Tôn Khoa làm sao có thể ngờ Trần Tiểu Cửu sẽ hỏi tới chuyện này.
Y hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
- Không trả lời ư? Ha ha… Cho ngươi thưởng thức chút hương vị mới mẻ!
Trần Tiểu Cửu nói xong nắm lấy đầu y, vận khí tử vi đạo công, đem từng cỗ âm hàn đưa vào trong cơ thể của Tôn Khoa.
Tôn Khoa đã già, tay chân y cũng già rồi, làm sao có thể chịu được những hương vị "mới mẻ" liên tục dội vào từng cơn như vậy?
Trong thoáng chốc đầu váng mắt hoa, trong bụng dường như có ngàn vạn con kiến lần bò đi lại.
Giây lát Tôn Khoa liền phát mộng, cầu xin tha thứ một cách lộn xộn:
- Đừng … Đừng giội vào đầu ta, ta … ta nói… Ta nói còn chưa được sao?
Trần Tiểu Cửu cũng e Tôn Khoa chết mất, đến lúc đó hắn không cách nào khiến cho y phải chịu nhục nhã hơn nữa!
Tôn Khoa suy sụp ngồi dưới đất, cười lạnh nói:
- Cho dù nói cho các ngươi biết thì phải làm thế nào đây? Nói thật với các ngươi. Con trait a sáng sớm hôm nay đã được ta phái đi Phúc Kiến, giờ này đã vung roi thúc ngựa, đang ở trên đường rồi!
- Các ngươi cho dù muốn đuổi theo, cũng lực bất tòng tâm, ha ha… Có phải rất đáng tiếc hay không? Trần Tiểu Cửu, ngươi cũng có lúc tính sai chút sao? Ha ha…
Trần Tiểu Cửu cũng không lộ vẻ kinh ngạc, mỉm cười quỷ dị, nói với Chung Bân:
- Đi Phúc Kiến có một đường gần nhất, là đường lớn Phúc Âm đúng không?
Chung Bân không hiểu rõ lắm, gật đầu nói:
- Đúng là đường lớn Phúc Âm, nhưng chạy từ sáng sớm, lại thêm ra roi thúc ngựa, hiện giờ, bất kể thế nào đuổi cũng không kịp nữa.
Trần Tiểu Cửu thần thần bí bí nói:
- Chúng ta đuổi không kịp, không có nghĩa là mọi người đều đuổi không kịp.
Hắn trở lại, nói với Lô Sài Bổng đang đi theo mình:
- Ngươi gấp rút đi tới Hỗ gia trại, chuyển lời tới ba người Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương phải phái ra một người, cưỡi ngựa ô nhã của ta, chạy thẳng tới đường Phúc Âm, đuổi giết Tôn Kiến, không được chậm trễ.
Đúng vậy!
Chung Bân bừng tỉnh đại ngộ, Trần Tiểu Cửu có cả một nhóm thần mã ngày đi ngàn dặm!
Lô Sài Bổng vừa muốn bước đi, Trần Tiểu Cửu lại dặn thêm:
- Ngựa Ô Nhã không phải ai cũng có thể cưỡi được, trước khi bọn họ lên ngựa, phải gãi ngứa cho nó, giúp nó được thư thái, đương nhiên sẽ cưỡi được nó vậy.
Lô Sài Bổng liên tục gật đầu, nhanh như chớp vụt đi.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: giống như Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé vậy sao? Còn phải chăm sóc cho thoải mái thư thái nữa? Thật thú vị.
Tôn Khoa nhìn Trần Tiểu Cửu dáng vẻ chắc chắn, trong lòng thực có chút hối hận, âm thầm cầu nguyện Tôn Kiến trên đường không trì hoãn, nếu không nó chẳng tránh được đại họa sắp tới rồi.
Chung Bân phái người khống chế hết thảy mọi thứ trong phủ của Tôn Khoa. Đợi khi tất cả đã nằm trong tầm kiểm soát mới thở phào nhẹ nhõm!
Trần Tiểu Cửu cười cười nói:
- Nơi này đã ổn thỏa rồi, nhưng không biết bên đi bắt Thạch Đầu Trù thế nào rồi, có thành công không. Tên Thạch Đầu Trù thối tha đó rất gian xảo, cũng không dễ đối phó.
Chung Bân nói:
- Chỉ cần Tào công công không còn, Tôn Khoa bị bắt, Thạch Đầu Trù mất đi chỗ dựa, còn gì phải sợ y nữa chứ?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha nói:
- Chung đại nhân còn không hiểu rõ tâm tư của ta, trong xương tủy của ta đối với kẻ tiểu nhân phải đáp trả ngay. Thạch Đầu Trù đó lại nhiều lần xúc phạm tới vảy ngược của ta, nếu ta không giết chết y, trong lòng có thể rất khó chịu! Thôi vậy, ta liền tự mình đốc chiến. Nói rồi liền đi.
Thạch phủ lúc này đã bị vây kín một con kiến chui cũng không lọt.
Thời điểm Trần Tiểu Cửu thúc ngựa giương đao đi vào Thạch phủ đã nhìn thấy hơn một trăm tên nha dịch đang hùng hổ chửi rủa. Tuy rằng bọn chúng không dám xông vào, cũng không để một người chạy thoát.
Rải rác có mấy tên nha dịch từ cửa lớn xông vào, nhưng không hiểu vì sao lại bị đá vọt ra.
Liền đó vang lên những tràng âm thanh chói tai, khiến đám còn lại không dám có những hành động thiếu suy nghĩ.
Mà lúc này, Trư Ngộ Năng đứng trước phủ đệ, đã có một tên võ sĩ cao lớn đột nhiên xông vào, hàn khí lóng lánh lẫm liệt, dừng như rất them khát máu tanh.
Năm người quân đoàn Anh Mộc do Anh Mộc cầm đầu, giống như năm vị thiên thần, kéo theo hơn hai trăm người, chặt chẽ giữ ở cửa chính Chu phủ.
Anh Mộc biết chuyện Trần Tiểu Cửu đã phân phó, mười phần cũng có đạo lý của nó.
Tuy rằng gã không biết người nào dám đến ám sát nữ quyến trong Chu phủ, nhưng Anh Mộc biết, mặc kệ là ai tới ám sát, đều chắc chắn phải trả giá bằng chính sinh mạng của y.
Bởi vì bên trong Chu phủ, ẩn náu trong đó đều là nữ nhân của Cửu ca!
Nếu chẳng may có bất kỳ sơ xuất gì, ai sẽ gánh nổi trách nhiệm đó đây?
Anh Mộc trơ mắt nhìn mười mấy tên võ sĩ đang lén lút bò đi trên cây lớn, ý đồ từ trên nhánh cây xông vào trong sân bóc cóc con tin của Chu phủ.
Gã nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy một nhánh cây thật dài, mang theo nhánh cây nhọn đầu, lặng lẽ chạy đến, nhằm đúng mông của bọn chúng hung hăng chọc vào.
Trong nhất thời, bị tấn công bất ngờ, hoa tàn cây héo, cả đám rụng xuống đất.
Năm sáu tên võ sĩ dị tộc bị cả đám Anh Mộc cường bạo, hơn mười tên còn lại vừa thấy quỷ kế bại lộ, vội vàng nhảy xuống, quơ loan đao, vung lên chém giết cùng bọn họ.
Trước kia năm người quân đoàn Anh Mộc cũng không phải là lính mất đầu.
Trải qua sự dạy dỗ cẩn thận của La Quan, năm người đã có xu thế trò giỏi hơn thầy.
Năm người theo thế mà lên, dưới vài hiệp, cả đám người kia có tay gãy, chân rụng la liệt trên đất. Cũng không rõ kẻ nào gãy tay, kẻ nào mất đùi.
Chỉ còn hai ba tên còn đang hấp hối, bị Anh Mộc trói gô lại, ném vào cửa…
Trần Tiểu Cửu nhìn trước đó con đường nhỏ trước cửa lớn trống rỗng, lúc này vẫy tay nói với đám nha dịch:
- Các huynh đệ, ta tiến lên phía trước, các ngươi theo sau ta, bảo hộ cho ta.
Bọn nha dịch sắc mặt đỏ lên, nhu thuận đi theo sau hắn, không ai có dũng khí xung phong lên trước.
Trần Tiểu Cửu đi đầu lao vào.
Trước mặt hàn quang lóe ra, vài thanh đao thép mang theo phong thanh lẫm liệt, hướng hắn đón đầu.
Trần Tiểu Cửu tự nhiên, phóng khoáng ra quyền đưa chân đón lấy.
Vài hiệp qua đi, chết năm, còn ba hấp hối nằm lại trên mặt đất, không thể nhúc nhích. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Trần Tiểu Cửu nắm cổ một tên, tàn nhẫn quát:
- Nói, Thạch Đầu Trù ở nơi nào? Dám giấu diếm, phải trả giá bằng chính mạng nhỏ của ngươi đó.
Tên kia chỉ hoa hoa một căn phòng màu xanh, liền đó chết dưới tay của hắn…
Trần Tiểu Cửu đứng dậy, dẫn mọi người vọt tới.
Thạch Đầu Trù sắc mặt tái nhợt, ở trong phòng bước chân không ngừng qua lại, mày nhíu chặt, dường như đang tự hỏi cái gì đang tiến vào vậy!
Trong lúc đó, một nữ nhân xinh đẹp mị hoặc, che mặt lao vào trong phòng.
Nàng thúc giục nói:
- Thạch công tử, ngươi còn do dự điều gì? Đại thế đã mất, ngươi đi nhanh lên.
Nàng kéo xuống chiếc khăn voan, lộ ra khuôn mặt khuynh nước khuynh thành, không ngờ so với Y Đằng Tuyết Tử giống nhau như đúc.
Thạch Đầu Trù nhìn nữ tử xinh đẹp tiến tới, giống như người chết đuối đang chìm trong nước vớ được cái cọc chèo!
Y vội hỏi:
- Ma Vương, ngươi rốt cuộc đã tới, ta chờ ngươi nãy giờ!
Khuôn mặt của người này và Y Đằng Tuyết Tử không ngờ lại là hai người, đúng là Ma Vương đóng giả.
Ma Vương cười lạnh một tiếng:
- Ta đến đây cũng không có tác dụng gì, ngươi bây giờ còn chưa rõ đang xảy ra chuyện gì đúng không? Ta không ngại nói thẳng cho ngươi biết.
Ma Vương nhìn gương mặt nhăn nhó của Thạch Đầu Trù, cười lạnh nói:
- Tào công công sáng sớm nay đã được Trần Tiểu Cửu mời đến Cẩm Tú đình, hiện giờ, cũng chưa thấy lão trở về. Nhưng tử cấm vệ vô duyên vô cớ chết hơn năm trăm người, tuy rằng bọn họ miệng kín như hũ nút, nói năng thận trọng, nhưng, ngươi đoán xem chuyện gì đã xảy ra chứ?
- Càng rõ ràng hơn chính là, Tôn Khoa đã bị Trần Tiểu Cửu bắt lại, phủ đệ của Tôn Khoa đã rơi vào tầm khống chế của Trần Tiểu Cửu, những võ sĩ kia toàn bộ cũng đã sa lưới.
- Những câu chuyện kỳ quái này, đủ để chứng minh một điều, cha nuôi của ngươi, Tào công công phân nửa lành ít dữ nhiều. Nếu không Trần Tiểu Cửu, Chung Bân dám làm việc lớn lối thế sao?
Thạch Đầu Trù trong nháy mắt, đã hiểu được những hung hiểm trong đó, rất nhanh y nắm tay, cười lạnh nói:
- Ta vẫn còn một quân át chủ bài…
Ma Vương cười nũng nịu quyến rũ, bỡn cợt nói:
- Át chủ bài? Ngươi chỉ chính là phái một đám người ám sát đám nữ nhân của hắn sao? Haha… Ta nói thật cho ngươi biết, đám dũng sĩ này, sớm đã bị quân đoàn Anh Mộc giết chết hết rồi. Hiện tại ngươi chỉ còn lựa chọn duy nhất, chính là giống như chó chạy trốn, tuyệt không còn khả năng chuyển bại thành thắng.
Thạch Đầu Trù nhắm mắt hồi lâu, mới nói:
- Ma Vương, ta đem tất cả gia sản của ta cho ngươi, ngươi giúp ta giết chết tên Tiểu Cửu đó.
Gương mặt xinh đẹp của Ma Vương lộ ra vài thần sắc phẫn hận, hung hăng nắm tay, căm giận nói:
- Ta… ta cũng giết không được hắn.
Thạch Đầu Trù trầm mặc nửa ngày, cười ha hả nói:
- Trời quên ta rồi! Xem ra ở trên mảnh đất Hàng Châu này, ta chưa bao giờ là đối thủ thực sự của hắn! Tốt! Tốt!
Thạch Đầu Trù bỗng nhiên đưa ra một tờ giấy, tự nhiên, phóng khoáng, viết lên vài chữ lớn.
Y tùy tay ném xuống tuyệt bút, mới điềm tĩnh nói:
- Ta nghe lời ngươi, hiện tại, chúng ta liền mặc tai họa đến mỗi người tự bay đi thôi.
Trần Tiểu Cửu đã đem dãy phòng màu xanh vây kín, một đám cẩn thận lục soát.
Trong khi lục soát từng căn phòng, hắn không khỏi dừng bước, bởi vì hắn thấy được trên chiếc bàn chạm khắc tinh xảo kia, còn một ly trà đang tỏa hương thơm ngát ấm áp.
Thạch Đầu Trù vừa rồi nhất định ở trong này.
Trần Tiểu Cửu có thể sai người lục soát, nhưng đi khắp các phòng, cũng không thể tìm thấy tung tích của tên Thạch Đầu Trù này.
Rốt cuộc…y đã trốn chỗ nào?
Hắn đi vòng quanh các vách tường, thăm dò mặt đất, cuối cùng một vách tường trong phòng ngủ đã phát hiện tiếng vang vọng lại trống rỗng. Hắn một quyền vung lên, mặt tường trả lời bằng một tiếng vỡ vụn, lộ ra bên trong một đường hầm lớn đang vang vang đáp lại.
Hóa ra là chạy trốn từ đây…
Thằng nhãi nào quả là quá gian xảo!
Trần Tiểu Cửu không cam lòng để Thạch Đầu Trù chạy thoát như vậy, thấy rõ địa đạo phía dưới không có cơ quan, liền buông người xuống.
Nhưng vừa nhìn thấy trong địa đạo kia có hơn mười ngả đường, hắn không khỏi không bội phục trí tuệ của tên khốn kiếp kia, có được thủ thuật che mắt này, như thế nào có thể bắt được y đây?
Hắn quay người lên trên, nhìn chén trà nóng đè lên một tờ giấy vẫn còn mở.
Cầm lên hắn thấy trên mặt giấy để lại mấy chữ:
- Trọng chỉnh núi song, ngày sau tái chiến.
Lạc khoản đề rõ: Thạch Đầu Trù!
Ngày sau tái chiến?
Trần Tiểu Cửu ngửa mặt lên trời cười lớn, trên mặt lộ rõ vẻ không cam lòng, nghĩ thầm chỉ cần Thạch Đầu Trù có tâm tư cùng mình khiêu chiến mình nhất định có cơ hội giết chết gã!
Bắt không được Thạch Đầu Trù đối với hắn mà nói là sự đáng tiếc cao nhất của hắn.
Nhưng Chung Bân lại cao hứng phấn chấn cười lớn.
Đối với ông ta mà nói, Thạch Đầu Trù bất quá chỉ là một tiểu nhân vật, không gây nổi trận song gió nào.
Sau khi phong tỏa Tôn phủ, Chung Bân liền chạy vội tới Thạch gia, lại bắt đám hầu nam ở Thạch gia áp tải đi thẩm tra, lại dán kín giấy niêm phong ở cửa chính Thạch phủ, mới thở ra một ngụm trọc khí.
Góc tây nam, dưới chân núi Ngũ Vân, có một con đường hoang vắng.
Bên trong chỉ có một lão đạo sĩ gần đất xa trời, đang nghịch thiên cải mệnh, qua quýt tồn tại.
Dưới vạc nước truyền ra một âm thanh trong trẻo.
Lão đạo sĩ đi lại như bay, vội vàng mang vạc nước dời đi!
Thạch Đầu Trù một thân bùn lầy, từ dưới vạc nước nhô đầu lên.
Y nhảy lên, hướng về đạo sĩ dập đầu, vẻ mặt hổ thẹn, buồn bã nói:
- Cha! Chúng ta thất bại thảm hại, Hàng Châu đã không còn chỗ dung thân.
Ai cũng không nghĩ đến, phụ thân của Thạch Đầu Trù không chỉ chưa chết, còn chạy đến một nơi hoang vu vắng lạnh, bắt đầu với cuộc đời đạo sĩ…
Lão đạo sĩ híp mắt, thở dài một tiếng, mới nói:
- Đại trượng phu ba lần khởi dậy ba lần vuột mất, thì e sợ gì thất bại? Thắng không kiêu, bại không nản, mới đúng là bản sắc kiêu hùng.
Thạch Đầu Trù nghe xong, đứng dậy, lau nước mắt, quyết tuyệt nói:
- Cha nói rất đúng! Định Nam Vương nhiều lần mời con đi vì ông ấy bày mưu tính kế, lần này con sẽ không suy nghĩ lúc này, lúc khác nữa, hiện giờ con thật sự muốn đầu nhập cho Định Nam Vương rồi…
Lão đạo sĩ vuốt khẽ chòm râu nói:
- Định Nam Vương có thể có huy hoàng của ngày hôm nay, đều là công lao của phụ thân năm đó, lần này ngươi tiến tới, nhất định sẽ được ông ta trọng dụng.
Lão đứng dậy vỗ vai Thạch Đầu Trù, khích lệ nói:
- Hy vọng tài cán của ngươi sẽ vì Định Nam Vương mà dốc sức, trở thành mưu sĩ quan trọng trong tay của ông ấy!
Thạch Đầu Trù kinh ngạc:
- Cha, người không đi cùng con sao?
Lão đạo sĩ run rẩy lắc đầu nói:
- Cố thổ khó rời, ta sống không còn được bao lâu nữa! Sau nhà có liệt mã, ngươi hãy chạy nhanh đi.
Thạch Đầu Trù quỳ xuống đất hướng về lão đạo sĩ dập đầu lạy ba cái, đi ra, tung người lên ngựa, nhanh như chớp biến mất ở chân núi.
Lão đạo sĩ thở dài một hơi, ngơ ngác nhìn theo đám bụi đất, trên mặt còn vương lại một hàng lệ trong vắt…