Hoa Như Ngọc nhìn Trần Tiểu Cửu cười ra nước mắt, vừa tức vừa thẹn, lại giơ chân đạp một nhát, đá hắn sang một bên.
Lại quay sang Đan Nhi sẵng giọng:
- Muội so với ta tốt hơn hay sao? Muội trước đây đến cây còn không biết trèo, trèo lên rồi, thật xấu hổ, chỉ biết ở trên đó mà khóc nỉ non, đẹp mặt lắm sao?
- Đó là muội tự khóc… Không cần tỷ xen vào…
- Phì… Muội giờ khóc cho ta xem một chút coi…
- Vậy tỷ đem cái mông lộ ra, cho muội liếc một cái, lúc đó muội sẽ khóc cho tỷ xem…
Trần Tiểu Cửu cười đến đau cả bụng, toàn thân không còn chút sức lực.
Cố gắng đứng lên, hắn không biết xấu hổ chen vào giữa Hoa Như Ngọc và Đan Nhi, bàn tay ôm lấy eo nhỏ của hai người, trêu đùa nói:
- Tốt lắm, đều là tỷ muội tốt, còn lăn tăn điều gì! Cùng lắm thì, ta thay các nàng chịu phạt, ta cởi quần ra, lộ một ít mông, rồi khóc một chút cho các nàng nhìn, chẳng phải chu toàn rồi hay sao?
- Phì… Mông đen thui, ai thèm nhìn chứ?
Hoa Như Ngọc mặt đỏ gay gắt, sẵng giọng.
- Đúng vậy! Chính là vậy! Thối chết được…
Đan Nhi cũng theo đó phụ họa.
Trần Tiểu Cửu chẳng buồn để ý, ôm chặt vòng eo thon của hai người đầy thâm ý nói:
- Đen hay không, thối hay không cũng không cần gấp, quan trọng nhất là các nàng đều thích ta là được.
Hoa Như Ngọc, Đan Nhi cùng liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc dừng cuộc đấu võ mồm lại, tiếp tục vui vẻ nói chuyện.
Thông qua cuộc đối thoại của hai người, Trần Tiểu Cửu mới hiểu rõ ràng nguồn gốc của câu chuyện này.
Nhớ năm đó, Lâm Mạc Sầu làm Tể tướng, Hoa Vô Ý làm Thượng Trụ quốc Đại Tướng quân, một bày mưu tính kế, một quyết thắng thiên lý, đều là phụ tá đắc lực của Đại Yến.
Mà Định nam Vương, biển phía trái, năm đó cũng chỉ là quân tiên phong của Hoa Vô Ý!
Tiêu Lang -Tể tướng hôm nay, năm đó chính là Hộ bộ Thượng thư, Thượng thư phòng hành tẩu!
Chính là hai người liên thủ, chuẩn bị xong chứng cứ xác thực mới tâu lên Hoàng thượng, gán cho Mạc Sầu và Hoa Vô Ý tội tạo phản.
Ai biết ngày xưa Hoàng thượng rất sáng suốt, rất tin dựa vào Mạc Sầu, Hoa Vô Ý, không ngờ lại tin đó là sự thật. Đối với hai người đã hạ đòn sát thủ, khiến cho thảm kịch xảy ra…
Lâm Mạc Sầu một người cả nhà bị đày đi Nam Cương, bị người hãm hại!
Đan Nhi, Song Nhi được quý nhân dẫn đầu quân tiên phong cứu ra, thoát thân chạy trốn.
Mà Hoa Như Ngọc lại được sư phụ của nàng cứu ra, Hoa Vô Ý lúc đó đang giao chiến cùng Man di, nghe được tin tức này, cũng không dẫn quân làm phản, ngược lại lánh nạn nơi An Nam…
Trần Tiểu Cửu nghe được rõ ràng, cũng đoán được đây là một cuộc tranh quyền đoạt lợi.
Hắn kéo tay hai nàng, vỗ ngực nói:
- Hoa muội muội, Đan Nhi, các nàng yên tâm. Chỉ cần có ta ở đây, nhất định ta sẽ báo thù cho các nàng! Tào công công không phải đã chết sao? Còn lại những tên đồng lõa của lão, Tiêu Lang và Định Nam Vương! Ta nhất định sẽ giết chết bọn chúng, còn muốn gặp trực tiếp Hoàng đế, hỏi xem tại sao lại hồ đồ như vậy, phải quỳ xuống, đánh cho hai mươi gậy thật nặng…
Hoa Như Ngọc mở to mắt, khích tướng:
- Tiểu Cửu, đây là ngươi nói, ngươi nếu làm không được, cũng chớ trách ta sau này không quan tâm tới ngươi? Ngươi muốn lên giường của ta, ta sẽ một cước đá ngươi xuống đất.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt không quan tâm, giơ tay kéo Song Nhi qua, cười hì hì nói:
- Nàng đá ta khỏi giường, ta liền lên giường của Song Nhi. Song Nhi dịu dàng nhất, ta muốn thế nào, thì được như thế đó.
Song Nhi rất dịu dàng cười cười, ngồi trong lòng Trần Tiểu Cửu ôm cổ hắn nỉ non:
- Cửu ca, huynh nói thế nào muội cũng không tính toán gì hết, muội cũng không quan trọng huynh ở trên giường ai. Nếu huynh muốn lên giường của muội, vậy muội ngủ cùng Ngọc Nhi tỷ tỷ là được rồi.
Ta ngã!
Không ngờ ngay cả Song Nhi trước giờ đều nghe theo mình giờ cũng trở mặt như vậy!
Xem ra, chuyện này mình nhất định phải làm được, bằng không, hậu cung đại loạn rồi…
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một hồi, rất nghiêm trang nói:
- Các nàng yên tâm đi, Tiểu Cửu ta không thể không có lương tâm, năm sau ta sẽ lên kinh, cùng Tiêu Lãng đấu một trận, xem xem rốt cuộc ai lợi hại hơn…
Mấy người trao đổi một hồi!
Lại bắt tay hòa thuận trở lại!
Đan Nhi nhìn gương mặt lạnh lùng của Hoa Như Ngọc, kéo tay nàng nói:
- Hoa Nhi tỷ tỷ, Tào công công chết rồi, chúng ta chẳng phải nên cầm theo một chút xương cốt của lão thái giám chết bầm đó đi tế lễ các vị tiền bối hay sao?
Hoa Như Ngọc lấy từ trong túi ra một trút tro, nói với Đan Nhi:
- Ta sớm đã chuẩn bị xong, đây là ta lấy từ trên người Tào công côn, dùng nó để tế lễ tổ tiên là tốt rồi.
Đan Nhi hiếu kỳ hỏi:
- Đây là cái gì?
- Cái này…
Hoa Như Ngọc mặt đỏ lên một chút, lắp bắp nói:
- Đây là "trứng" của đàn ông…
- Cái gì? Đây… Chuyện này sao có thế?
Đan Nhi mặt đỏ bừng, hừ giọng nói:
- lão là thái giám, sao có thể có … Vật này? Ngọc Nhi tỷ tỷ, tỷ vẫn không nên nói lung tung như vậy.
Hoa Như Ngọc chau mày:
- Ai nói lung tung, ta sau đó đã kiểm tra lại, lão Tào công công này đã thiến hoàn toàn, không còn cái đồ này nữa rồi. Còn trứng này sao có, bằng không, như thế nào hắn muốn Tiểu Cửu giúp hắn được trở lại làm nam nhân?
- Ồ, thì ra là vậy !
Dn ánh mắt rì rầm, cười nói :
- Tỷ tỷ cũng thật độc, không ngờ đem vật này đốt thành tro, nếu đổi lại là ta, ta trước tiên đạp nát nó, sau đó mới đốt thành tro.
Hoa Như Ngọc mở to hai mắt nhìn nàng:
- Ta sao lại không nghĩ ra vậy nhỉ?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn hai người đỏ mặt thảo luận vấn đề này, không khỏi bật cười lớn tiếng: "ai nói lòng nữ nhân không tà ác? Đó là ngươi chưa từng nghe qua tiếng lòng của bọn họ mà thôi."
Hoa Như Ngọc, Đan Nhi đỏ mặt, nhìn hắn gắt một tiếng:
- Ngươi cười cái gì? Ngươi lại nghe chúng ta nói những gì rồi?
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, đưa tay xuống háng mình khoa khoa một chút, làm ra tư thế của một lão hán rất biết điều.
Hoa Như Ngọc, Đan Nhi lúc này mới nhớ tới, người này lỗ tai biến thái rất không bình thường… những lời xấu hổ mà hai người vừa nói, tất nhiên đã rơi hết vào tai hắn rồi. Ai dà, thật là xấu hổ biết bao? Nguồn: http://truyenfull.vn
- Vù!
Hoa Như Ngọc khoát tay, một đạo roi quét qua!
Trần Tiểu Cửu sớm đã có sự phòng bị, chạy trốn chối chết, vừa chạy vừa gào lên:
- Mưu sát chồng rồ! Mưu sát chồng rồi!
Hoa Như Ngọc nhìn bộ dạng của Trần Tiểu Cửu, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác thích ý.
Đan Nhi nhìn gương mặt lãnh diễm của Hoa Như Ngọc, thở dài nói:
- Ngọc Nhi tỷ tỷ, chúng ta ở trong này, chỉ có tỷ có thể khống chế được Tiểu Cửu. Có tỷ ở đây thật tốt.
Hoa Như Ngọc nghe vậy mới nói với Đan Nhi:
- Một hồi chúng ta dâng hương xong, muội đưa những nữ nhân của Tiểu Cửu đên đây, ta muốn nhìn lại xem, bọn họ có xứng đôi với hắn không! Nếu không xứng với chàng, cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình…
Trần Tiểu Cửu đi tới còn đường nhỏ, đi qua tiểu hoa viên, nhìn thấy Độc Hoàng đang đứng dưới đình, hắn tiến tới chào hỏi và nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, nàng đến đây lúc nào?
- Làm sao? Ta tới phải nói với ngươi sao?
Độc Hoàng trừng mắt, khi nhìn Tiểu Cửu, hàm chứa chút quỷ dị!
Lúc này đã là cuối thu đầu đông.
Trăm hoa trong vườn đều tàn lụi, trên mặt đất phủ một tầng tuyết trắng!
Độc Hoàng dáng người vốn đã thon gầy, lúc này mặc chiếc váy liền thân trắng như tuyết, lại thêm bông tuyết từ từ rơi xuống, thấp thoáng đậu trên bờ vai, càng lộ ra vẻ tự nhiên phóng khoáng, thanh khiết, tựa như tiên nữ hạ phàm, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Trần Tiểu Cửu nhìn trong mắt Độc Hoàng lóe lên chút giả dối, trong lòng tò mò, đi lên hỏi:
- Độc Hoàng tỷ tỷ đang cười gì vậy? Chắc hẳn đang có chủ định quỷ dị gì đây?
Đôi mắt Độc Hoàng nhấp nháy, u oán nhìn lướt qua hắn, mới vươn cánh tay trắng nhỏ như ngó sen, chỉ vào biển cúc đang nở rộ phía đông, bỡn cợt nói:
- Ngươi nhìn xem đó là gì?
Trần Tiểu Cửu nhìn theo hướng tay Độc Hoàng chỉ, liền thấy phía trước có hai nữ nhân xinh xắn đang cười đùa vui vẻ.
Là Hỗ Tam Nương và Chu Mỵ Nhi.
Không thể không thừa nhận, Hỗ Tam Nương và Chu Mỵ Nhi tuy rằng dáng vẻ không giống nhau, nhưng lời nói khi cười, khí chất quyến rũ, nụ cười điềm tĩnh đa phần đều có điểm giống.
Độc Hoàng nhìn Trần Tiểu Cửu dáng vẻ như thoáng suy nghĩ, giật nhẹ bờ vai hắn, giòn tan nói:
- Ngươi còn muốn sự việc này dơ bẩn đến đâu? Nhìn mẹ con người ta gặp lại, trong lòng ngươi không thấy hổ thẹn sao? Còn muốn lớn nhỏ không tha, sướng thân ngươi thôi sao.
Trần Tiểu Cửu hiểu được thâm ý trong câu nói của Độc Hoàng!
Lớn nhỏ không tha?
Đây quả thật là vấn đề cực kỳ khó khăn!
Trần Tiểu Cửu nhăn mũi, hướng Độc Hoàng nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, nếu đổi lại là tỷ, tỷ sẽ làm thế nào?
Nếu đổi lại là tỷ ?
Độc Hoàng giống một tiểu cô nương, lè lưỡi khẽ cười, đôi mắt tràn ngập giảo hoạt, cười giòn nói :
- Hỗ Tam Nương là nữ nhân cả một đời khổ mệnh, nàng đã cô đơn cả đời…
Trần Tiểu Cửu hiểu được ý của Độc Hoàng, âm thầm đưa ra quyết định.
Lại hướng Độc Hoàng đùa giỡn:
- Ta xem Độc Hoàng cũng cô đơn cả đời, chẳng bằng…
Độc Hoàng híp mắt, hai má trắng nõn hiện lên một rặng mây hồng, sẵng giọng nói:
- Bằng không cái gi? Tiểu Cửu, ngươi cũng không phải đồ tốt.
Trần Tiểu Cửu cười cười:
- Nếu Độc Hoàng cô đơn cả đời, vậy cứ tiếp tục cô đơn tiếp đi, tranh thủ làm tiên tử cả đời không biết đến mùi vị nam nhân…
- Tiểu Cửu, ngươi chính là đồ mồm chó không nhả được ngà voi.
Độc Hoàng vừa thẹn vừa giận, nhặt một nhánh cậy, nhằm hắn vụt tới.
Hai người chạy dọc đường vừa cười vừa chửi, nhìn qua lại thấy có vài phần hương vị đưa tình.
Chu Mỵ Nhi nghe tiếng động, ngoái đầu nhìn lại vẫy Tiểu Cửu, đợi hắn chạy đến trước mặt, mới ôm cánh tay Hỗ Tam Nương, thân thiết nói:
- Tiểu Cửu, chàng tới đây, ta cùng Tam Nương ở trong này ngắm hoa, chàng xem, bông cúc thật đẹp.
Tiểu Cửu và Độc Hoàng đang chạy tới.
Nhìn dáng vẻ Hỗ Tam Nương và Chu Mỵ Nhi đứng cùng một chỗ, trong lòng nảy lên trận tâm tư độc ác, chỉ có điều tâm tư này, ngoại trừ Hỗ Tam Nương, hắn sẽ không đề cập với bất kỳ người nào.
Độc Hoàng trêu đùa nói:
- Tam Nương rất thích Mỵ Nhi sao! Giống như có cảm giác quen biết từ trước vậy.
Chu Mỵ Nhi nét mặt thỏa mãn cười vui vẻ, cầm cánh tay của Hỗ Tam Nương, kinh ngạc nói:
- Ta cũng không biết sao vậy, vừa nhìn thấy Tam Nương, trong lòng cũng rất chắc chắn, có một cảm giác rất quen thuộc, dường như, chúng ta trước kia quen biết nhau. Trên người Tam Nương, có một hương vị ta rất quen thuộc.
Cuối cùng vẫn là tình cảm mẫu tử đồng lòng!
Hỗ Tam Nương nhìn biểu tình lộ ra trong mắt Chu Mỵ Nhi, cười cười vuốt sợi tóc đang bay loạn của nàng, dịu dàng cười cười:
- Tam nương cũng vậy, nhìn ngươi, giống như con gái của ta vậy!
Nhưng trong lòng vô cùng oan ức thầm than: Mỵ Nhi, con chính là nữ nhi của ta mà!
Trần Tiểu Cửu nhận ra tâm tư của Hỗ Tam Nương, mỉm cười quyết định dứt khoát nói:
- Hoa muội muội, các ngươi giống như đã từng quen biết vậy, lại hợp ý như thế, không bằng nàng nhận Hỗ Tam Nương làm mẹ nuôi, được không?
Hỗ Tam Nương thoáng ngây người!
Độc Hoàng cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Chu Mỵ Nhi không chút do dự, vỗ tay giật mình, hét lớn:
- Được, được!
Nàng ôm cổ Hỗ Tam Nương vô cùng thân thiết, vuốt ve nói:
- Tam Nương, người làm mẹ nuôi của con, con sẽ làm con gái nuôi của mẹ, sẽ hiếu thuận với mẹ, được không? Tam Nương có đồng ý không?
Hỗ Tam Nương nước mắt nhòa đi, khẽ vuốt mái tóc Chu Mỵ Nhi, nức nở nói:
- Mỵ Nhi, ta đồng ý với con! Từ giờ trở đi, con chính là con gái của ta, ta sẽ là mẹ của con…