Hoa Như Ngọc cười:
- Mẹ nuôi ta nói Tạ Kim là một tên đa nghi, lần này mục đích xuất binh của chúng ta là dụ địch, hơn nữa thời gian có hạn, chỉ có thể thành công, không thể thất bại, bằng không, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Bạch công tử gật đầu:
- Lời này rất có lý, nhưng không biết ta có thể làm gì?
Hoa Như Ngọc nhìn khuôn mặt gầy gò của Bạch công tử, từng chữ một nói:
- Tạ Kim bao vây núi Phượng Hoàng, gần như chính là muốn bắt sống huynh, với nhân cách làm người của huynh, đàm phán với triều đình, cho nên, trong mắt của Tạ Kim, huynh có địa vị vô cùng quan trọng.
- Vậy thì sao?
Bạch công tử tò mò nói.
Hoa Như Ngọc lại nói:
- Cho nên, chỉ cần huynh có thể cùng đi ra với bọn ta, dụ địch vào, nhất định sẽ quấy rối được trận tuyến của Tạ Kim , khiến y tức giận, cũng có thể có phần nắm chắc, dụ được toàn bộ nhân mã của Tạ Kim xuống khe núi, bao vây tiêu diệt! Hừ…, chỉ là…chỉ là e huynh không có đủ can đảm.
- Ha ha.... ta có gì mà không dám chứ?
Bạch công tử cười lạnh nói:
- Đây là chủ ý thú vị, ta đồng ý, ha ha…, tên Tạ Kim đó thấy ta còn muốn thúc ngựa chạy vội, râu cũng phải vểnh lên trời ấy chứ.
Viên Tử Trình vội nói:
- Thiếu chủ, không được, ngài tấm thân ngàn vàng, không thể lấy thân mạo hiểm.
- Tấm thân ngàn vàng cái gì.
Bạch công tử ngăn bàn tay của Viên Tử Trình đang duỗi, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Ta cần dùng một trận thắng để chứng minh bản thân, ta phải khiến cho Hoàng đế Đại Yến thấy, kẻ ẻo lả trong mắt ông ta rút cuộc có thể lập công lớn tới cỡ nào.
- Thiếu chủ….
Viên Tử Trình muốn nói lại thôi.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Tử Trình yên tâm, có ta ở đây, Bạch công tử không chết được đâu.
Hoa Như Ngọc biết lần này Tạ Kim nhất định đã bày xong trận thế, đương nhiên sẽ không quân sẽ không loạn như lúc đầu, khó khăn phải gặp cũng sẽ tăng lên nhiều.
Hoa Như Ngọc mang theo năm trăm huynh đệ của Hỗ gia trại, đồng thời chọn ra những binh sĩ cường tráng khỏe mạnh nhất của Thiết Giáp doanh hợp thành một đội một ngàn người.
Sau đó để một ngàn binh sĩ còn lại của Thiết Giáp doanh và năm trăm cự giác cung thủ ẩn nấp ở chỗ rất dễ tấn công, nhưng cũng vô cùng bí ẩn.
Sau khi mọi thứ an bài thỏa đáng xong, xem lại trận thế, uy nghiêm nhìn lướt qua một vòng rồi hét lớn:
- Tướng quân bách chiến tử, tướng sĩ thập niên quy, phụ mẫu, thê nhi, huynh đệ, tỷ muội đều đang chờ mong các vị trở về, chỉ có giết chết quân địch, mới có thể bảo vệ bản thân, trong lòng các vị chỉ cần nhớ rõ điều này, đó chính là giết, giết, giết.
Đội ngũ ngàn người tập hợp cũng rít gào theo:
- Giết, giết, giết.
Hoa Như Ngọc thừa lúc khí thế bừng bừng, quơ đao, đầu tàu gương mẫu, liền chạy ra khe núi.
Quả nhiên, nơi khe núi đa bị Tạ Kim bố trí trọng binh, vừa xông tới khe núi, liền đón sự va chạm thảm thiết nhất.
Cũng may Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng đi đầu đều là nhân vật công phu cao siêu, bảo kiếm tùy ý chém ra, liền có cảnh đầu rơi máu chảy.
Đặc biệt là Trần Tiểu Cửu, chiến mã uy vũ, Hiên Viên kiếm lại là lợi khí đoạt mệnh, hắn gần như không hề phòng ngự, vẫn có thể dễ dàng xuyên thủng cơ thể của quân thù, đã đạt tới xu thế năm bước máu đổ.
Phản quân canh giữ ở khe núi, trải qua cuộc đọ sức ngắn ngủi mà thảm thiết, lại bị ba người Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng xé thành một lỗ hổng hẹp.
Phần đông quân đạo tặc và binh lính đều theo đội hình này mà hung hãn chém giết.
Hoa Như Ngọc sớm đã dự đoán được khúc xương này sẽ vô cùng khó gặm, cho nên, khi sắp xếp trận hình, đặc biệt lựa chọn ra trận thế hình thoi.
Bốn góc lần lượt có các cao thủ trấn thủ, cầm giữ.
Trong đó, hai chỗ trọng yếu nhất, thì do Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu, và Độc Hoàng ở phía trước, Hỗ Tam Nương , La Đồng, quân đoàn Anh Mộc trấn thủ phía sau.
Ở hai bên lần lượt là Hắc Sơn, và Từ Hạt Tử bảo hộ.
Còn sự an toàn của Bạch công tử, nàng đặt anh ta vào trung tâm của thế trận hình thoi – đây là nơi mà ngoài tầm tay kẻ thù. Nguồn: http://truyenfull.vn
Điểm lợi lớn nhất của cách bày binh bố trận như vậy chính là khi gặp khó khăn, vẫn có thể trước sau phải trái hành quân, sẽ không vì một chút va chạm kịch liệt mà trì trệ không tiến.
Lúc này, Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng giống như ba con hổ xuống núi, đao kiếm tung bay, khiến quân địch người ngã ngựa đổ.
Tạ Kim đứng trên cao, thấy đám người Hoa Như Ngọc giết người vô cùng hung hãn, liền vung tay hô to:
- Đứng vững, đứng vững cho ta, ai dám lùi bước, giết không tha.
Quân địch ỷ vào người đông, tầng tầng bao vây đông như nêm cối.
Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu giết đến mệt mỏi, liền phát ra tín hiệu đổi trận, bên trái Hắc Sơn nhận được tín hiệu, vung đao, liền mang theo đội ngũ xông qua sườn bên trái.
Tạ Kim cho là phái trọng binh chặn Hoa Như Ngọc tấn công, liền có thể ngăn chặn họ ở trong tay, hoàn toàn không ngờ bên trái lại xuất ra một kỵ binh.
Tạ Kim vội vàng chỉ huy đội ngũ bao vây Hắc Sơn.
Hắc Sơn thân đơn thế cô, chỉ có điều xông lên xung phong liều chết một trận, toàn thân mệt mỏi, xuất đao chậm dần.
Hoa Như Ngọc lại phát ra tín hiệu, để Từ Hạt Tử mang theo quân xông lên về bên phải – Tạ Kim đáng thương lại điều động trọng binh sang bên phải.
Từ Hạt Tử tuy chỉ có một con mắt, nhưng kinh nghiệm phong phú, xảo quyệt xuất chúng, mang theo binh sĩ giết chết không ít địch.
Trong chốc lát, Hỗ Tam Nương , La Đồng, quân đoàn Anh Mộc lại xung phong lên nhận lệnh.
Mấy vị cầm đầu này vô cùng dũng mãnh, nhất là quân đoàn Anh Mộc dưới sự điều động của Anh Mộc tóc đỏ, có sự sắc bén không chống nổi, giống như là năm con hổ hung mãnh, càn quét một bày cừu hèn mọn.
Đại tướng quân Dã Điền Hồng Ngạn của Oa Khấu thấy cảnh tượng này, tức giận khó nhịn, vội mang theo võ sĩ Oa Khấu có sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh của Uy quốc tiến lên đối chiến.
Võ sĩ Uy quốc có tới hơn hai ngàn người, mỗi người đều sử dụng một loại binh đao sắc bén, đặc biệt là thích chém giết.
Dưới sự chỉ huy của Dã Điền Hồng Ngạn, hung hãn xông lên.
Trận địa của La Đồng đã sẵn sàng nghênh đón quân địch, nheo mắt dặn dò tướng lĩnh:
- Thế địch rất mạnh, mọi người cẩn thận.
Anh Mộc lắc đầu một cái, bộ mặt dữ tợn hô lớn:
- Cẩu tặc, để mạng lại.
Phất bổng chùy, thoát khỏi đội ngũ, tiến lên nghênh chiến.
Tổ năm người Anh Mộc còn lại bốn người cũng giục ngựa ôm đoàn, xông lên.
Dã Điền Hồng Ngạn dũng mãnh hơn người hét lớn xông lên, liền trảm xuống Anh Mộc.
Loan đao vừa mới chém xuống không trung, lưỡi lê một nhát đã muốn ghim chặt xuống trước ngực Dã Điền Hồng Ngạn, Dã Điền Hồng Ngạn sợ tới mức vội né tránh, đao này đã không chém xuống nữa.
Anh Mộc cầm Lang Nha Bổng gào thét tiến lên, Dã Điền Hồng Ngạn lại giơ đao.
Lại không ngờ Cao Cung đột nhiên nhảy xuống từ trên ngựa, bộ mặt dữ tợn, phát ra tiếng cười rống lên, dùng cơ thể tròn trùng trục nặng tới ba trăm cân của mình đánh vào ngực Dã Điền Hồng Ngạn.
Phù,…
Dã Điền Hồng Ngạn đâu có chịu được một kích bén nhọn thần chùy cửu thiên này?
Y bị bay xa tới mười thước.
Một ngụm máu tươi phun ra ngoài, giống như một trận mưa máu giữa không trung.
Dã Điền Hồng Ngạn dũng mãnh một công chưa lập, liền ngã xuống cùng dòng người, xương sườn y gãy hơn mười cái, tuy không chết, lại không có sức đứng lên.
Những võ sĩ kia đỡ Dã Điền Hồng Ngạn tới bên cạnh Tạ Kim, dùng trọng binh bảo vệ.
Quân đoàn Anh Mộc làm trọng thương Dã Điền Hồng Ngạn, lập được công lớn, khí thế của các huynh đệ càng tăng, xông lên chém giết vô cùng uy mãnh, khí thế bừng bừng trước giờ chưa từng thấy.
Đặc biệt là trận thế hình thoi bốn mặt xuất kích này, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Tạ Kim nhíu mày, nắm chặt tay, nói với Dã Điền Hồng Ngạn đang bị thương nằm trên đất:
- Dã Điền tướng quân, chi bằng thả cho chúng đi? Quân cường đạo này khó mà đánh nổi.
Dã Điền Hồng Ngạn lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Không thể thả bọn chúng đi, Hoàng tử kia còn trong đội ngũ này, thả hắn đi, chúng ta sẽ không có lợi thế kéo dài chiến cuộc.
- Ngài nói cái gì?
Tạ Kim vội vàng lấy ra kính viễn vọng, cẩn thận nhìn, quả nhiên trong đội ngũ phát hiện ra bóng dáng của Bạch công tử.
- Ha ha…, mưu kế hay, không ngờ Hoàng tử lại muốn trốn trong đội ngũ để qua quan? Ta gần như đã bị trúng kế ve sầu lột xác của bọn chúng rồi.
Tạ Kim đột nhiên phất tay giơ cờ lệnh.
Đột nhiên, bảy ngàn binh sĩ theo cờ lệnh, thay đổi trận thế, đổi trọng binh phòng ngự thành thế trận thập diện mai phục.
Nhìn là biết, trận này vô cùng khó chơi, chính là đâu đâu cũng cần ra sức chém giết, đâu đâu thấy máu, cũng không có chủ yếu và thứ yếu.
Còn chỗ hại của trận này chính là tỉ lệ tử vong quá lớn, thông thường là giết địch một vạn, tự tổn thất tám ngàn.
Hoa Như Ngọc và hơn ngàn người lập tức dụ địch, không chém giết giống như vừa rồi.
Hơn nữa, những dũng sĩ chọn ra từ Thiết Giáp doanh kia thể lực chống đỡ đã hết, dưới trận thế thập diện mai phục, đã ngã xuống trong vũng máu, hai mắt nhắm lại vĩnh viễn.
Hoa Như Ngọc thấy dã thành công trong việc khơi lên sự tức giận của Tạ Kim, vội phát ra khẩu hiệu rút binh quay về.
Hỗ Tam Nương, La Đồng nhận được quân lệnh, vội dẫn quân lui về, chỉ là số địch chết vồ lên trên, giết mãi không dứt.
Đám người La Đồng đao đã cùn, cũng không xông lên về phía trước bao nhiêu.
Trần Tiểu Cửu thấy rõ nguy cơ, liền liếc nhìn Độc Hoàng.
Độc Hoàng khinh công rất cao, kéo tay Tiểu Cửu, giẫm lên đầu mọi người, giống như một đôi thần tiên, nhẹ nhàng đánh tới phía Tạ Kim.
Hiên Viên kiếm trong tay Trần Tiểu Cửu run lên, ba người thân cận bên cạnh Tạ Kim lập tức đầu rơi xuống đất.
Chủ soái gặp chuyện, lòng quân đại loạn.
Binh sĩ đâu còn lo lắng về cái trận thế thập diện mai phục kia nữa? Lập tức lao về phía chủ soái như ong vỡ tổ, dùng tính mạng của mình để ghép thành một bức tường rào, ngăn cách sát thế trên không trung của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu không dám rơi xuống đất, bằng không, sẽ một mình lâm vào trong trận doanh của địch.
Độc Hoàng nhẹ nhàng lắc ống tay áo, liền giống như một tiên nữ phóng khoáng tuyệt trần, mang theo Tiểu Cửu bay trở về trên lưng ngựa.
Độc Hoàng, Tiểu Cửu nhìn nhau cười, cũng trong nháy mắt đó, cảm nhận được hương vị lãng mạn của quyến lữ thần tiên.
Hai người không chỉ làm rối loạn trận thế thập diện mai phục, còn lập được công lớn. .
Những binh sĩ nóng vội cứu chủ kia, trong sự hoảng loạn không ngờ vô ý dã dẫm lên người Dã Điền Hồng Ngạn, còn Dã Điền Hồng Ngạn vốn bị gãy xương, căn bẳn không giãy ra được.
Hết lớp này tới lớp binh sĩ khác giẵm đạp lên, Dã Điền Hồng Ngạn gân đứt cổ gãy, thậm chỉ còn không kịp hô lên, đã bị bọn lính giẫm thành một đống thịt nát.
Thừa lúc phản quân hỗn loạn, Hỗ Tam Nương, La Đồng lấy lại tinh thần, dẫn theo huynh đệ chém lên, một đường giết tới khe núi, ưu thế vô cùng khó đỡ.
Tạ Kim vừa giận vừa tức, tuyệt không thể mở mắt nhìn đội quân này vừa dương oai diễu võ, giờ lại tiêu dao lui về.
Huống hồ Hoàng tử kia còn trà trộn trong đội ngũ.
Tạ Kim phát ra quân lệnh:
- Xông lên, bắt được tên công tử áo trắng cho ta, các huynh đệ có thể về nhà đoàn tụ với cha mẹ vợ con.
Lệnh vừa xuống, tinh thần binh sĩ vô cùng phấn chấn.
Gặp nạn dễ thấy ảo giác.
Trong lúc nhất thời, ước chừng hơn sáu ngàn binh sĩ còn lại, giống như là bị ma nhập, điên cuồng tràn vào khe núi.
Hoa Như Ngọc vô cùng vui mừng, vừa đánh vừa lui.
Vừa dụ phản quân xông vào sâu trong khe núi, vừa chỉ huy các huynh đệ tản ra bốn phía cạnh khu rừng.
Thấy phản quân đều bị dụ tới, Hoa Như Ngọc lại phát ra hiệu lệnh ba tiếng.
Tất cả các huynh đệ nhận được tín hiệu, đều nhảy khỏi ngựa, vỗ mông ngựa, chạy ra khắp bốn phía, ẩn vào trong rừng sâu.
Còn Hoa Như Ngọc sớm đã thăm dò địa hình, lúc này trời đã tối muộn, trong khe núi lại vô cùng tối, gió xoáy âm u lạnh lẽo thổi vào người khó mà mở mắt được.
Phần lớn quân phản loạn bối rối, chen nhau, đã bị mất phương hướng.
Hoa Như Ngọc lại hạ lệnh, một ngàn binh sĩ vừa rồi tản ra bốn phía, ẩn nấp trong rừng.
Sáu ngàn phản quân gần như trong nháy mắt mất đi đối thủ, chỉ là cầm binh khí, ánh mắt hoang mang nhìn bốn phía tối như mực, lại chịu cảnh gió xoáy lạnh lẽo âm u.
Tạ Kim nhìn bốn phía, chỉ thấy tiếng gió, liền im ắng, không có chút nhân khí.
Tạ Kim nhăn mày, trong đầu chợt nghĩ tới một câu thành ngữ - Bắt rùa trong hũ.
Nghĩ thông đạo lý này, trong lòng hoảng hốt, Tạ Kim vội vàng chỉ huy binh lính rút khỏi khe sâu.
Lúc này, từ bốn phía chợt nổi lên tiếng hô hào, gào thét khắp núi rừng.
Bốn phương tám hướng vang lên tiếng đinh tai nhức óc, trong tiếng gió, không ngờ còn có cả sương trắng, khiến quân sĩ không thể mở mắt.