Rất lâu sau, cuối cùng Trần Tiểu Cửu cũng đã gặp được người huynh đệ Chung Việt trong Đại Lý tự.
Chỉ là, Chung Việt thiếu đi phong độ khí khái của một người mới lên nhậm chức, đôi tay mang gồng xiềng, mặc chiếc áo tù màu xám trắng, bộ râu rối bời, hai má gầy gò, đều tỏ rõ sự cô đơn của y.
Duy chỉ có đôi mắt trong suốt, là khiến cho người ta cảm nhận được sự quyết tuyệt và chấp niệm từ tận đáy lòng của y.
Chung Việt bị trói hai tay, miễn cường đứng lên khỏi mặt đất, kêu gào gọi Diệp Ngâm Phong, và Trần Tiểu Cửu, nói:
- Đại ca, nhị ca, các huynh phải cứu đệ, bọn đệ bị oan.
- A Việt, đừng quá kích động, đệ lui xuống trước đi.
Chung Bân tuy thân thể bị trói trong gồng xiềng, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn có vài phần khí độ của đại quan, nặng nề nói với Diệp Ngâm Phong:
- Việc lần này ta bị người khác vu oan là vô cùng phức tạp, từ trên xuống dưới, có một mạng lưới vô hình khiến ta bị trói chặt, ta bất luận thế nào cũng không thoát được ra ngoài được, nếu không có biện pháp ly kỳ nào đó, tội danh tham ô này, ta không thể nào trốn thoát rồi.
- Nhưng, hình như lòng tham của Tiêu tặc rất lớn, lão không thỏa mãn để ta chết luôn, mà hắn còn có ý đồ định hối lộ ta, thu phục ta, hoặc là vu oan giá họa, muốn ta khai ra điểm yếu của Diệp đại nhân, sau đó sẽ đưa ra một đòn trí mạng.
Nói tới đây, Chung Bân dừng lại một lát, quyết tuyệt nói:
- Nhưng, Diệp đại nhân yên tâm, Chung Bân ta không phải là kẻ tiểu nhân hai mặt, thị phi trắng đen luôn phải rõ ràng, ta có sự kiên trì của ta, tuyệt đối không làm những chuyện có ảnh hưởng tới bách tính, quyết không để Tiêu Tặc thực hiện được.
Diệp Ngâm Phong nghe vậy thấy rất cảm động, vỗ vai Chung Bân, buồn bã nói:
- Chung đại nhân, khổ cho ông rồi, đều tại ta làm việc liều lĩnh, tưởng là ông là Thượng thư Bộ Hộ rồi, thì có thể chiếm uy thế, có thể điều khiển được hết thảy chi phí của Hộ bộ, không ngờ, trái lại, lại khiến ông rơi vào tù ngục không có cách nào thoát ra được, đây là sai lầm lớn nhất mà ta gây ra.
- Nhưng, may mà có Tiểu Cửu ở đây, có thể giúp bọn ta ngăn cơn sóng dữ, Chung đại nhân không cần quá lo lắng.
Chung Bân nhìn nụ cười tự tin nở ra trên mặt Tiểu Cửu, nghi ngờ nói:
- Tiểu Cửu, việc lần này rất phức tạp, ngươi cũng đừng coi thường, làm không xong, ngươi cũng sẽ bị dính líu đấy.
Nghe thấy Chung Bân đang bị gông xiềng, mà vẫn còn tâm trí lo cho mình sợ mình bị xoáy vào bên trong, trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng cảm động: Lão hồ ly này tuy làm việc láu cá, nhưng đối với mình lại thật sự là bạn chí cốt.
Trần Tiểu Cửu lơ đễnh cười:
- Việc này rất phức tạp, giống như một tấm lưới vô hình, mở ra rất khó, lại càng khó.Nhưng, ta trời đưa đất đẩy thế nào lại bày ra một tấm lưới khác cho Tiêu tặc kia, lão ta cũng rất khó thoát ra, làm tới cùng, hoặc là lưỡng bại câu thương, hoặc là cả hai bên đều phải tự thả người.
- Nhưng xem tình hình này, e là Tiêu tặc không dám giết con tin, phần lớn là phải cầu hòa với ta, Chung đại nhân cũng không cần quá mức lo lắng, chỉ là vất vả cho ông phải bị giam trong này vài hôm, sau khi xác thực. Đợi lần này sau khi thoát khỏi lao tù, Chung đại nhân sẽ càng có thêm có thực quyền trong tay.
- Thật sao?
Chung Việt hết sức vui mừng, nhảy dựng lên:
- Ta đã nói mà, có nhị ca, liền giống như có bùa hộ mệnh, chúng ta không cần phải sợ gì cả.
- A Việt, từ bao giờ mà đệ lại trở nên điềm đạm như vậy?
Chung Bân quay đầu nhìn Chung Việt một cái, trong mắt tràn đầy sự chỉ trích.
Trần Tiểu Cửu không để ý:
- Tam đệ tính tình là vậy, hah ha.Nhưng ta rất thích. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Mấy người thương lượng một lát những việc tiếp theo, thì thấy Trịnh Bình đi vào.
Trịnh Bình bởi câu nói vừa rồi của Diệp Ngâm Phong, đã đắc tội với Tiêu thừa tướng, ông ta phải lên thuyền giặc, rất khó xuống khỏi thuyền.
Lúc này, đã toàn tâm toàn ý hướng về Diệp Ngâm Phong.
Trịnh Bình vừa bước vào, lập tức sai người cởi gông cho Chung Bân, cởi trói cho Chung Bân.
Trần Tiểu Cửu thấy Trịnh Bình làm như vậy, gật đầu, khích lệ nói:
- Trịnh đại nhân, ông là người thông minh, đại ca ta tuệ nhãn cao siêu, đối xử với người thông minh như là thượng khách đấy, Trịnh đại nhân ông sau này có phúc khí rồi, tiền đồ sẽ như gấm.
Trịnh Bình vội vàng bày tỏ sự chân thành với Diệp Ngâm Phong nói:
- Diệp đại nhân, ta thân là Đại Lý tự khanh, đương nhiên phải làm việc theo lẽ công bằng, công chính liêm minh, Diệp đại nhân nói có lý, ta đương nhiên vô cùng ủng hộ, mong rằng, Diệp đại nhân sẽ lưu tâm tới, Trịnh Bình nhất định không phụ lòng kỳ vọng của đại nhân.
Lần này có thể dễ dàng thu nạp được Đại Lý tự khanh Trịnh Bình, cũng coi như là một thu hoạch lớn – Có Trịnh Bình làm mẫu, sẽ có nhiều người phải dựa vào mình theo.
Xem ra, bản thân phải nhanh chóng nâng lên địa vị của trịnh Bình, cho những người giả tưởng này một chút hy vọng.
Diệp Ngâm Phong khen Trịnh Bình vài câu, khiến Trịnh Bình mừng rỡ như mở cờ trong bụng, cuối cùng nói với Trịnh Bình:
- Chung thượng thư và Chung Việt chỉ là bị hiềm nghi, vụ án này cũng chưa hề có chút định luận nào, trong lòng ông cũng hiểu, nhất định không thể kéo dài.
Trịnh Bình lập tức cam đoan nói:
- Diệp đại nhân yên tâm, Chung đại nhân tuy là bị giam ở Đại Lý tự, nhưng ta nhất định sẽ để Chung đại nhân tìm thấy cảm giác như ở nhà.
Ta ngã.
Trần Tiểu Cửu bị mấy câu nói vừa rồi của Trịnh Bình làm cho chết khiếp, che mặt, kéo Diệp Ngâm Phong đi ra, lại thấy Tiêu thừa tướng đang đứng ở cửa, cố gắng nhìn vào bên trong, trên mặt lão còn có vẻ vô cùng thất vọng.
- Diệp đại nhân, Trần công tử, hai người thăm hỏi xong rồi sao? Hài lòng chứ?
Tiêu thừa tướng giả bộ mỉm cười.
- À? Thăm xong rồi, đại ca, chúng ta đi thôi, đừng kéo dài thời gian thẩm án của Tiêu Thừa Tướng nữa.
Trần Tiểu Cửu nhướn mày, cuối cùng nói thêm một câu:
- Tiêu đại nhân thẩm án xong, còn phải tìm lang y trị độc cho Tiêu công tử nữa! Ôi, Tiêu đại nhân vừa lo việc nước, lại phải vừa chăm sóc lệnh công tử, thật là một tấm gương cho các đại quan.
Đồ khốn khiếp.
Vừa nhắc tới con trai bảo bối của mình, Tiêu thừa tướng lại không ngừng tức giận: Tên tiểu tử khốn khiếp này, thật không thể tưởng tượng được, lần này cực khổ lắm ta mới bắt được cá lớn, không ngờ lại phải thả ra.
Sau này muốn bắt cá nữa, đâu còn có cơ hội tốt như vậy chứ?
Tiêu thừa tướng đa mưu túc trí, trên mặt căn bản không thể hiện ra sự tức giận, kéo vạt áo Diệp Ngâm Phong, cười nói:
- Diệp đại nhân đừng vội đi, uống chén trà cùng ta đã, được không?
- Ôi! Nói ra thì thật xấu hổ, Diệp đại nhân vào nội các đã lâu, Tiêu mỗ còn chưa từng ngồi uống chén trà với Diệp đại nhân, hôm nay vừa xinh có cơ hội, Diệp đại nhân cũng không nên chối từ chứ ?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Tiêu thừa tướng thành tâm có lời mời, đại ca nên đi đi, kẻ hèn mọn như ta còn không đủ tư cách xếp trong mắt của Tiêu thừa tướng, ta sẽ không đi để bêu xấu.
Trên mặt lộ ra ý cười, vung tay liền đi.
Tiêu thừa tướng tức giận trợn trừng mắt, ngươi là cái đồ không biết giữ thể diện, ta mời Diệp Nghiêm phong, không phải là lấy cớ để mời ngươi sao? Ngươi còn giả bộ thanh cao với ta làm cái gì?
Nhưng tức thì tức, lão biết bệnh tình của con trai lão nhất định có liên quan chặt chẽ tới Tiểu Cửu, thế nào cũng không thể để hắn đi.
Thấy Tiểu Cửu muốn đi, Tiêu thừa tướng liền hoảng hốt, vội vàng tiến lên giữ lấy vạt áo của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu thầm cười trong lòng, tay thầm tăng lực, vung tay áo, Tiêu thừa tướng già nua, đâu có thể chịu nổi sức, liền quỳ gối trước mặt Tiểu Cửu.
Tử cấm vệ nhìn thấy vậy, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Tiêu thừa tướng đâu ngờ lại xảy ra hoàn cảnh đáng xấu hổ như vậy? Vội vàng đứng dậy – hai đầu gối lão đáng giá biết bao? Quỳ trời, quỳ đất, quỳ trước Hoàng Thượng, quỳ trước cha mẹ, cái đôi chân đấy, bất luận quỳ trước ai, sao có thể quỳ gối trước tên khốn khiếp Tiểu Cửu nhà ngươi chứ?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu đầy mánh khóe, trên mặt cười đắc ý:
- Ôi, Tiêu thừa tướng, sao ông lại quỳ trước mặt ta vậy, thật không nên, mau đứng dậy đi.
Ngoài miệng hắn nói là kéo Tiêu thừa tướng đứng dậy, nhưng thực tế hai tay lại tăng sức ấn vai Tiêu thừa tướng xuống.
- Trần Tiểu Cửu, ngươi...
Tiêu thừa tướng bị sức của Tiểu Cửu đè xuống, giận tái mặt, bất luận thế nào cũng cố giãy dụa để đứng lên.
Tên khốn khiếp này ngoài miệng thì cứ khăng khăng nói những lời hay ho, cũng khiến cho đội Tử cấm vệ này tưởng hắn là đang đỡ Tiêu thừa tướng đứng dậy, không có một ai đứng lên ngăn cản Tiểu Cửu diễn trò.
Tên thị vệ bên cạnh Tiêu thừa tướng cuối cùng cũng phát hiện ra trò bịp bợm trong đó, mặt âm trầm đi tới.
Trần Tiểu Cửu đã ức hiếp Tiêu thừa tướng đủ rồi, thấy tên thị vệ kia mặt âm trầm đi tới, cũng vội vàng kéo Tiêu thừa tướng lên, thân thiết nói:
- Tiêu thừa tướng, đại lễ này của ông, ta sao dám nhận? Sau này nếu truyền ra ngoài, thật sự sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của đại nhân.
Lại cười ha ha hô lớn với Tử cấm vệ:
- Chư vị huynh đệ cũng nên thủ hạ lưu tình, hôm nay việc Tiêu thừa tướng quỳ trước mặt ta, các vị cũng đừng nên truyền ra ngoài, Tiêu thừa tướng sẽ không gánh nổi cái tiếng xấu này đâu.
Vốn dĩ các Tử cấm vệ còn chưa dám chắc, nghĩ rằng đây là do Tiêu thừa tướng bị trượt chân, hay là quỳ trước Tiểu Cửu, nghe Tiểu Cửu nói, mới hoàn toàn hiểu ra, ngơ ngác nhìn nhau, xì xào bàn tán.
Tiêu thừa tướng mặt đỏ bừng bừng, lúc này liền có tâm tư muốn giết Trần Tiểu Cửu, chỉ là bây giờ có việc cầu người, nên không dám có sát khí.
Trong lòng lão thầm quyết định, đợi chữa khỏi bệnh của con trai, nhất định sẽ lật mặt thằng nhãi này lên - thật quá kiêu ngạo rồi.
Trần Tiểu Cửu nhận sự "quỳ lễ" của Tiêu thừa tướng đành phải ngoan ngoan đi vào phòng ngồi cùng Tiêu thừa tướng.
Ba người hư tình giả ý chạy thoát một lúc gần như...
Tiêu thừa tướng cuối cùng cũng không chịu nổi, cười nói:
- Nghe nói Trần công tử là Văn Khúc Tinh lâm phàm, tam giáo cửu lưu, tinh thông mọi thứ, bệnh của khuyển tử nghĩ ắt Trần công tử cũng từng nghe qua?
Trần Tiểu Cửu khinh thường nhìn khuôn mặt đầy hy vọng của Tiêu thừa tướng, chỉ chăm chú cúi xuống uống trà, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Thực không dám dấu, Tiêu thừa tướng, ta không chỉ nghe qua, ta còn có thể trị bệnh, cam đoan uống thuốc sẽ khỏi, tuyệt không tái phát.
Bà nó chứ, quả nhiên là đồ khốn khiếp.
Tiêu thừa tướng cười nói:
- Vậy xin Trần công tử ra tay tương trợ.
Trần Tiểu Cửu thâm ý nói:
- Thuốc đến bệnh đi, tóm lại là cần thảo dược, chỉ là thảo dược này trong tay đại ca ta, ta phải xin đại ca ta mới được.
Tiêu thừa tướng nhìn khuôn mặt mây trôi nước chảy của Diệp Ngâm Phong, châm chước nói:
- Lão phu thân là Tể tướng nội các, sự tình phức tạp, khó mà việc gì cũng phải tự làm, vụ án của Chung Bân, vô cùng phức tạp, không bằng để Diệp đại nhân thẩm án thay, lão phu quyết không nhúng tay.
Diệp Ngâm Phong hừ lạnh : Lão này không chết còn đào hầm cho ta.
Vụ án của Chung Bân giao cho ta có ích lợi gì chứ? Đây là một tấm lưới vô hình, bản thân không giải quyết được, chỉ cần mình hơi nhúng tay vào, cũng sẽ bị dính líu, chỉ là vô ích.
Diệp Ngâm Phong thưởng thức trà, lại nói:
- Tiêu thừa tướng, thực ngại quá, thảo dược này của ta rất quý giá, là bảo bối giá truyền, ông đi khắp nam bắc, e là cũng không tìm ra loại thuốc này, giao cho Tiêu đại nhân như vậy, chẳng phải là thẹn với tổ tông sao?
- Hả? Cái này…
Tiêu thừa tướng biết Diệp Ngâm Phong đã biết mình bị mắc bẫy, lập tức cũng không vòng vo nữa, mà nói thẳng:
- Chung thượng thư làm quan thanh liêm, cương trực, lần này xảy ra chuyện, nhất định bị kẻ tiểu nhân hãm hại, nếu không phải Chung Bân gây ra, trong vòng ba ngày Tiêu mỗ nhất định sẽ điều tra tới cùng, Chung thượng thư trong sạch.Diệp công tử, công tử cảm thấy hài lòng chưa?
Diệp Ngâm Phong không trả lời, cười nhìn Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu đặt chén trà xuống, nhìn khuôn mặt già nua đang đỏ lên của Tiêu thừa tướng, từng chữ một nói:
- Tiêu đại nhân, ta là Văn khúc tinh lâm phàm, hiểu một chút về thuật ngũ hành, cảm thấy Thị Lang Bộ Lại – Phạm Túy, là người bị hiềm nghi lớn nhất, ông cảm thấy có phải vậy không?
Hả?
Tiêu thừa tướng nghe vậy, trong lòng không khỏi chua xót: Trần Tiểu Cửu chó má, không ngờ thủ đoạn lại độc ác như vậy.