Đêm lạnh gió tuyết.
Nước mắt của Ô Nhã không phải là sự bi thương duy nhất,dưới gương mặt dữ tợn của Ma Vương cũng phát ra tiếng khóc:
- Muội muội, muội thật hạnh phúc, muội có một người đàn ông yêu muội như vậy, ha ha…, cho dù là muội có chết, cũng có một người đàn ông chết cùng muội, muội ở dưới địa ngục cũng nên vui vẻ chứ?
Trong gương mặt dữ tợn của Ma Vương, ẩn chứa sự u oán và tuyệt vọng không cam lòng.
Ma Vương đang trong lúc không ngừng phát ra sự bực bội, đột nhiên liền bị đánh một kích gay gắt.
Thân hình vốn bị tàn phá không chịu nổi của ả, bị bắn ra ngoài ba trượng, vừa rồi bị ngã, xung lượng trong nháy mắt khiến ả gần như hít thở không thông.
Ma Vương chịu đựng sự đau đớn, ngoái đầu lại nhìn.
Liền thấy đôi mắt đỏ ngàu của Ô Nhã trừng lên, vẫn đang không nhúc nhích nhìn mình, tuy nó chỉ lẳng lặng đứng đó, nhưng trong tròng mắt lại phát ra sát khí và sự phẫn nộ, khiến Ma Vương sợ hãi tới ghê người.
Đây là ánh mắt đáng sợ nhất, sắc bén nhất mà lần đầu tiên Ma Vương nhìn thấy trong cuộc đời mình.
Sau đó, nó liền nhìn thấy chủ nhân với ánh mắt linh hoạt, phát ra tiếng gào bi thương, cũng không ngừng giơ chân trước lên, vì dùng sức quá mạnh, giữa chân và tảng đá lóe ra đốm lửa.
- Ngươi…ngươi muốn làm gì?
Ma Vương thấp thỏm lo âu, có lẽ ả đã nhận không ra, đây gần như không phải đơn thuần là một con ngựa. Ả có lẽ đã đoán được hành động tiếp theo của nó.
Dường như trong nháy mắt, Ô Nhã gầm thét lên.
Ô Nhã đã phẫn nộ điên cuồng tới cực điểm, như một trận gió, vọt tới trước mặt Ma Vương, nhảy lên, móng trước cứng như bàn thạch giơ lên, nặng tựa chùy binh, nghiêm nghị hạ xuống.
A???
Ma Vương đã bị Ô Nhã làm cho sợ tới mức ngây người, cơ thể vốn cứng ngắc, gần như toàn thân bị đóng đinh, không thể nhúc nhích.
Phốc phốc…
Vó ngựa Ô Nhã giẫm đạp trên bụng Ma Vương. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Cơ thể trắng như tuyết bị đạp lên, vó ngựa đạp sâu vào trong lục phủ ngũ tạng, màu đỏ, màu trắng, màu vàng, dinh dính, chảy ra.
Một cơ thể vô cùng mạn diệu cứ như vậy tiêu nát dưới vó ngựa của Ô Nhã.
- Ta…ta chết như thế này…chết như thế này sao?
Ma Vương mở trừng mắt, đã có thể cảm nhận sâu sắc sinh mạng đang mất đi, loáng thoáng, nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa, tiến đến khóa lấy linh hồn ả.
- Ta chết thế này sao? Chết dưới chân của một con ngựa sao? Ta không cam tâm.
Ma Vương lại yên lặng một lần nữa, đầu óc dần trở nên hư ảo, đột nhiên trong đôi mắt hiện lên một mảnh sáng trắng, tiếp đó, những linh hồn tội ác xuất hiện, theo gió tiêu tan.
Đôi mắt vốn vô cùng tuyệt đẹp kia, cuối cũng cũng vĩnh viễn nhắm lại, không thể mở ra được nữa.
Một mùi tanh của máu bốc lên, trào vào mũi Ô Nhã, khiến Ô Nhã càng trở nên nóng nảy, càng thêm điên cuồng.
Ô Nhã không biết Ma Vương đã chết.
Ô Nhã rút vó ngựa ra, giơ lên cao, rồi lên hạ xuống rất mạnh.
Một lần…
Hai lần…
Ba lần…
Vô số lần….
Cho tới khi cơ thể trắng như tuyết dưới thân bị giẫm nát, máu loãng chảy ra đầy đất, cơ thể trở nên mơ hồ, lục phủ ngũ tạng nhão nhoét, Ô Nhã mới dừng công kích.
Ô Nhã thở hổn hển, uể oải đi tới bờ vực, vẻ mặt hướng xuống vách núi, nhìn rất lâu.
Đột nhiên…
Dường như Ô Nhã nhớ ra cái gì đó, hí dài một tiếng, giơ bốn vó lên, chạy ra cửa động.
Trần Tiểu Cửu ôm lấy cơ thể mềm mại của Tuyết Tử, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Tình yêu khiến cả người tràn đầy sức sống, kéo sợi dây, giật giật vài cái.
Chỉ là đột nhiên phát hiện, sức của mình dường như đứng giữa không trung, sợi dây mềm nhũn rơi xuống, trong lòng Tiểu Cửu hơi lộp bộp, xong rồi, sợi dây đứt rồi.
Lúc này, Tiểu Cửu không có thời gian rỗi, cũng không thể phỏng đoán tại sao sợi dây lại đứt?
Hắn vội vàng ôm chặt cơ thể Tuyết Tử, một tay nắm cỏ dại, hi vọng có thể may mắn vớ được một cành cây khỏe đủ để chống đỡ hai cơ thể.
Nhưng, trong lòng hắn cũng biết, hi vọng vô cùng mong manh.
Cho dù như vậy, hắn cũng không có ý định vứt bỏ hi vọng.
Tuyết Tử cũng hiểu được sự nguy hiểm đang diễn ra.
Nàng chỉ giống như một con mèo yếu ớt, co rúm rúc trong lồng ngực Tiểu Cửu, bi kịch đã không có cách nào tránh khỏi, có thể lãng mạn như vậy bên cạnh tình lang, cũng là niềm hạnh phúc thảm thiết nhất.
Nhưng, Trần Tiểu Cửu là một tên nghịch thiên.
Xuyên qua bầu trời, tuyệt không thể chết trong không trung, nghị lực cứng cỏi của hắn, chỉ cần còn sống, tuyệt đối không thể nào vứt đi một tia hi vọng dù là nhỏ nhất.
Vợ ta còn chưa lấy được mà? Sao có thể chết cô đơn như vậy chứ?
Cho dù bàn tay Tiểu Cửu bám được vào một tảng đá, tốc độ rơi chậm lại, trong lúc nguy cấp, còn phát hiện ánh mắt nhìn thấy một bóng ma màu đêe.
Tất cả mọi thứ trong mắt Tiểu Cửu đều rất rõ ràng, nhưng tại sao duy chỉ có nơi này là một mảnh màu đen?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu cười lớn: Đó nhất định là một hang động.
Hắn nhìn về phía mảng tối, bàn tay đặt trên tảng đá dùng sức, nhảy một cái thay đổi quỹ tích của mình.
Phù…
Tiểu Cửu rơi vào trong bóng đêm, ngoài mấy khối đá vụn bên cạnh ra, xung lượng lớn của Tiểu Cửu và Tuyết Tử lăn xuống vách núi, hai người Tiểu Cửu đã bình yên vô sự.
Tiểu Cửu ôm chặt lấy Tuyết Tử, xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
- Tiểu Cửu, chúng ta…chúng ta chết rồi sao?
Tuyết Tử ôm chặt lấy cổ Tiểu Cửu, khẽ lẩm bẩm.
- Đầu trâu mặt ngựa bị ta đánh chạy rồi, bọn chúng trở về tìm viện binh rồi.
Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tuyết Tử, nhìn bốn phía, cười:
- Trước khi bọn đầu trâu mặt ngựa quay lại, chúng ta nên trân trọng thời gian quý báu còn lại.
Tuyết Tử cuối cùng cũng phục lại tinh thần trong sự hoảng hốt, đến chốn cảm thấy an toàn, khiến nàng chấn tĩnh lại tinh thần.
- Tới nước này rồi, ngươi vẫn còn ba hoa được.
Tuyết Tử chưa thỏa mãn ôm chặt lấy eo Tiểu Cửu, nâng đầu lên, quan sát cảnh tưởng xung quanh.
Rất lâu sau mới buồn bã nói:
- May mà có cái hang đá này, bằng không, ta lại làm liên lụy tới ngươi rồi.
- Liên lụy cái gì?
Tiểu Cửu khẽ vuốt vào cái mũi tuyệt đẹp của Tuyết Tử:
- Đây là do ta cam tâm tình nguyện, trước khi xuống cứu nàng, ta đã chuẩn bị rơi xuống vách đá, bây giờ thấy được con đường sống trong cõi chết, không có gì vui mừng bằng.
Hang đá này phỏng chừng sâu một trượng, trong động tuy u ám, nhưng không có gió, không có tuyết, nhìn chung mà nói đã là chỗ khá an toàn.
Tiểu Cửu ôm chặt lấy Tuyết Tử đi vào hang đá.
Sau đó lấy ra một cây lửa lấy ít cỏ dại, nhóm lửa sưởi ấm trong động.
Tuyết Tử rúc vào trong ngực Tiểu Cửu, ánh lửa sưởi ấm cơ thể mềm mại của Tuyết Tử, cũng chiếu sáng một mảnh âm u bên trong.
Con mắt nàng sáng lên, trong mắt có niềm vui sướng.
Bàn tay nhỏ bé ôm lấy đầu Tiểu Cửu, ngón tay nắm vào bên trong búi tóc của Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Có thể gặp lại ngươi, thật là tốt.
Tiểu Cửu cười lớn:
- Nói động tình như vậy làm gì? Trời cao đất dầy, sau này có thời gian hãy nhìn một chút.
- Tiểu Cửu, ngươi có thể tới cứu ta, ta rất mừng, ta vẫn luôn không dám chắc vị trí của ta trong lòng ngươi, rút cuộc là quan trọng bao nhiêu.
Tuyết Tử rúc vào trong lòng Tiểu Cửu, cái đầu nhỏ dán vào cằm Tiểu Cửu, yêu kiều nói:
- Cho tới lúc này, ta mới biết, trong thiên hạ này, ta là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Tiểu Cửu lắc đầu cười, quỷ dị nói thêm:
- Tuyết Tử chỉ là một trong số đó,
- Đồ khốn khiếp, ngươi sinh ra để lấy phụ nữ làm niềm vui sao.
Tuyết Tử làm nũng xoay vòng eo, sắc mặt trở nên trắng như tuyết, hơi thở có chút yếu ớt, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi đang hối hận sao?
- Hối hận cái gì?
- Tuy bây giờ chúng ta còn may mắn sống sót, nhưng với vách núi dựng đứng thế này, ngươi lên trời không lối, xuống đất không cửa, còn không phải là không thể trốn chạy sao?
- Sao có thể?
Tiểu Cửu cươi ha ha:
- Ta thông minh như vậy, rút cuộc là có bao nhiêu biện pháp.
- Vậy thì tốt rồi.
Hơi thở của Tuyết Tử càng ngày càng trở nên mỏng manh, dịu dàng cười:
- Sau khi ngươi đi lên, không cần phải nhắc tới việc xả thân cứu ta, bằng không, nhà Hoa đương gia nhất định sẽ dùng roi quất vào mông ngươi đấy.
- Ta đi lên?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc:
- Tại sao là ta đi lên? Lẽ nào nàng ...không lên sao ?
Cho tới lúc này, Tiểu Cửu mới phát hiện cơ thể của Tuyết Tử càng ngày càng nóng, ôm vào trong lòng, giống như là ôm một cái lò lửa, hơn nữa, sức nóng của cái hỏa lò này càng ngày càng tăng.
- Nàng sao vậy? Tuyết Tử? Vừa rồi còn tốt mà, sao…sao lại trở nên như thế này chứ?
Tiểu Cửu vừa mới an lòng được một lát, lại lo lắng vô cùng.
Tuyết Tử cười vô vị:
- Tiểu Cửu, thật ra ngươi có xuống cứu ta hay không, đối với ta mà nói đều không thể thay đổi bất cứ điều gì, chỉ là ta sẽ đau thương mà chết, hay là chết trong hạnh phúc mà thôi.
- Tuyết Tử, nàng… nàng nói gì? Ta không hiểu…
Tiểu Cửu nắm chặt tay Tuyết Tử, kích động nói:
- Rút cuộc nàng làm sao? Xảy ra chuyện gì vậy, nàng nói ra, sẽ có thể giải quyết.
- Vô dụng thôi, tất cả đều phí công vô ích.
Trong ánh mắt thê lương của Tuyết Tử, vẫn phóng ra sự hanh phúc cuối cùng.
Cánh tay ngọc ngà ôm chặt cổ Tiểu Cửu, êm tai nói:
- Ta không đánh lại được Ma Vương, bị trúng một chưởng của Ma Vương, vừa rồi kéo Ma Vương ngã nhào xuống vách núi.
Tuyết Tử cắn chặt răng, hai má đỏ ửng.
Khẽ cởi áo ra, vén cái áo màu hồng phấn lên, chỉ thấy một nửa trên bộ ngực có một dấu tích bị đánh một chưởng màu đen.
So với bộ ngực trắng mịn của Tuyết Tử thì vô cùng chói mắt.
Lúc này, Tiểu Cửu không còn tâm tư tiết độc, trong mắt hoàn toàn là sự quan tâm.
Hắn giơ tay ra, nhẹ nhàng điểm huyệt vào ngực Tuyết Tử, nhíu mày nói:
- Không phải trúng một chưởng sao? Đợi sau khi chúng ta lên, từ từ an dưỡng, nhất định sẽ khỏi thôi.
- Đâu có đơn giản như vậy.
Tuyết Tử lắc đầu tuyệt vọng, thở dài một cái, cũng không để Tiểu Cửu lấy tay ra, ngược lại kéo gần một chút, để tay Tiểu Cửu đè chặt vào ngực của mình.
Cảm nhận được bàn tay của Tiểu Cửu không tự kìm hãm được đang nắm chặt ngực của mình, Tuyết Tử ngượng ngùng cười:
- Ta biết ngươi là một kẻ được voi lại đòi tiên mà.
- Tiểu Cửu, Ma Vương tuy là nữ lưu, công phu tu luyện được là chí dương chí cương, thực sự vô cùng hống hách, ta trúng một chưởng này vẫn là tuyệt học của Ma Vương – thiên dương chưởng.
Tay của Tiểu Cửu có chút không thật thà, nhẹ nhàng bóp nhẹ trên bộ ngực đầy đặn của Tuyết Tử.
Một tiếng um của Tuyết Tử vừa rồi khiến Tiểu Cửu rút tay ra khỏi áo lót, thở gấp nói:
- Ngươi rút cuộc có nghe thấy ta nói không.
- Đang nghe mà, nàng nói, nàng nói….
Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, trong xương tủy không coi lời nói của Tuyết Tử thành chuyện gì to tát….
Tuyết Tử lại thở dài nói:
- Thiên dương chưởng này thực sự rất hống hách, có khí tức của thiên hạ Chí Dương, ta trúng một chưởng này, khí tức Chí Dương, đã theo kì kinh bát mạch, thấu vào lục phủ ngũ tạng, lúc này đã vô cùng nguy kịch, không chịu được bao lâu, ta sẽ bị Chí Dương biến thành bạo thể mà chết.
Tuyết Tử nói tới đây, trên khuôn mặt dịu dàng lộ ra một tia u oán.
Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi cất tiếng cười to.
Vẻ mặt Tuyết Tử tò mò, lẩm bẩm:
- Ta nói là thật, Tiểu Cửu, sao ngươi lại không tin lời ta chứ?
Trần Tiểu Cửu bĩu môi, nói:
- Tuyết Tử, nàng có thể lừa ta, nội tức Chí Dương của Ma Vương, đâu có lợi hại như nàng nói chứ ? Ta hấp thụ khoảng ba phần nội tức của Ma Vương, không phải cũng vẫn bình yên vô sự đó hay sao, lông tóc không hề bị tổn thương đó sao ?
- Gì cơ? Ngươi hấp thụ ba phần chân khí của Ma Vương sao? Không ngờ không hề bị thương?
Trong đôi mắt đẹp tuyệt của Tuyết Tử, đột nhiên có một tia hy vọng.