha ha, Hoàng Thái Phi quả nhiên là tràn đầy tình yêu.
Trần Tiểu Cửu nói thẳng:
- Hoàng Thái Phi làm sao biết được bọn ta không trị được bệnh cho Thiên Vũ công chúa? Nếu bà là Hoàng Thái Phi, địa vị tuy rằng tôn quý, nhưng lại là một kẻ thiếu hiểu biết.
Lời vừa nói ra, khiến Tư Đồ, Thiên Vũ công chúa đều sợ hãi.
Tư Đồ vội lườm Tiểu Cửu, lặng lẽ nói:
- Tiểu Cửu, đừng giả bộ nữa, chọc bà ta nổi giận, không có lợi gì cho ngươi đâu.
Hoàng Thái Phi tức giận tới tím mặt, nói với Tiểu Cửu:
- Bây giờ ngươi trị bệnh cho Thiên Vũ, nếu không trị được, ta nhất định không tha cho ngươi, bắt ngươi đi chém đầu.
Trong lòng ba ta hiểu rõ, chỉ cần tên khốn này không chữa được cho Thiên Vũ, thì chứng tỏ cái gọi là "quỳ ai người đó chết" của tên khốn khiếp này là một lời nói bịa đặt, dĩ nhiên không cần sợ hãi nữa.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha:
- Ta trị khỏi được bệnh cho Thiên Vũ, Hoàng Thái Phi sẽ làm thế nào?
Hoàng Thái Phi nghiến răng nói:
- Ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.
Trần Tiểu Cửu từng chữ một nói:
- Ta không cần bà trọng thưởng, một khi bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, bà chỉ cần hứa với ta, Thiên Vũ công chúa sẽ không phải chịu sẽ quản thúc của người đứng đầu hậu cung như bà, mọi chi tiêu của Thiên Vũ sẽ hoàn toàn phân tách với bà, không chịu sự sắp xếp của bà, bà dám đồng ý không?
Hoàng Thái Phi lạnh mặt,:
- Được, ta đồng ý, ngươi mau trị bệnh cho ta, ta muốn xem ngươi giả thần giả quỷ thế nào.
Tiểu Cửu mới tiến lên trị bệnh, lại thấy Tư Đồ cô nương kéo Tiểu Cửu:
- Ngươi không được, cứ để ta đi.
Tư Đồ cô nương lấy ra một thanh kiếm gỗ, giết gà, cứu sinh, bắt đầu chạy quanh phòng, ngoài miệng lẩm bẩm niệm chú điều gì đó nhưng không nghe rõ.
Hành động quỷ dị này khiến Hoàng Thái Phi chấn nhiếp.
Nhưng Tư Đồ cô nương giả thần giả quỷ rất lâu, vẫn không thấy có kết quả, Thiên Vũ công chúa vẫn có bệnh.
Điều này khiến nàng sợ tới đổ mồ hôi, trong lòng hoảng sợ: hỏng rồi, bị mất đầu rồi.
Tiểu Cửu thối, ta hận ngươi.
Hoàng Thái Phi đắc ý cười, chỉ vào Tư Đồ, Tiểu Cửu, phẫn nộ quát:
- Lôi hai kẻ giả thần giả quỳ lừa người này ra cho ta.
- Đừng.
Thiên Vũ công chúa vội vã:
- Hoàng Thái Phi, bọn họ không có công lao, cũng có khổ lao, đừng làm khó họ! bằng không ta sẽ tấu việc này lên Phụ hoàng, để Phụ hoàng làm chủ.
Hoàng Thái Phi ngây người, hơi có vẻ kích động:
- Thiên Vũ, ngươi dùng Hoàng đế ép ta?
- Thiên Vũ không dám...
Thiên Vũ công chúa đau khổ ho khan một tiếng.
Trần Tiểu Cửu đau trong lòng, cười lạnh nói với Hoàng Thái Phi::
- Ta còn chưa ra tay? Theo cách nhìn của bà, sao biết ta không thể trị khỏi bệnh cho Thiên Vũ công chúa?
Hắn đi tới bên cạnh Thiên Vũ công chúa, không thi pháp, mà cũng không niệm chú.
Lấy ra một viên thuốc, đưa cho Thiên Vũ, thấy khuôn mặt trắng mịn của nàng, chân thành nói:
- Tiểu Thư Đồng, có phải là muội không có loại dược hoàn này? Muội uống nó vào đi.
Thiên Vũ công chúa nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tiểu Cửu, nhìn đôi mắt như từng quen biết kia, nước mắt tràn ra nói:
- Đại ca ca, cuối cùng huynh cũng tới thăm muội rồi...