Đám người Hỗ Tam Nương , La Đồng, Từ Hạt Tử đều từng đánh qua các trận đánh lớn, cũng đồng ý với kế sách binh quý thần tốc của Hoa Như Ngọc.
Bằng không, với năm trăm binh sĩ, sao có thể chống lại hơn vạn đại quân chứ?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Mọi người cho rằng chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào Tạ Kim cầm đầu phản quân núi Phượng Hoàng, có thể không biết bên này xảy ra chuyện gì sao ?
Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương ngẩn người.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Cũng giống như bọn Ma Vương có mật thám, quân coi giữ của núi Phượng Hoàng nhất định là cũng có mật thám, nhưng Hoa muội muội từng nói, Tạ Kim và quân coi giữ ở đây từng có hiềm khích, có mâu thuẫn với nhau, mới có thể tọa sơn xem hổ đấu, thấy trò cười của Lưu Nguyên Tể.
- Mà Tạ Kim cũng đoán chắc chúng ta sẽ đánh lén, rất có thể buổi tối đã bố trí xong cạm bẫy, chỉ đợi chúng ta mắc câu, hừ…, tính mạng của các huynh đệ đều rất đáng giá, sao có thể chết trong tay Định Nam Vương như vậy chứ?
Đám người Hỗ Tam Nương nghe thấy có lý, nhìn Hoa Như Ngọc nói:
- Vậy nên làm thế nào mới tốt?
Trần Tiểu Cửu cười thần bí nói:
- Đêm nay các huynh đệ đánh một trận lớn, thể lực suy yếu, sức chiến đấu đã kém đi nhiều, đêm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta lại tấn công phản quân.
- Gì cơ? Giưa thanh thiên bạch nhật, tấn công phản quân?
Hoa Như Ngọc hừ một tiếng, tiến lên đá Trần Tiểu Cửu một cái:
- Có phải sau khi huynh rơi xuống núi, sợ tới thần trí không rõ ràng rồi không? Thanh thiên bạch nhật, với năm trăm binh sĩ, tấn công một vạn quân, đây không phải là lấy trứng chọi đá sao?
La Đồng cũng hoang mang khó hiểu.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Phàm việc gì cũng phải chọn thời cơ thích hợp, không thể bảo thủ! Mọi người nghĩ xem, lợi ích của tấn công quân địch buổi tối là gì?
Mọi người trầm mặc.
Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt các vị thủ lĩnh, giải thích:
- Buổi tối tấn công thành, quan trọng ở chỗ xuất kỳ vô ý, đánh úp, khiến đối phương trở tay không kịp, cung nỏ, cạm bẫy không cần dùng tới, chiến mã cũng không kịp sửa sang, không thể hình thành sức chiến đấu, lòng người bàng hoàng, tấn công thần tốc, thẳng tới hoàng long, ta nói đúng không?
Hỗ Tam Nương , Hoa Như Ngọc, La Đồng, Từ Hạt Tử chỉ có thể gật đầu.
Hoa Như Ngọc nguýt miệng, trong đôi mắt lạnh lùng hàm chứa sự oán hận, chu cái miệng lên nói:
- Nếu lợi ích nhiều như vậy, sao huynh lại ngốc nghếch lựa chọn tấn công ban ngày chứ?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, ngẩng đầu tranh luận nói:
- Hiện giờ Tạ Kim đã biết chúng ta muốn tấn công y, hơn nữa phần lớn là ban đêm, cho nên cách nói, đánh úp, xuất kỳ bất ý đương nhiên không thành .
- Còn nữa, số phản quân này tuy nhiều, nhưng đều là bộ binh, không có kỵ binh, năng lực chạy không tốt, hơn nữa lại không có cung nỏ, như vậy cũng không sợ bị họ dùng cung bắn thương, có hai con đường này, tấn công ban đêm không có ý nghĩa gì.
Mọi người lúc này mới tỉnh ngộ, không ngờ vì phản quân không có chiến mã, không có cung nỏ, còn biến đổi bố cục công kích.
Trong đôi mắt đen nhánh của Hoa Như Ngọc lóe ra ánh hào quang tán thưởng, nhưng lại khinh thường nói:
- Quân sư đầu chó, coi như huynh phân tích có lý.
Ta ngã.
Từ bao giờ ta trở thành quân sư chứ? Còn thêm hai chữ "đầu chó" nữa?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu như hổ thẹn, cũng không tranh cãi với Hoa Như Ngọc, lại giải thích nói:
- Tấn công ban ngày đối với ta có lực hơn, có thể nhìn rõ cạm bẫy đã bố trí của phản quân, giảm thương tích, hơn nữa tuy địch đông ta ít, chỉ cần chúng ta có chiến mã, không bị phản quân bao vây, là có thể lui quân bất cứ lúc nào.
- Được! Đây mới là lời nói của lão thành mưu quân.
Hỗ Tam Nương nghe câu nói này, dường như cũng nhìn thấy ưu thế của kỵ binh.
Nhưng nàng cũng lại nghi ngờ hỏi tiếp:
- Nhưng, cho dù là tấn công ban ngày, không bị phản công chặn đứng, nhưng muốn thắng lợi, chỉ dựa vào năm trăm huynh đệ, đánh bại một vạn phản quân, cũng là một việc như nghìn lẻ một đêm?
Câu nói này vừa khéo nói tới chỗ then chốt, tất cả các huynh đệ cũng có nghi vấn về vấn đề này, cho dù họ tự tin mình có thể lấy một chọi mười.
Trần Tiểu Cửu cười nhìn mọi người, mới từ từ nói:
- Hỗ Tam Nương hỏi đúng lúc, chính vì chúng ta không thể trực diện tương địch, cho nên, tôn chỉ căn bản của chúng ta ngày mai chính là dụ địch! Dụ địch và dụ địch.
- A! ta hiểu ý của Tiểu Cửu rồi.
Hoa Như Ngọc bừng tỉnh, trong đôi mắt lóe lên sự hưng phấn lại có ánh hào quan diễm lệ, từng chữ một nói:
- Ý của Tiểu Cửu là muốn dẫn dụ địch rời khỏi phản quân, sau đó cướp vào thung lũng, hội hợp với Thiết Giáp doanh?
- Chính là như vậy.
Tiểu Cửu cười với Hoa Như Ngọc, nhướn mày nói:
- Cái này gọi là vợ chồng suy nghĩ giống nhau.
- Không đứng đắn.
Hoa Như Ngọc hơi nghi vấn:
- Nhưng, cho dù hội hợp thì sao? Thiết Giáp doanh còn sức chiến đấu sao? Ta chỉ e họ đã tan rã rồi.
Tiểu Cửu lắc đầu nói;
- Ta hiểu cách làm người của Bạch công tử, binh sĩ mà huynh ấy mang ra, tuyệt không phải là quân tản mạn rác rưởi, nếu không phải Thiết Giáp doanh trúng độc của Ma Vương, chỉ dựa vào họ là có thể chống lại cả mười ngàn phản quân, đâu cần chúng ta tới cứu viện?
Dừng một chút, lại thần bí nói:
- Huống hồ, bên cạnh Bạch công tử còn có năm trăm cung thủ sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh..
Cung thủ cự giác?
Hoa Như Ngọc hơi sửng sốt, nhớ tới sự tàn nhẫn của các cung thủ trong Hỗ gia trại, hiếu sát, trong lòng cuối cùng cũng có hy vọng thắng lợi.
Nàng phất tay, cuối cùng hạ quyết định:
- Được, vậy thì cứ làm theo cách của Tiểu Cửu đi.
Lại nói với Hắc Sơn:
- Ngươi dẫn các huynh đệ đi nghỉ ngơi trước, ta nghiên cứu kế hoạch cụ thể với mẹ nuôi, Tam đương gia và Tiểu Cửu.
Hắc Sơn đồng ý một tiếng, rồi dẫn một đám thổ phỉ đang mệt mỏi đi nghỉ ngơi.
Hoa Như Ngọc nói với Tiểu Cửu:
- Chàng suy nghĩ chu toàn như vậy, trong đầu nhất định có chủ ý gì đó rồi, đến nước này rồi, chàng còn không mau nói ra đi.
Tiểu Cửu nháy mắt, gọi Hoa Như Ngọc, La Đồng, Hỗ Tam Nương , Độc Hoàng, Từ Hạt Tử lại, vây thành một vòng tròn, thần bí nói:
- Thật ra, một chỗ kỳ diệu trong đó đang ở trong xe ngựa, trong xe này chở căn bản không phải là lương thực, mà là….
Mọi người nghe xong sự giải thích thần bí của Tiểu Cửu, không khỏi tỉnh ngộ.
Hoa Như Ngọc lườm Tiểu Cửu một cái, cười nói:
- Sự lanh lợi này của chàng, hóa ra sớm đã thương lương xong với tên dối trá Chung Bân kia rồi, thiệt thòi ta còn bị các ngươi lừa chẳng hay biết gì.
Mấy người rì rầm thương lượng một lát, rồi ai nấy về nghỉ ngơi
Tiểu Cửu ngủ không yên, trong lòng đang nhớ tới Tuyết Tử mình mới dày vò yêu thương, không tự chủ được lại tới trong căn phòng gỗ mà nàng nghỉ ngơi.
Trong căn phòng nhỏ không ngờ có ánh nến.
Lan Lan, Không Không không biết tại sao cũng không ngủ yên, đang hưng phấn xì xào bàn tán, còn loáng thoáng nét u sầu trên gương mặt.
Hai tỳ nữ không ngờ muộn vậy rồi mà Tiểu Cửu còn tới thăm Tuyết Tử.
Vừa muốn đuổi hắn ra ngoài, vừa nghĩ tới Tiểu Cửu và Tuyết Tử đã làm cái chuyện thân mật kia, tối muộn rồi còn tới thăm, cũng không coi là đường đột. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Tuyết Tử đã đắp chăn, chìm vào giấc mộng.
Không Không vừa muốn đánh thức Tuyết Tử, Tiểu Cửu liền ra hiệu chớ có lên tiếng, yên lặng ngồi trước giường, cẩn thận đếm lông mi cong vút của Tuyết Tử.
Ngũ quan của Tuyết Tử đều kiều mỵ, cho dù đôi mắt biết nói đã nằm trong mí mắt, không có cách nào phóng ra ánh hào quang mê người, nhưng cặp lông mày cong cong, vừa đen vừa dài, còn cái miệng hơi vểnh lên vô cùng mê người.
Tiểu Cửu thấy lòng vô cùng yêu thương, cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Tuyết Tử.
- Ai dà! Công tử, công tử muốn làm gì? Đừng ức hiếp tỷ tỷ như vậy….
Không Không, Lan Lan hai má đỏ bừng, vội vàng kéo Tiểu Cửu, đẩy hắn ra ngoài.
Tiểu Cửu cũng không giãy ra, vừa bị Lan Lan, Không Không hai tay đẩy ra ngoài, vừa dặn dò nói:
- Tuyết Tử vừa…vừa trải qua một đêm sóng gió, cơ thể còn yếu, tỷ muội các nàng nhất định phải chăm sóc Tuyết Tử cẩn thận, xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho các nàng đâu.
Không Không đẩy Tiểu Cửu ra khỏi cửa, sẵng giọng nói:
- Còn cần công tử nhắc nhở sao? công tử mới gần gũi với tỷ tỷ một đêm thôi, bọn ta từ nhỏ đã ngủ cùng giường, quan hệ còn thân thiết hơn nhiều.
Ầm!
Vừa nói xong, liền đóng sập cửa lại.
Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười, liền đi về phía phòng của Hoa Như Ngọc nghỉ ngơi.
Không Không đóng cửa lại, cẩn thận ghé qua khe cửa thấy Tiểu Cửu biến mất trong bóng đêm, rồi mới lại ngồi trước giường, véo eo Tuyết Tử, lặng lẽ nói:
- Tiểu thư, công tử đi rồi, tiểu thư đừng giả vờ nữa, dậy nói chuyện đi.
Tuyết Tử mở to đôi mắt, ngồi dậy, u oán nhìn cánh cửa đã khép lại.
Không Không rụt rè nói:
- Tiểu thư, tiểu thư thật sự nỡ không nói lời từ biệt với Trần công tử sao?
Tuyết Tử thở dài một cái nói:
- Ma Vương đã chết rồi, thế lực mà ả có thể dựa vào nhất định sẽ xuất hiện, lúc này ta trở về, mới có thể thực sự có việc để làm, sao có thể quyến luyến tư tình chứ? Cho dù ta nói với Tiểu Cửu, thì có thể thế nào chứ? Ta cũng không thể thay đổi được ước nguyện ban đầu của ta…
Lan Lan nói:
- Tiểu thư, tiểu thư thích Trần công tử như vậy, chi bằng mang Trần công tử theo, như vậy có thể hóa giải được nỗi khổ tương tư của người.
- Sao có thể được?
Tuyết Tử u oán nhìn Không Không:
- Ta vốn là thánh tiên, bản thân không thể phá trinh, nếu mang Trần công tử trở về, bị phát hiện ra bí mật bên trong, địa vị của ta sẽ bị uy hiếp, sao có thể mở rộng đại nghiệp chứ ?
Lan Lan vểnh cái miệng lên, ôm eo Tuyết Tử, tức giận nói:
- Vậy làm thế nào? Không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?
Tuyết Tử dịu dàng cười, cầm tay Lan Lan, Không Không, nói:
- Đây đều là số mạng của chúng ta! Ai bảo chúng ta là bà đồng chứ? Còn ta, lại là Thánh tiên, hơn nữa còn gánh vác trọng trách phục hưng.
- Nhưng, cũng không cần oán trách trời đất, Vu thần không ngờ an bài sự lãng mạn khắc cốt ghi tâm này, đương nhiên đã an bài xong kết cục, chúng ta chỉ yên tâm mà chờ đợi thôi.
Lan Lan, Không Không ngẩng mặt nhìn, tràn đầy hy vọng.
Lan Lan nháy mắt với Tuyết Tử, mặt hơi đỏ ửng, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, người…sao người lại cùng Trần công tử? Rút cuộc là có chuyện gì xảy ra? Có phải rất đau không? Muội nghe người ta nói, chỉ là đau một chút như vậy, sau đó lại vô cùng thoải mái, tiểu thư có phải như vậy không? Tiểu thư…tiểu thư cũng rất thoải mái sao?
- Đáng đánh! Cái gì cũng hỏi…
Tuyết Tử nhìn dáng vẻ đỏ mặt của hai cô gái, bỡn cợt nói:
- Sao, có phải các muội cũng muốn thoải mái một chút không? Các muội đều lớn cả rồi, đều biết suy nghĩ rồi, tuổi mộng rồi..
- Đâu có! Tỷ tỷ, bọn muội là quan tâm tỷ mà…
Lan Lan, Không Không đỏ mặt biện bạch.
Tuyết Tử kéo tay hai người, trêu ghẹo nói:
- Ta nói với các muội, các muội cũng không hiểu, đợi sau này nếu có duyên, ta lấy Tiểu Cửu, hai muội cũng gả cho người ta, đến khi đó các muội tự mình gần gũi với Tiểu Cửu một đêm, sẽ biết đó là cảm giác thoải mái như thế nào.
- Ai da, tiểu thư, tiểu thư thật xấu.
- Mặc kệ tỷ đấy.
Trong ánh sáng mờ áo của ngọn nến, tiếng cười của mấy cô gái quyến rũ mơ hồ phiêu đãng trong trời đêm.