Binh sĩ của Thiết Giáp doanh vừa nhìn thấy Viên Tử Trình lăn xuống dưới, cũng không màng nguy hiểm, vội vàng đỡ gã lên, quay giơ đao thép, một bước không nhường, không màng tính mạng, xông lên chém giết kẻ thù.
Đám người Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc giơ cao kiếm, phi ngựa xông tới.
Bọn họ chạy tới cạnh sườn núi, cũng không màng địch đông ta ít, phi như bay, đuổi tới phản quân bên cạnh chân núi bên cạnh, giống như cắt rau, cắt từ bên trái rồi lại qua bên phải.
Năm trăm tên trộm cưới giết chết qua lại, liền có hai trăm quân địch chết, hơn ba trăm quân địch bị trọng thương.
Dưới chân núi, chỗ nào cũng là chân tay bị cụt, còn có cả hơn trăm đầu người rơi xuống không nhắm mắt.
Hoa Như Ngọc đối diện với một vạn quân địch, vẫn không chút sợ hãi, sau khi g chém giết một hồi, lại dẫn người xuyên thẳng vào trong lòng địch.
Kiếm vung lên hạ xuống như chém dưa thái rau, giết xuyên qua.
Những sinh mạng chen chúc, tươi sống kia, bị đám cường đạo cùng Hoa Như Ngọc giết thành một đường máu, đao trong tay vung lên vung xuống, cái chết giáng xuống, hồn lại bay lên.
Mà Tiểu Cửu sợ Hoa Như Ngọc gặp nguy hiểm, vội vàng tựa vào nàng, làm một chàng sứ giả bảo vệ hoa.
Công lực của Tiểu Cửu trong một đêm đã tăng lên nhiều, tử vi đạo công tăng lên gấp bao nhiêu lần, giác quan thứ sáu càng thêm nhạy bén, giơ tay nhấc chân, có một sức lực vô hạn.
Càng đáng sợ hơn là, trong tay Tiểu Cửu còn cầm Hiên Viên kiếm chém sắt như chém bùn.
Một khi Hiên Viên kiếm chém xuống, thanh mang lóe lên, kiếm khí nghiêm nghị khiến người ta hít thở không thông, không quản ngươi dùng binh khí gì để chống đỡ, đều có thể dễ dàng phá tan tuyến phòng ngự của đối phương, xuyên thẳng tới ngực kẻ thù.
Một tên tướng địch với bộ dạng tham tướng sốt ruột muốn lập công, vung đại chùy, đập về phía đầu Hoa Như Ngọc.
Tuy Hoa Như Ngọc có thể né tránh, nhưng ngồi trên ngựa không kịp trốn tránh, lông mày chau lên, không biết nên lựa chọn thế nào.
Trần Tiểu Cửu nhào tới nghênh đón, Hiên Viên kiếm lóe lên, quả chùy và cánchia đôi, thiết chùy nặng sáu mươi cân bay ra, nện về phía ngực quân địch, hai người đổ máu, hiển nhiên không sống nổi.
Ngay sau đó, Hiên Viên kiếm lại nhẹ nhàng chém ra một đường.
Kiến huyết phong hầu.
Hiên Viên kiếm ẩn hiện chém đứt yết hầu của tên tham tướng, y không cam lòng nhám mắt, mặc cho chỗ yết hầu phụt ra dòng máu tươi nóng bỏng.
Trần Tiểu Cửu cả mặt bị dính máu, máu thấm đẫm mặt quay sang cười với Hoa Như Ngọc nói:
- Có ta ở đây, nàng không cần sợ gì cả.
Hoa Như Ngọc không có thời gian liếc mắt đưa tình với Tiểu Cửu, lườm hắn một cái, lại nhảy lên phía sau ngựa của Tiểu Cửu, nói:
- Chàng mau xuống núi, giết bọn chúng.
Tiểu Cửu cười lớn, Ô Nhã hí dài, xông thẳng, dáng vẻ vô cùng uy phong.
Tạ Kim tức tới ngũ quan méo xệch, mặt cũng trở nên xanh lét.
Thật không dễ mới xông vào được khe núi, lại không ngờ lũ thổ phỉ hung hãn này liều chết xông lên, sắc bén giống như lũ hổ nằm đợi cừu, nhanh chóng xé tan đại quân.
Tạ Kim vẻ mặt âm trầm, vung tay hét lớn:
- Không được lui bước, xông lên cho ta, thề sống chết xông lên.
Dã Điền Hồng Ngạn lo lắng nói:
- Tạ tướng quân, như vậy không được, kỵ binh này tuy chỉ có mấy trăm người, nhưng vô cùng lợi hại, nhưng với sự tấn công mạnh mẽ của bọn họ, tổn thất của chúng ta vô cùng lớn, hay là cứ tiêu diệt bọn chúng trước thì hơn.
- Ừ, có lý.
Tạ Kim lại chỉ huy binh lính triệt hạ theo cửa khe núi, dùng trọng binh bao vây, muốn bao vây kỵ binh của Tiểu Cửu.
Chỗ ưu thế nhất của kỵ binh chính là đi lại như gió.
Một khi bị bộ binh bao vây, mất đi ưu thế tốc độ, cũng không có sức chiến đấu, trở thành vong hồn dưới đao bộ binh.
Hỗ Tam Nương thấy rõ tình thế, ra hiệu cho quân của mình lui binh.
Quân cường đạo lập tức quay đầu, theo con đường đó chạy thẳng ra ngoài, có sự chấn thủ của Hiên Viên kiếm của Tiểu Cửu, đại quân phản bội vừa điều động từ khe núi lao ra, bọn Tiểu Cửu liền dũng mãnh xông lên mở con đường máu, xông ra chạy trốn.
Trong lòng Tạ Kim ngập tràn tức giận liền phái quân truy đuổi.
Dã Điền Hồng Ngạn kiến nghị nói:
- Giặc cùng đường chớ đuổi, bọn họ là kỵ binh, chúng ta không đuổi kịp, hay là xông vào khe núi quan trọng hơn.
Tạ Kim tuy tức giận nhưng lý trí chưa loạn, gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó, đại đội quân phản bội không nghe lời của Tạ Kim, mà đứng yên một chỗ, ngẩn người nhìn về hướng quân cường đạo bỏ chạy.
Tạ Kim vừa rồi còn phát ra quân lệnh, quay đầu nhìn vào bên trong quân đạo tặc, xen lẫn mấy chục cỗ xe ngựa.
Trong xe ngựa đó đựng cái gì vậy?
Vẻ mặt Tạ Kim đầy nghi hoặc. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trong mắt Dã Điền Hồng Ngạn phát ra ánh sao, vẻ mặt vui mừng nói:
- Tạ tướng quân, trong xe đó chắc là lương thực, là lương thực.
Tạ Kim bừng tỉnh, vung tay hô lớn;
- Xông lên, xông lên hết cho ta, trong xe ngựa đó là lương thực, là…lương thực của chúng.
Xôn xao…
Lời vừa nói ra, quân lính ồn ào đều không cần Tạ Kim vất vả chỉ huy, những binh sĩ này xông lên như ong vỡ tổ, cướp lấy lương thực.
Có lương thực, thì sẽ có cơ hội sống sót.
Xe ngựa cồng kềnh, hơn nữa đường xá lại khó đi, chạy nhanh vẫn thành chậm.
Còn số binh sĩ đó thấy lương thực, niềm tin chưa từng có tăng lên, la lên giết tới, thực có phong thế lớn ắt đạt được thành quả.
Đám người Trần Tiểu Cửu quá sợ hãi, vội vàng gọi những phu xe kia xuống ngựa, mau chóng chạy trốn.
Tốc độ của quân địch nhanh chóng vây quanh mười mấy xe ngựa, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười sáng lạn, có số lương thực này, bọn họ sẽ không cần phải nhịn đói đánh giặc nữa.
Có một số binh sĩ không nhanh chóng muốn xem bên trong xe có chứa gì, vung đại chùy, nện vào thùng xe.
Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, họ đứng xa tầm năm mươi mét, dừng lại một lát, ngoái đầu nhìn các binh sĩ đang mừng rỡ như điên.
Hoa Như Ngọc vẻ mặt lãnh đạm, phất tay.
La Đồng dẫn theo hai mươi người, giương cung, chỉ là những mũi tên kia có tẩm diêm sinh, Hắc Sơn đi tới, lấy ra que lửa, châm vào từng mũi hỏa tiễn.
Tạ Kim từ xa xa đã nhìn thấy quân địch đang chuẩn bị bắn hỏa tiễn, sợ hãi, hô lên;
- Mau chạy thôi, có nguy hiểm, mau chạy đi, mau lên…
Binh linh bừng tỉnh chưa quyết, vẫn bao vây mấy chục cỗ xe ngựa, mừng rỡ như điên.
Hoa Như Ngọc phất tay, kêu lên:
- Bắn tên.
Hỏa tiễn của hai mươi mấy người bọn La Đồng cùng bắn ra.
Viu viu viu…
Tất cả đều bay vào trong xe không chút sai lệch.
Khi các binh sĩ trong ba tầng, ngoài ba tầng bao vây quanh xe ngựa còn đang mơ hồ không hiểu, chợt nghe thấy tiếng nổ ầm ầm.
ầm…
Ầm, ầm, ầm.
Mấy chục cỗ xe nổ tung lên, truyền ra mùi vị của dầu hỏa nồng đậm.
Hóa ra trong thùng xe này chất đầy đều là hỗn hợp của dầu hỏa và lưu huỳnh, tẩm vào ruột bông.
Vừa gặp tia lửa, dầu hỏa, lưu huỳnh cùng cháy bùng lên,
Một luồng khí khổng lồ phá tan thùng xe, mang theo những tia lửa văng khắp nơi, phun ra đập vào mặt vào quần áo vào mũ của những binh sĩ kia,
Mấy chục cỗ xe ngựa kia sớm đã bị binh linh đông đúc vây xung quanh, giản lược đi một chút, có khoảng trên ngàn binh sĩ bị hỗn hợp này đập vào mặt.
Dầu hỏa tưới đến bất diệt, huống chi bên cạnh không hề có nguồn nước?
Binh sĩ từ vui sướng bất ngờ chuyển sang hoảng sợ, trong nháy mắt những binh sĩ bị hủy dung mạo trở nên mơ hồ, khóc to hét lớn, ý muốn đồng bạn dập tắt lửa, nhưng đâu có ngờ đồng bọn của y cả người cũng đều nhuộm đẫm dầu hỏa.
Đặc biệt là mùa đông rét lạnh, quân phục của họ đều làm từ bông, vô cùng dễ cháy, chỉ cần dính một chút dầu, là sẽ nhanh chóng lan ra toàn thân.
Trong chốc lát, tất cả binh sĩ đã bị ngọn lửa bao trùm.
Một đám chạy loạn khắp bốn phía, kêu khóc không ngừng, không biết làm thế nào mới có thể thoát nạn.
Có những người bị dầu hỏa phun vào nhiều, đã bị chết cháy.
Đó là vòng ngoài, những binh sĩ không bị dầu hỏa bắn tung tóe là may mắn, chạy về phía sau tán loạn như phátt điên, sợ sẽ bị các đồng bọn của mình ôm lấy, cùng đốt thành tro.
Tạ Kim quá sợ hãi, vội vàng chỉ huy các binh sĩ may mắn chỉnh đốn đội hình.
Thấy những binh sĩ bị bao vây bởi lửa chạy về cầu cứu, Tạ Kim vì ngăn chặn đại đội của mình không bị chết cháy, một không làm, hai không ngớt, trong lòng nảy sinh sự tàn độc, ra lệnh ném trường mâu trong tay binh lính ra ngoài.
Viu viu…
Một dãy trường mâu bắn ra lia lịa, tích lại trên ngực của các đồng bọn.
Trên người họ bị lửa nung nấu, lại bị trường mâu đâm xuyên thủng tim, chỉ có thể kêu khóc, chết một cách hèn mọn.
Những người đàn ông của Hỗ gia trại tuy lòng dạ lang sói nhưng nhìn thấy các binh sĩ bị đốt thành tro, cũng không khỏi thấy bủn rủn, che mắt, không dám nhìn.
Hoa Như Ngọc thấy các binh lính giãy dụa trong biển lửa, buồn bã nói:
- Cùng là người Đại Yến, vì sao phải tự giết lẫn nhau?
Quay đầu nhìn Trần Tiểu Cửu, lại nói:
- Lòng dạ của chàng cũng thật độc ác.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Không phải tâm địa ta độc ác, là thế giới này quá tàn nhẫn.
Nói xong, liền dẫn quân mình lên trước.
Hoa Như Ngọc nghe thấy lời nói của Tiểu Cửu , ngẩn người một lát, rồi mới đuổi theo.
Trần Tiểu Cửu không hề công kích những binh lính kia, mà là bình tĩnh lướt qua đại quân kia, công khai xông về phía khe núi.
Tạ Kim lau mồ hôi trên trán, nghi ngờ nói:
- Bọn chúng muốn….muốn làm gì?
Dã Điền Hồng Ngạn nhắm mắt, như thoáng suy nghĩ, lắc đầu:
- Bọn chúng lẽ nào lại muốn chịu chết sao? Một khi xông vào khe núi, bọn chúng muốn đi ra, cũng khó như lên trời.
Tạ Kim còn không kịp suy nghĩ tới chỗ huyền diệu trong chuyện này, thân là chủ soái đại quân, lần đầu tiên y bị đánh cho sứt đầu mẻ trán thế này.
Lúc này, ngoài những binh sĩ bị lửa thiêu chết ra, còn sót lại là những người đang chạy trốn tứ phía, cũng đều bị trường mâu đâm chết.
Tòng quân mấy chục năm, chưa từng xảy ra việc tự giết lẫn nhau thế này.
Vậy mà hôm nay, Tạ Kim hai mắt trào nước mắt, cuối cùng cũng lãnh hội được sự tàn khốc của chiến tranh, đây cũng là sự tàn khốc sinh mạng không thể chịu đựng được.
Hỏa thế đã qua!
Tạ Kim chỉnh đốn đội ngũ, kiểm kê quân số, mới kinh ngạc phát hiện, số binh sĩ bị chết chạy cũng đến ngàn người, đây thật sự là một con số làm đau lòng người.
Hơn nữa, một ngàn người vừa rồi công kích vào hẻm núi, còn có cả năm trăm người bị kỵ binh xung phong liều chết, tính ra, số binh sĩ tử vong đã đạt tới con số hai ngàn năm trăm người.
Cũng chính là nói đội quân tám ngàn người trải qua một canh giờ tắm máu ngắn ngủi không ngờ chỉ còn sót lại có năm ngàn năm trăm người?
Tạ Kim phẫn nộ điên cuồng, trái tim run lên, nhưng không hề có uy lực.
Tuy rằng y muốn lập tức vọt vào khe núi một lưới bắt hết số kỵ binh kia, nhưng cũng biết, lúc này quân sự tan rã, nhất thời không thể cường thịnh mà tấn công khe núi.
Nếu không, rất có khả năng lại tái hiện tình trạng nỏ mạnh hết đà.
Tạ Kim đành lui quân, chỉnh đốn quân ngũ, vây khe núi Phượng Hoàng chật như nêm, lại nghĩ kế hoạch.